Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ

Chương 31


Tí tách ——
"Giám khảo giám......!Trùng tộc cao cấp, đây là trùng tộc cao cấp!"
"Tê tê ——"
"Phanh ——"
Tí tách ——
"Tất cả học viên chạy về phía Đông!"
"Giám khảo sao các......"
"Câm miệng, chạy!"
Tí tách ——
"Tổng giám khảo tổng giám khảo, đoàn số 8 yêu cầu chi viện, có Trùng tộc cao cấp xuất hiện, yêu cầu chi viện."
"Nhận được, đến ngay!"
......
Tất cả ồn ào, hỗn loạn, như thủy triều dũng mãnh hướng tới Cố Thâm.

Y đứng ở tại chỗ không có động, dưới chân nhìn như bình tĩnh nhưng thực ra dễ cây đã sớm phát triển bao trùm lấy vùng đất này, di chuyển ra bên ngoài.

Rễ cây như một tấm lưới, mọc xem kẽ nhau vô cùng rậm rạp.

Không chỉ cứng mà còn rất linh hoạt.

Không tới 10 phút liền thấy đội cứu viện mang theo nhóm học sinh đang còn vô cùng hoảng hốt trở lại.
Giám khảo đi đầu thần sắc vội vàng, việc đầu tiên là tiến vào phòng điều khiển, không lâu sau đó tiếng chuông cảnh báo kéo dài vang vọng khắp Hoang tinh, đồng thời thông báo đến tất cả học viên trở lại điểm xuất phát, cùng yêu cầu bộ phận giám khảo đến đưa đón, đồng thời liên hệ phía quân đội và dựng tạm một khu an toàn cho học sinh.

Toàn bộ hành trình nhanh nhẹn dứt khoát, không dám chậm trễ.

Cố Thâm là trợ giáo cũng muốn đi qua hỗ trợ, nhưng do không có kinh nghiệm trên chiến trường và mới là tân sinh còn chưa chân chính tiếp xúc với vũ khí lớn, cho nên đã bị cự tuyệt.

Nói ngắn gọn chính là bị ghét bỏ.
Đây cũng là lần đầu sau lần đầu tiên Cố Thâm tỉnh lại mà bị ghét bỉ như vậy.

Có chút mới lạ.
Vừa lúc tân sinh lục tục được đón về, giống chim non nhanh chóng chạy đến bên người y thấp thỏm lo âu.

Cố Thâm nghĩ nghĩ, mở ra quang não, tự giác đảm nhận nhiệm vụ trấn an: "Dù sao cũng đang rảnh, không bằng ôn tập lại kiến thức quan trọng để thi."
Tân sinh: "......"
Nhóm năm nhất đang dựng lỗ tai cho rằng y sẽ giải thích: "......"
Đây là ma quỷ gì vậy?!
Ma quỷ nhìn bọn họ: "Lần này đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cho nên trước khi điều tra rõ mọi chuyện thì vẫn sẽ phong tỏa Hoang tinh, nói không chừng mấy cậu sẽ phải đến chỗ năm 2 khảo hạch, đến lúc đó lại khó khăn gấp bội, bây giờ xác định không ôn tập hả? Các cậu rất tự tin?"
Các học viên bị y nói cho một trận dần dần cúi đầu, lại đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng: "Tại sao lại là các cậu ?"

"Cậu nói xem?" Cố Thâm hỏi lại.
"......"
Mọi người không quá muốn nói chuyện.
Cho nên chờ đến khi nhóm giám khảo vội xong mới nhớ tới có một đám con non đang chờ bọn họ về để trấn an, mới phát hiện bọn họ thế nhưng đang nắm chặt để thời gian học tập, tức khắc cảm thấy vui mừng, không ngừng khen ngợi.
Mọi người: "......"
Vẫn là không muốn nói chuyện.
Bất quá nháo một trận như vậy vẫn làm tâm tình của mọi người ổn định hơn nhiều, đến lúc ăn trưa thì tất cả mọi người đã bắt đầu hi hi ha ha trờ chuyện như cũ.

Nhưng tổ giám khảo lại không nhẹ nhàng như vậy.

Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa liên hệ được với bên phía quân đội, có thể đoán ra được rằng có người ác ý chắn tín hiệu, nhiều lần phản trinh trắc, mở họp, cuối cùng mới quyết định được rằng để 2 giám khảo chạy xuyên đêm trở về.

