Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hoá

Chương 53

Chương 53: Alpha trong kỳ dịch cảm đều thế này.

Kéo, kéo chỉ bạc?

Triệu Dã Tức đạo hạnh không sâu, ban đầu không hiểu Lục Hoang Chi có ý gì. Anh suy nghĩ đến khoai lang kéo sợi, táo kẹo sợi các thứ, đột nhiên mở to hai mắt ra. [1]

[1] Táo, khoai lang ngào đường.

Đm? Đậu má!

Tên Lục Hoang Chi này không phải đang khiến anh xấu hổ sao. Anh còn chưa hôn người khác lúc tỉnh táo bao giờ, ngay cả thở cũng rất khó khăn, còn kéo... Đây khác nào bảo anh vừa lên level 3 phải đi ăn rồng một mình? [2]

[2] Trong game LOL thì phải.

Triệu Dã Tức mặt đỏ tai nóng, hoàn toàn mất đi năng lực phản bác, cả quả đào rụt vào trong chăn, chỉ lộ ra đỉnh đầu lông xù ở bên ngoài.

Lục Hoang Chi cười nói: "Anh thế này không ngộp sao?"

Ngộp gần chết, nhưng có chết anh cũng không hôn kéo chỉ bạc.

Trong chăn toàn là mùi bưởi nho và chi đào, vừa xao xuyến vừa oi bức, khiến mặt Triệu Dã Tức càng ngày càng đỏ.


Lục Hoang Chi vẫn nhớ khoang miệng Triệu Dã Tức bị loét, nói: "Em nhớ gần trường học có một tiệm thuốc 24h, để bây giờ em đi mua."

"Không cần," Triệu Dã Tức rầu rĩ lên tiếng, "Tôi mua thuốc rồi."

"Thuốc gì?"

"Rất nhiều, để trong balo tôi."

Lục Hoang Chi nhớ lúc về Triệu Dã Tức tiện tay ném balo lên trên sô pha. "Em đi xem."

Thuốc Triệu Dã Tức mua đều là thanh nhiệt giải độc, không có thuốc nào đặc trị loét miệng. Trong balo anh ngoài trừ thuốc, máy tính bảng, sách, còn có một bộ quần áo.

Lục Hoang Chi nhận ra đây là áo thạc sĩ của viện bọn họ.

Lục Hoang Chi: Tôi có một suy nghĩ.

"Em vẫn nên đến tiệm thuốc một chuyến, em biết một loại thuốc xịt loét miệng hiệu quả khá tốt." Lục Hoang Chi nói, "Anh có muốn ăn khuya không? Em nhân tiện mua về."

Triệu Dã Tức nhìn thời gian, 11 giờ rưỡi tối, cũng không xem là quá muộn. Bình thường thời gian này anh đều đang "đánh thắng một trận lập tức đi ngủ", thường xuyên kéo dài đến hơn 12 giờ mới ngủ.


Khoang miệng bị loét của anh càng ngày càng đau, chạm nhẹ vào một cái cũng khó chịu. Mấu chốt là anh còn xem thường, biết đau còn ngứa miệng dùng răng nanh chạm vào, y như lúc mọc răng khôn vậy, biết rõ sẽ đau còn muốn liếm nó.

"Đầu lưỡi tôi nổi mụn nước sao còn ăn khuya được." Triệu Dã Tức ngồi dậy, "Tôi đi chung với cậu."

Lục Hoang Chi ấn anh trở lại, "Anh phụ trách làm ấm giường."

Triệu Dã Tức nằm trên giường, nghe thấy tiếng Lục Hoang Chi mở cửa rồi đóng lại, cảm thấy hơi sai sai.

Chẳng phải nói anh là anh trai, phải chăm sóc em trai sao, sao ngược lại rồi???

Ngày mai đi, bắt đầu từ ngày mai, anh nhất định sẽ ra vẻ người lớn tuổi hơn.

Thời gian này ký túc xá trường học đã đóng cửa, xung quanh vắng lặng. Lục Hoang Chi không ngờ đến tiệm thuốc mua thuốc thôi mà cũng gặp người quen.


