Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 48

Trên quảng trường Hằng Tinh thiên có thể cất chứa vô số thiên sứ, tất cả trí thiên sứ chỉnh tề có trật tự xếp thành đội ngũ, mà trên cầu thang quảng trường chỉ có ba sí thiên sứ đứng, phân biệt là Lucifiel, Michael, Gabriel. Không cần Lucifiel mở miệng, Gabriel quỳ một gối, lấy thân phận phó quân đoàn trưởng bẩm báo với Lucifiel.

“Quân đoàn trí thiên sứ đã rèn luyện hoàn tất.”

“Quân đoàn tọa thiên sứ thế nào?”

“Samael cho ta biết sắp rèn luyện xong, còn cần thời gian.”

“Quân đoàn chủ thiên sứ, lực thiên sứ, năng thiên sứ, quyền thiên sứ, đại thiên sứ, thiên sứ còn cần bao lâu?”

“Trong vòng hai tháng!”

“Tốt.”

Đối với kết quả này Lucifiel cũng không ngoài ý muốn, trí thiên sứ vẫn luôn là giai cấp mà sí thiên sứ dùng thuận buồm xuôi gió nhất, chỉ bởi vì số lượng quá ít, bọn họ cũng sẽ không để trí thiên sứ làm chốt thí trên chiến trường. Ác ma ở giai cấp ác ma công tước số lượng ít, nhưng không có nghĩa là chúng không thể dùng ác ma vương tử thấp hơn một bậc để gộp số lượng, mài chết trí thiên sứ.

Chiến tranh, chung quy là tầng dưới chót chém giết, tầng trên cao đánh cờ.

Trên cầu thang không có an bài chỗ ngồi, Lucifiel lấy tư thế đứng thẳng đối mặt diễn tập hôm nay.

Hắn cần nhìn xem trí thiên sứ có lơi lỏng hay không.

Nhuệ khí vạn năm trước, có bị mài mòn hay không!

Gabriel đứng ở bên trái Lucifiel, Michael đứng ở bên phải, nếu các trí thiên sứ từng nhìn thấy hội nghị thánh đường, thì sẽ kinh ngạc phát hiện đây chính là cách đứng đối mặt thần linh!

Trong lòng thiên sứ, thậm chí là sí thiên sứ nhất phẩm, Lucifiel chính là tồn tại gần với thần nhất.

Thiên quốc phó quân!

Đây là xưng hô thượng đế chính miệng thừa nhận.

Phía dưới là trận hình trùng trùng điệp điệp, khí thế trên người trí thiên sứ dung hợp cùng một chỗ, hòa thành một lực lượng khổng lồ không cách nào tưởng tượng. Đối mặt lực lượng này, Gabriel lộ ra vẻ tán thưởng, trong mắt Michael nóng lòng muốn thử, mà Lucifiel bình tĩnh đối đãi, ngay cả là thiên quân vạn mã cũng không cách nào khiến hắn biến sắc.

Đồng thời khi nhìn chăm chú vào diễn tập, phần nhiều suy nghĩ của Lucifiel là dị thường ở Thủy Tinh thiên.

Hắn không liên hệ được với thần…

Là do thần biết chuyện sáng ngày đó, không muốn gặp lại hắn sao?

Trong lòng Lucifiel suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, trong con ngươi lãnh tĩnh lại nhìn không ra dấu hiệu thất thần. Hắn không lộ ra một câu nào với sí thiên sứ khác, nếu thượng đế không bảo bọn họ đến Thủy Tinh thiên, thì dị thường ở Thủy Tinh thiên, hắn có trách nhiệm giúp thần giấu diếm.

Sau khi diễn tập kết thúc, quân đoàn trí thiên sứ tán đi.

Ánh mắt Michael rực sáng hỏi: “Điện hạ, cần bẩm báo thần linh không?”

Hắn ta đã nhiệt huyết sôi trào!

“Xem tình huống.” Lucifiel không bị khí thế của quân đoàn ảnh hưởng chút nào, hắn đi đến trước mặt Gabriel, “Tốc độ có hơi chậm, tăng nhanh tốc độ rèn luyện, bảo mấy thiên sứ trưởng cùng hỗ trợ, không cần một mình gánh vác.”

Gabriel cười, “Đó là đương nhiên.”

Lucifiel thương nghị chuyện cần làm kế tiếp với bọn họ xong, liền đi về phía truyền tống trận Hằng Tinh thiên.

