Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hoá

Chương 74

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

.

Cậu trai cơ bắp trò chuyện cùng Đào Kiều Sanh nhận ra đối phương không có hứng thú với mình, nói được đôi câu liền rời đi. Triệu Dã Tức đến tìm Đào Kiều Sanh, kéo hắn đi ra ngoài cổng: "Dẫn cậu đi gặp một người."

"Ai vậy?"

"Cậu đi rồi biết."

Hai người vừa ra tới cổng thì trông thấy chị em Lục Hoang Chi đang đứng nói chuyện với một chàng trai có ngoại hình thanh tú đẹp đẽ.

Triệu Dã Tức cảm thán: "Đường Phỉ ngoài đời còn đẹp hơn cả trong hình."

Đào Kiều Sanh nhìn thấy idol nhà mình, cuối cùng cũng không trưng khuôn mặt cá chết nữa: "Phỉ Phỉ?!"

Đường Phỉ quay đầu, ngạc nhiên nói: "Là anh à."

Lục Ti La nói: "Thì ra các cậu quen nhau à."

Đường Phỉ mím môi, nói: "Từng gặp vài lần ở sân bay."

Đào Kiều Sanh giải thích: "Em là fan của Phỉ Phỉ, lúc rảnh sẽ đi đón máy bay."

"Thế hôm nay Tiểu Đào gặp may rồi, có thể tiếp xúc gần gũi với thần tượng." Lục Ti La đẩy hai người đi vào bên trong, "Bữa nay có gì không vui thì chấm dứt tại đây nha, đi vào tìm thú vui với chị nào!"

Cách bởi Lục Ti La, Đào Kiều Sanh nghiêm túc nói: "Phỉ Phỉ, mặc kệ người khác nói thế nào, tôi đều sẽ tin tưởng cậu."

"Tin tôi chuyện gì?"

"Tin cậu sẽ không lừa gạt fans, tin cậu chỉ là Beta mà thôi."

Đường Phỉ: "..."

Triệu Dã Tức phát hiện Lục Hoang Chi không theo cùng mà đang đứng tại chỗ xem điện thoại.

Triệu Dã Tức hỏi: "Sao thế?"

"Giáo sư Lương tìm em, hẳn là chuyện công việc." Lục Hoang Chi nói, "Mấy anh vào trước đi, em gọi điện lại cho thầy ấy."

Triệu Dã Tức tri kỷ để lại không gian cho Đào Kiều Sanh và idol hắn, còn mình thì sang một bên tìm đồ ăn.

Lục Ti La chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho khách, bày trí cũng rất khéo léo. Có một con thuyền lớn đựng đầy sushi, rồi còn sashimi các loại, gà rán, pizza, trái cây gọt sẵn và bánh ngọt nhỏ xinh xắn.

Triệu Dã Tức lấy một miếng pizza phô mai sầu riêng. Pizza dày gấp đôi loại pizza tương tự trong nhà hàng, phô mai và sầu riêng cũng gấp đôi luôn, bên trên còn lát thêm dứa, cắn một ngụm thôi đã ứa nước ra đầy miệng.

Vì khi giới thiệu với người khác Lục Hoang Chi đều nói anh là bạn trai mình, nên có không ít người xung quanh đang đánh giá anh. Triệu Dã Tức còn nghe thấy có người đang bàn luận về anh.

"Trong giới có biết bao người thèm muốn Lục Hoang Chi chứ, nào ngờ cuối cùng cậu ta lại bị một tên shota Omega tóm được."

"Cậu ta có gì để ham đâu, chẳng phải mấy cô thích mỗi cái mặt đẹp của cậu ta sao. Nói đâu xa, bây giờ cậu ta làm ở Viện nghiên cứu được có chút tiền lương, cho mấy cô một cái túi cũng chả đủ."

"Em nghe nói tự cậu ta muốn đến Viện nghiên cứu làm."

"Được rồi được rồi, nói chuyện cậu ta mãi có chán không hả."

"Em chỉ không ngờ người lạnh lùng như Lục Hoang Chi sẽ thích một người thế này."

"Shota cũng được đấy, cho tôi tôi cũng chơi, thêm tí kích thích thôi. Chẳng qua tôi thích loli hơn, tôi không làm gay."

"Alpha và Omega cũng không tính là gay mà. Đúng rồi anh này, em vừa mới nhìn thấy Đường Phỉ."

"À, cái tên minh tinh bé nhỏ hay lên hotsearch ấy hả."

