Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ

Chương 15


Ánh mặt trời bắt đầu từ từ nhô lên.

Trời vừa sáng, Tiền Lão Tam liền đi tìm Điên Lão Nhị bàn chuyện, lời trong ý ngoài đều muốn ám chỉ hai người họ phải đoàn kết hợp tác với nhau.

Điên lão nhị bị đánh thức nên rất không vui, lạnh lùng nói: "Chỉ cần không phải cậu, tôi tự biết phải làm sao."
Mấy ngày nay Tiền Lão Tam bị châm chọc mỉa mai quen rồi nên da mặt rất dày, bị nói như vậy cũng không tức giận, cười nói: "Nói cũng đúng, người đi điều tra hôm nay sẽ về, đến lúc đó Nhị gia sẽ biết thôi."
Điên lão nhị càng thêm khó chịu: "Mới sáng tinh mơ cậu chạy tới đây chỉ để nói với tôi chuyện này?"
Tiền Lão Tam thấy vậy chỉ có thể cười làm lành tạm biệt, mãi đến khi tiến vào chiến hạm của mình mới lấy máy đo lường ra.

Không có đèn đỏ hoặc bất kỳ thông báo nào, chứng tỏ Điên Lão Nhị là người thật.

Hắn hướng người bên cạnh nói: "Thiếu tướng đừng có gấp, chờ tiểu đội điều tra trở về liền có thể gặp bọn họ."
Chu thiếu tướng gật đầu, chỉ là trong lòng càng thêm bất an.
Nếu thật sự là người nọ, chuyện này liền không phải chuyện nhỏ nữa.

Chu thiếu tướng do dự hồi lâu, vẫn đêm phỏng đoán báo lên cấp trên.
Cấp trên trả lời "Đừng xằng bậy", lại qua hơn nửa ngày mới nói: "Cứ xem bọn họ muốn làm gì đã, cậu ở lại chi viện toàn quyền tiếp quản, yên tâm."
Lúc này tùy tiện phái người tiến đến lại không phải chuyện tốt, cũng chỉ có thể như vậy.
Chu thiếu tướng trả lời được, đóng quang não khe khẽ thở dài.
Không yên ổn.
——
Người đi điều tra đã trở về, một lần nữa thủ lĩnh của 4 khu lại tề tựu.

Lúc này đang là thời gian ngủ trưa của Điên Lão Nhị, khi hắn tiến vào đại sảnh, toàn thân âm u như một màn sương đen bao phủ, nhìn chằm chằm vào tiểu đội điều tra, rất có ý nếu không phải là chuyện quan trọng thì ngươi chết chắc rồi.
Tiểu đội điều tra liền vội cúi đầu, không dám hé răng.
Tiền Lão Tam bởi vì phải lấy chứng cứ nên là người vào sau cùng, thuận thế ngồi ở phía đối diện Điên Lão Nhị, chống tay lên ghế vịn.

Động tác thực tùy ý.

Yến Hàn bất động thanh sắc quét mắt, vừa vặn đối diện với người phía sau Tiền Lão Tam.
Sau đó Cố Thâm liền phát hiện, hắn lại bắt đầu nhìn lão đại rồi cười.
Thật sự vui như vậy sao? Chẳng lẽ lão đại trong mắt hắn không phải là người mà là cây ATM???
Có chút khủng bố.
Mọi người ở đây đều nhất tâm nhị dụng, vừa nghe người điều tra phơi bày chứng cứ, vừa quan sát sắc mặt của nhau.

Tiền Lão Tam chưa từng kích động như vậy.

Đem máy kiểm tra nhắm vào một người, máy rung lên một cái, lại tiếp tục nhắm vào người khác, lại rung lên một cái, cứ thế ngay cả người bên cạnh lão tứ cũng đều rung lên.

