Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 110

Nhìn thấy thượng đế giáng xuống, Metatron hết sức vui mừng, lực tín ngưỡng quanh thân cũng xuất hiện ánh sáng dịu dàng. Hắn đang nghĩ có nên hành lễ đi yết kiến thần linh hay không, lại phát hiện Lucifiel không hề có động tĩnh gì, ngồi ở trên ghế sí thiên sứ trưởng, giống như tồn tại tối cao thứ hai của thiên đường.

Mặc dù thần cho phép điện hạ không hành lễ, không triều bái, được hưởng quyền lợi thiên quốc phó quân, nhưng lúc này ở hiện trường lễ mừng, thờ ơ như vậy cũng không tránh khỏi quá… ngạo mạn đi.

Metatron nuốt xuống lời muốn nói.

Điện hạ khẳng định có lý do của mình, hắn ta dùng suy nghĩ này an ủi mình.

Cách Metatron gần nhất chính là Beelzebub, Beelzebub phát hiện vẻ mất tự nhiên trên mặt Metatron điện hạ. Suy tư một chút, Beelzebub liền biết Metatron điện hạ đang chú ý chuyện gì.

Hắn ta đề nghị: “Không bằng điện hạ đi hỏi Lucifiel điện hạ một chút xem.”

“Khe khẽ nói nhỏ trước mặt thần, coi là bất kính.” Metatron do dự nhìn về phía Lucifiel tao nhã ngồi ngay ngắn, buông tha ý nghĩ đi nói riêng với đối phương.

Thần không gì không làm được, không gì không biết!

Metatron không muốn để thần nghe thấy hắn và điện hạ đàm luận loại chuyện đó!

Beelzebub không biết làm thế nào, Metatron điện hạ vẫn cố chấp và cũ kỹ như vậy, phàm là chuyện có khả năng khiến thần không vui, nghĩ đến đầu tiên không phải bản thân mình, mà là thái độ của thần.

Hắn ta theo bản năng nhìn một vị điện hạ tôn quý khác, lại phát hiện Lucifiel điện hạ đưa tay, vén một lọn tóc vàng rũ xuống ra sau, tao nhã mà cao quý. Đối phương cười nhạt với thần linh, thần linh không những không có trách cứ hành vi của sí thiên sứ trưởng, còn nói: “Luci, phong thái của ngươi càng tăng lên.”

Lucifiel không nhanh không chậm nói rằng: “Đa tạ ngô thần khen ngợi.”

Vừa tiếp nhận thần niệm, vừa chống đỡ thần niệm đánh sâu vào tinh thần, trả lời thần linh. Lucifiel đem phương pháp nhất tâm nhị dụng chơi đến thuần thục, thật sự không khiến hắc thượng đế nhìn ra sơ hở.

“Đáng tiếc…” Thượng đế lại chuyển đề tài, “Ngô chỉ có thể nhìn thấy một mặt cung kính của ngươi, lại không cách nào nhìn thấy càng nhiều dáng vẻ của ngươi.”

Trên quảng trường thiên sứ, nội tâm các trí thiên sứ ồ lên.

Thần có ý gì?

Beelzebub càng có loại cảm giác quỷ dị —— điện hạ, thần hình như là đang đùa giỡn ngài.

Phi phi!

Beelzebub đem suy nghĩ này hủy thi diệt tích, bẻ thẳng tâm tình.

Lucifiel ứng đối tự nhiên, cười cười nói rằng: “Thần, Luci tự nhiên là vô cùng cung kính ngài, hôm nay là lễ mừng âm nhạc, Luci bằng lòng biểu diễn cho ngài nhạc khúc mà ngài thích nghe.”

Đơn giản mà nói, ngài chọn bài, ta đàn cho ngài nghe.

Lúc này hắc thượng đế mới có chút vừa lòng, “Luci bằng lòng bày ra giọng hát không?”

“… Thần.”

Nụ cười của Lucifiel cứng lại, hắn nói chính là gảy đàn, không phải hát! Hơn nữa trước mặt nhiều trí thiên sứ như vậy, ca hát sẽ tổn hại hình tượng sí thiên sứ trưởng của hắn.

[ Thần, ngài không thể khiến y trở về ngủ sao? ]

Giờ khắc này, Lucifiel cũng nghẹn lời, thân thiết thỉnh cầu thượng đế thu hồi mặt hắc ám.

Thượng đế xem xét lời Luci nói một khắc, tiếc nuối đáp: “Ngô đã đồng ý trao đổi thời gian ban ngày với y, ngô không thể nói không giữ lời.”

Để thiên sứ của y có đầy đủ tin tưởng mà tiếp tục chống đỡ, y để lộ ra một bí mật.

“Mặt hắc ám bằng lòng nói cho ngô biết chuyện tương lai kia, ngô muốn biết dưới tình huống nào, Luci của ngô mới có thể sa đọa.”

Trong lòng Lucifiel chua xót, thần đang hoài nghi hắn bất trung sao?