Michael ở cách đó không xa phất tay, “Ta chờ điện hạ trở về!”

Lucifiel rất muốn nói không cần chờ, nhưng nhìn Michael nhiệt tình như vậy, hắn liền không nói gì nữa, mà là đến truyền tống trận thử xem có thể đến Thủy Tinh thiên hay không.

Lúc này, lực tín ngưỡng đã yếu đi một chút.

Tuy rằng Lucifiel bị ngăn cản ở ngoài dòng nước, chân đạp trên truyền tống trận không thể đi ra ngoài, nhưng mà ngón tay hắn vươn ra, vẫn có thể xuyên tới thế giới Thủy Tinh thiên. Thực lực như vậy ở tam giới đã nghe rợn cả người, nếu thiên sứ khác đưa tay vào, chỉ sợ không thể tránh bị nước tín ngưỡng dưới trạng thái cuồng bạo hòa tan mất.

Lucifiel nhắm mắt lại, cảm nhận phần “vô hại” với hắn trong nước tín ngưỡng.

Trong đó có tín ngưỡng với thần, tự nhiên cũng có với hắn.

Thành công.

Lucifiel nương theo nước tín ngưỡng mấy ngày nay đã yếu bớt, một bước bước vào Thủy Tinh thiên, cả người bị nước làm ướt đẫm!

Giọt nước vàng kim từ đầu tóc, làn da chảy xuống, bề ngoài Lucifiel hiếm thấy có chút chật vật. Y bào tuyết trắng sũng nước, cố tình nước tín ngưỡng lại khác với nước bình thường, không cách nào dùng ma pháp tiến hành trực tiếp thanh trừ. Hắn chỉ có thể chờ chúng nó từ chất lỏng chậm rãi hóa thành thể khí tiêu tán, hòa vào trong không khí.

Lucifiel bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “oanh”.

Tiếng nổ lớn, chấn động mặt đất!

Hắn bỗng nhiên trợn to đôi mắt, nhìn về phương hướng đại thánh đường. Chỉ thấy thần điện sừng sững ở nơi đó mười vạn năm, trong khoảnh khắc sụp đổ, hủy diệt, nước tín ngưỡng theo đó không ngừng phập phồng.

“Ngô thần!”

Hắn quên thực lực thượng đế mạnh bao nhiêu, lo lắng và vội vàng nắm giữ tất cả cảm xúc.

Lucifiel mở cánh ra, bay về phía đại thánh đường.

Mười hai cánh thánh quang như sao băng trên bầu trời chợt lóe rồi biến mất, chói mắt mà thánh khiết, chờ đến khi Lucifiel đi vào đại thánh đường, liền nhìn thấy cảnh sụp đổ giống như phế tích, hắn tìm được sách Sáng Thế bị cây cột đè nặng không thể động đậy ở ngoài rìa. Sách Sáng Thế kích động muốn hét “điện hạ”, cơ mà dưới trạng thái cấm ngôn, nó chỉ có thể run rẩy mảnh vụn trên người, dùng trang giấy viết lung tung.

“Thượng đế ở bên trong!”

“… Ngô thần chưa đi ra ư?”

“Ngài nhanh đi tìm y, hình như y xảy ra một chút vấn đề!”

“…”

Lucifiel tỉnh táo lại cảm thấy toàn bộ thế giới đều vớ vẩn.

Ngô thần làm nổ banh thần điện?

Mà chính mình lại không đúng lúc chạy ra?

May mà hắn tin tưởng sách Sáng Thế không dám lừa hắn, hắn bước lên đá vụn đi vào, tìm kiếm vị trí chủ điện. Chủ điện đại thánh đường đã sớm khắc vào trong trí nhớ Lucifiel, bất luận ngõ ngách nào cũng sẽ không quên, hắn nghĩ đến chỗ đặt ngự tọa, sau đó chuyển mấy tảng đá và cây cột đó ra, mảnh nhỏ vàng bạc rơi xuống đầy đất, cuối cùng hắn phát hiện một kết giới dưới một tảng đá hở ra.

Ngự tọa của thần đặt ở nơi đó, không chút sứt mẻ, kim bích huy hoàng.

Thánh quang bao phủ thượng đế trở nên mỏng như ánh đom đóm, thượng đế dựa vào ngự tọa, giống như rơi vào giấc ngủ say.

Lucifiel nhẹ giọng kêu: “Ngô thần?”

Sách Sáng Thế bay tới, muốn nhào vào trong ngực thượng đế, lại bị thánh quang bắn ra ngoài.