Má ôi, đây là tình huống gì vậy???
Đây là rủ nhau chơi trò thế thân hả? Bọn họ muốn làm gì? Có phải là người ở sau lưng có mưu đồ gì không? Đây là liên thủ để nhằm lừa gạt gã ở chỗ này sao?
Trong nháy mắt, trong đầu Tiền Lão Tam xuất hiện rất nhiều thủ đoạn dơ bẩn, không khỏi nhìn Điên Lão Nhị nhiều thêm mấy lần.

Người này bình thường thông minh lắm mà, chẳng lẽ do ngày thường mọi người đề cao gã quá nên thật sự cho rằng có thể đánh thắng lão đại đó chứ?
"......! Nói chung chỉ tìm được mấy thứ này, cùng với bằng chứng mà lần trước tam gia đưa ra không khác mấy, thậm chí còn không chi tiết, cẩn thận được như tam gia."
Người báo cáo dừng hình chiếu làm một cái tổng kết đơn giản.

Bởi vì hắn thật sự hoài nghi chư vị đại lão có nghe hay không!
Tiền Lão Tam phản ứng lại đầu tiên: "Mọi người đã thấy, những lời tôi nói lúc trước đều là sự thật, không có bất cứ lừa dối nào, cho nên tôi cũng rất oan uổng, trong này nhất định có ẩn tình!"
Lão đại gật gật đầu, hỏi mọi người: "Mọi người còn có ý kiến gì nữa không?"
Điên lão nhị chống đầu nhắm mắt dưỡng thần, nhìn giống như đang rất buồn ngủ không buồn phản ứng.
Lão tứ ngẩng đầu, không thể nào tiếp tục giả bộ nữa, chỉ có thể cười nói: "Nếu đã nói là có ẩn tình, vậy thì Tam gia thật sự là bị oan, không bằng nhân cơ hội này chúng ta đem kẻ đứng sau tóm gọn, vì lấy lại công đạo cho Tam gia, cũng coi như là để bình ổn chiến hỏa lần này."
Hai bên đều không thể đắc tội, cho nên câu trả lời này rất khéo.

Cố tình, lão nhị bình thường rất nóng nảy bây giờ lại giả bộ ngủ không có một chút động tĩnh.

Tình huống lại rơi vào thế giằng co.

Lão đại biết đây là đang tạo áp lực cho gã, cho bên chỉ có thể bình tĩnh nói: "Đã có ẩn tình đương nhiên là phải điều tra, vừa khéo chúng ta đều ngồi ở đây, vậy thì cùng nhau nhìn lại vấn đề, vừa hay có thể cùng nhau hành động, bắt lấy kẻ đứng sau làm rõ ràng mọi chuyện."
Thái độ hùng hổ quyết tâm như vậy thành công đánh thức điên lão nhị, gã ngáp dài nói: "Được."
Những người khác: "......"
Ngươi có thể để tâm một chút không!
Điên lão nhị tỏ vẻ không quan tâm trực tiếp chạy lấy người, cũng không thèm quay đầu lại nhìn một cái.
Mấy ngày nay dây dưa dây cà kỳ thật đang đợi chim đầu đàn, lúc trước là do gã mở đầu, bây giờ còn muốn đẩy gã ra để đứng sau lưng lấy lợi, thật sự tưởng gã dễ bắt nạt à? Hừ còn lâu.
Điên lão nhị nổi giận đùng đùng, đi rất dứt khoát.
Chờ tất cả mọi người trở về phòng, Yến Hàn mới đột nhiên nói: "Tôi sửa kế hoạch."
Điên lão nhị cùng Cố Thâm theo bản năng nhìn về phía hắn: "?"
Yến Hàn nói: "Khi bọn họ đều đang chờ chiến loạn, ngược lại rất thích hợp để chúng ta thả bom."
Điên lão nhị nháy mắt hiểu ra: "Được, để tôi báo với mọi người."
Cố Thâm chỉ chỉ chính mình: "Còn tôi thì sao?"
Vốn kế hoạch ban đầu không có y tham gia vào bắt thủ lĩnh, nhưng hiện tại muốn 1 bước tóm gọn lão đại, thì khẳng định phải có y tham gia.

