Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 9

Lúc thượng đế lầm bầm lầu bầu, sách sáng thế đã không còn sức nổi lên trên mặt nước.

Trong lòng nó khổ mà.

Từ sau khi mặt hắc ám ra tay thất bại, vị thần linh tinh thần phân liệt kia thấy nó một lần là ném một lần, đãi ngộ của mình còn không bằng giới luật thất mỹ đức! Ít nhất giới luật thất mỹ đức có Lucifiel điện hạ làm chỗ dựa, mặt hắc ám vì bảo vệ hình tượng của mình, sẽ không tùy tiện kéo giới luật thất mỹ đức xuống lần thứ hai, mà thần khí bạn sinh đứng ở lập trường thần ánh sáng như nó ——

Triệt để không có bảo vệ!

“Đi ra.” Thượng đế lãnh đạm nói với thần khí bạn sinh.

Quyển sách kim sắc hút đầy nước thánh, trướng đến trôi nổi trên mặt nước đại thánh trì.

Nước nơi này cũng không phải nước chân chính, mà là sau khi lực tín ngưỡng ngưng tụ đến một cấp bậc, dịch thể hóa hình thái. Ao nước hình thoi dài rộng mấy mét, nước ao màu vàng nhộn nhạo sắc màu quang minh, nhìn như trong suốt thấy đáy, kì thực sâu đến đáng sợ.

Thượng đế thấy nó đáng thương như vậy, gắng gượng mà bước hai chân ra, đi xuống ngự tọa, đến bên cạnh ao nhặt nó lên.

Sách sáng thế còn chưa kịp vui vẻ vì nó lọt vào mắt xanh, chủ nhân của nó liền vắt nước trên sách.

Sách vặn thành một cục.

Một trang giấy không cẩn thận từ bên trong rớt xuống.

Sách sáng thế thầm kêu không xong.

Ngón tay thượng đế trước một bước kẹp lấy trang giấy, bắt tới trước mắt xem xét.

Trên giấy là hình vẽ, phong cách phái tả thực điển hình, trên bức vẽ là thiên sứ tóc vàng sau khi bỏ đi quần áo, cả người trần trụi. Hắn đứng thẳng trên điện phủ thần thánh, tựa như lễ vật hiến tế cho thần linh, lại giống như đang bày ra tín ngưỡng của mình với thần linh trên ngự tọa.

Trong đôi mắt độc đáo kia, không có hèn mọn, không có khẩn cầu, hoàn toàn không giống ánh mắt tạo vật nhìn Chúa sáng thế.

Bởi vì hắn là ——

Thế gian này, độc nhất vô nhị, Lucifiel.

Thượng đế thu bộ dáng Luci vào đáy mắt, sau đó huỷ đi bức vẽ ấy, “Lần sau đừng vẽ loại này.”

Sách sáng thế u oán: “Ta nên vẽ loại nào?”

Thượng đế lý lẽ đương nhiên mà nói rằng: “Tự nhiên là một mặt trang nghiêm thánh khiết của Luci, Lucifiel làm sí thiên sứ trưởng, làm gương mẫu cho thiên sứ, sao có thể dễ dàng bại lộ làn da và thân thể, như vậy rất không ra thể thống gì.”

Sách sáng thế: “…”

Một thích lấy hết quần áo của điện hạ, một thích điện hạ mặc nhiều chút.

Thượng đế, các ngươi vẫn nên tự mình đi bàn bạc đi!

Thời gian ba tháng, vượt qua trong lúc thượng đế chớp mắt. Thượng đế phát hiện mặt hắc ám thực an phận, an phận đến có chút quỷ dị, nghĩ đến tiền án của mặt hắc ám, thượng đế trước tiên phong bế cửa đại thánh đường, tuyên bố với bên ngoài “ngô ngủ say một đoạn thời gian, đừng quấy rầy ngô”.

Các sí thiên sứ nhận được thần dụ, không dám quấy rầy thượng đế, ngay cả truyền tống trận Thủy Tinh thiên cũng phong bế lại.

Trong đại thánh đường, vang lên âm thanh lạnh thấu xương của mặt hắc ám.

“Jehovah.”

“Chúng ta quyết chiến sinh tử đi.”

