Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hoá

Chương 69

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Tuy Lục Hoang Chi có weibo, nhưng weibo của cậu chỉ giới hạn trong việc xem tin tức nổi bật, ngay cả like cũng rất ít khi, thế nhưng vẫn không cản được cư dân mạng tìm ra.

Weibo Lục Hoang Chi bùng nổ fan trong một đêm, tin nhắn nhiều xem không xuể. Sau khi bực mình xong Lục Hoang Chi chỉ làm một chuyện, cậu đổi tên weibo từ "Hoang" thành "Bạn của Tiểu Triệu".

Cuối tuần, Lục Hoang Chi mời Triệu Dã Tức đến căn biệt thự mini ba tầng ở hai ngày. Triệu Dã Tức vui vẻ đồng ý. Kỳ mẫn cảm trước đó nếu không phải đột nhiên bị bắt hiến thân cho khoa học thì nhất định biệt thự Lục Hoang Chi đâu đâu cũng có dấu vết mà anh để lại.

Triệu Dã Tức ngồi trên ghế phụ lái lướt weibo. Cá trích đóng hộp cũng đem đến cho anh không ít sự nổi tiếng, nhưng anh không quan tâm cho lắm. Dù sao trên đời này trai đẹp cũng nhiều, phần lớn cư dân mạng chỉ thích tụ lại một chỗ để góp vui thôi, qua một thời gian nữa sẽ dừng lại.

Một tuần sau sự kiện Omega cá trích đóng hộp, thuốc ức chế chính thức đưa ra thị trường. Quốc gia dốc sức mở rộng tuyên truyền, bỏ vốn lớn ra trợ cấp. Thuốc ức chế bán cả ở các tiệm thuốc lớn và sàn thương mại điện tử, một lọ chỉ bằng giá hai ba ly trà sữa, ngang ngửa tiền mua băng vệ sinh của con gái khi đến tháng.

Nhóm Omega hoan hô nhảy nhót, khắp chốn mừng vui, ngày mà thuốc ức chế đưa ra thị trường được định là ngày sinh nhật của cộng đồng Omega.

Đáng tiếc Hùng Sơ Mạt và Nam Nhan Cưu Nguyên ngay cả thời gian hưởng thụ ca tụng cũng chẳng có, vừa quay đầu liền đi nghiên cứu thuốc ức chế Alpha.

Cuối tuần này, ngày thi đại học tiến hành đúng hạn. Thi xong môn Ngữ văn đầu tiên, khắp trên weibo đều là đề viết văn.

"Anh thấy đề viết văn rất thú vị." Triệu Dã Tức lầm bầm với điện thoại, "【 Viết một câu chuyện nhỏ bằng góc nhìn của mình miêu tả quan niệm của mọi người về sáu giới tính ABO 1000 năm sau】. 1000 năm sau à... Có khi nào đã đến thời đại tinh tế rồi không."

Lục Hoang Chi hờ hững đáp lại: "Tinh tế ABO à, cũng thú vị."

"Không biết đám nhóc xấu xa Nhất Trung Đàm Thành thi thế nào."

"Ít nhất Omega sẽ không vắng thi vì kì mẫn cảm nữa. Mỗi Alpha là thảm thôi."

Triệu Dã Tức nói: "Anh nghe thầy nói, hình như ngành giáo dục áp dụng biện pháp, cố gắng để mỗi một thí sinh đều có thể tham gia cuộc thi."

Triệu Dã Tức lướt lướt, lúc lướt đến bài đăng của "Bạn của Tiểu Triệu", tâm trạng bỗng chốc trở nên không thể diễn tả bằng lời.

【Bạn của Tiểu Triệu: Chào mọi người, tôi là bạn của Tiểu Triệu. (mỉm cười) 】

Là do anh ảo giác sao. Sao anh lại cảm thấy một câu ngắn củn như này bốc lên mùi u oán thế nhỉ?

Triệu Dã Tức ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hoang Chi đang lái xe: "Em đổi ID Weibo?"

"Vâng."

"Không phải em đang tủi thân đó chứ?"

"Không có."

Triệu Dã Tức "Ồ" một tiếng, nói: "Lúc đó phóng viên và camera cũng ở đó, anh cũng đâu thể nói em là bạn trai của anh được."