Dù sao cũng được chia 5.5 thành.
Yến Hàn quả nhiên gật đầu: "Cậu cùng tôi đi bắt lão đại, nhưng mà phía Tiền lão Tam cũng cần cậu giúp đỡ."
Cố Thâm khoa tay múa chân tạo thủ thế ok: "Được thôi."
Mọi chuyện coi như tạm thời có hướng giải quyết, ba người trở về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức để buổi tối bắt đầu hành động.

Bên kia, thế thân của lão đại cũng đã rời đi, lúc tiến vào chiến hạm liền thay đổi sắc mặt, đem mọi chuyện ngày hôm nay báo cáo lên, sau đó lập tức tiến vào phòng.

Căn phòng này không khác gì những căn phòng khác, chỉ ngoại trừ việc có một Beta bị khóa cả tay và chân đang ngồi trên sopha.

Nếu Cố Thâm ở chỗ này, chắc chắn có thể nhận ra người này, vị Beta này chính là Tân Tiêu kẻ đã bị Tiền Lão Tam bắt lúc trước, chỉ là không biết tại sao hắn lại bị nhốt ở đây.

Cũng may năng lực thích nghi của hắn rất tốt, nhìn qua thì tinh thần rất tốt, không hề có bất kỳ bộ dạng suy sụp nào, còn có thể thản nhiên gọt trái cây.

Thế thân cũng không có tới gần hắn, đóng cửa liền dựa vào trên tường: "Hắn vẫn là không có động tĩnh."
Tân tiêu nói: "Không sai biệt lắm, muộn nhất là ngày mai."
Đây chính là thời điểm đặc biệt.

Vừa vặn đội điều tra đã trở về, nếu lại dừng chiến hỏa, thì sự việc này sẽ từ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, mà chuyện nhỏ thì coi như không có, mà lúc này lại có người không muốn chuyện thành ra như vậy.

Không sai biệt lắm, thì mấy ngày nay sẽ hành động.

Tân Tiêu thực khẳng định, thế thân thấy vậy cũng nửa tin nửa ngờ, đi ra ngoài báo cáo.

Người bên kia rất nhanh đã gọi video tới.
Thế thân vội vàng rời đi.
Tân Tiêu ngước mắt, chờ cửa phòng phát ra âm thanh khóa cửa, mới đem quả táo đã gọt xong vứt vào thùng rác, sau đó cầm lấy quả mới tiếp tục gọt vỏ.

Hắn biết lão đại không tín nhiệm mình, chỉ là xuất phát từ lợi ích cùng với hoài nghi mới có thể phối hợp.

Bất quá như vậy đã đủ rồi, chỉ cần hắn thấy được hành vi của Điên Lão Nhị, thì sẽ tin tưởng lời hắn nói.
Chỉ mấy ngày nữa thôi.
......
Cố Thâm đi theo Yến Hàn lẻn vào cảng tinh hạm, y còn đang bận nghĩ xem làm cách nào để có thể biến về nguyên hình mà không bị bại lộ —— đúng vậy, không thể vì bất chấp tất cả mà ngã ngựa được —— rốt cuộc thì y nên đánh ngất đối phương hay là làm choáng đối phương.

Kết quả vừa đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Yến Hàn đã giải quyết xong mọi chuyện, căn bản không cần y tới.

Cố Thâm: "?"
Thì ra A với A quyết đấu nhanh như vậy.

Cho nên......!Y tới để làm gì?
Toàn bộ quá trình Yến Hàn động thủ, làm cho Cố Thâm có cảm giác y đang đi xem thi đấu, thiếu điều cầm hạt dưa ra cắn.

Đối với chuyện này, Yến Hàn giải thích: "Vốn muốn cùng cậu xử lý lão đại, nhưng đây chỉ là thế thân, không đáng dễ chúng ta cùng ra tay."
Cố Thâm: "Chỉ cần không trừ tiền của tôi, anh làm gì cũng được."

Yến Hàn là người keo kiệt như vậy sao? Đúng vậy.

