Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hoá

Chương 90

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Ngoại truyện 5: Lục Bưởi Nho xây tổ ký (2)

Triệu Dã Tức vừa thấy Lục Hoang Chi như vậy liền biết cậu đến kì mẫn cảm rồi. Alpha trong kì mẫn cảm là vật dễ chua dễ cháy, vì cuộc sống hôn nhân đằm thắm, anh phải hành động cho cẩn thận.

"Ăn giấm có gì ngon, Chi Chi Đào Đào không ngon hửm." Triệu Dã Tức kéo cổ áo của mình xuống, để lộ tuyến thể ra, "Lẹ lẹ lẹ, uống ngay cho nóng."

Lục Hoang Chi nhìn anh: "Anh nghĩ mình là bò sữa hả?"

Triệu Dã Tức lạnh te: "Em mới phát hiện?"

Lục Hoang Chi đổi sang nhìn ngực Triệu Dã Tức: "Thế chẳng phải anh hở nhầm chỗ rồi à?"

Triệu Dã Tức sửng người, đỏ bừng cả mặt: "Em dirty quá nhá."

"Sao lại đỏ mặt thế Chi Đào," Lục Hoang Chi cất giọng bình thản, "Có phải chưa từng hút đâu."

Triệu Dã Tức im lặng hai giây rồi giở giọng ai oán: "... Anh muốn ly hôn."

Lục Hoang Chi bật cười, ôm quả đào vào lòng đánh chén.

Trong phòng không có điều hòa, chỉ có quạt điện thổi vù vù. Ban đêm làng núi không oi bức lắm, gió thổi cũng mát mẻ. Một người ngủ thì nhiệt độ vừa phải, nhưng bên cạnh Triệu Dã Tức lại có một quả bưởi to đùng dính lấy.

Triệu Dã Tức nóng không chịu nổi, lên tiếng: "Em ngủ nhích ra tí được không. Giường lớn thế cơ mà, có phải hết chỗ rồi đâu."

"Người anh khá mát."

"Nhưng em cũng đừng cứ dính sát vào anh. Hai người chúng ta mà nóng ngất xỉu hết thì lấy ai đi kêu cứu hả."

"Ha, hồi mùa đông anh đâu có nói vậy."

...

Sáng hôm sau, Triệu Dã Tức bị tiếng gà gáy đánh thức. Lục Hoang Chi còn đang say giấc, nhịp thở nằng nặng, trong không khí toàn là mùi bưởi nho. Hôm nay và ngày mai có lẽ là hai ngày triệu chứng kì mẫn cảm của cậu rõ rệt nhất.

Triệu Dã Tức rón rén bước xuống giường. Anh nghe thấy trong sân ngoài tiếng gà gáy còn có tiếng người, bèn mặc đại một chiếc áo thun đi ra ngoài.

Trong sân, bánh bao kẹp thịt đang nói chuyện với Bộ Thuần Trai, ngó thấy Triệu Dã Tức ra tới thì quay sang chào anh.

"Chào buổi sáng nha Tiểu Triệu," Bộ Thuần Trai nói, "Tiểu Lục đâu?"

"Còn đang ngủ. Trừ khi có một trăm con gà đồng thanh hót lên, nếu không thì đừng hòng đánh thức em ấy."

Bộ Thuần Trai thấy áo thun trên người Triệu Dã Tức lớn hơn ít nhất hai số, cười nói: "Sao cậu lại mặc đồ của Tiểu Lục thế."

"Tôi không chỉ mặc đồ của em ấy, mà còn phải dùng đồ của em ấy nữa -- tôi cố tình đấy."

"Hả?"

Triệu Dã Tức đánh ngáp: "Kì mẫn cảm của Lục Hoang Chi đến rồi, mùi pheromone dính trên quần áo tôi mặc sẽ làm em ấy dễ chịu hơn."

Bộ Thuần Trai nghẹn họng: "Có ai đâu ngờ một người đàn ông đã kết hôn như tôi lại có một ngày bị nhét thức ăn cho chó."

Bánh bao kẹp thịt tỏ ánh mắt hâm mộ: "Đây là đãi ngộ của Alpha có Omega sao."

Bộ Thuần Trai hỏi: "Tiểu Nhục cậu còn độc thân à?"

Bánh bao kẹp thịt gật đầu đầy bi thương.