Thật vất vả có thể gặp lại Lucifiel, kết quả lại bị mặt quang minh phá hủy!

Thượng đế bình tĩnh nói rằng: “Ngô không đồng ý.”

Thánh quang trên người thần linh giống như ánh nến chớp lên, lại hung hăng áp chế hắc ám.

Trong linh hồn tràn ngập quang minh của thượng đế, luôn có một cái bóng mờ còn sót lại ở sau lưng, như bóng với hình. Nếu thời gian quay ngược, thượng đế nhất định sẽ ngăn cản bản thân bị rút não lúc ấy, mà không phải đi cắn nuốt một cái căn nguyên hắc ám sốt ruột. Chỉ có điều y không có cách nào thay đổi chuyện đã xảy ra, chỉ có thể mặt không đổi sắc mà tiếp thu hiện thực như vậy.

Muốn cắn nuốt nó, thì phải tiếp thu hắc ám của nó, muốn xua đuổi nó, càng phải trả cái giá nghiêm trọng.

Thượng đế nhắm mắt lại, hờ hững nói rằng: “Ngô sẽ tìm được biện pháp giải quyết.”

Ngày quang ám dung hợp, chính là ngày ngươi biến mất.

Mặt hắc ám phát ra chất vấn trong tâm linh của y.

[ Ngươi sẽ tiếp nhận hắc ám ư? ]

Lời này nói ra, ác ma địa ngục cũng phải cười ra tiếng, thái độ chán ghét hắc ám của thượng đế từ lúc sáng thế đến hiện tại, bày ra nhất thanh nhị sở. Chỉ có quang minh mới được thượng đế yêu tha thiết, hắc ám đều là dơ bẩn, căn bản không được thượng đế để vào mắt.

Thượng đế không trả lời.

Đại thánh đường tản ra ánh sáng vĩnh hằng, thuần trắng không tì vết, tựa như kỳ tích trong Thủy Tinh thiên.

Cửa thiên quốc cách đó không xa, Lucifiel bước trên cầu thang trong tầng mây, mặt đất không nhiễm một hạt bụi nhỏ, làm nổi bật dáng người thoát ly thế tục của sí thiên sứ trưởng. Trong ba tháng nghỉ ngơi, hắn đã ở hải giới thám thính tình huống địa ngục, nhóm ác ma ban đầu quả thật có ý tứ không an phận, nhưng mà sau khi hắn đi vào hải giới, bọn họ đột nhiên tập thể chạy về địa ngục.

Điều này làm cho hắn có một loại cảm giác hành tung của mình bại lộ, khiến ác ma cưỡng chế di dời.

Không có đạo lý.

Trước khi mình đến nhân gian, đều vô cùng chú ý việc che giấu.

Lucifiel nghĩ tâm sự, đi đến cầu thang lên một tầng trên. Con đường đi thông thiên đường này, thuộc về nơi mà thiên sứ có giấy thông hành mới có thể đi. Lực lượng lớn mạnh chống đỡ cầu thang kéo dài vào không trung, cầu thang thuần trắng ẩn nấp trong đó, có khi sau cơn mưa hồng quang lóe ra, tạo thành một bức tranh cực đẹp.

Cửa thiên quốc có tất cả hai cái, một cái ở trong không trung, một cái ở biên giới nhân gian, đề phòng bên phía địa ngục.

Quá khứ lúc khai chiến với địa ngục, mở ra chính là một cánh cửa thiên quốc khác.

“Lucifiel điện hạ, kỳ nghỉ của ngài kết thúc rồi sao?”

“Phải.”

“Hoan nghênh điện hạ trở lại thiên đường.”

“Mấy ngày trước Michael điện hạ bảo ta tiện thể nhắn lại, nói vô cùng nhớ điện hạ.”

“Ta biết.”

Ngữ điệu Lucifiel hơi có vẻ nhẹ nhàng, toát ra một phần tâm tình tốt mà nghỉ ngơi mang đến.

Thủ vệ cửa thiên quốc vẫn là trí thiên sứ nhị phẩm quen thuộc, bọn họ vẫn dám nói mấy câu với Lucifiel. Nếu đổi thành thiên sứ cửu phẩm sống trong tầng thứ nhất Nguyệt Tinh thiên, phỏng chừng nhìn thấy Lucifiel liền hạnh phúc mà té xỉu.