Cho nên lại bổ sung: "Đương nhiên, đã nhận phần nhiều thì phải làm thêm chuyện khác bù vào, ở bên ngoài đang rất loạn đó, một mình Điên Lão Nhị không xử lý nổi đâu, cậu ra đó chỉ huy đi."
"Cố lên, đây là liên quan đến phần tiền mà cậu nhận được."
Chuyện này lúc trước đã nói rõ, Cố Thâm cũng không ngoài ý muốn, tiếp nhận tai nghe đi hai bước lại quay đầu xem hắn: "Anh không đi sao?"
Yến Hàn ý vị thâm trường: "Công nhân không thể hỏi chuyện của ông chủ."
Cố Thâm: "......!Ngài vội, ngài vội."
Nói xong cũng không quay đầu lại, toàn bộ dáng vẻ đều lộ ra nồng đậm ghét bỏ.
Yến Hàn nhìn theo một lát, xoay người đi hướng ngược lại.
Áp chế thuộc về Alpha chậm rãi xâm lấn vào phòng, ngón tay Tân Tiêu run lên, suýt nữa cắt trúng vào tay mình.

Đây là áp chế trời sinh của Alpha đối với Beta, tin tức tố đầy tính công kích sẽ làm Beta cảm thấy không khoẻ, đặc biệt là từ vị xuất hiện ở phòng, ngưỡng tin tức tố quá cao, chỉ cần vừa ngửi thấy đã làm bắp chân nhũn ra, phân không rõ trên người là mồ hôi lạnh hay mồ hôi nóng.
Gã ngẩng đầu, nhìn nam nhân đi vào, phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Tuy rằng gương mặt này rất xa lạ, nhưng sát ý ở trong mắt lại như ngàn lưỡi dao đang kề sát cổ, có thể lấy đi tính mạng bất cứ lúc nào.
Tân Tiêu căng thẳng, cảnh giác nói: "Ai phái ngươi tới? Điên lão nhị?"
Yến Hàn từ trên cao nhìn xuống gã, cười lạnh nói: "Cậu ta không có quyền đâu."
"Ngươi là Omega dẫn phát chiến tranh kia?"
"Không phải, nhưng đến vì y, ngươi biết y có thân phận gì không?"
"Cái gì?"
"Là người được kính trọng nhất đế quốc."
"?"
Tân tiêu sửng sốt mấy giây, đột nhiên bắt giữ được tin tức mấu chốt, trong nháy mắt xâu chuỗi được toàn bộ sự việc.

Gã đột nhiên ngẩng đầu: "Vị Omega kia....!Y là người của bệ hạ?"
Yến Hàn: "Đúng.

Cho nên phe liên minh mấy người lén trốn vào biên cảnh đế quốc, bắt giữ Omega của bệ hạ là có ý tứ gì?"
Ngữ điệu bình tĩnh, nhưng ngay khi vừa nói hết câu, áp chế trong phòng càng tăng cao, giống như một núi lửa đang phun trào, đè ở đỉnh đầu Beta làm ga suýt nữa ngất đi.

Đây không phải quyết đấu giữa 2 Alpha, mà là đơn phương nghiền áp.
Tân Tiêu nào dám ngạnh khác với Alpha đỉnh cấp, lập tức nói: "Lần này là do tinh tặc có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, chọc tới Omega của bệ hạ, chúng tôi cũng không biết rõ chuyện này, bây giờ mới biết được thân phận của y!"
Yến Hàn: "Nói như vậy các ngươi không có quan hệ gì với Tiền Lão Tam?"
Đương nhiên là có, nhưng những chuyện ngấm ngầm ngáng chân như này không thể nói bữa bãi được, đương nhiên chỉ có thể trả lời là không.

Nhưng cũng không thể nói thế được......
Mồ hôi từ thái dương chảy xuống, tim Tân Tiêu đập như sấm, thấp giọng nói: "Chức vụ của tôi quá thấp, không rõ chuyện này."
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, thật lâu sau, Tân Tiêu nghe tiếng cười nhạo truyền từ trên đỉnh đầu.