Lục Hoang Chi nói: "Cũng may là anh chưa nói, nếu không chúng ta sẽ comeout ngay trước mặt nhân dân cả nước."

Nói như vậy cũng không sai, nhưng có phải Lục Hoang Chi quá hiểu chuyện rồi không, làm anh không quen một tí nào.

Nhận thấy ánh nhìn chăm chú của Triệu Dã Tức, Lục Hoang Chi hỏi: "Sao thế? Cứ nhìn em mãi."

Triệu Dã Tức thử hỏi: "Em không giận thật à?"

Lục Hoang Chi cười cười: "Em không giận thật."

Triệu Dã Tức tin: "Vậy thì tốt."

Một lát sau, Lục Hoang Chi nói một câu không đầu không đuôi: "Em biết hết."

Triệu Dã Tức mờ mịt nói: "A?"

"Em biết anh quan trọng sự nghiệp, vĩnh viễn đặt công việc lên hàng đầu. Em hiểu rõ, em cũng ủng hộ. Anh không cần cân nhắc cảm thụ của em, chỉ cần là quyết định của anh, em đều sẽ phối hợp một trăm phần trăm." Lục Hoang Chi thả nhẹ giọng xuống, "Bất kể anh nói em là bạn bè hay là quan hệ đàn em bình thường, em đều chấp nhận cả."

Triệu Dã Tức: "..." Có chỗ nào mà không tủi thân chứ hả, rõ ràng là tủi thân muốn chết luôn rồi?

Triệu Dã Tức luống cuống dỗ dành bạn trai: "Em làm gì thế... Anh đương nhiên phải lo lắng cảm thụ của em rồi."

Lục Hoang Chi nở nụ cười nhàn nhạt: "Triệu Chi Đào đừng bao giờ nghĩ nhiều nhé, em không có cảm thụ gì hết. Em ổn lắm."

Triệu Dã Tức vừa đau lòng vừa tự trách, nói mà chẳng thèm nghĩ: "Được rồi, bây giờ anh lập tức thẳng thắn với ba anh, đe dọa, dụ dỗ ông ấy cho chúng ta đi cửa sau, để em làm ở bộ phận điều tra xã hội thêm hai tháng nữa."

Lục Hoang Chi nhìn thẳng về phía trước, đột nhiên cười thành tiếng. Tiếng cười lần này hàm chứa một chút thật lòng.

Triệu Dã Tức tưởng rằng mình đã dỗ được bạn trai rồi, nhẹ nhàng thở ra. Anh cầm điện thoại lên, suy nghĩ nên nói với ba mình như thế nào.

Lục Hoang Chi nói: "Trai thẳng tụi anh đúng là thích kiểu này mà."

Triệu Dã Tức: "???"

"Đợi em từ chức rồi tính sau." Lục Hoang Chi nói, "Bằng không trận này chúng ta sẽ trắng tay."

Triệu Dã Tức do dự: "Nhưng mà uất ức cho em."

"Anh để em mở khoang sinh sản, em sẽ không uất ức nữa."

Triệu Dã Tức tức khắc đổi sắc mặt, lạnh nhạt đáp: "Vậy em uất ức tiếp đi."

Lục Hoang Chi:... Toang rồi.

Triệu Dã Tức ngẫm nghĩ rồi nói: "Như này đi. Đây là thẻ tiền lương của anh, em cầm đi giải khuây chút nhé. Mật khẩu anh sẽ gửi cho em."

Triệu Dã Tức ngoại trừ tiền lương do Viện phát ra còn có một khoản thu nhập cố định. Mẹ anh có một bằng sáng chế, bà đưa tất cả số tiền từ bằng sáng chế cho con trai làm tiền tiêu vặt, con số còn cực kỳ khả quan. Tuy Triệu Dã Tức không được xem là con ông cháu cha nhưng cũng là người ở được biệt thự cao cấp, lái được siêu xe, chẳng qua anh không hứng thú với mấy thứ này mà thôi. Lục Hoang Chi nhướng mày: "Đây là phí làm tình cuối tuần?"

"Anh bảo em cầm đi giải khuây một chút, chẳng hạn như mua một đôi giày này."

"Được anh chơi em vui lắm."