Đối phương là bạn đá bóng cậu quen lúc đá bóng, còn đang học khoa chính quy, một cậu đẹp trai cao to, rất thích đùa giỡn.

Một cậu trai đêm hôm khuya khoắt đến tiệm thuốc mua đồ, chỉ có thể là mua áo mưa. Bạn đá bóng nhìn thấy Lục Hoang Chi, cho rằng cậu cũng giống mình, mở miệng trêu chọc: "Anh Lục có bạn gái à?"

Lục Hoang Chi lấy thuốc xịt cậu muốn mua, nói: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

Bạn đá bóng "chà" một tiếng, "Em còn nghĩ rằng hotboy trường chúng ta cuối cùng cũng bị người ta tóm được."

Bạn đá bóng lấy một hộp Durex nhỏ trên kệ, do dự một lát, rồi đổi thành 003. [3] Cậu ta đối diện với tầm mắt Lục Hoang Chi, cười nói: "Cái này mỏng hơn."

[3] Bcs Kingtex 0.03 (cm) của Durex, 1h từ 3-24 miếng.

Lục Hoang Chi nói: "Bên trong hộp nhỏ chỉ có ba cái, đủ dùng không?"

Bạn đá bóng:... Hơi bị xúc phạm đấy nhé, cảm ơn.
Ánh mắt Lục Hoang Chi dừng trên 003 một lát, xoay người đến quầy thu ngân tính tiền.

Triệu Dã Tức còn chưa chính thức đồng ý cho cậu theo đuổi, hôm nay để anh ôm và đồng ý ngủ chung với cậu, nguyên nhân chủ yếu là giúp cậu vượt qua kỳ dịch cảm.

Có một số việc vẫn không nên quá gấp gáp.

Thời điểm Lục Hoang Chi chờ thang máy, cậu tiện tay dùng taobao nạp 5 năm thành viên vip cho Triệu Dã Tức, cậu nhớ tài khoản của Triệu Dã Tức là số điện thoại anh.

Hy vọng 5 năm sau Bilibili chưa đóng cửa.

Lục Hoang Chi cầm thẻ Triệu Dã Tức quét cửa, lên tiếng: "Em về rồi."

Không ai trả lời cậu.

Trong phòng ngủ, Triệu Dã Tức đã ngủ mất. Anh nằm nghiêng, một bàn tay đặt trên gối đầu, một bên mặt bị chèn ép làm xuất hiện má bánh bao trẻ con, quả thật rất giống trái đào.

"Triệu Dã Tức?"
"..."

Lục Hoang Chi cởϊ qυầи áo leo lên giường, ôm lấy Triệu Dã Tức từ phía sau: "Ngủ ngon, Triệu Chi Đào."

.

Sáng thứ bảy, đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức Triệu Dã Tức.

Triệu Dã Tức trở mình, va vào một lồng ngực ấm áp rắn chắc, buồn ngủ còn sót lại nhanh chóng bay biến.

Anh mở to mắt, hầu kết của cậu trai đập vào mắt mình, hướng lên trên là đường cong duyên dáng của chiếc cằm và hàng lông mi rũ xuống khi nhắm mắt, bên cạnh là vành tai mang khuyên tai màu bạc.

Ôi, mới sáng sớm đã trông đẹp thế này, có phải không hay lắm không?

Triệu Dã Tức lại nghĩ đến người này tùy tiện mặc một bộ quần áo, mang dép lê đi đổ rác cũng đẹp trai, nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại.

Triệu Dã Tức biết Lục Hoang Chi thích ngủ, cuối tuần không cần đi làm có thể ngủ thẳng đến trưa. Anh ngủ ở bên giường dựa vào tường, muốn xuống giường mà không đánh thức Lục Hoang Chi thì một là bò qua người Lục Hoang Chi, hai là đi xuống ở cuối giường.
Còn phải chọn sao, chắc chắn đi xuống ở cuối giường yên ổn hơn nhé.