Chênh lệch giai cấp thật lớn, khiến thiên sứ cấp thấp cả đời chỉ có thể nhìn lên Lucifiel đi ngang qua Nguyệt Tinh thiên.

Mà Lucifiel một trăm năm cũng chưa chắc sẽ hạ giới một lần.

Đi đến truyền tống trận Nguyệt Tinh thiên, ngón tay Lucifiel từ ký hiệu truyền tống của Hằng Tinh thiên dời đi, lựa chọn tầng thứ hai Thủy Tinh thiên. Hắn cần đến tầng thứ hai Thủy Tinh thiên trước, đem chuyện về ác ma nói một tiếng với Gabriel phụ trách thủ vệ cửa ra vào thiên đường.

Đại thiên sứ trưởng Gabriel kiêm quyền quản lý tầng thứ nhất và tầng thứ hai, nhưng vì hoàn cảnh công tác càng tốt, đối phương dựng cung điện hành chính ở Thủy Tinh thiên. Cứ như vậy, giảm bớt cực lớn khả năng thiên sứ cửu phẩm hoa si với thiên sứ thượng cấp. Chỉ có sinh hoạt trong thiên đường, mới có thể cảm nhận được thiên sứ cuồng nhiệt sùng bái sẽ khó có thể chống đỡ cỡ nào.

Trên mái tóc vàng của Lucifiel trượt xuống vài đóa hoa, khóe môi mỉm cười có hơi kéo phẳng.

Đây là chuyện trí thiên sứ đều không dám làm.

Đại thiên sứ lại làm được.

Bọn họ rải hoa lên trên người hắn… Thật sự tưởng hắn là pho tượng sao!

Trên đường Lucifiel đi đến cung điện Gabriel, một đám đại thiên sứ nghe tin tức kéo tới, ở ven đường vây xem hắn. Hoa tươi trải đầy đất, vô số đóa hoa sang quý bị bọn họ lâm thời mua đến, tràn ngập ái mộ mà vung về phía Lucifiel. Lucifiel nghe trên người dính hương thơm nồng đậm, có một loại xúc động muốn nhốt toàn bộ bọn họ vào tiểu thánh đường tĩnh tâm.

Không, lãnh tĩnh, đây không phải là trí thiên sứ da dày thịt béo, là đại thiên sứ cần ôn hòa đối đãi.

Lucifiel duy trì tao nhã thong dong nện bước.

Phía trước, mưa hoa.

Hơi bị hung tàn.

Trong cung điện đại thiên sứ trưởng, Gabriel ở cửa đại điện cười không ngừng, “Thủy Tinh thiên chúng ta quả nhiên rất nhiệt tình, năm đó lần đầu tiên ta tới Thủy Tinh thiên, nhóm tiểu tử kia còn dám thổ lộ với ta.”

Thiên đường cấm tình yêu, lại không đỡ được thiên sứ ngưỡng mộ sí thiên sứ phát ra từ nội tâm.

Đừng nhìn dáng vẻ Lucifiel điện hạ dịu dịu dàng dàng, thiên sứ cao lãnh nhất thiên đường chính là sí thiên sứ trưởng. Dù là thủ trưởng uy nghiêm như vậy, cũng bị các đại thiên sứ đáng yêu của nàng vẩy hoa biến thành hoa mỹ nhân. Ừm, tương đối xinh đẹp, nàng cũng muốn dùng lưu ảnh ma pháp cầu ghi chép lại… Nhưng mà cố kỵ hậu quả bị phát hiện, vẫn là dừng tay tương đối tốt.

Lúc Gabriel nói chuyện với phó quan, đôi mắt cười cong thành trăng rằm.

Phó quan cũng không dám cười, thật cẩn thận nói rằng: “Lucifiel điện hạ lập tức liền tới.”

Cẩn thận bị nghe thấy, Gabriel điện hạ.

Sí thiên sứ trưởng đại nhân có thể tức khắc khiến ngài nguyên năm nay đều cạp đất ăn đó!

