Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P1)

Chương 173

Những tia lửa quấn quanh người tôi ngay khi tôi cảm nhận được dấu hiệu của một cơn bão xác suất. Đối với một chòm sao không thuộc cấp độ tường thuật mà nói, thì đây là một gánh nặng lớn để có thể chịu đựng.


Tôi nghĩ rằng những ghi chép về cách Cheok Jungyeong làm đối đầu với một đội quân một mình đã bị phóng đại. Tuy nhiên, thay vì cường điệu nó, các câu chuyện đã được giảm bớt.


Trên thực tế, Cheok Jungyeong đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì được ghi trong hồ sơ của Trái đất sau khi trở thành một chòm sao. Nói cách khác, có những bậc thầy kiếm thuật sẽ lo lắng khi nghe về chòm sao này.


Dù vậy, tôi vẫn phải chịu đựng nó. Nếu tôi không chống đỡ được tinh thần của Cheok Jungyeong, tôi không thể phá vỡ cái Phong ấn 100 ngày.


['Trạng thái' của bạn hiện đã được niêm phong.]


[Các kỹ năng chính của bạn hiện đang được phong ấn.]


[Thời gian còn lại: 100 ngày]


Phong ấn 100 ngày, có thể được thực hiện bởi ba sinh vật cao nhất của chòm sao 'Hongik', là phong ấn cao cấp nhất trong việc phong ấn khả năng của mục tiêu.


[Ăn tỏi, ngải cứu và chịu đựng trong 100 ngày.]


Tất nhiên, phong ấn này không hẳn là một điều xấu. Nếu tôi có thể ăn tỏi và ngải cứu trong 100 ngày, tôi có thể nhận được sự phù hộ của Hwanin và đánh thức tiềm năng trong cơ thể tôi.


Nhưng mà bây giờ tôi không có đủ thời gian. Han Sooyoung nhìn đống tỏi và ngải cứu từ trên trời đổ xuống và hỏi: "Sắp xong chưa hả?"


"Năng lực quá mạnh nên khó kiểm soát, đợi chút."


Tôi hít thở sâu và kiểm soát sức mạnh ma thuật của mình. Cheok Jungyeong cho tôi sức mạnh để đáp lại lời kêu gọi của tôi nhưng không nói gì bằng giọng thật của anh ta. Anh ta chỉ truyền cho tôi một chút sức mạnh của mình, như thể nói 'thử nó nếu cậu tự tin.'


Kết quả là tôi đã kiểm soát được câu chuyện đang diễn biến một cách điên rồ trong 30 phút. Tôi cảm tưởng như toàn bộ cơ thể tôi sẽ nổ tung vậy.


Tôi nhìn Han Sooyoung đang càu nhàu và rồi đột nhiên trở nên khó chịu. "Tất cả là do cô. Điều này sẽ không xảy ra nếu cô không lấy tôi ra làm lá chắn."


"Tôi đâu có cố ý."


"Và cô mong tôi sẽ tin nó hả? Dựa vào tất cả những gì mà cô luôn làm từ..."


Có vẻ như có nhiều sự ức chế đang chồng chất lên nhau ở đây và tôi không thể không cằn nhằn. Đã bao nhiêu phút trôi qua rồi?


Han Sooyoung dần phát chán và hét lên, "Được rồi, tôi xin lỗi! Đúng thế đấy, tôi đã sử dụng anh như một lá chắn. Anh muốn tôi làm gì bây giờ hả?"


Tôi muốn nói rằng cô ấy thật trơ trẽn nhưng rồi một sự hiện diện đột nhiên chen vào.


[Chòm sao 'Hắc hỏa Vực long' cắt ngang với một tiếng ho.]


[Chòm sao 'Hắc hỏa Vực long' nói rằng Han Sooyoung chưa bao giờ sử dụng bạn làm lá chắn.]


[Chòm sao 'Hắc hỏa Vực long' nói rằng cái chết của bạn là trách nhiệm của bạn.]


Han Sooyoung hét lên, "Tên kia, anh mau im lặng và nằm yên đi! Không cần thiết..."


"Ý anh ta là sao cơ?"


"Chả có gì cả. Đừng để ý đến nó làm gì."


[Chòm sao 'Hắc hỏa Vực long' nói rằng Han Sooyoung đã không bảo vệ trái tim của bạn để bảo vệ rồng lửa đen của bạn.]


...Rồng lửa đen của tôi?


"Đó là lý do tại sao tôi..." Han Sooyoung ngập ngừng trước khi bắt đầu nói. "Ý tôi là, đòn tấn công của Jeon Woochi... đã bay đến chỗ đó."


"...Hả."


