Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P1)

Chương 55

Một trong những cái chết đau đớn nhất trên thế giới là bị thiêu đến chết và tôi vừa trải qua điều đó. Các tế bào thần kinh trong não tôi dường như nổ tung cùng một lúc.


[Kỹ năng độc quyền, 'Bức tường thứ tư' đã làm giảm nỗi đau tinh thần.]


Cơn đau giảm dần. Một lần nữa nhờ Bức tường thứ tư. Tôi luôn cảm thấy kỳ lạ khi thoát khỏi rắc rối với sự trợ giúp của kỹ năng này.


Con đường sinh tồn đã trở thành hiện thực và tôi đang sống trong đó. Vậy.... ‘bức tường’ mà tôi đang sử dụng là gì?


….


Không, những suy nghĩ này là vô ích. Tôi đã an toàn nhờ thuộc tính ‘Vua vô sát’ và phải quay lại.


Đó là một thuộc tính chỉ có thể đạt được khi đáp ứng đủ các điều kiện của ‘Vua vô sát’. Không giống như tên gọi, đặc quyền của thuộc tính giống như ‘bất tử’ hơn là ‘không chết’. Nó cũng đi kèm các điều kiện, nhưng...


Dù gì đi nữa, tôi sẽ sớm trở lại với xác thịt của mình. Ít nhất đó là những gì tôi nghĩ.


[Do lỗi xung đột với kỹ năng độc quyền của bạn, đặc quyền của ‘Vua vô sát’ sẽ bị trì hoãn.]


Huh? Một lỗi xung đột kỹ năng?


[Do cái chết của bạn, ý thức của bạn đã được giải phóng hoàn toàn khỏi những ràng buộc của cơ thể.]


[Kỹ năng độc quyền, ‘Quan điểm của độc giả toàn trí’ giai đoạn 3 được kích hoạt!]


Tôi bị đẩy ra với cảm giác chóng mặt. Không, đợi một chút. Điều gì sẽ xảy ra trong khoảng thời gian này?


Cơn chóng mặt tràn đến và tầm nhìn của tôi bừng sáng. Sau đó tôi nhìn thấy một ‘cảnh ’.


[Gong Pildu liếm môi trong khi quan sát mọi người xung quanh sân ga. Bây giờ ông ta không thể bỏ chạy. Ông ta đã nghĩ về nó nhưng ông ta biết rõ hơn bất cứ ai rằng mình không có can đảm để làm điều đó.


“Um... Dokja-hyung.”


Có một sức nặng đè lên đầu gối của ông ta, Gong Pildu nhìn xuống. Đó là một cậu bé khoảng 10 tuổi hoặc lớn hơn. Có một cậu bé đang ngủ trên đùi ông ta.


"Tại sao mình phải làm điều này…"


Gong Pildu tự hỏi khi nhìn xuống Lee Gilyoung đang ngủ say. Ký ức cũ của ông ùa về. Một đứa trẻ, Lee Gilyoung chạc tuổi con gái của ông.


Ông ta lắc đầu và thở dài.


"Pildu-ssi, giờ chúng ta nên dừng..."


"Cha, cha định nói về đất đai bao lâu nữa?"


Đã có một quãng thời gian ông là trụ cột gia đình. Ông kiếm tiền để nuôi gia đình và mua đất. Nếu may mắn, ông ta sẽ trở thành chủ nhà và sau đó sẽ có những người thuê nhà...


Cuối cùng, ông ta trở thành một ‘nhà đầu tư lớn’ ở Chungmuro, nhưng phải mất thời gian dài để nhận ra rằng ông ta không thể giữ được gia đình nhỏ của mình.


“Không phải rất đáng ngạc nhiên sao? Chú đang dần hòa đồng với mọi người.”


Ông nhìn lên và  thấy một khuôn mặt xinh đẹp - Yoo Sangah. Hai ngày trước, người phụ nữ này đã trở thành phó trạm của Chungmuro.


“Đừng nói những thứ vô nghĩa.”


“Chú vừa mới mỉm cười...”