Tổng giám khảo nói: "Nếu bọn họ có cả trùng tộc cao cấp, chứng minh đã âm mưu từ lâu, nhớ không cần đánh bừa, nếu bị phát hiện hay phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì trở về ngay lập tức."
Hai vị giám khảo chủ động xin ra trận gật đầu: "Hiểu rõ."
Lúc sau lại tiếp tục mở họp.

Bởi vì địch ở trong tối mà bọn họ ở ngoài sáng, cho nên phải chuẩn bị trước, vì bảo hộ học viên còn có......!Bảo hộ Omega của bệ hạ.

Tổng giám khảo chau mày, lần đầu tiên cảm thấy một cái đầu không đủ dùng.

Toàn bộ học sinh trong trường đều đi ra khảo hạch, tại sao lại có chuyện trùng hợp xảy ra ngay chỗ của tân sinh như này được? Không khó để nghĩ tới đối phương là hướng đến bệ hạ!
Chuyện này đã liên quan đến Đế quốc, thậm chí là toàn bộ tinh hệ, không thể không xử lý cẩn thận.

Tới buổi tối, hai vị giám khảo rời đi khu an toàn, cố ý chạy vào rừng sâu mới mở cơ giáp ra, lặng yên rời đi.
Dọc theo đường đi gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.

Thậm chí đến cả bóng người bọn họ cũng không thấy.

Chẳng lẽ là bọn họ suy nghĩ nhiều, không có người trăm phương nghìn kế chuẩn bị mai phục?
Hai vị giám khảo nghi hoặc, không chút do dự chạy về phía trạm tiếp viện gần Hoang tinh nhất, hoả tốc liên hệ quân đội.
Ban đêm ở Hoang Tinh cực kỳ hiu quạnh.

Ban ngày còn không thấy gì, vừa tới buổi tối thì chỗ này như chỗ không có người ở, có đi bao lâu cũng không đến khu dân cư.

Nơi đây được rừng sâu bao phủ, còn có tiếng gió gào thét như một con quái vật xấu xí đang mở miệng chờ con mồi chui vào.

Phanh phanh phanh ——
Một rễ cây thô to đột nhiên chui ra từ dưới lòng đất, liên tiếp đẩy ngã năm sáu cây cao ở vị trí khác nhau.


Trong không khí dường như có chuyện gì đó đang phát sinh, giống như một hòn đá rơi xuống mặt nước yên tĩnh, nổi lên tầng tầng gợn sóng, dần dần mở rộng rồi tiêu tán, cứ vậy một vòng lại một vòng.
Cũng không biết qua bao lâu, gió lạnh thổi qua, cành lá ngưng tụ sương sớm lảo đảo lắc lư, cuối cùng lại lần nữa nhỏ giọt.
Tí tách ——
Trong khu an toàn Cố Thâm đang nằm trên giường liền mở choàng mắt.
Mới đầu, y còn cho rằng có người lấy rừng sâu làm trận pháp, vốn dĩ y còn định ra mặt giải quyết.

Nhưng hiện tại xem ra là y đã quá coi thường đối phương.

Trận pháp này hoàn toàn tương khấu, lại có linh khí bàng bạc, thêm nữa phạm vi bao phủ là toàn bộ Hoang tinh, người thả trận hẳn là có thủ pháp vô cùng tinh diệu, cho dù có tìm được mắt trận đi nữa để dùng bạo lực phá hư vẫn phải mất chút thời gian.

Nếu là linh tu bình thường, chỉ sợ sẽ bị vây ở chỗ này mười ngày mười đêm.

Nhưng Cố Thâm là thiên địa linh căn, không giống như những người khác, đối với cảm ứng là trời sinh cho nên so với linh tu khác nhạy bén hơn, để tìm ra mắt trận chỉ cần mất 1s.

Nhưng vấn đề là không biết người sau lưng có mục đích gì, hơn nữa để cảm ứng toàn bộ Hoang tinh thì y phải khôi phục nguyên thân, mà một khi y khôi phục nguyên thân rất dễ dàng mệt mỏi, sẽ lâm vào ngủ say một tháng.
Trừ phi Yến Hàn lại dùng tâm ý tương thông đến đánh thức y.