Bộ Thuần Trai nói: "Vậy kì mẫn cảm của cậu có vất vả lắm không?"

"Cũng có chút. Lúc đến kì mẫn cảm tôi sẽ tản bộ lên núi bái Sơn Thần. Nơi đó không khí trong lành, cũng yên tĩnh nữa, sẽ khiến lòng tôi bình tĩnh trở lại."

Triệu Dã Tức như đang suy nghĩ điều gì.

Trong làng mỗi nhà mỗi hộ đều có một cái giếng và một cái bơm giếng. Mặc dù có nước tự nhiên, nhưng dân làng càng nghiêng về dùng nước giếng hơn. Triệu Dã Tức nhập gia tùy tục, cũng dùng nước giếng rửa mặt.

Giếng nước phải có người bơm mới phun nước giếng ra được, Triệu Dã Tức không có bản lĩnh vừa đánh răng vừa bơm nước. Bộ Thuần Trai đang bận đếm gà, chỉ có bánh bao kẹp thịt ra tay giúp đỡ anh.

Bánh bao kẹp thịt đè giếng nước, miệng cũng không nhàn rỗi, nhiệt tình giới thiệu phong tục lễ nghĩa ở làng Đại Nhưỡng với hai người. Triệu Dã Tức ngậm một họng bọt kem đánh răng, không cách nào đáp lời hắn, chỉ có thể "Ùm ùm ùm" tỏ vẻ mình đang nghe đây.

Omega ngọt ngào mềm mại, trên môi còn dính bọt đáng yêu quá thể đáng, bánh bao kẹp thịt không kìm lòng được phải nhìn thêm vài lần. Ngay lúc này bỗng có một tiếng nói vang lên sau lưng hắn: "Đẹp nhỉ."

Bánh bao kẹp thịt xoay người, bắt gặp vị du khách vừa cao vừa đẹp trai nhìn mình từ trên cao, nét mặt nom chẳng có gì, nhưng lạ thay lại khiến hắn rùng mình giữa tiết trời gay gắt.

Khi không có Omega của mình ở cạnh, pheromone Lục Hoang Chi tỏa ra cực kì áp bức. Cũng cùng là Alpha, bánh bao kẹp thịt bị Lục Hoang Chi chèn ép gần như không thở nổi, hắn gắng gượng cười: "Anh Lục, chào buổi sáng."

Lúc tỉnh dậy không có Chi Chi Đào Đào bên cạnh, vốn dĩ Lục Hoang Chi đã gắt gỏng rồi, kết quả vừa ra khỏi cửa còn phải nhìn Alpha khác đè giếng nước giúp Triệu Chi Đào.

Lục Hoang Chi cố gắng giữ vững phong độ, bảo: "Để tôi làm cho."

Bánh bao kẹp thịt không biết Lục Hoang Chi muốn làm gì. Hắn nhìn theo tầm mắt của Lục Hoang Chi đến cánh tay đang đè giếng nước của mình, vội vàng rụt tay về, làm động tác "mời".

Triệu Dã Tức đánh răng xong: "Anh xong rồi."

Lục Hoang Chi nói: "Đánh thêm lần nữa."

Triệu Dã Tức cùng Bộ Thuần Trai chạy lên chạy xuống trong làng, tất bật công việc phổ cập khoa học của họ. Bộ Thuần Trai còn đi một chuyến đến nhà đương sự trong bản tin. Hắn không thấy nữ sinh phân hóa thành Alpha, chỉ gặp được bà của nữ sinh.

Bộ Thuần Trai nói muốn rách cả miệng, cụ bà vẫn khăng khăng từ chối tiếp nhận tân thời đại giới tính thứ hai. Hỏi cháu gái của bà hiện đang ở đâu, bà ấy cũng không nói, rõ ràng không muốn để cháu gái gặp mặt bọn họ.

Bộ Thuần Trai lựa chọn bỏ cuộc: "Cậu vĩnh viễn không thể đánh thức kẻ đang giả vờ ngủ."

Triệu Dã Tức nói: "Người phân hóa là cháu gái của bà ấy chứ không phải bà ấy, chủ yếu vẫn phải xem cháu gái bà ấy nghĩ thế nào."

Bánh bao kẹp thịt nói: "Tôi biết cháu gái bà ấy ở đâu."

"Ồ? Cậu nói đi."