Gong Pildu nhìn cô đầy khó chịu. Yoo Sangah ngập ngừng rồi ngồi xuống cạnh Gong Pildu.


“Ahjusssi, chú đã mua đất bao nhiêu lần rồi?”


"Gì?"


“Khi tôi nhìn vào những người trong Liên minh địa chủ, chỉ có chú là người duy nhất mang thuộc tính Địa chủ.”


“Không quan trọng là có nhiều đất, quan trọng là chất lượng đất có tốt hay không. Cô thật ngây thơ.”


“Vậy đất tốt là gì?”


“Đất đắt đỏ là đất tốt.”


“Loại đất nào đắt?”


“Đó là vùng đất mà nhiều người muốn.”


“Có phải đất của chú cũng như vậy không?”


"Đúng."


Đó không phải mảnh đất mà ông muốn.


Gong Pildu nhìn vào mắt Yoo Sangah. Sự tò mò của người phụ nữ này sắc bén đến kì lạ. Cô ấy đang cười nhưng ông không ngăn được cảm giác khó chịu.


'Duduk. Duk. Duk.'


Sau đó, một âm thanh vang tới từ xa. Biểu cảm của Yoo Sangah đông cứng lại trong khi Lee Gilyoung tỉnh dậy trong nháy mắt từ đầu gối của Gong Pildu. Râu của con gián trên lưng cậu run rẩy.


'Ku ku ku ku!'


Trên Tuyến số 4, một thứ gì đó đang tiến tới từ đường hầm Hoehyeong. Yoo Sangah đứng dậy trong khi Gong Pildu bắt đầu sử dụng kĩ năng.


[Hóa thân ‘Gong Pildu’ đã kích hoạt 'Khu vực vũ trang Lv. 8'!]


Gong Pildu cắn môi. Đây là một trực giác chỉ chủ sở hữu đất mới có. 


"Này! Lại đây!"


Đó là cảm giác khi một ai đó đang cố lấy đi mảnh đất của mình.


'Dududududu!'


Tháp pháo Gong Pildu cùng lúc bắn vào bóng tối và thứ gì đó rơi xuống. Chúng là những con chuột đất.


"Kẻ thù! Tập hợp xung quanh Gong Pildu-ssi! Chúng ta sẽ làm theo những bài tập huấn thực hành buổi sáng!"


Yoo Sangah gọi to và mọi người chạy tán loạn trên sân ga bắt đầu tập hợp.


“Nhóm A ở gần tháp pháo, nhóm B sẽ ở trung tâm hoả lực và nhóm C sẽ bảo vệ Gong Pildu-ssi!”


Mọi người di chuyển theo hàng ngũ mà họ đã thực hành trước đó. Những con chuột đất lần lượt ra đi trước cách ứng biến nhanh nhạy của mọi người. Nó dễ dàng hơn nhiều so với lần Phòng thủ khẩn cấp xảy ra.


Khi hàng tá chuột đất đổ rạp trên mặt đất, một suy nghĩ xuất hiện cùng lúc trong tâm trí của các thành viên Chungmuro. Thật dễ dàng, nó thật sự có tác dụng khi mọi người cùng hợp tác.


Sau đó, họ nghe thấy giọng nói phát ra từ đường hầm.


“Như dự đoán, tiếng sáo Hamelin là không đủ?”


“Làm thế nào loài cấp 9 lại có thể sánh ngang với vùng đất bị Yoo Jonghyuk thu phục được?”


Một nhóm người xuất hiện từ bóng tối. Bốn nam một nữ.


Biểu cảm của Gong Pildu cứng lại. Ông ta không biết lý do, tuy nhiên, có một điều chắc chắn. Những tên này khác với những kẻ mà họ đã xử lý trước đó.


“Mẹ nó... mau gọi cô gái samurai đến đây!”


“Tôi ở đây.” Có một cảm giác lạnh lẽo khi Lee Jihye đi xuống. “Và đừng gọi tôi là samurai nếu không muốn ăn đòn.”