Thần niệm của thượng đế ôn hòa bao bọc linh hồn hắn, thong thả hòa vào, không để hắc thượng đế phát hiện hành tung của y. Phát hiện nội tâm thiên sứ nghẹn đắng, thượng đế có chút giật mình, nói rằng: “Ngô không có hoài nghi ngươi, chỉ là ngô không muốn ngươi có một chút khả năng nào đi đến tương lai kia —— ”

Một chút cũng không được!

Đây là chuyện thượng đế khó chịu đựng nhất.

Lucifiel cong khóe môi, buông lỏng phòng bị, toàn tâm toàn ý tiếp nhận thần niệm của thượng đế.

Sí thiên sứ trưởng thật lòng tươi cười tự nhiên khác với nụ cười cung kính vừa rồi, hắc thượng đế nhìn thấy Lucifiel như thế, tay dưới thánh quang khẽ nhúc nhích, sinh ra ý muốn kéo hắn vào trong ngực.

Luci, ngươi và thượng đế là không có khả năng.

Ngô mới hợp với ngươi.

Hắc thượng đế gập ngón tay, gõ gõ trên tay vịn ngự tọa, ánh mắt đảo qua trên người mấy trăm vạn trí thiên sứ, hình ảnh trước mắt biến thành nước gợn mơ hồ.

Hình ảnh một thế giới tương lai khác nhét vào tầm mắt y.

Chân thật đến khó tin…

Y nhìn thấy lễ mừng bao la hùng vĩ giống như lễ mừng sáng thế, hàng tỉ thiên sứ triều bái, lực tín ngưỡng vô cùng vô tận bắt đầu khởi động trên không trung Hằng Tinh thiên, hóa thành ánh sáng vô tận xuyên qua thời gian. Mà thượng đế an vị trên ngự tọa ở bậc thang cao nhất, quanh thân đắm chìm trong thánh quang, không buồn không vui, lạnh băng giống hệt thượng đế vào lúc thần tính ngưng tụ đến đỉnh điểm.

Sau đó, y biết trong tương lai này, tại sao Lucifiel lại sa đọa!

Bởi vì vào lễ mừng sáng thế lần thứ hai tại mười vạn năm sau, ở trước mặt vô số thiên sứ, thượng đế yêu cầu Lucifiel quỳ xuống với một người ngoại tộc!

Không chỉ như thế, lúc Lucifiel không quỳ, thượng đế giống như bị ma quỷ ám ảnh, cực lực nâng cao nam tử tên là “Messiah” kia, lúc Lucifiel im lặng, lại càng trách cứ sí thiên sứ trưởng quá mức ngạo mạn, làm xấu hổ cái danh người đứng đầu giới luật thất mỹ đức.

Hắc thượng đế nhìn mà sửng sốt, đáy lòng một trận vớ vẩn.

Messiah đó, tốt hơn Luci sao?

Cẩn thận nhìn bộ dạng Messiah, hắc thượng đế nhịn không được xoa xoa mắt, Messiah đó không phải cũng rất bình thường sao? Cùng một cấp bậc như các sí thiên sứ khác.

Âm nhạc mềm nhẹ của lễ mừng kéo một phần lực chú ý của y quay về, hắc thượng đế giống như gặp một cơn ác mộng, đột nhiên bừng tỉnh, sau lưng cứng đờ. Trước mắt y, cảnh tượng Lucifiel bị thượng đế đánh vào địa ngục, bị bắt đọa thiên như thủy triều rút đi, để lại bộ dáng chân thật của thế giới này.

Nhưng mà thiên sứ tuyệt vọng rên rỉ, cách một dòng sông thời gian, vẫn truyền lại đến đây.

Luci của y… tại một khắc kia… bật khóc.

Ngón tay hắc thượng đế lạnh như băng.

Trước khi ảo giác biến mất, dường như y nhìn thấy “thượng đế” ở một tương lai khác bỗng nhiên nhìn về phía mình, trong đôi mắt vàng kim lạnh băng biến thành một vùng tĩnh mịch, hệt như chặt đứt hết thảy.

“Thượng đế” như vậy khiến cho y vốn là hóa thân hắc ám cũng cảm thấy trái tim băng giá.

Thật là đáng sợ!

Nghĩ như vậy, hắc thượng đế lập tức liên hệ mặt quang minh trong tinh thần, “Thượng đế, dưới tình huống nào mà ngươi chán ghét vứt bỏ Lucifiel?”

Lúc này, một nửa thần niệm của thượng đế đã đến trên người Lucifiel, nửa kia còn ở lại trong thân thể, lưu lại làm tấm mộc.

Mượn thị giác của thiên sứ, thượng đế kỳ quái nhìn về phía mặt hắc ám trên ngự tọa.

Thượng đế dùng thần niệm đáp: “Ngô thích quang minh và mỹ thiện của hắn, còn có linh hồn thuần khiết, nếu có một ngày, ngô chán ghét vứt bỏ hắn, tất nhiên là hắn mất đi mấy thứ này.”

Hắc thượng đế lẩm bẩm: “Ngô lại nhìn thấy tương lai, tương lai ngươi vứt bỏ Lucifiel, đánh hắn vào địa ngục.”