"Sau khi cháu gái bà ấy phân hóa, bà cháu hai người ngày ngày lên núi bái Sơn Thần. Về sau cụ đi không nổi nữa, bảo đứa nhỏ tự đi một mình."

Bộ Thuần Trai nói: "Thế chúng ta có cần lên núi xem tình hình không?"

Triệu Dã Tức nói: "Đi chứ, tôi tiện thể dẫn Lục Hoang Chi theo, để em ấy hưởng thụ yên tĩnh trong núi."

Đầu tiên Triệu Dã Tức gửi tin nhắn bảo Lục Hoang Chi chuẩn bị đồ đạc lên núi. Đến khi anh quay về thì Lục Hoang Chi đang nhét chai nước ngọt vị bạch đào vào ba lô.

"Ui, em mang cái này theo làm gì?"

Lục Hoang Chi nói: "Uống lúc leo núi."

Núi ở làng Đại Nhưỡng hoàn toàn thiên nhiên và không ô nhiễm, không giống với những ngọn núi ở khu thắng cảnh có bậc thang và đường cáp treo, muốn lên núi phải thật sự leo lên. Đây là kiểu vận động tiêu hao thể lực nhất, Triệu Dã Tức dựa vào nguyên tắc hành trang gọn nhẹ: "Nước ngọt không giải khát được đâu, không thì mang thêm mấy chai nước suối nhé."

Lục Hoang Chi nói: "Nhưng em muốn uống mà."

"Thôi, nước ngọt nặng lắm."

"Ba lô của em."

"Đây không phải vấn đề ba lô của ai."

Lục Hoang Chi im lặng.

Triệu Dã Tức thấy vẻ mặt của cậu không ổn, sực nhớ đây là một Alpha đang trong kì mẫn cảm, thầm nghĩ: Tiêu đời rồi.

Lục Hoang Chi cầm nước ngọt vị bạch đào trong tay, rũ mắt khẽ nói: "Lúc tụi mình ra ngoài, anh muốn mang đồ ăn vặt nào để ăn trên đường em cũng mang cho anh."

Triệu Dã Tức như ngừng thở: "Em, em đừng có lôi chuyện cũ ra."

"Lần trước đột nhiên anh muốn ăn xiên thịt dê, em vừa mới kết thúc cuộc họp cổ đông đã phải mặc tây trang đi mua cho anh. Như vậy không đẹp trai tí nào, nhưng em vẫn cầm về cho anh." Lục Hoang Chi khẽ cười một tiếng, "Bây giờ em chỉ muốn mang một chai nước ngọt vị đào thôi mà anh cũng không cho."

Triệu Dã Tức bị hạ gục hoàn toàn, cuống cuồng dỗ dành: "Không phải anh không cho, chẳng qua anh thấy công dụng của nó không cao thôi..."

Lục Hoang Chi ngắt lời anh: "Lúc đánh răng anh còn để người khác rót nước giùm nữa."

... Chuyện này thì liên quan gì?

"Mang mang mang, em muốn mang mấy chai cũng được hết." Triệu Dã Tức nói, "Không mang thì anh mang cho em."

Lục Hoang Chi hờ hững đáp: "Thôi, hay là mang nước suối đi."

"Đừng mà!"

Triệu Dã Tức giật chai nước vị bạch đào trong tay Lục Hoang Chi nhét vào ba lô, cậu cũng không ngăn cản mà chỉ hỏi: "Anh vẫn để Alpha khác đè giếng giúp mình chứ?"

Triệu Dã Tức nói: "Sau này anh sẽ dùng nước tự nhiên."

Lục Hoang Chi sửa lời: "Anh vẫn để Alpha khác mở vòi nước giúp mình chứ?"

Triệu Dã Tức hết chịu nổi. Anh phụt cười, câu lấy cổ Lục Hoang Chi nhảy lên người cậu: "Muốn chết hả, Lục Bưởi Nho."

Lục Hoang Chi ôm chặt lấy người anh, khẽ nhướng mày: "Vậy anh có dỗ hay không đây?"

"Dỗ chứ," Triệu Dã Tức nói, "Em làm bao lâu, anh dỗ bấy lâu."

___

Bánh bao kẹp thịt:

toan-the-gioi-dong-thoi-phan-hoa-chapter


Bình Luận (0)
Comment