"..." Vậy mà vừa nãy anh cảm thấy Alpha chết tiệt này ôn nhu săn sóc, thấu tình đạt lý? Nhất định là anh bị cá trích đóng hộp làm mờ mắt rồi.

Đổi sang nơi khác hưởng thụ ngày nghỉ cuối tuần, thật ra chỉ là đổi địa điểm ăn chơi mà thôi. Gần đây Triệu Dã Tức đang chơi một game rút thẻ, hơn một ngàn tệ nện xuống như nước đổ bể. Anh đang ngồi đăng nhập game trong phòng game của Lục Hoang Chi, phát hiện trên tài khoản của mình có hơn 300 lần rút 10 thẻ liên tiếp?

Triệu Dã Tức choáng váng toàn thân. Đây là tài khoản của anh bị trộm hay trò chơi bị bug thế? Tài khoản game của anh ngoài chính anh ra chỉ có Lục Hoang Chi biết thôi.

Lục Hoang Chi bưng mâm trái cây vừa mới gọt xong đi đến. Triệu Dã Tức chỉ vào màn hình hỏi cậu: "Là em hả?"

Lục Hoang Chi dùng tăm ghim một miếng kiwi đưa tới bên miệng Triệu Dã Tức: "Chắc anh bị trộm tài khoản rồi."

Triệu Dã Tức ăn kiwi cười lạnh: "Em còn giả vờ giả vịt với anh. Chẳng phải em nghèo lắm à?"

"Có một khoản đầu tư tháng trước vừa bắt đầu chia hoa hồng, bây giờ hết nghèo rồi." Lục Hoang Chi nói, "Sao nào, muốn lấy thẻ lương lại à?"

"Em giữ đó đi. Thẻ lương của ba anh cũng là do mẹ giữ."

Triệu Dã Tức share lại một con cá Koi lên vòng bạn bè trên weibo, chắp lạy ba lần, thành tâm thành kính, mong rút được một mẻ ngon nghẻ.

Triệu Dã Tức chơi game mụ mị cả đầu. Lục Hoang Chi đứng sau lưng anh nhéo lên gáy anh: "Đi làm cũng ngồi suốt thế này, cuối tuần nên hoạt động một tí đi."

Sau khi phân hóa, vùng da sau cổ Triệu Dã Tức trở thành nơi mẫn cảm nhất. Triệu Dã Tức rùng mình: "Hoạt, hoạt động thế nào?"

"Đi bơi? Nước trong hồ bơi vừa được thay xong."

Trước khi xuống hồ bơi, Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi tắm sơ qua vòi sen một lần. Thuốc ngăn mùi trên cơ thể bị cuốn trôi. Không trong kì mẫn cảm, nồng độ pheromone của họ không cao, nhưng cũng đủ để đối phương cảm nhận được. Hai người hóa thành Triệu Chi Đào và Lục Tây Dữu nguyên nước nguyên vị.

Ánh mặt trời sau buổi ban trưa chiếu rọi vào hồ bơi, mặt nước long lanh sóng sánh, nhiệt độ không khí phù hợp, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Hai người bơi vài vòng rồi dựa vào thành hồ nghỉ ngơi. Triệu Dã Tức biểu diễn màn cá chết chìm xuống đáy ao cho Lục Hoang Chi xem, nhịn thở được hai phút rồi bỗng nhiên lao khỏi mặt nước.

Bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Ánh mặt trời hòa cùng bọt nước nhảy nhót trên làn da trắng nõn của Triệu Dã Tức, vừa sinh động vừa mê người. Anh lau mặt, khi cười với Lục Hoang Chi còn lộ ra hai chiếc răng khểnh nho nhỏ: "Ngầu không?"

Triệu Dã Tức không hay cười, nhưng mỗi lần cười đều rút cạn thanh máu người xem.

"Ngầu." Lục Hoang Chi cười nói, "Lại đây hôn cái nào."

Triệu Dã Tức dùng tư thế bơi chó bơi vào trong lòng Lục Hoang Chi, ôm chặt lấy cậu, thơm "chụt" một miếng lên môi cậu.

Lục Hoang Chi ấn Triệu Dã Tức lên vách hồ, làm sâu thêm nụ hôn này. Triệu Dã Tức có linh cảm rằng anh và Lục Hoang Chi có khả năng sắp mở khóa thêm một cảnh mới.