A?
Cũng không phải không thể.
Nhớ tới vừa rồi có 2 chiếc cơ giáp bay đi, Cố Thâm đột nhiên cảm thấy có thể thử xem.
Suy xét đến thân phận của bản thân là học viên tới khảo hạch kiêm trợ giáo, không thể vô duyên vô cớ biến mất khiến cho khủng hoảng, Cố Thâm đành cố ý chờ đến ngày mai, tìm cơ hội hàn huyên với tổng giám khảo.
Y không nói cụ thể, chỉ nói Hoang Tinh xảy ra vấn đề, y có thể giải quyết, muốn đi thử xem.
Cái bộ dạng nói không tỉ mỉ này làm cho tổng giám khảo e ngại, không cần nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Không được! Chúng tôi sẽ phái giám khảo ưu tú nhất đến dò đường, cứu viện sắp tới chúng, không cần ngài mạo hiểm!"
"Cũng không phải mạo hiểm, tôi nắm chắc."
"Vậy ngài nói thử xem tại sao vấn đề ở Hoang tinh ngài có thể giải quyết? Rõ ràng đây là cái bẫy nhằm vào ngài."
Cố Thâm không cách nào phản bác, chỉ có thể nói cho ông ta biết tính nguy hại có thể xảy ra: "Cho dù có phải bẫy rập hay không, nếu không cách nào giải quyết thì cứu viện sẽ không tới được đâu, ngài muốn dùng tính mạng của nhiều học sinh như vậy đến đánh cuộc sao?"
Tổng giám khảo trầm mặc, nhíu mày nói: "Tôi cũng không thể nghe phiến diện từ một phía của ngài được, không bằng như vậy đi, ngài nói cách giải quyết, tôi phái người đi xem thử."
"......" Nể tình ông là người có chức trách, Cố Thâm kiên nhẫn nói nhiều thêm vài câu: "Chỉ có tôi mới phát hiện ra được, cũng chỉ có tôi mới giải quyết được thôi."
"Hay là như vầy đi, trong tay học viên chỉ còn lương khô đủ dùng trong 3 ngày, nếu đến ngày thứ tư cứu viện vẫn chưa tới thì để tôi đi thử một chút, tôi cũng có thể viết thư miễn trách nhiệm cho ông"
"Cứ như vậy đi."
Cố Thâm không cho ông cơ hội cự tuyệt, mở quang não ra chỉ dùng 2 phút đã viết xong thư miễn trách nhiệm gửi qua.
Tổng giám khảo lúc này mới ý thức được đối phương thêm bạn tốt với mình là dụng tâm hiểm ác bao nhiêu, tức khắc có điểm hoảng loạn: "Ngài đừng xúc động, chờ một chút, lại làm tôi nghĩ cái đã......"
Cố Thâm mở cửa, đối mặt với học viên cùng giám khảo bên ngoài, lời nói trong miệng của tổng giám khảo đột nhiên im bặt, vừa không yên tâm lại không dám bại lộ thân phận của y, chỉ có thể nhíu chặt lông mày.

Mặt trời vẫn mọc lên.

Nắng gắt như lửa, ánh mặt trời rực rõ, thực nhanh đã xuy tan đi bóng đêm lạnh lẽo của Hoang tinh.


Chỉ tiếc không có cách nào xua tan đi khói mù cùng trầm trọng trong lòng mọi người.
Sau khi nhận được tin cầu cứu, bọn họ không chút trì hoãn lập tức xuất phát đi theo hai vị giám khảo trở lại Hoang tinh cứu viện.

Trước sau không đến một giờ.
Nhưng chờ đến khi bọn họ trở về tìm kiếm, thì ở Hoang tinh lại không có bất kỳ dấu hiệu người sống nào, máy dò xét sinh mệnh vẫn im ắng, chưa một lần vang lên.

Hai gã giám khảo nhất thời chịu đả kích, không ngừng lặp lại: "Tôi nhớ chính xác là nơi này! Đêm hôm qua chính là từ nơi này đi ra! Tôi làm giám thị ba năm, tuyệt đối không nhớ nhầm đường!!"
"Đúng rồi, trong cơ giáp có theo dõi quỹ đạo hành động của chúng ta, các anh có thể tùy tiện kiểm tra, thật sự là nơi này!"
Tiểu đội trưởng trấn an bọn họ: "Đừng kích động.

