Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hoá

Chương 42

Chương 42: Chúng tôi phải thảo luận học tập

Bữa tiệc dê nướng kéo dài trong ba tiếng đồng hồ. Trong nửa tiếng cả con dê nướng đã bị đám học sinh cấp ba chia nhau gần hết, nếu không nhờ em gái lớp trưởng tri kỉ, cố ý để lại cho mấy thầy cô một ít thịt dê, e rằng Địch Trung Hải chỉ có thể dựa vào canh lòng dê và bánh mì để cứu đói.

Phần lớn học sinh đăng kí tham gia chơi xuân đều thích náo nhiệt, chia xong thịt dê lập tức vây quanh lửa trại nói cười rôm rả và chơi trò chơi. Lục Hoang Chi và Triệu Dã Tức đều là người mang độ tồn tại rất cao, mọi người phát hiện hai người không ở đây bèn hỏi nhau bọn họ đâu rồi, cuối cùng nghe thấy Địch Trung Hải trả lời.

Địch Trung Hải cũng không biết tình hình cụ thể, vì không để cho học sinh lo lắng, hắn nói: "Thầy Triệu leo núi mệt, cơ thể không thoải mái, đã về phòng nghỉ ngơi trước rồi."


Trình Hoài Hưng nói: "Leo ngọn núi nhỏ thôi mà cũng mệt, Omega yếu đuối vãi."

"Cậu bớt xỉa xói lại đi," Kỳ Huyên đang chơi game, lên tiếng nhưng không ngẩng đầu lên, "Lần trước cậu còn vật tay thua tôi."

Mấy bạn nữ bên cạnh đều bật cười. Trình Hoài Hưng nóng mặt: "Đó đã là chuyện khi nào rồi, lúc đó cậu vẫn là một người bình thường."

"Bây giờ tôi vẫn là người bình thường, đm cậu mới là thằng không bình thường đó."

Em gái lớp trưởng chen ngang: "Vậy Lục Hoang Chi đâu, cậu ấy cũng về phòng trước sao?"

Kỳ Huyên nói: "Có lẽ cậu ta đi tìm thầy Triệu."

Trong lòng Trình Hoài Hưng lộp bộp một tiếng, "Sao cậu biết?"

"Lục Hoang Chi tìm tôi mượn chìa khóa phòng, tôi và thầy Triệu ở chung một phòng."

Alpha cát mèo lên tiếng: "Lục Hoang Chi là một Alpha, đi vào phòng của Omega có phải không hay lắm không."


Địch Trung Hải vội nói: "Bọn họ đang học tập."

Mấy cậu con trai hai mặt nhìn nhau.

Địch Trung Hải căng da đầu giải thích: "Lục Hoang Chi học hóa không giỏi, thầy Triệu giúp cậu ấy học bổ túc."

Giang Mặc Dư mờ mịt: "Nhưng em nhớ hồi thi tháng Lục Hoang Chi còn đạt điểm tối đa môn hóa mà."

Địch Trung Hải cười gượng: "Giỏi rồi phải giỏi nữa chứ sao."

Lúc này một bạn nữ đề nghị chơi nói thật hay mạo hiểm, đề tài này bèn bị gạt sang một bên.

Địch Trung Hải nhân cơ hội nhìn vào wechat, vẫn không nhận được hồi âm của Lục Hoang Chi hay Triệu Dã Tức. Hai người kia biến mất đã ba tiếng rồi, rốt cuộc đang làm gì đây.

Trình Hoài Hưng không chút hứng thú với trò chơi cũ mèm này, hắn đứng dậy nói: "Tôi về phòng."

Alpha cát mèo ở cùng hắn cũng đứng lên theo: "Tớ và cậu về chung."


Phòng hai người ở tầng ba, chung một tầng với Triệu Dã Tức. Sau khi đi vào thang máy, Alpha cát mèo nói: "Sao thầy Triệu lại đột nhiên không thoải mái, có phải kỳ động dục đến rồi không, cho nên ngay cả thuốc ngăn mùi mới không ngăn được pheromone của thầy ấy?"

Trình Hoài Hưng sửng sốt: "Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ tới."

"Omega đến kỳ động dục phải đưa đến bệnh viện nhỉ. Chẳng lẽ Lục Hoang Chi đi đến bệnh viện chung với thầy ấy?"

Trình Hoài Hưng nghĩ nghĩ, nói: "Đi xem sẽ biết."

Bọn họ đi đến cửa phòng Triệu Dã Tức, vừa muốn gõ cửa, cửa đã bị mở ra từ bên trong.