Gã nghe thấy đối phương nói: "Nếu chức vụ thấp mà có thể chạy loạn như vậy, thì đi theo tôi một chuyến đi."
Phanh ——
Đêm tối ở tinh cầu đột nhiên bị một ánh sáng chói mắt bao trùm, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên tận trời.

Toàn bộ căn cứ chấn động, lan từ tuyến biên phòng đến tận cảng tinh hạm, thanh thế to lớn.
Máy tuần tra, cùng lính canh nhanh chóng chạy tới, phàm là người trong căn cứ đều nhanh chóng tìm được cơ giáp ngay cả những chiến hạm ở tinh cầu chung quanh cũng nhanh chóng nhập cuộc.

Bọn họ cảm thấy thời cơ đã tới, cả đám như muỗi ngửi thấy máu nhanh chóng nhào tới, dưới làn sương khói vừa theo dõi vừa đánh nhau.

Cố Thâm che dấu thân hình đi đứng dưới chỗ tối của mái nhà, góc áo bị gió thổi đến bay phất phới, một tay ấn tai nghe tùy thời bổ sung mệnh lệnh.
Tầm nhìn của y rộng, có thể dẫn đường cho các chiến sĩ tránh đi mai phục, còn có thể nói cho bọn họ phương hướng nào có địch nhân phương hướng nào người nhiều.
Người phía dưới thì như hổ thêm cánh, phối hợp với y giải quyết nhanh chóng.

So với đám người lộn xộn không phân rõ địch ta kia, thậm chí vì làn sương khói mà vừa nhìn thấy người liền công kích theo bản năng, hoàn toàn bất chấp người khác.
Lão đại lão tứ ở cảng tinh hạm tuy rằng bị lan đến, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn.


Chỉ là bên lão nhị tựa hồ xảy ra vấn đề, có người lái chiến hạm đi công kích lung tung, dẫn tới bọn họ cũng không phân rõ được đâu là quân bạn đâu là địch, cho nên chỉ có thể ở thế bị động.

Tân Tiêu vừa đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Vốn gã còn cho rằng đên nay chỉ là nội đấu của tinh tặc, không ngờ đối phương trực tiếp cho một quả bom, còn là loại bom siêu uy lực mới ra.

Binh lính phía sau xô gã nhanh tiến vào chiến hạm, gã quay đầu lại nhìn, liền thấy nam nhân đứng trong chỗ tối, khẩu hình nói: Ngươi chậm một bước.
Tân Tiêu chợt thấy ớn lạnh, vội vàng quay đầu lại.
Tuy ngay từ khi Điên Lão Nhị bị tập kích gã đã thấy không thích hợp.

Cũng biết có người muốn nhằm vào Tiền Lão Tam, hoặc nói chính xác hơn là thông qua Tiền Lão Tam nhằm vào ám cọc của liên minh, gã đã cố ý chạy chạy tới chỗ lão đại, nói cho hắn biết Vùng Xám đã bị quân đội trộn lẫn vào, người ở bên cạnh lão nhị.

Chỉ cần mau một chút, là có thể liên hợp lão đại ăn luôn lão nhị.
Chỉ cần mau một chút......
Tân Tiêu nhẹ nhàng thở dài, ngẫm lại thực lực và quyền lực của đối phương hoàn toàn nghiền áp gã, lại cảm thấy thua là chuyện bình thường.
Chỉ sợ lần này liên minh thật sự phải bị bắt bài.
Tân Tiêu bị đẩy lên chiến hạm bắt rời đi.

Ngoài cửa sổ vẫn là chiến hỏa và sương khói, cả đêm chưa từng ngừng lại.
Bên phía Lão đại vẫn yên như gà mổ thóc, còn Lão nhị Lão tam thì ốc còn không mang nổi mình ốc, cho nên càng đừng hy vọng Lão tứ nhảy ra thu thập cục diện.
Mọi chuyện mãi đến hừng đông mới xem như kết thúc.