Thượng đế: “…”

Hắc thượng đế dùng giọng điệu “ngươi quả thực còn khốn kiếp hơn cả ngô” nói rằng: “Thượng đế, ngô nhìn lầm ngươi rồi, ngươi thế mà lại vì một tiểu bạch kiểm, vứt bỏ Luci, một khi đã như vậy, ngươi tặng Luci cho ngô đi, ngô ủng hộ ngươi đi theo đuổi tiểu bạch kiểm kia.”

Thượng đế cả giận nói: “Toàn là nói bậy.”

Hắc thượng đế gọn gàng dứt khoát nói: “Ngô đem cảnh vừa rồi nhìn thấy cho ngươi xem, ngươi liền biết lời ngô nói không giả, rõ ràng là ngươi có mới nới cũ, làm loại chuyện đó.”

Truyền ký ức ——

Thần hàng ở trong cơ thể Lucifiel, thượng đế không kịp gọi dừng, trước mắt hiện lên cảnh tượng đáng sợ mà hắc thượng đế nhìn thấy trước đó.

Cùng lúc đó, Lucifiel cũng khó hiểu mà thấy được hình ảnh kỳ quái.



Lễ mừng sáng thế lần thứ hai, thượng đế sắc phong một nam nhân tên Messiah là “Thánh tử”, người này có thân thể khác với thiên sứ, thân thể trời sinh mang theo nguyên tội.

Tiếp đó, thượng đế yêu cầu địa vị của thánh tử cao hơn cả sí thiên sứ trưởng, sí thiên sứ trưởng phải quỳ xuống hành lễ với thánh tử, sí thiên sứ trưởng không chịu, quỳ xuống thỉnh cầu thần linh thu hồi mệnh lệnh này. Chỉ là thượng đế khư khư cố chấp, không để ý tất cả thiên sứ thiên đường cầu tình, mệnh lệnh Lucifiel quỳ xuống với thánh tử.

Tan rã trong không vui, Lucifiel giữa đường rời đi.

Mấy ngày sau, lúc Lucifiel chuẩn bị đến Thủy Tinh thiên, Michael ngăn cản Lucifiel, không cho thủ trưởng đến đại thánh đường yết kiến thượng đế.

Trong quá trình tranh chấp, Michael và Lucifiel động thủ, chiến bại.

Vào khoảnh khắc Lucifiel không bị trở ngại, có thể đến Thủy Tinh thiên, thượng đế bỗng thần hàng trên người Messiah, màu mắt thay đổi. Thượng đế không cho Lucifiel cơ hội nói chuyện, trực tiếp ra tay, đánh ngôi sao sớm ngày xưa y sủng ái nhất vào địa ngục.

Trước khi rơi vào vực sâu không đáy, ánh mắt Lucifiel đều gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng thiên đường.

Từ khiếp sợ đến tuyệt vọng.

Cuối cùng là chín ngày chín đêm trầm luân, thiên sứ quang huy sa đọa thành ma.

Xem xong những chuyện phát sinh trong “tương lai”, tinh thần Lucifiel vỡ nứt, bị tâm tình của mình ở một thế giới khác lây nhiễm, nước mắt mông lung, lòng đầy tuyệt vọng và cực kỳ bi ai.

Hắn gần như vô thức hô: “Thần!”

Thượng đế chậm chạp không nói gì.

Cho dù là thần, cũng đắm chìm trong tin tức đáng sợ này.

Y… là bị mặt hắc ám khống chế sao? Y làm sao có thể làm ra loại chuyện này!

Thượng đế khẳng định nói: “Mặt hắc ám, đây là ngươi làm.”

Hắc thượng đế bị đổ tội oan: “…”

Lúc này ngươi liền nhớ tới ngô!

“Không phải ngô.” Hắc thượng đế lãnh khốc tước đoạt vọng tưởng của đối phương, “Lúc cuối cùng ngô nhìn ‘thượng đế’ kia một cái, ánh mắt đối phương không chút tình cảm, tràn ngập thần tính, rõ ràng chính là ngươi.”

Thượng đế chiếm cứ lý lẽ, “Ngô sẽ không làm loại chuyện tâm thần mất trí này.”

Hắc thượng đế: “Ha hả.”

Thượng đế dưới sự kích thích, thần niệm bất ổn, thốt ra: “Luci của ngô xinh đẹp hơn Messiah kia nhiều, ngô căn bản không có khả năng thay lòng đổi dạ!”

Trong tích tắc, khổ sở của Lucifiel ngừng lại, môi khẽ nhếch.

Thần tỏ tình với hắn hả?

Dưới ánh mắt kỳ quái của tất cả các trí thiên sứ, thân thể sí thiên sứ trưởng run lên, con ngươi màu xanh lam xinh đẹp trợn to, hai má trắng nõn có thêm vẻ hồng nhuận.

Trên ngự tọa, hắc thượng đế kinh ngạc hỏi: “Luci, làm sao vậy?”

Y cắt đứt việc nói chuyện với thượng đế.

Đáng tiếc thiên sứ tóc vàng bị y hỏi, tâm tư hoàn toàn không ở trên người y, mà là đang chờ đợi thượng đế trả lời.

Hết chương 110
Bình Luận (0)
Comment