Trên người Lục Hoang Chi vẫn là bộ đồng phục thể dục lúc ban ngày, tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt, y như vừa đánh xong một trận bóng rổ vậy. Nhìn thấy bọn họ, Lục Hoang Chi nhíu mày, "Có chuyện gì?"
Trình Hoài Hưng và Alpha cát mèo nhìn nhau, trông thấy trong mắt đối phương cũng có mối nghi ngờ giống mình —— sao cả người Lục Hoang Chi toàn là mùi pheromone của Triệu Dã Tức vậy?

Trình Hoài Hưng nói: "Triệu Dã Tức có ở trong phòng không? Tôi tìm thầy ấy."

"Cậu nói cậu tìm ai?"

"Điếc à?" Trình Hoài Hưng không kiên nhẫn nói, "Tôi tìm Triệu Dã Tức."

Lục Hoang Chi nhàn nhạt nói: "Cậu tìm Triệu Dã Tức, không liên quan gì đến thầy Triệu trong phòng."

Trình Hoài Hưng cảm thấy chỉ số thông minh của mình đã bị vũ nhục, "Đm đéo có giỡn nhé!"

"Triệu Dã Tức không phải để cậu gọi, ngoan ngoãn gọi thầy đi." Lục Hoang Chi nói, "Hơn nữa, bất luận là thầy Triệu, hay là Triệu Dã Tức, đều không phải người các cậu có thể tìm."

"Cậu cũng nói thầy ấy là thầy rồi, tôi là một học sinh, dựa vào đâu không thể tìm thầy ấy"
"Bằng việc anh ấy là Omega của tôi."

Lục Hoang Chi nói xong câu đó lập tức bỏ đi. Alpha cát mèo ngây ra như phỗng, hai mắt nhìn đăm đăm, "Có ý gì, Omega của cậu ta? Khó trách cả người cậu ta toàn là mùi pheromone Omega —— đệch, thầy trò luyến hả!"

Sắc mặt Trình Hoài Hưng càng thêm trắng, biểu tình còn khó coi hơn cả liên tiếp quỳ gối mười lần vì bảng xếp hạng.

Lục Hoang Chi đi đến dãy phòng mình. Vừa mở cửa cậu đã nghe thấy tiếng Kỳ Huyên: "Không sao đâu, chúng ta thử xem sao, thử xong thì không còn là trẻ con nữa..."

Kỳ Huyên và Giang Mặc Dư nghe được cửa động tĩnh, đồng thời nhìn về phía cậu.

Lục Hoang Chi cầm lấy balo của mình, nói: "Hai cậu cứ tiếp tục. Kỳ Huyên, chúng ta đổi phòng."

Kỳ Huyên vui vẻ nói: "Còn có chuyện tốt thế à?"

"Như vậy không tốt lắm đâu," Giang Mặc Dư do dự nói, "Tôi là một Alpha, cậu ấy là một Omega."
Lục Hoang Chi nói: "Vậy cậu đi thuê thêm một phòng, phí phòng tôi trả."

"Nhưng thầy Triệu cũng là Omega mà, hai người..."

Lục Hoang Chi không muốn dạy hư vị thành niên, nói: "Chúng tôi phải thảo luận học tập."

Dê nướng dành riêng cho học trưởng nhỏ đã sắp nguội rồi, cho dù không lạnh cũng không thích hợp cho trạng thái hiện tại của học trưởng nhỏ. Lục Hoang Chi gói hai phần hoành thánh thanh đạm quay về phòng. Cũng giống như lúc cậu đi, Triệu Dã Tức đáng thương quấn mình trong chăn, khóe mắt mang theo nước mắt rõ rệt.

Dáng vẻ học trưởng nhỏ ngủ còn đáng yêu hơn lúc tỉnh táo. Chủ yếu là lúc tỉnh Triệu Dã Tức luôn là cố gắng duy trì hình tượng mãnh nam chẳng đâu vào đâu, má lúm và răng nanh cũng rất ít cho cậu xem.

Thế nhưng vừa mới nãy, răng nanh học trưởng nhỏ cắn trên bả vai của cậu, còn để lại một dấu răng phía trên.
Hùng Sơ Mạt suy đoán không sai, vào vòng thực nghiệm đầu tiên, triệu chứng kỳ dịch cảm của Triệu Dã Tức đã bị cảm giác khác thay thế. Sau khi thực nghiệm kết thúc, y giữ được chút tỉnh táo ngắn ngủi, đồng thời cũng mệt mỏi đến mức hôn mê.

Lục Hoang Chi không kiềm chế được, vươn đầu ngón tay ngón tay chạm vào môi Triệu Dã Tức. Trong lúc ngủ mơ Triệu Dã Tức phát ra vài tiếng hừ hừ không rõ, hơi hé môi ra, dịu ngoan ngậm lấy ngón tay của hắn.