Tôi thẫn thờ đến mức quên cả chuyện quan trọng và thở hắt ra. Han Sooyoung ngập ngừng khi cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi và cắn môi. "Điều đó... anh sẽ hơi không vui nếu mất chức năng đó nên... Tôi đã chuyển hướng."


"Đấy là lý do nó đã đâm vào tim tôi?"


"...Chà, câu chuyện là như vậy đấy."


Đó là một câu chuyện phi lý. Han Sooyoung không đợi xem tôi làm như nào chấp nhận nó và nhanh chóng bổ sung.


"T-tôi không có bất kỳ suy nghĩ kỳ lạ nào. Đừng nhẫm lẫn. Tên Hắc hỏa Vực long khốn khiếp kia tự dưng hét lên rằng tôi nên bảo vệ con cá voi... "


[Chòm sao 'Hắc hỏa Vực long' đang nhìn vào hóa thân của mình với sự bối rối và lo lắng.]


Tôi thở nhẹ ra và nói, "...Tôi không quan tâm đến điều đó. Lần sau chỉ cần bảo vệ trái tim tôi thật tốt thôi."


Han Sooyoung ngạc nhiên trước những lời tôi nói và gật đầu. Một bầu không khí khó xử thoáng qua.


Han Sooyoung nghiêm túc xem xét điều gì đó và mở miệng. "Nhân tiện Kim Dokja, tôi có một câu hỏi..."


"Hỏi đi."


"Tại sao anh ta lại gọi nó là rồng lửa đen?"


_______


'Đứa nhóc đó... nó rất nhỏ bé khi còn là một đứa trẻ.'


Lee Sookyung đắm chìm trong ký ức khi cô nhìn chằm chằm vào vùng đồng bằng tối tăm và hoang vắng của Lâu đài Bóng tối.


Mất bao nhiêu thời gian để đến được đây?


Không có kịch bản nào là dễ dàng và tất cả các kế hoạch đều bị bóp méo hoặc đổ vỡ. Đã bao nhiêu lần bà trải qua hiểm nguy vì không đủ thông tin?


'Nó thật sự nguy hiểm khi mình gặp Nirvana.'


Người tái sinh. Lee Sookyung chưa bao giờ nghĩ rằng một sinh vật như vậy có thể tồn tại trên đời. Mà nó vốn đủ bất thường ngay từ đầu khi mà một cuốn tiểu thuyết trở thành hiện thực.


Cô quay lại và nhìn thấy Cho Youngran, hóa thân của Jeon Woochi.


"Vị vua của tôi."


"Đừng gọi như thế nữa."


"...Sookyung-ssi."


Cho Youngran xuất hiện với một ánh mắt phức tạp.


"Không có gì lạ." Lee Sookyung nghĩ.


Cho Youngran là kẻ lang thang duy nhất biết mọi hoàn cảnh của bà. "Ngài không cần phải chiến đấu với cậu ta. Nếu ngài thành thật về lý do viết cuốn sách..."


"Trung thực còn khó hơn chiến đấu. Đặc biệt là khi nó nằm giữa cha mẹ và con cái."


Trên thực tế, bà đã nói chuyện với Kim Dokja vì lời đề nghị của Cho Youngran.


Cho Youngran tiếp tục bức xúc. "Tuổi tác hiện tại của cậu ta đã có thể chấp nhận sự thật. Cậu ta không còn là cậu bé 10 tuổi mà cô từng biết."


"Đối với tôi thì nó vẫn chỉ là một đứa trẻ. Không quan trọng là nó 30 hay 40 tuổi."


"...Đó là niềm tự hào của cha mẹ."


Tự hào...


Đúng vậy, đó là niềm tự hào. Lee Sookyung cụp mắt xuống. "Lúc đầu, tôi đã cố lấy can đảm. Tôi cố gắng để nói cho nó sự thật."


"..."


"Tuy thế, sau khi tôi nhìn vào mắt nó thì... cảm giác giống như tôi đang tìm một cái cớ để bước vào cuộc sống của nó vậy."


Thực tế khác với tiểu thuyết. Một người mang trên mình vết thương có thể được cứu nhưng một người bị tổn thương trong lòng sẽ không dễ dàng chữa lành.


"Tôi không biết đứa trẻ đó có cần biết sự thật hay không. Có lẽ đó là thứ tôi cần. Tôi không muốn cứ làm một người mẹ tồi như thế... "


Bà trở nên quanh co để bảo vệ Kim Dokja. Bà trở nên như vậy do kết quả của sự yêu thương của bà


[Hóa thân Kim Dokja sẽ bị giết bởi người anh ấy yêu thương nhất.]