"Đúng đúng đúng, chính là cậu ta. Có người nói cậu ta khai gian giới tính, rõ ràng là Omega một hai phải giả dạng làm Beta."

"Việc này đơn giản thôi, đi ngửi xem trên người cậu ta có pheromone Omega hay không là biết ngay ấy mà."

"Nhưng nếu cậu ta là Omega thật, nhất định sẽ phun thuốc ngăn mùi, người bình thường nào ngửi được chứ..."

Triệu Dã Tức quay đầu nhìn hai người đang nói chuyện, là Cố Thập Xuyên và một cô gái.

Không hổ là người Lục Hoang Chi ghét, toàn thân Cố Thập Xuyên đều tràn ngập hơi thở đáng khinh. Triệu Dã Tức không muốn đứng quá gần loại người này, lấy đồ ăn xong thì bỏ đi.

Anh tìm một cái ghế cạnh hồ bơi nằm xuống, một tay cầm pizza, một tay cầm Coca, thỉnh thoảng liếc về phía Đào Kiều Sanh và Đường Phỉ một cái.

Lục Ti La đi tới, nhìn các cô gái đang chơi đùa trong hồ bơi, cô nói: "Chị cũng muốn xuống nước chơi lắm. Trước kia chồng cũ của chị luôn không cho chị mặc bikini trước mặt người khác, chị muốn khoe dáng người cũng chẳng được."

Triệu Dã Tức nói: "Vậy thì chị xuống đi."

Lục Ti La lắc đầu: "Xuống đấy thuốc ngăn mùi sẽ không còn tác dụng. Chị không muốn hồ bơi nhà mình thành canh bún ốc đâu."

"Không khoa trương đến vậy đâu."

Thuốc ngăn mùi ra đời lâu vậy rồi, hiệu quả vẫn luôn được cải tiến. Trước mắt thuốc ngăn mùi được ví như mỹ phẩm chống nước, nó quả thật có thể chống thấm nước, dầm mưa cũng không thành vấn đề, nhưng ở trong nước một thời gian dài cũng sẽ bị trôi đi.

Đương lúc Triệu Dã Tức trò chuyện cùng Lục Ti La, khóe mắt ngó thấy Cố Thập Xuyên đi đến phía sau Đường Phỉ, bất thình lình duỗi tay ra đẩy ——

Đường Phỉ nghiêng về phía trước, Đào Kiều Sanh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cậu ta, hai người đồng thời ngã vào hồ bơi, tóe lên một đống bọt nước.

Triệu Dã Tức tức xông tới não, thân thể phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ. Anh ném pizza trong tay xuống, vọt tới bên cạnh Cố Thập Xuyên, xoay người đá một cú vào gò mông Cố Thập Xuyên, đồng thời hét lên một tiếng tương xứng: "Hây da ——"

Cố Thập Xuyên bị đá bổ nhào ra phía trước. Gã cách hồ bơi khá xa nên lấy mặt chạm đất như chó đang ăn cứt, nhìn thôi cũng thấy rát hết mặt mũi.

Lục Ti La:... Mẹ ơi, con đang thấy gì đây?!

Lục Hoang Chi mới vừa nói chuyện điện thoại xong, chợt nhìn thấy một người quen vội vã đi về phía cậu: "Anh Lục, chị Ti La bảo em đến nói với anh —— vợ anh nổi điên rồi!!!"

Lục Hoang Chi: "..."

Lục Hoang Chi vẫn còn bình tĩnh. Dù sao cũng là vợ cậu nổi điên với người khác, vậy thì vợ cậu chắc không có chuyện gì.

Ừm, vợ của cậu đó.

Khi Lục Hoang Chi quay lại hồ bơi, Đào Kiều Sanh mới vừa ôm Đường Phỉ lên bờ, chung quanh có một đám người vây quanh. Triệu Dã Tức ngồi xổm trên mặt đất, nắm áo choàng tắm Cố Thập Xuyên chửi mắng: "Không mắng mày là rác rưởi mày thấy khó chịu lắm đúng không hả?"

Triệu Dã Tức nhìn thấy Lục Hoang Chi, nắm tay buông lỏng ra theo bản năng, trông hệt như một cậu nhóc tiểu học bị bắt quả tang đánh nhau: "Là gã ra tay trước."

Cố Thập Xuyên mắng: "Mẹ nó tao còn chưa từng nói chuyện với mày!"