Lục Hoang Chi căng thẳng hầu kết. Mắt thấy pheromone lại có xu hướng mất khống chế, đành cưỡng ép bản thân dời ánh mắt đi.

Lúc này, Triệu Dã Tức mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía cậu có chút không rõ phương hướng.

"Tỉnh rồi?" Lục Hoang Chi nói, "Cảm giác thế nào?"

"Vẫn, vẫn ổn?" Triệu Dã Tức vừa mở miệng, phát hiện giọng mình đã khàn không thể khàn hơn.
"Ăn chút gì đi."

Triệu Dã Tức ngốc ngốc, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Y cắn nhẹ cánh môi, thấp giọng nói: "Xong con bê..."

"Anh sao thế?"

"Lục Hoang Chi, nó lại, lại bắt đầu." Trong giọng nói Triệu Dã Tức mang theo nức nở, "Làm sao bây giờ?"

Lục Hoang Chi dựa sát vào học trưởng nhỏ ngửi ngửi, quả nhiên Chi Chi Đào Đào lại tràn lan. Cậu ôm Triệu Dã Tức vào trong lòng, dỗ dành: "Anh ngồi lên làm đi."

Ngày hôm sau, toàn thể thầy trò ngồi lên xe buýt để về nội thành, Triệu Dã Tức cùng Lục Hoang Chi vẫn không xuất hiện.

Thẳng đến buổi tối ngày thứ tư, kỳ dịch cảm của Triệu Dã Tức mới hoàn toàn kết thúc.

Y kiên quyết từ chối Lục Hoang Chi hỗ trợ, kiên trì muốn tự mình đi tắm. Nhìn dáng vẻ y một tay đỡ eo, một tay đỡ tường, gian nan xê dịch về phía phòng tắm, Lục Hoang Chi quyết đoán thêm một ngày phòng.
Tối đến, Lục Hoang Chi bưng bữa tối trở về. Triệu Dã Tức đang ghé vào trên giường, cầm bút bôi bôi xóa xóa gì đó trên máy tính bảng.

"Anh đang xem gì đấy?" Lục Hoang Chi hỏi.

"Tôi muốn tìm ra lúc xuất hiện cool down —— hay gọi là quy luật thời gian làm lạnh." Triệu Dã Tức chia sẻ thành quả tổng kết của mình cho Lục Hoang Chi, "Cậu nhìn này, lần đầu tiên và lần thứ hai chỉ cách nhau nửa tiếng. Lần thứ hai đến lần thứ ba thì cách hai tiếng. Lần thứ tư của chúng ta là sáng sớm ngày thứ tư, cách nhau bốn tiếng. Lần thứ năm..."

Lục Hoang Chi: "..."

Triệu Dã Tức một tay chống cằm, một tay xoay bút, nói: "Đáng tiếc số liệu quá ít, dù cho phân tích ra cũng không chính xác lắm."

"Vậy đừng phân tích," Lục Hoang Chi dọn xong đũa, "Lại đây ăn cơm."

Ba mặn hai chay một canh, món chính là cháo được hầm nhừ. Triệu Dã Tức gắp một cục gà hầm màu vàng bỏ vào miệng cắn một phát, suýt đã thăng thiên: "Má ơi là gừng!"
Ngũ quan Triệu Dã Tức nhíu tịt vào nhau, Lục Hoang Chi nhìn khá buồn cười, "Uống chút cháo trước đi."

Triệu Dã Tức nâng chén lên, há miệng thổi cháo liên tục. "Đúng rồi Lục Hoang Chi, có lẽ chúng ta vẫn còn là trai tân phải không?"

Lục Hoang Chi cho rằng mình nghe lầm, "Cái gì?"

"A, chẳng lẽ không phải sao?"

Lục Hoang Chi vừa bực mình vừa buồn cười: "Hôn cũng hôn rồi, làm cũng làm rồi, ga giường cũng đã thay bao nhiêu bộ, hiện tại anh nói với em anh vẫn là trai tân?"

"Mọe nó, là ai nói đều là thực nghiệm hả! Thực nghiệm sao có thể là sự thật được! Cậu nhìn giới giải trí xem, nụ hôn đầu tiên và nụ hôn dưới ánh huỳnh quang cũng phải tính riêng." Triệu Dã Tức đỏ tai phản bác, "Hơn nữa, ga giường là do một mình tôi làm ướt hả? Đừng đem hết nồi úp lên người tôi, ok?"

Lục Hoang Chi hoàn toàn phục, "Vậy anh tiếp tục làm trai tân của anh đi, em không ý kiến." Hắn ngưng lại, rồi bổ sung thêm một câu: "Dù sao em cũng không phải."
"Ồ."