Anh vươn tay về phía quần bơi Lục Hoang Chi, còn chưa chạm đến gì hết thì Lục Hoang Chi đột ngột ngẩng đầu nói với anh: "Đừng, không làm thực nghiệm đâu."

Triệu Dã Tức hết mờ mịt, kinh ngạc rồi lại sững người: "Không phải chứ... em lại làm sao vậy?"

"Lúc làm thực nghiệm nhất định em sẽ mở khoang sinh sản của anh ra mất." Lục Hoang Chi nói, "Em không muốn làm chuyện anh không thích, lại càng không muốn làm anh không vui."

"... Sao em cố chấp với chuyện này dữ vậy." Triệu Dã Tức không hiểu, "Vì sướng à?"

Lục Hoang Chi nói: "Đây là bản năng của Alpha đối với Omega."

Cảm thụ cơ thể là một khía cạnh, mà hơn cả là truy cầu trên tinh thần. Không có Alpha nào có thể chống cự bản thân khỏi mê hoặc từ tuyến thể Omega, dường như chỉ cần rót pheromone của mình vào trong tuyến thể Omega thì Omega này sẽ hoàn toàn thuộc về cậu.

Cậu đã cắn lên tuyến thể của Triệu Dã Tức rất nhiều lần. Mà một tuyến thể khác, trừ hai lần trước ra thì Triệu Dã Tức không để cậu chạm vào nữa. Mặc dù hai lần đó cậu cũng chỉ chạm vào cách một lớp bao cao su, không thể tạo thành đánh dấu trọn đời.

Lục Hoang Chi nhìn Triệu Dã Tức, hàng lông mi mảnh dài ướt át rũ xuống, thoạt trông dịu ngoan vô hại. "Em như vậy có phải rất đáng ghét không?"

"... Không có." Triệu Dã Tức đỏ bừng dưới ánh mặt trời, "Em muốn mở ra đến vậy hả?"

Lục Hoang Chi lắc đầu: "Em không muốn, em chỉ muốn anh thoải mái. Thôi, anh xem như em chưa nói gì đi."

Bị Lục Hoang Chi mở ra không phải không thoải mái, mà là cực kỳ sung sướng. Lục Hoang Chi đứng ở góc độ của anh suy nghĩ cho anh, sao anh nhẫn tâm để Lục Hoang Chi chịu tủi thân được.

Bị chơi khóc thì chơi khóc thôi, dù sao đang ở bể bơi, nói không chừng chẳng nhìn ra được.

Triệu Dã Tức thỏa hiệp: "Vậy em đến làm đi."

Lục Hoang Chi sửng sốt trong chốc lát: "Anh không cần phải như vậy đâu."

"Đừng nói nhảm nữa." Triệu Dã Tức chủ động chôn mặt trên bả vai Lục Hoang Chi, thủ thỉ, "Nhưng mà... em nhớ phải nhẹ chút nha."

Lục Hoang Chi: Kế hoạch thuận lợi.

Hồ bơi như thể biến thành một cốc Chi Chi Đào Đào cho thêm bưởi nho.

"Bé cưng mau nhìn này," Hơi thở Lục Hoang Chi nặng nề, nói bên tai Triệu Dã Tức, "Em sắp vào trong cơ thể anh."

Triệu Dã Tức gắt gao nhắm mắt lại, thầm nghĩ mày mà mở mắt ra nhìn là mày thua.

Lục Hoang Chi cười thành tiếng: "Không dám nhìn? Vậy nghe nhé."

Kỳ thật khi làm thực nghiệm Lục Hoang Chi nói không nhiều. Nhưng mỗi một câu cậu nói, bất kể là khen ngợi hay mệnh lệnh, đối với Triệu Dã Tức đều là chí mạng.

Lục Hoang Chi dùng giọng nói khàn khàn gọi anh là bé cưng, hô hấp thoáng chút gấp gáp đắm chìm chỉ khi làm thực nghiệm mới có, hòa quyện vào tiếng nước trong hồ bơi.

Có mấy ai chịu được điều này?

Thế mới nói người đàn ông tên Lục Hoang Chi này (quyến rũ) muốn chết người thật mà.


Bình Luận (0)
Comment