Lee Sookyung nhớ lại khoảnh khắc lần đầu tiên cô nghe Yoo Sangah nói về số phận của con mình. Số phận của Olympus chắc chắn sẽ được thực hiện.


"...Một ngày nào đó đứa trẻ đấy sẽ hiểu được cô."


Để tìm cách cứu con trai mình, Lee Sookyung đã dành ba ngày ba đêm với Mẹ của người sáng lập.


Ba món đồ cấp SSS được trao tặng như một lời tri ân dành cho Hongik và bà cũng đã cống hiến 20 năm cuộc đời của mình. Đổi lại, bà có thể đánh cắp một dòng số phận mà Olympus đã che giấu.


[Nếu anh ấy không đi đến kịch bản tiếp theo, Hóa thân Kim Dokja có thể sống.]


Lee Sookyung mỉm cười. "Đã tập hợp đủ chưa?"


"Rồi ạ. Họ đang tập hợp lại."


Ở rìa của đồng bằng, nhóm người lang thang do bà dẫn đầu đã được tập hợp. Tất cả họ đã ở đây vì họ tin tưởng vào bà. Lee Sookyung đã mở cửa sổ kịch bản chính.


[Kịch bản chính #9 - Quỷ vương thứ 73


Thể loại: Chính


Độ khó: SS


Điều kiện: Bạn đủ điều kiện tham gia vào kịch bản cuối cùng của Lâu đài bóng tối. Tập hợp bốn người xếp hạng để đi lên tầng ba của Lâu đài Bóng tối và bước vào kịch bản cuối cùng.


Thời gian giới hạn: 30 ngày


Phần thưởng: 100.000 xu


Thất bại: - Chết


-Xếp hạng ở Lâu đài bóng tối hiện tại của bạn là vị trí thứ 2.


-Chỉ những hóa thân nằm trong top 10 của bảng xếp hạng mới có thể cùng bạn thử thách kịch bản cuối cùng.]


Lee Sookyung liếc nhìn Cho Youngran. Bà hiện có hai trong số 10 người xếp hạng cao nhất. Họ là Cho Youngran và Lee Boksoon. Để hoàn thành kịch bản và thách thức tầng cuối cùng của Lâu đài Bóng tối, cần thêm hai người xếp hạng.


Cho Youngran nói, "Họ đang đến."


Một đội quân đang đến từ phía bên kia của Đồng bằng Abyss. Họ đến từ Paradise. Bà nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ở đầu quân đội.


Lee Sookyung chào một trong những người trong lực lượng chống đối. "Yoo Sangah-ssi, cũng lâu rồi nhỉ."


"Ah! Thực sự, tôi thực sự vui mừng... cô còn sống! Dokja-ssi..."


"Chúng ta có thể nói về nó sau."


Lee Sookyung nhìn nhóm người đối diện với bà.


'Từ trái sang phải là Lee Hyunsung, Shin Yoosung, Jung Heewon, Lee Jihye và Lee Gilyoung.'


Bà đã nghe nói về Lee Hyunsung, Shin Yoosung và Lee Jihye từ Kim Dokja nhưng bà chưa bao giờ nghe nói về Lee Gilyoung và Jung Heewon. Có lẽ họ là những người mới mà con trai bà đã tuyển dụng, bất kể tiểu thuyết gốc là gì.


'Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu chỉ có các nhân vật gốc. Tên nhóc con ngốc nghếch.'


Ngay khi còn nhỏ, Kim Dokja đã làm nhiều điều khó lường. Vì vậy, Lee Sookyung đã tin rằng con mình sẽ trở thành một nghệ sĩ.


"Vua lang thang."


Giọng nói phát ra từ người mà bà đang chờ đợi. Người mà bà đã nghe rất nhiều từ con trai mình khi ở trong tù. Bà chưa bao giờ tưởng tượng được mình có thể tận mắt nhìn thấy cậu ta.


"Yoo Jonghyuk."


Vua tối cao Yoo Jonghyuk. Nhân vật chính của câu chuyện này mở miệng. "Tại sao bà muốn gặp tôi ở đây?"


"Tôi đã quyết định sẽ kết thúc kịch bản này."


Yoo Jonghyuk liếc nhìn Lee Sookyung và hỏi, "Bà cũng đang tập hợp tứ thiên vương?"


"Tứ thiên vương?"


"Bà cần bốn người xếp hạng để đi đến kịch bản tiếp theo. Bà không biết à?"


"À... đúng vậy. Ta đang muốn tập hợp họ. Ta đoán họ được gọi là tứ thiên vương. Ta thật không thể theo kịp những từ thời thượng của lớp trẻ ngày nay."