Lục Hoang Chi buông đũa, ấn ấn giữa mày.

Triệu Dã Tức hỏi hắn: "Sao lại không ăn?"

Lục Hoang Chi lại cầm đũa lên, giúp Triệu Dã Tức lựa gừng trong gà hầm, giọng nói hơi hướm lạnh: "Không ăn."

"... À."

Lục Hoang Chi nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn nổi, nói: "Triệu Dã Tức."

"Gì đó."

"Anh có ý định đổi tên wechat không?"

Triệu Dã Tức: "?"

"Sửa 【 mãnh 】 thành 【 xử 】."

【 Mãnh 】 đổi thành 【 xử 】——【 Là mãnh nam nhá 】= ?

Triệu Dã Tức: "..."

Lục Hoang Chi như cười như không: "Chiêu cáo thiên hạ, tấm thân của anh vẫn trong sạch."

"Thôi thôi thôi, tôi không phải xử nam được không hả." Triệu Dã Tức bị bắt cúi đầu trước thế lực tà ác. Không biết bắt đầu từ khi nào, Lục Hoang Chi đã rất ít chiếm tiện nghi trên miệng y. Y còn tưởng rằng công lực nói móc mỉa của y đã tăng lên hoặc là Lục Hoang Chi lui bước. Sự thật chứng minh do y nghĩ nhiều rồi, thực lực Lục Hoang Chi vẫn trước sau như một.
Triệu Dã Tức nhỏ giọng làu bàu: "Việc nhỏ xíu thôi mà, cậu tức giận cái gì."

Lục Hoang Chi nhất thời nghẹn lời. Cậu vẫn chưa đến mức tức giận, chỉ là cảm thấy mạch não Triệu Chi Đào cực kỳ ngốc, vậy mà anh ấy lại xem ba ngày này trở thành thực nghiệm khoa học. Cũng trách cậu nói năng bậy bạ, trước đó không nên đem việc hôn môi thành làm thí nghiệm, đây là lỗi của hắn.

Nếu hắn không nói như vậy, Triệu Chi Đào sẽ ôm tâm trạng thế nào để làm với cậu đây.

Triệu Dã Tức bị triệu chứng kỳ dịch cảm hành hạ chỉ số thông minh rơi xuống một đường, cơ hồ mất đi lý trí. Nếu ở bên Triệu Dã Tức không phải cậu, mà là một Alpha khác, Triệu Dã Tức có thể bảo Alpha khác giúp anh ấy giải quyết hay không?

Lục Hoang Chi có thể xác định, thích của cậu với Triệu Dã Tức không liên quan đến hấp dẫn pheromone của AO. Cho dù không có pheromone, lên giường với Triệu Dã Tức cũng sẽ khiến cậu hưng phấn không thể khống chế.
Nhưng cậu không biết Triệu Dã Tức xem quan hệ của hai người là cái gì. Cậu cực kỳ hoài nghi, bản thân Triệu Dã Tức cũng không biết mình nghĩ như thế nào, có lẽ anh ấy vẫn chưa tự hỏi đến vấn đề này.

Nhớ đến lần trước Triệu Dã Tức bảo hắn đánh dấu một Omega khác, Lục Hoang Chi cảm thấy mình vẫn không hỏi là tốt hơn, lỡ như nhận được đáp án chấm hỏi hơn, cậu sợ mình sẽ tức đến mức trúng gió nhập viện.

Lục Hoang Chi không khỏi cười khẽ —— cậu tự an ủi mình tốt quá nhỉ. Nhưng học trưởng nhỏ khó thấy hạ thấp bản thân, cậu vẫn nên đòi hỏi chút ngon ngọt.

Triệu Dã Tức thấy Lục Hoang Chi mãi không nói tiếng nào, khá là luống cuống: "Lục Bưởi Nho?"

Lục Hoang Chi nâng mí mắt lên, nói: "Muốn em không tức giận nữa?"

"Đúng vậy," Triệu Dã Tức nói, "Tức giận không tốt cho cơ thể. Chúng ta mới vừa trải qua trận chiến Thiên Sơn Vương, tinh khí không đủ, bây giờ phải vui vẻ lên mới tốt."
"Có lý." Lục Hoang Chi nói, "Vậy anh xóa giúp em một điều trên sổ tay ghi thù, em sẽ không giận nữa."

Triệu Dã Tức: "???"

Sổ ghi thù của y đã bại lộ khi nào?!

___

Đổi xưng hô thành y - cậu nhé :v, cứ thấy từ anh không hợp với TDT, mấy chương trước sẽ sửa dần. 

Bình Luận (0)
Comment