Điên lão nhị nổi điên mở cơ giáp, Tiền Lão Tam tổn thất thảm trọng, mà lão đại......!Bị phát hiện là chết ở trong phòng, quang não cũng biến mất không thấy.
Vùng xám lại nghênh đón một chấn động mới, lúc nay Lão tứ lại tâm tư linh hoạt, tục ngữ nói đúng, gan lớn ăn cơm no, có lẽ đây chính là kỳ ngộ của gã? Những kẻ đứng trên kia luôn chiếm lấy nhiều tài nguyên nhất, nhiều năm như vậy chắc cũng đã no căng, bây giờ nên đến lượt gã.

Lão tứ bắt đầu thọc dao sau lưng.
Chuyện này không thể nghi ngờ đã chọc giận Điên Lão Nhị, vừa tóm được gã liền đánh cho một trận, thực nhanh liền đánh cho về nguyên hình.

Vì chuyện này mà dẫn tới Điên Lão Nhị không tin tưởng bất cứ ai cả, lại bắt đầu đưa người đến công kích Tiền Lão Tam.

Cũng chính lúc này, liên minh đột 0nhiên đi ngang qua Vùng Xám.
Rất nhiều vũ khí hoàn mỹ cùng chiến hạm đen nghìn nghịt bay qua, thanh thế to lớn, làm cho mọi người ở Vùng Xám đều biến sắc, nhanh chóng dừng chiến hỏa đến xem xét tình hình.

Liên minh là đi đế quốc.
Nghe nói là nguyên soái đích thân đến thăm.

Nhưng bởi vì quá trùng hợp, sớm không đến muộn không đến, vừa lúc Tiền Lão Tam suýt bị đánh chết, chuyện này vừa tới, liền cho gã thời gian thở dốc nhanh chóng tu chỉnh phục hồi thế lực.

Tuy mọi người không nói nhưng tất cả đều bắt đầu cảnh giác, thận chí bắt đầu có người hoài nghi vở kịch này là do Tiền Lão Tam hợp tác với liên minh dựng lên, mục tiêu là vì lão đại thậm chí là toàn bộ Vùng Xám.
Đã hợp tác với liên minh, vậy đế quốc thì sao? Chẳng lẽ trong bọn họ có phản đồ?
Người Vùng Xám rất ghét hai nước kia, vừa tưởng tượng đến việc bọn họ bị quản thúc bởi cái đạo đức pháp luật kia, uầy nổi cả da gà luôn.

Hơn nữa do dạo gần đây mọi người đều rất căng thẳng, cho nên càng cần chỗ phát tiết, vì vậy một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, cứ thế toàn bộ tinh hệ đều sinh ra bất mãn với Tiền Lão Tam, rất rất bất mãn.
Lão tam vừa héo, lão tứ liền nhân cơ hội thượng vị, nếu không phải không dám chọc chó điên, lão tứ còn muốn tranh thủ leo lên chức lão đại.

Ai mà chẳng muốn làm lão đại, cho nên thương nhớ là chuyện bình thường.

Đừng nói bọn họ, ngay cả người phe lão đại khi nghe thấy tin tức tử vong, phản ứng đầu tiên là khiếp sợ, phản ứng thứ hai liền bắt đầu vi diệu.
Đây giống như một vòng tuần hoàn vậy.

Một khi đã mất người lãnh đạo, đầu tiên sẽ khiến cho bọn họ rơi vào tình thế khủng hoảng, sau đó liền có người lớn gan bắt đầu giết hại lẫn nhau tranh giành chức vị.

Chẳng sợ tình thế bây giờ đã rất gay go, bọn họ vẫn không thể chống lại dụ hoặc, thi nhau nhảy xuống.

Đây là chính là lòng tham của con người.
Ở một cái nơi mà lợi ích là trên hết, lại không bị quản thúc của pháp luật này, lòng tham ấy bị phát huy đến mức tận cùng.
Cho nên cuối cùng bọn họ cũng bởi vì nó mà chết ở chỗ này.
Cũng coi như là gậy ông đập lưng ông.
Còn lão đại chân chính......!Ngay khi nơi này vừa bị vụ nổ cuốn vào, Đội trưởng đội hộ vệ ngồi mai phục từ lâu đã quyết đoán ra tay, tự mình lấy đầu lão đại.