Nhân viên của chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, cũng hy vọng hai cậu có thể phối hợp với chúng tôi kể lại toàn bộ sự việc sau khi tiến vào và rơi đi Hoang tinh.."
Hai vị giám khảo tất nhiên đáp ứng.
Đang nói, đột nhiên cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Có hai chiến sĩ đang cầm vũ khí bao quanh một người nhanh chóng đi vào, theo ở phía sau còn có chiến sĩ đeo huy chương trước ngực vô cùng nổi bật, mở miệng nói: "Từ bây giờ chuyện này sẽ do quân đoàn tiếp quản, những chiến sĩ khác lập tức chẩn bị trở về nơi dừng chân!"
Tiểu đội trưởng vẻ mặt nghiêm lại, gương mặt này toàn tinh tế đều nhận thức, nắm tay để ở trước ngực cúi chào thật sâu: "Rõ thưa bệ hạ!"
Khu an toàn.
Cố Thâm nhàn rỗi lại bắt đầu tước gậy gỗ.

Do đến khảo thí nên y không mang gậy đánh chó theo, bây giờ sắp phải phá trận rồi, cho nên cậu muốn tạo cho mình một vũ khí có thể tiện tay một chút, nên lại bắt đầu lăn lộn chạc cây của mình.
Tiếng lưỡi dao bạc từng chút từng chút gọt qua, vừa nghe liền thấy rất sắc bén.
Các tân sinh run bần bật, còn tưởng rằng chính mình gần dây không chuyên tâm học tập đã bị phát hiện cho nên tức khắc thần kinh căng chặt, càng thêm chăm chỉ học hành.
Học viên năm nhất rất ít cơ học tiếp xúc với trợ giáo, cho nên ít chịu ảnh hưởng hơn, ngược lại càng để ý chuyện bên ngoài.
Đặc biệt là lương khô trong tay ngày càng ít, sự tình lại không có bất kỳ chuyển biến nào, đến giờ bọn họ đều đã ý thức được tình huống so trong tưởng tượng càng không xong.
Mấu chốt là bọn họ cũng không dám hỏi, sợ ảnh hưởng đến giám khảo ngược lại càng thêm phiền, chỉ có thể lặng lẽ hướng Cố Thâm nhìn qua —— lúc này, người được mệnh danh là trợ giáo ma quỷ lại phá lệ dễ thân!
Chỉ tiếc ma quỷ lãnh khốc vô tình: "Không biết."
"Đừng mà, bọn tôi thề, bọn tôi muốn biết chân tướng chỉ là để chuẩn bị cho càng tốt, tuyệt đối sẽ không thêm phiền, thật sự!"
"Đúng! Nếu sự tình thật sự rất nghiêm trọng, bọn tôi còn có thể cống hiến một phần sức lực." Bị ánh mắt của ma quỷ đảo qua, đối phương lại vội vàng bổ sung: "Là trong phạm vi cho phép của giám khảo cống hiến một phần lực lượng!"
Cố Thâm: "Hiện tại Giám khảo cho phép các cậu cống hiến lực lượng chính là thành thật chờ đợi."
Học viên năm nhất khổ ha ha: "Chúng tôi đã rất thành thật mà.

Chỉ là các thầy cô giáo cứ lừa gạt chugns tôi như vậy cũng không tốt, thời gian càng lâu chúng tôi lại càng sợ, còn không bằng trực tiếp nói cho chúng tôi biết."
"Đúng vậy, trợ giáo cậu nói cho chúng tôi biết đi."
Cố Thâm: "Tôi thật sự không biết."
Y nghiêm trang nói: "Tôi mỗi ngày đều đi theo các cậu học tập, cũng không tham gia bất kỳ cuộc họp nào, làm sao có thể biết được?"
Học viên năm nhất nghĩ lại cũng đúng, liền không nhìn được bắt đầu tự hoài nghi: "Cậu thật sự không biết?"
Cố Thâm hỏi lại: "Vì sao các cậu cứ nhất định là tôi sẽ biết vậy?"
Học viên năm nhất: "......!Có lẽ là do cậu quá bình tĩnh?"
"Chẳng lẽ muốn tôi khóc cho mấy người coi?"
"Đương nhiên không phải!" Học viên năm nhất nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Là do chúng tôi không bình tĩnh, chỉ cần nghĩ đến chuyện lương khô sắp hết là chúng tôi lại mạc danh sợ hãi."
"Đúng đúng đúng, chính là chuyện lương khô, mấy ngày nay thật sự là không dám tỉnh dậy, hận không thể một ngày chỉ ăn một bữa."
"Ai mà không như thế, bây giờ tôi còn đặc biệt hối hận vì không mua nhiều dịch dinh dưỡng một chút, thật là thiên kim khó cầu, sớm biết vậy đã mua nhiều một chút rồi."
"Yên tâm tôi xem qua rồi, khu an toàn có rất nhiều cây có thể ăn, cố gắng nhai nhiều một chút vẫn có thể nuốt."
"Trọng điểm là giám khảo không cho phép chúng ta đi ra ngoài, không bằng cậu nhìn xem đất có thể ăn được hay không?"
Rõ ràng mọi người đều đang trêu ghẹo nhau, nhưng nói xong đều trầm mặc.