Anh vừa chui khỏi chăn, Lục Hoang Chi đã giật mình, hai mắt mở ra rồi nhanh chóng khép lại: "Triệu Chi Đào rời giường sớm vậy à."

Giọng Lục Hoang Chi trầm thấp biếng nhác, Triệu Dã Tức nghe mà tim đập hơi bị nhanh.

"Tôi đi mua đồ ăn sáng."

Lục Hoang Chi nhắm mắt lại nói: "Để em đi mua, anh ngủ tiếp đi."

"Không ngủ, ngủ không được."

"Ừ."

Triệu Dã Tức đợi trong chốc lát, Lục Hoang Chi không nói thêm gì, hình như lại ngủ mất rồi.

Triệu Dã Tức: Còn nói cậu đi mua, mém tin rồi đó.

Có điều, Lục Hoang Chi ngủ nướng cực kỳ cực kỳ đáng yêu á.

Nằm trên chiếc giường tràn đầy mùi Chi Chi Đào Đào, Lục Hoang Chi ngủ vô cùng thoải mái, ngủ một giấc liền ngủ đến gần giờ ăn trưa.

Triệu Dã Tức ngồi trên ghế sô pha lười xem máy tính bảng, cảm thấy có người đang nhìn mình, bèn nhìn sang bên giường.
"Dậy rồi?"

Lục Hoang Chi vẫn làm tổ trong chăn, cười với Triệu Dã Tức, "Chào buổi trưa."

"Tôi mua đồ ăn sáng để trên bàn cơm, nhưng chắc lạnh cả rồi."

Bình thường cuối tuần Lục Hoang Chi ngủ nướng không ăn sáng. "Đợi lát nữa em đi ăn."

Triệu Dã Tức viết mấy dòng ghi chú, ngẩng đầu thấy Lục Hoang Chi vẫn trong tư thế nằm, buộc miệng nói: "Cậu định ngủ đến bao giờ?"

"Alpha trong kỳ dịch cảm đều thế này."

"Cậu không muốn đi WC luôn sao?"

"Có thể," Lục Hoang Chi nói, "Thận em tốt lắm."

"..."

Lục Hoang Chi đã hiểu sơ về hành vi xây tổ. Cảm giác được pheromone Omega của mình vây lấy khiến Alpha trong kỳ dịch cảm rất khó chống cự. Nếu không phải muốn làm cơm trưa cho đàn anh nhỏ, chắc cậu có thể nằm trên giường đàn anh nhỏ cả ngày.

Lục Hoang Chi đánh răng xong quay lại, hỏi anh: "Đầu lưỡi anh khá hơn chưa?"
Ba chữ "kéo chỉ bạc" bất thình lình xông vào trong đầu Triệu Dã Tức: "Không, không có, hình như đau hơn rồi."

Lục Hoang Chi mở chai thuốc ra, nói: "Tới xịt thuốc."

Triệu Dã Tức ngồi trên sô pha, mở miệng "A" một tiếng.

Lục Hoang Chi nhìn vết thương hình tròn màu trắng trên đầu lưỡi anh, nói: "Có thể sẽ hơi đau, anh cố chịu một lát."

Triệu Dã Tức khổ sở gật gật đầu.

Lúc thuốc dính vào miệng vết thương, cảm giác đau rát trực tiếp khiến anh muốn nứt ra.

Lục Hoang Chi an ủi anh: "Xịt cái này hai ngày, ăn uống thanh đạm một chút, đầu lưỡi sẽ khỏi lại."

Đau đớn mãnh liệt nhưng cũng hết rất nhanh. Có lẽ thuốc đã ngăn chỗ loét tiếp xúc với nơi khác, mà cũng có thể bị đau làm tê dại rồi, thật sự không còn đau nữa.

Triệu Dã Tức sóng sánh nước mắt, lên án: "Đm cái này mà hơi đau? Nó chỉ kém hơn đau trứng một chút thôi."
Lục Hoang Chi cười ra tiếng, hỏi: "Trưa nay muốn ăn gì?"