Mà đáng cười ở chỗ, thế thân của gã thì chết oanh oanh liệt liệt, mà gã thì lại chết vô thanh vô tức.
Sau khi toàn bộ quá trình kết thúc, Cố Thâm chỉ có thể cảm khái, cùng hiểu rõ một chuyện sau khi chiến tranh qua đi chính là phát triển trường kỳ, mà cố tình quyền chỉ huy lại nằm trong tay lão nhị.

Sau đó y dựa theo thói quen tìm kiếm phía sau.

Điên lão nhị đặc biệt nói: "Ông chủ có việc đi trước."
Cố Thâm muốn nói y không tìm hắn, nhưng đột nhiên phản ứng lại: "Hắn đi rồi? Thế lộ phí đi đường của tôi thì thế nào? Còn có thân là ông chủ không phải nên chia hoa hồng xong rồi mới đi sao???"

Điên lão nhị: "Cái này ngài yên tâm, đội trưởng điện báo nói cậu ấy lập tức đến ngay, ngài ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai là có thể đi."
Cố Thâm không có lơ là: "Còn hoa hồng thì sao?"
Điên lão nhị nói: "Khẳng định ông chủ đã chuẩn bị tốt, ngài đừng lo lắng."
Cố Thâm nhìn gã chằm chằm, miễn cưỡng tin một lần: "Được rồi.

Tôi đi về nghỉ ngơi, cậu cố lên."
Điên lão nhị: "Được."
Gã chờ người đi xa, vội vàng mở quang não hồi báo: "Sếp, đã thông báo."
Đối diện trả lời: "?"
Năng lực đọc hiểu của Điên lão nhị đã max cấp, nói thẳng: "Chủ yếu hỏi về lộ phí và hoa hồng."
Yến Hàn: "......"
Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng không ngoài ý muốn, đây là tính cách của y.

Yến Hàn áp ý cười bên khóe môi xuống, lại gửi một tin tức sang: "Để em ấy nghỉ ngơi."
Điên lão nhị: "Đã đi nghỉ ngơi, dù sao cũng vội cả đêm rồi, chắc chắn là rất mệt."
Yến Hàn: "Ừ."
Vốn dĩ cuộc nói chuyện có thể kết thúc tại đây, nhưng Điên Lão Nhị nghẹn một lúc lâu, mới chuyển một tin báo chúc mừng, ????????.

Yến Hàn đóng quang não, ngồi yên một lát, nụ cười mới bị áp xuống liền nhịn không được lại giơ lên.

Omega của hắn đã thông qua thí nghiệm, không có bất kỳ lập trường phản đế quốc nào, như vậy là đủ rồi, cũng đã đủ cấp cho hắn một câu trả lời khẳng định, hắn sẽ dùng cả đời để bảo vệ em ấy.

......
Khi đội trưởng đội Hộ Vệ nhận được mệnh lệnh cũng vui mừng phấn khởi.

Thật sự là anh ta đã lo lắng rất lâu rồi, sợ Omega là do người khác phái tới để dụ dỗ hoặc khống chế bệ hạ, hoặc là có ý đồ khác.

Cũng may sau nhiều lần thử, đối phương không hề liên quan gì tới Liên Minh hay Vùng Xám, mà chỉ đơn giản là thích tiền thôi.

Còn tốt, còn tốt, không cần đánh gục rồi mang về.

Đội trưởng đội Hộ Vệ càng nghĩ càng cao hứng, khi nhìn thấy Cố Thâm cũng không áp được ý cười: "Vất vả vất vả, chúng ta có thể rời đi."
Cố Thâm hướng anh ta vươn tay.
Đội trưởng đội Hộ Vệ đột nhiên nhanh trí, chạm vào quang não bấm chuyển khoản.

Cố Thâm nói: "Chuyển toàn bộ hả?"
Đội trưởng đội Hộ Vệ: "Đương nhiên.