Không biết có phải là do sợ hãi mê mang đang quay chung quanh bọn họ, làm cho không khí càng thêm trầm thấp hay không.
Cố Thâm xoay chuyển gật đánh chó số 2, cảm thấy còn rất tiện tay, thu đao đứng dậy: "Chờ, tôi đi đào ít đất cho mọi người."
Mọi người: "???"
Đại khái là bởi vì đột nhiên không kịp phòng ngừa cho nên quá mức khiếp sợ, mọi người trơ mắt nhìn y rời đi khỏi phòng, thế nhưng không một ai ngăn trở.
Không thể nào? Sẽ không thật sự muốn ăn đất đó chứ???
Mọi người theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, lúc này mới phản ứng lại, chậm nửa nhịp đi ra đuổi theo: "Trợ giáo không cần! Không cần khách khí như vậy!!"
Chờ đến khi bọn họ vô cùng lo lắng tìm được Cố Thâm, đối phương vừa lúc mở cửa phòng mình ra kéo đồ vật ra ngoài.
Sau đó bọn họ có chút hoài nghi xoa xoa đôi mắt.
Cố Thâm kéo một củ cải phi thường phi thường lớn, có thể nói củ cải thành tinh cũng được.
Rốt cuộc là lớn bao nhiêu vậy?
Củ cải này cao hơn 2 mét suýt chút nữa làm hư cả cánh cửa, thật sự là so với bọn họ còn cao hơn!
Đừng nói học viên, ngay cả giám khảo đi ngang qua cũng giật nảy mình: "Đây là từ đâu ra?!"
"Tôi trồng, cho các cậu ăn."
Nói như vậy cũng không sai.

Cố Thâm là người tu tiên cho nên cũng có linh thức không gian, chẳng qua người ta trồng đều cố gắng tỉ mỉ chăm sóc, còn y ngủ mấy trăm năm thật sự không có tinh lực đến tưới cây bón phân, cũng may lương thực đều rất ngoan cường cố gắng sống sót, để mặc bao nhiêu năm bọn chúng đã trưởng thành đến như vậy.

Cố Thâm đánh giá vài lần: "Hẳn là đủ ăn."
Mọi người: "......"
Điên rồi củ cải lớn như vậy làm thế nào mà trồng ra được?
Dọc theo đường đi y đem nó giấu ở nơi nào vì sao chúng ta không nhìn thấy??
Các bạn học nhỏ có phải đầy đầu đều là dấu chấm hỏi hay không???
Mọi người trừng lớn đôi mắt thể hiện nghi hoặc, thế cho nên hoàn toàn không nghe được Cố Thâm nói củ cải thông khí, đừng ăn quá nhiều.


Bọn họ uống dịch dinh dưỡng uống đến đầy miệng nhạt nhẽo, sao có thể buông tha loại củ cải ăn sống giòn giòn lại cay cay như này được!
Sau đó tới buổi tối......
Trong phòng học an tĩnh đột nhiên phốc một tiếng.
"Má ơi ai đánh rắm vậy!" Mọi người đang nói chuyện phải che mũi lại, nhưng vừa kích động một cái, liền cảm giác vải dệt dưới cái mông nóng lên: phốc ——.
"Ha ha ha ha ha......"
phốc ——
"Ha......"
phốc ——
"......"
Trong phòng hội nghị nghiêm túc đang hết sức trầm trọng, tổng giám khảo vừa đề cập đến an nguy của 2 giám khảo rời đi, một vị giám khảo nhịn không được giật giật: phốc ——
Tổng giám khảo: "......!Nếu bọn họ vẫn không trở về, hơn nữa lại không có bất kỳ tin tức gì, khả năng bị bắt là rất lớn hơn nữa....."
Một vị giám khảo khác: phốc ——
Tổng giám khảo: "......!Thậm chí có khả năng đã bị giết hại, chúng ta phải làm tốt......"
Vị giám khảo thứ ba: phốc ——
Tổng giám khảo: "......"
Mọi người đang nín thở im lặng nhìn ông.
Tổng giám khảo: "......"
"Tan họp!!!"
Tác giả có lời muốn nói: Cố Thâm sớm có phòng bị.jpg.

Bình Luận (0)
Comment