Sách Sáng Thế ngu người.

Cái gì, lực lượng của thượng đế bài xích nó hả?

Lucifiel cũng nhăn mày lại, trong con ngươi màu xanh lam hiện lên âu lo, hắn vươn tay thăm dò, muốn nắm chặt tay thượng đế đặt ở ngự tọa. Thánh quang hơi lóe sáng, hô ứng lẫn nhau với thánh quang trên cánh chim sau lưng hắn, Lucifiel chỉ cảm thấy một chút trở ngại, liền cầm tay thượng đế, sách Sáng Thế nhìn một màn này mà u oán vô cùng.

Ai bảo nó không có thánh quang!

Lucifiel chỉ cảm thấy ngón tay thần lạnh như băng, trong lòng đau xót.

“Ngô thần, ta là Luci.”

Hắn quỳ gối trước mặt ngự tọa, ngay cả khi bên cạnh đều là phế tích, hai mắt hắn vĩnh viễn chỉ nhìn thấy thượng đế.

Ngự tọa, thánh quang dần dần mất đi.

Lucifiel ngừng thở.

Hắn nhìn thấy đầu tiên chính là bàn tay bị mình nắm chặt, sạch sẽ mà thon dài, có thể dễ dàng hủy diệt thế giới. Sau đó, hắn nhìn thấy thần linh mặc trường bào màu trắng thanh lịch, trên dó không có bất luận hoa văn gì, Lucifiel ngẩng đầu nhìn y, dung nhan thượng đế còn có một hai phần khác biệt so với tưởng tượng của hắn, đầu đầy tóc bạc rơi ở bốn phía ngự tọa, giống như ánh trăng thanh lãnh tản ra.

Đây là tồn tại hoàn mỹ và tôn quý nhất trên đời.

Lucifiel nhìn y, tinh thần có chút hoảng hốt, hóa ra chân dung ngô thần là dáng vẻ như vậy…

Thần linh tóc bạc sau khi mất đi thánh quang, mi mắt khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra.

Con ngươi vàng kim.

Màu mắt tinh thuần không tì vết, như ánh sáng cực hạn.

“Luci?”

Một câu xưng hô, trực tiếp khiến Lucifiel lộ ra tươi cười, tản đi lo lắng.

Sách Sáng Thế ngừng ở bên ngoài vài bước, kinh nghi bất định mà đánh giá thượng đế, không phải ảo giác của nó, lạnh lẽo mãi mãi không thay đổi quanh thân thượng đế giảm bớt, ánh mắt cũng thiếu vài phần lực uy hiếp so với trước đây.

Từ từ, thần tính nồng đậm của thượng đế đâu!

Thần linh tóc bạc lúc này, sắc mặt lạnh nhạt, đôi mắt vàng kim thuần triệt, ánh mắt nhìn Lucifiel lộ ra ôn hòa. Bởi vì Lucifiel là thiên sứ đầu tiên đi vào Thủy Tinh thiên, cũng là thiên sứ y thân cận nhất.

Cảm giác được sách Sáng Thế đề phòng, thần linh tóc bạc nói rằng: “Ngô tạm thời không thể dùng thần lực.”

Sách Sáng Thế như sét đánh giữa trời quang.

Câu thứ hai vô tình bổ xuống: “Ngôn linh cũng không thể dùng, không có cách nào cởi bỏ mệnh lệnh cấm ngôn cho ngươi.”

Câu thứ ba, “Ngô cần tu dưỡng.”

Sách Sáng Thế sinh ra một luồng xúc động muốn hủy diệt chủ nhân, đi kiếm người khác.

Thượng đế lại dùng một câu tổng kết tình huống của mình, “Ngô thất bại, về sau sẽ hấp thu giáo huấn.”

Sách Sáng Thế: “…”

Lucifiel nghi hoặc hỏi: “Ngô thần đang làm cái gì? Cái gì thất bại?”

Thượng đế liếc hắn, “Một chút vấn đề nhỏ.”

Y đứng lên từ ngự tọa, bước chân còn có chút bất ổn, Lucifiel nào dám xem vấn đề nhỏ của y thành việc không đáng lo, đỡ thân thể thượng đế, “Đại thánh đường sụp xuống, nếu ngô thần không chê, đến cung điện của ta ở đi.”

Thượng đế đáp: “Được.”