"Gã cố ý đẩy Đường Phỉ xuống, vậy nên..." Triệu Dã Tức ngưng một lát, không nói hết câu.

"Sao đàn anh dừng lại thế," trong lời nói Lục Hoang Chi chứa ý khích lệ, "Tiếp tục đánh."

Ánh mắt Triệu Dã Tức sáng lên.

Cố Thập Xuyên bò dậy, nói: "Không phải, Lục Hoang Chi cậu có ý gì. Tôi trêu chọc cậu khi nào? Con mẹ nó nói cho có đạo lý chút được không hả."

Lục Hoang Chi chậm rãi đáp: "Nhưng tôi lại không nói đạo lý."

"Thôi không đánh," Triệu Dã Tức lành lạnh lên tiếng: "Anh sợ luật sư của gã gửi văn kiện cảnh cáo."

"Em chống lưng cho anh."

Triệu Dã Tức nóng lòng muốn thử: "Lỡ như phải bồi thường rất nhiều tiền thì phiền phức lắm."

"Em sẽ giải quyết tốt hậu quả cho anh."

Triệu Dã Tức không nén nổi bật cười.

"Lục Hoang Chi em đừng có đến làm loạn thêm, em còn ngại ở đây chưa đủ loạn hay sao." Lục Ti La đỡ trán, "Đây là nhà của chị, xin mấy em cho chị chút mặt mũi, muốn đánh thì đi chỗ khác mà đánh."

Lục Hoang Chi hỏi Cố Thập Xuyên: "Muốn đánh không?"

Cố Thập Xuyên kiêng kị nhìn Lục Hoang Chi, nắm đấm nắm chặt rồi lại nới lỏng, cuối cùng bỏ đi mất.

Lục Ti La nhẹ nhàng thở ra, không nhịn được hỏi: "Đúng rồi Tiểu Triệu, mới nãy lúc em đá sao lại phải hét hây da vậy?"

Triệu Dã Tức dần dần phai nhạt nụ cười: "Em hét hây da sao?"

" Hây daaa."

Lục Hoang Chi nói: "Chắc do chơi game nhiều quá đấy. Anh ít dùng skin Lý Tiểu Long lại đi."

Triệu Dã Tức che mặt lại: "Nói đi, cần bao nhiêu tiền mọi người mới có thể quên chuyện này."

Bên kia, Đào Kiều Sanh không thể tin nổi: "Pheromone của cậu... Cậu là..."

Mờ mịt trong mắt Đường Phỉ tan đi, đột nhiên đẩy Đào Kiều Sanh ra, hoảng hốt thở hào hển: "Tôi, tôi đi trước."

Triệu Dã Tức tưởng là Đào Kiều Sanh làm hành động gì đấy khác người, bèn nhắc nhở: "Đào Kiều Sanh cậu tỉnh táo chút đi, theo đuổi thần tượng lý trí chút."

"Không lý trí được." Đào Kiều Sanh nhìn Đường Phỉ, giọng nói đè nén cực thấp, "Cậu là cậu ấy ư?"

Đường Phỉ bình tĩnh lại, đáp: "Hình như anh đang hiểu lầm gì đó rồi."

"Vậy à. Vậy cậu nói tôi biết, tại sao nhiều fans như vậy mà cậu chỉ nhận quà của tôi, còn muốn tôi tặng áo khoác cho cậu?" Đào Kiều Sanh cười thành tiếng, "Cậu muốn đồ của tôi là vì pheromone của tôi đúng không?"

Đối mặt với sự truy vấn của Đào Kiều Sanh, Đường Phỉ chỉ có thể im lặng.

Lục Hoang Chi nhướng mày: "Thú vị đấy."

Triệu Dã Tức: "???"

Lục Hoang Chi khom người nói bên tai Triệu Dã Tức bên tai: "Trên người Đường Phỉ có mùi pheromone Omega, hơn nữa còn là mùi hoa anh đào."

Triệu Dã Tức trợn tròn hai mắt: "Má nó?"

Đường Phỉ chính là hoa anh đào nhỏ cùng tổ thực nghiệm với Đào Kiều Sanh?!

Đào Kiều Sanh lại hỏi: "Cậu có mang thuốc ngăn mùi không?"

"... Ở trên xe."

"Dùng của tôi trước đã." Đào Kiều Sanh lấy thuốc ngăn mùi từ trong túi ra đặt vào tay Đường Phỉ, "Đừng để người khác ngửi thấy mùi của cậu."