"Kêu cơm hộp đi," Triệu Dã Tức nói, "Cậu xem xem cậu muốn ăn cái gì."

Lục Hoang Chi nói: "Em mua thức ăn nấu cho anh ăn."

"Uầy uầy, cậu còn biết nấu cơm à?"

"Không biết."

Triệu Dã Tức: "???"

"Bây giờ học là được."

Lục Hoang Chi chọn mấy món ăn, dựa theo trên thực đơn mua thức ăn. Thức ăn vừa đến liền vội vàng đi vào nhà bếp.

Triệu Dã Tức cho rằng nhà bếp của mình sắp gặp nạn, quan sát gắt gao một trận, không ngờ vậy mà Lục Hoang Chi làm cũng ra hình ra dạng.

Sau khi gắp một cục khổ qua nhồi thịt, Triệu Dã Tức cắn một cái, vẻ mặt lập tức cứng lại.

"Đừng giả vờ," Lục Hoang Chi nói, "Hương vị chắc chắn không tồi."

"Đáng ghét!" Triệu Dã Tức lại gắp một cục lên ăn, "Đây thật sự là lần đầu tiên cậu nấu ăn? Tôi không tin."
"Giống với làm thí nghiệm hóa học vậy, cứ dựa theo thực đơn mà làm, không có gì khó."

Triệu Dã Tức nói: "Tường nhà tôi cũng không đỡ được cậu, khâm phục."

"Vậy có thể cộng thêm điểm không?"

"Cộng thêm điểm gì?"

"Điểm bạn trai đủ tư cách."

Triệu Dã Tức: "..." Ngài còn cần đủ tư cách hả, ngài đây là max điểm luôn rồi.

Triệu Dã Tức không có thói quen ngủ trưa, cơm nước xong thì tiếp tục làm luận văn. Lục Hoang Chi dọn xong nhà bếp và nhà ăn, hỏi anh: "Có chỗ nào cần em hỗ trợ không?"

"Tạm thời không có." Triệu Dã Tức nói, "Cậu tự chơi đi."

Vì thế Lục Hoang Chi liền chơi trên giường anh, an tĩnh lướt điện thoại.

Triệu Dã Tức làm hơn nửa tiếng, mới vừa đứng lên đã nghe thấy Lục Hoang Chi hỏi anh: "Anh đi đâu?"

"Đi WC."

"À, về sớm một chút."

Thêm nửa tiếng sau.

"Anh muốn đi đâu?"
"Đi uống nước."

"Phải đi bao lâu?"

"Một phút."

...

"Buổi tối chúng ta ăn gì?"

"Triệu Chi Đào, sổ ghi thù của anh còn mấy cái?"

Triệu Dã Tức chịu không nổi: "Cậu nói nhiều y chang Tiểu Kiều vậy á. Cậu không thể kìm chế một chút hả?"

"Em cũng không muốn." Lục Hoang Chi chui ra khỏi chăn ở cuối giường, vừa đẹp trai lại vừa vô tội, "Nhưng em đang đến kỳ dịch cảm, em không khống chế được hành động của mình."

"Lừa quỷ ấy, kỳ dịch cảm lần trước của cậu hoàn toàn không nghiêm trọng đến vậy."

Lục Hoang Chi nhắc nhở đàn anh nhỏ không phải so sánh: "Kỳ dịch cảm lần trước của anh cũng nghiêm trọng hơn vài lần trước đó nhiều."

Triệu Dã Tức cứng họng, "Đó là tình huống đặc biệt."

"Em cũng tình huống đặc biệt." Lục Hoang Chi đội chăn ngồi dậy, dang hai tay ra, "Ôm một cái."

"Ôm xong cậu sẽ yên tĩnh hơn sao?"
"Em sẽ cố gắng."

Triệu Dã Tức đi đến cuối giường, cúi người cho Lục Hoang Chi một cái ôm. "Vừa lòng chưa?"

Lục Hoang Chi cong môi cười, "Ừm."

___

Soft quá huhu TvT

Bình Luận (0)
Comment