Lucifiel đưa thượng đế đến cung điện, tẩm điện hoàn toàn tặng cho thần, thiên điện để lại cho mình ở. Vì không khiến thần cảm thấy xấu hổ, hắn nhanh chóng đóng cửa rời đi, “Ta đi chỉnh lý đại thánh đường, ngô thần nghỉ ngơi trước đi.” Hắn vừa rời đi, sách Sáng Thế bay đến bên giường, hữu khí vô lực mở ra trang giấy trống.

Nó viết: “Ngài xem kỹ xem không thích hợp như thế nào?”

Ánh mắt thượng đế có thêm một tia mệt mỏi, đôi mắt vàng kim nhìn về phương hướng Lucifiel rời đi, “Ngô không cách nào dùng thần lực, thần tính cũng bị ức chế, trong khoảng thời gian này cảm xúc sẽ tương đối sôi động, khuyết thiếu khống chế trên lý trí.”

Sách Sáng Thế rùng mình một cái, không cách nào tiếp thu một thượng đế “hoạt bát”.

Thượng đế thản nhiên nói rằng: “Không phải như ngươi nghĩ.”

Sách Sáng Thế thật cẩn thận viết ra một vấn đề: “Ngài xác định không phải phân liệt ra nhân cách thứ ba chứ?”

Thượng đế nói rằng: “Ngô vẫn là ngô.”

Khác biệt rất nhỏ, dù là y cũng không biết sinh ra như thế nào.

Nhưng mà, y không bài xích.

Giữa Thủy Tinh thiên, Lucifiel dọn sạch phế tích, đỡ phải để lại mấy tạp vật đó ảnh hưởng tới tâm tình thần. Đại thánh đường tất phải xây lại, bên sí thiên sứ còn chưa biết thượng đế xảy ra việc, Michael lại còn ở Hằng Tinh thiên chờ hắn.

Từng chuyện từng chuyện chất đống cùng một chỗ, hắn cũng có chút đau đầu.

“Thôi, giải quyết hết cả đám.”

Lucifiel đến Hằng Tinh thiên, nói với Michael đang đợi tin tức: “Hôm nay ta ở Thủy Tinh thiên, ngươi tự trở về đi, chuyện quân đoàn trí thiên sứ diễn tập thành công ta sẽ nói với ngô thần một lần.”

Michael cũng không có mất mát, chủ động nói rằng: “Cần ta theo ngài đi Thủy Tinh thiên không?”

Lucifiel nhếch môi, “Không cần.”

Đại thánh đường cũng mất rồi, thượng đế khẳng định cũng giải trừ hạn chế với hắn.

Giải quyết vấn đề bên Hằng Tinh thiên, Lucifiel trở lại cung điện Thủy Tinh thiên. Hắn nhìn thoáng qua thiên điện, vốn muốn ở trong này chấp nhận ngủ một đêm, chỉ là trước khi đi ngủ hắn nhớ tới ngón tay lạnh lẽo của thượng đế.

Thần có cảm thấy lạnh không?

Nhiệt độ cơ thể hắn vẫn tương đối bình thường, hẳn là có thể giúp được thần.

Lucifiel chỉ do dự một khắc, liền thay đổi quần áo nghỉ ngơi ban đêm, đến tẩm điện thượng đế nghỉ ngơi.

“Luci?” Thượng đế khó hiểu nhìn Lucifiel nửa đêm tìm y.

Lucifiel ở dưới ánh đèn, hơi hơi cúi đầu, da thịt ở cổ trơn bóng mà tuyết trắng, dưới tóc vàng như ẩn như hiện. Hắn dùng một loại dịu dàng độc đáo nói rằng: “Ngô thần, cần ta thị tẩm không?”

“…”

“Ta là nói ngủ cùng, nếu ngài muốn tiến thêm một bước, có khả năng ta sẽ cự tuyệt.”

“…”

Thượng đế á khẩu không trả lời được mà nhìn hắn.

Lucifiel lộ ra nụ cười nhạt, hai mắt sáng ngời như ánh sao, khiến thần cũng không thể cự tuyệt, “Ngô thần, hôm nay cử hành diễn tập quân đoàn trí thiên sứ, có một số việc ta cũng muốn nói một tiếng với ngài, hy vọng ngài thứ lỗi.”

Nửa ngày sau thượng đế nói rằng: “Được.”

Sách Sáng Thế khinh bỉ thượng đế dễ dàng nhả miệng.

Đã sủng đến trên giường luôn rồi!

Hết chương 48
Bình Luận (0)
Comment