Lông mày của Yoo Jonghyuk nhíu lại trước lời nói của Lee Sookyung. "Bà lằng nhằng quá đấy."


"Cậu là một đứa trẻ khôn ngoan."


Ánh mắt của hai người chạm nhau và làn sóng năng lượng cuồn cuộn dâng lên. Chỉ cần trao đổi ánh nhìn, Lee Sookyung có thể mơ hồ thấy được sức mạnh của Yoo Jonghyuk.


Nó là siêu việt. Cậu ta phải ở cấp độ này để trở thành nhân vật chính của câu chuyện.


Lee Sookyung thở một hơi ngắn và mở miệng. "Ta muốn hợp tác với cậu. Hãy cùng nhau tập hợp những người xếp hạng còn lại."


"... Người xếp hạng?"


"Đúng. Mục tiêu của cậu không phải là cứu thế giới này sao? Cậu cần đội hình hóa thân mạnh mẽ nhất có thể nếu muốn hoàn thành kịch bản tiếp theo. Ta có thể giúp cậu. Người bảo trợ của ta là Mẹ của Người sáng lập."


Đôi mắt của Yoo Jonghyuk hơi mở to lên trước dòng chữ 'Mẹ của người sáng lập.' Tuy nhiên, đó chỉ là một khoảnh khắc. Những lời thốt ra từ miệng Yoo Jonghyuk hoàn toàn bất ngờ. "Kim Dokja đang ở đâu?"


"...Tại sao cậu muốn tìm nó?"


"Tôi nghe nói bà đã tóm được cậu ta."


"Vậy thì sao?"


Lee Sookyung có một cảm giác kỳ lạ về thái độ bác bỏ đấy trước lời đề nghị của bà. Đó là một cảm giác đáng lo ngại mà chỉ những bà mẹ có con nhỏ mới cảm nhận được.


Bà băn khoăn, "Chắc là cậu không định để đứa trẻ đó làm một trong tứ thiên vương của cậu chứ?"


"Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời điều đó."


"Tính cách của cậu giống hệt những gì mà nó nói."


"...Kim Dokja đã kể cho bà chuyện của tôi?"


"Nó đã nói với tôi rất nhiều."


Bà nhìn chằm chằm vào mắt Yoo Jonghyuk và sự nghi ngờ của Lee Sookyung tăng lên.


Lee Sookyung hỏi, "Ta nghe nói rằng cậu đã trao chiến thắng ở Paradise cho con trai tôi. Tại sao cậu làm vậy?"


"Cậu ta có thể cứu thế giới nếu cậu ta trở nên mạnh mẽ hơn."


"Aha, cậu định sử dụng thằng bé cho 'chuyện đó'?"


Lee Sookyung cố ý nhấn mạnh một từ. Đó là một giọng điệu thoải mái, như thể bà đã biết điều đó từ trước.


Sau đó Yoo Jonghyuk trả lời, "Kim Dokja là cần thiết cho thế giới này. Tôi cần cậu ta."


"..."


"Cậu ta sẽ là đồng đội của tôi và cậu ta sẽ nhìn thấy kết thúc của kịch bản."


Vẻ mặt của Lee Sookyung từ từ cứng lại. Đồng đội? Trong tâm trí cô hiện lên giọng nói của đứa con trai bé nhỏ.


"Tên ngu đó, hắn hoàn toàn là một tên tâm thần mà."


"Anh ta không biết gì về cách dùng người. Anh ta sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết chỉ để đạt được mục tiêu của mình."


"Điều này thật kỳ lạ. Yoo Jonghyuk mà ta từng được nghe kể sẽ không bao giờ nói chuyện như cậu."


"Gia đình bà có lẽ luôn thích nói chuyện như thể mình biết rõ ai đó?"


Yoo Jonghyuk rút kiếm ra. Thái độ cứng rắn cho thấy không cần đối thoại nữa.


"Đưa Kim Dokja cho tôi, tôi sẽ tha cho bà."


Lee Sookyung nhìn chằm chằm vào đôi mắt rực lửa của Yoo Jonghyuk và nhớ lại giọng nói của con trai bà. Bất chấp lời phàn nàn của nó, con trai của bà luôn trông có phần hào hứng.


"Nhưng câu chuyện sẽ không tiếp tục nếu không có anh ta. Con đường sinh tồn là một cuốn tiểu thuyết như vậy."


Lúc này, Lee Sookyung đột nhiên hiểu được.


[Hóa thân Kim Dokja sẽ bị giết bởi người anh ấy yêu thương nhất.]


Lee Sookyung đã nhận ra ý nghĩa

Bình Luận (0)
Comment