Đường Phỉ nhỏ giọng đáp: "Tôi vào toilet."

Đây... được xem là chân tướng ư?

Đối tượng thực nghiệm của Đào Kiều Sanh là idol của hắn —— hắn đã từng cắn tuyến thể idol, còn từng đánh dấu tạm thời idol nữa?

Hai tay Triệu Dã Tức đặt lên vai Đào Kiều Sanh: "Tiểu Kiều bình tĩnh. Nào, làm theo tớ, hít sâuuu."

Đào Kiều Sanh nói: "Tớ vẫn ổn."

Triệu Dã Tức chần chờ hỏi: "Thật à?"

"Thật." Đào Kiều Sanh nói xong, bình tĩnh xoay người đâm đầu vào trong hồ bơi.

Triệu Dã Tức giơ tay Nhĩ Khang: "Tiểu Kiều ——!"

Lần kế Đào Kiều Sanh lên bờ, Lục Ti La cho hắn một chiếc khăn lông khô và một cái áo choàng tắm, bảo hắn lau khô người trước đã.

Đào Kiều Sanh nói: "Đường Phỉ cũng còn ướt."

"Chị biết, chị bảo dì giúp việc đi tìm cậu ấy rồi." Lục Ti La nói, "Lục Hoang Chi em dẫn em ấy vào phòng thay quần áo đi."

Triệu Dã Tức không yên tâm, đi theo hai Alpha lên lầu. Thuốc ngăn mùi của Đào Kiều Sanh đã mất hiệu lực, Triệu Dã Tức đi phía sau hắn có thể ngửi thấy mùi quả mắc ca nhàn nhạt. Nhưng trong cơ thể anh có pheromone Alpha của mình, pheromone Alpha khác không có tác dụng gì với anh.

Tầng hai biệt thự không có khách ở. Lục Hoang Chi chỉ vào một gian phòng: "Quần áo ướt thay rồi ném vào trong sọt, đợi lát nữa dì giúp việc sẽ giặt giúp anh."

Đào Kiều Sanh ngờ nghệt bảo: "Tôi vừa mới..."

"Cậu vừa mới nhảy vào hồ bơi." Triệu Dã Tức châm chọc, "Suýt nữa đã chết đuối."

Đào Kiều Sanh cúi đầu nhìn hai tay của mình: "Tớ cảm thấy như mình vừa mới nằm mơ vậy."

Bấy giờ, cửa một gian phòng khác chợt mở ra. Đường Phỉ mặc áo choàng tắm bước ra từ bên trong, nhìn thấy ba người, đặc biệt là Đào Kiều Sanh, dường như có hơi luống cuống tay chân.

Tình cảnh rơi vào lúng túng một cách khó hiểu. Triệu Dã Tức thử nói: "Nếu không thì, tớ và Lục Hoang Chi đi trước, hai cậu ở lại nói chuyện?"

"Tôi và anh ấy không có gì để nói." Đường Phỉ lấy lại tinh thần, "Thực nghiệm đã kết thúc rồi."

Triệu Dã Tức ngẫm nghĩ: "Cậu nói đúng."

Trên thỏa thuận tình nguyện viên đã viết rất rõ ràng, Alpha và Omega cùng tổ thực nghiệm được bảo mật thân phận, sẽ không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào. Sau khi thực nghiệm kết thúc, bọn họ chỉ là những người xa lạ không quen biết, không có nghĩa vụ phải cung cấp pheromone an ủi đối phương.

Tổ thực nghiệm ngoại lệ duy nhất, chính là anh và Lục Hoang Chi. Nhưng bọn anh không thể dùng tiêu chuẩn của mình đi yêu cầu người khác.

Đường Phỉ gật đầu, vừa muốn rời đi thì tay lại bị nắm lấy.

Đào Kiều Sanh nắm lấy cánh tay Đường Phỉ, một giọt nước nhỏ xuống từ lọn tóc trên trán hắn: "Tôi chưa nói kết thúc thì thực nghiệm không được tính là kết thúc."

Con ngươi Đường Phỉ hơi mở to, sững sờ ngay tại chỗ.

Ngây người hơn cả Đường Phỉ chính là Triệu Dã Tức đã quen biết Đào Kiều Sanh mười mấy năm.

Người anh em cậu là ai vậy hả? Cậu bạn Tiểu Kiều của tôi không thể nào mạnh mẽ như vậy được.


Bình Luận (0)
Comment