Vừa thấy Lucifiel điện hạ sắp lại đây, Gabriel giây lát đổi phong cách, lưng thẳng tắp, nâng ngực hóp bụng, dưới ánh mắt đờ đẫn của phó quan, một đại thiên sứ trưởng cao quý rực rỡ trong lòng các đại thiên sứ mới mẻ ra lò.

Nàng đi ra cửa điện nghênh đón thủ trưởng đích thân tới.

“Điện hạ, ngài hôm nay…”

Nói còn chưa dứt lời, nàng nhịn không được ngứa mũi, hắt hơi một cái.

Trời ạ, mùi hoa quá nồng!

Lucifiel: “…”

Gabriel bịt mũi, xấu hổ nói rằng: “Ta có chút mẫn cảm với phấn hoa, xin điện hạ thứ lỗi.”

Lucifiel nâng tay lên, ánh sáng tinh lọc lấy hắn làm trung tâm, quét sạch phạm vi mấy chục mét phụ cận. Mùi hoa biến mất, lực lượng quang minh tản ra trong không khí, không khí trở nên dị thường tinh thuần, khiến Gabriel tựa như ở Hằng Tinh thiên tầng thứ tám.

Gabriel bội phục không thôi, không phải sí thiên sứ nào cũng có thể làm được đến loại tình trạng này.

Điện hạ vẫn luôn là mạnh nhất trong số bọn họ.

“Điện hạ, mời vào.”

Tự động quên đi chuyện mới vừa rồi, Gabriel không dám cho thủ trưởng hư hư thực thực lại đây kiểm tra công tác đứng ở ngoài cửa.

Lucifiel phí một ít thời gian đem động tĩnh của ác ma nói một lần. Tổng thể mà nói, tầng thứ nhất Nguyệt Tinh thiên phải tiếp tục đề phòng, lại không cần gia tăng trạng thái chuẩn bị chiến đấu, một khi xảy ra chuyện gì, liền trực tiếp báo cho hắn.

Gabriel đáp ứng toàn bộ, thái độ muốn bao nhiêu khiêm tốn liền có bấy nhiêu khiêm tốn.

Lucifiel biết nàng chột dạ!

“Không có lần sau, ta không cần loại nghi thức hoan nghênh này.” Lucifiel buông xuống tư liệu đã chỉnh lý xong, giọng điệu lạnh lùng. Biết thủ trưởng bắt đầu tính sổ, Gabriel không dám phản bác, rũ đầu xuống, đáng thương nói rằng: “Vâng.”

Ánh mắt Lucifiel khựng lại, dời đi tầm mắt, “Cũng đừng có học theo Michael.”

Gabriel cười nở hoa.

A, ngài ghét bỏ kỹ xảo giả trang đáng thương của Michael như vậy sao?

Trở lại thiên đường, thân phận Lucifiel đã định trước hắn phải công việc lu bù lên. Hắn không ở đây lâu, hàn huyên với Gabriel chốc lát liền tính toán rời đi. Gabriel cũng đứng lên, “Điện hạ, ta tiễn ngài.” Nàng bảo phó quan ở lại cung điện, chính mình tiễn Lucifiel điện hạ đến truyền tống trận Thủy Tinh thiên, dọc theo đường đi, các đại thiên sứ đều ngoan ngoãn ngừng tay.

Bọn họ không dám tát hoa dưới nụ cười xán lạn rực rỡ của đại thiên sứ trưởng.

Nụ cười kia tràn ngập ý “không muốn chết thì đừng xằng bậy.”

Trước khi truyền tống trận mở ra, Gabriel mở miệng hỏi: “Mấy ngày trước sao điện hạ lại đột nhiên nghỉ ngơi? Chuyện này khiến chúng ta giật nảy mình.” Trước đây, Lucifiel rất ít khi nghỉ ngơi, nhất là không hề có dấu hiệu như vậy.

Lucifiel cách một lát không nói chuyện.

Mãi đến khi truyền tống trận sắp đưa hắn đi, hắn mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói rằng.

“Ta chỉ là mệt, muốn ra ngoài đi lại thôi.”

Ánh sáng chói mắt bừng lên.

Trong phút chốc Lucifiel nhìn thấy biểu tình sững sờ của Gabriel, giống như khó mà tin được hắn cũng biết mệt.
Bình Luận (0)
Comment