Sếp chúng tôi hợp tác với ngài rất vui vẻ, sao có thể quỵt tiền được."
Cố Thâm cảm thấy đối phương có thể quỵt tiền được, nhưng y không nói, đứng dậy nói: "Đi thôi, để tôi xem chiến hạm mà mấy cậu tích cóp tiền mua được."
Đội trưởng đội Hộ Vệ đi theo phía sau nói: "Giờ chưa thấy chiến hạm được.

Chúng ta tới Nebula, qua đó liền có thể đón chiến hạm."
Chỉ cần có thể rời đi thì Cố Thâm sao cũng được, liền nghe theo an bài tiến vào phi hành khí.

Mười phút sau, cuối cùng thì Cố Thâm cũng rời khỏi Vùng Xám nơi mà y đã sinh hoạt hơn 2 tháng trời, sau đó y phát hiện, y vẫn chưa chọn nơi để đến, nhưng chiến hạm này đã đặt trước mục tiêu là bay về pháo đế quốc.

Cố Thâm: "Tôi muốn đi liên minh, cảm ơn."
Đội trưởng đội Hộ Vệ kinh ngạc: "Ngài không biết sao? Do lần này Nguyên Soái của Liên Minh muốn ghé thăm Đế quốc cho nên bọn họ đã cấm toàn bộ người ra vào, không cho phép bất luận tới du lịch hay mậu thương."
Vừa nói xong liền có một con tàu màu bạc lướt qua, cũng may là đi phía sau Cố Thâm, chứ không đã thành trường hợp tự vả nhanh nhất.
Đội trưởng đội Hộ Vệ nhẹ nhàng thở ra, lại tiếp tục nói: "Kỳ thật đế quốc cũng buộc chặt rất nhiều, chỉ là so liên minh càng dễ tiến......"
Cố Thâm không tin, bắt đầu lục tìm tin tức trên quang não, quả nhiên liền nhìn thấy tin biên cảnh canh phòng nghiêm ngặt, nhưng căn bản không có cấm lưu thông qua lại.

Không đợi y phát tác, Đội trưởng đội Hộ Vệ vội vàng nói: "Ngài không muốn tới tinh cầu rác rưởi nhìn một chút sao? Đều đã qua hai tháng, cũng không biết biến thành bộ dáng gì......"
Cố Thâm nhìn thấy tinh cầu rác rưởi lướt ngang qua: "Thế cậu để tôi xuống đi!"
Đội trưởng đội Hộ Vệ lời lẽ chính đáng: "Tôi chỉ đùa ngài chút thôi, sao có thể thực sự để ngài tới tinh cầu hoang vu như vậy, vậy thì quá thất lễ rồi, cần thiết trừng phạt chính mình cho ngài phòng khách sạn 5 sao, bảo đảm ngài ở thoải mái dễ chịu......"
Người này một khi miệng lưỡi trơn tru, quả thực so với mở to mắt nói dối còn muốn khủng bố.
Cố Thâm đã lĩnh giáo qua nhiều lần mà vẫn là không thể không bội phục, tạo thế ôm quyền bái phục.

Hộ Vệ Đội đội trưởng cười hắc hắc, càng nhìn y chặt hơn, theo dõi từ trên chiến hạm cho tới khi tới biên cảnh, rồi tới khi vào phòng....!Bởi vì là phòng tổng thống, cho nên còn cố ý ở cách vách lấy danh là bảo hộ.

Cố Thâm lẳng lặng xem anh ta bận việc, nhân lúc trời tối liền ẩn thân trực tiếp rời đi.

Ngày hôm sau, Đội trưởng đội Hộ Vệ tìm không thấy người: "???"
Anh ta lục hết mọi ngóc ngách trong khách sạn, hỏi từng chiến sĩ gác đêm, xác định không có ai nhìn thấy người, chỉ có thể cười khổ báo cho bệ hạ: "Thực xin lỗi bệ hạ, Omega của ngài lại chạy."
Yến Hàn: "............".

Bình Luận (0)
Comment