Mặc dù nhận lại câu trả lời khó chịu, nhưng Gong Pildu lại cảm thấy bình tĩnh hơn một chút. Lee Jihye có một sức mạnh tuyệt vời. Tuy nhiên, Gong Pildu vẫn cảm thấy khó chịu. Ông ta lo lắng và gầm gừ như một con thú sợ hãi.


"Các ngươi là ai? Các ngươi từ đâu đến?"


"Là sự thật, Đô đốc hàng hải và Bậc thầy phòng thủ đã trở thành một đội."


Đó không phải một câu trả lời, câu từ ngập tràn sự mỉa mai.


Gong Pildu hỏi, “Các ngươi đang nói những lời vô nghĩa gì vậy? Nhanh chóng quay lại, nếu không ta sẽ bắn!”


Tuy nhiên, năm người đàn ông và người phụ nữ không hề nhìn vào Gong Pildu. Họ chỉ tiếp tục nói chuyện với nhau.


“Ai đang ở chỗ con rồng?”


“Số 5, 6, 8 và 9. Họ không phải là tông đồ nhưng họ khá giỏi.”


“Ngoại trừ một người bên ngoài Seoul, còn lại năm người chúng ta.”


“Năm người chúng ta là đủ. Nhanh chóng càn quét chúng.”


Người đầu tiên tiến lên là một người đàn ông ngoài 30 tuổi với cái bụng phình ra.


Một người đàn ông với số ‘7’ trên vai. Anh ta có đôi lông mày rậm và nhìn vào đôi chân trắng của Lee Jihye như thể đó là sở thích của mình.


“Tôi sẽ xử lý Đô đốc Hàng hải. Cô ta không phải là rắc rối lớn nếu không có biển.”


“Mày đang nói gì vậy thằng khốn!”


Lee Jihye hét lên một tiếng đầy mạnh mẽ và lao về phía trước. Gong Pildu nhận ra điều đó không thể giúp mình và truyền sức mạnh ma thuật vào các tháp pháo.


“Khốn nạn, xuống địa ngục đi!!”


'Dududududu!'


Người đàn ông với '4' in trên áo choàng cười.


“Quả như mong đợi từ Thập quỷ, nếu chúng ta đến muộn một chút, có lẽ chúng ta đã bị quét sạch rồi.”


“Số 3 và 4, hai người xử lý Gong Pildu. Hãy cảnh giác và tấn công từng tháp một.”


Người đàn ông với ‘3’ trên đai trán gật đầu.


"Vâng... tôi hiểu rồi. Hai chúng tôi có thể xử lý một trong 10 Thập quỷ.”


“Số 2 xử lý phần còn lại.”


Người phụ nữ với ‘2’ trên má nhíu mày. Cô ta đang cầm một cây sáo nhỏ trong tay.


“Tại sao tôi phải xử lý những thứ nhỏ nhặt như này?”


“Đây là thứ thích hợp nhất cho cô.”


"Anh định làm gì?"


Sau đó, người đàn ông với ‘1’ trên chiếc áo choàng đen mở miệng.


"Tôi sẽ lấy cột cờ."]


Khoảnh khắc chìm đắm tan vỡ và ý thức tôi trở lại. Bây giờ, tất cả đều có ý nghĩa.


Quan điểm của độc giả toàn trí. Tôi đã có một trải nghiệm tương tự khi ở trong dạ dày ichthyizard. Lúc đó, tôi đã thấy Yoo Jonghyuk.


Nhân tiện, điều này thật tuyệt vời. Tôi đã chuẩn bị để ứng phó với các tông đồ nhưng nó không đủ. Tôi có thể đoán được sự kỹ lưỡng của họ từ những món đồ họ mang theo.


Cây sáo Hamelin có thể điều khiển chuột đất và Khiên đạn ma thuật có thể chống lại các đợt tấn công của Gong Pildu.


Họ thực sự muốn lấy được Chungmuro, nắm thóp Yoo Jonghyuk và nuốt chửng thế giới này.


Nhưng nó sẽ không dễ dàng.


["G-Gì? Từ đầu Đô đốc Hàng hải đã mạnh như thế này sao? Này, có gì đó hơi sai sai thì phải?"


Tông đồ thứ 7 là người la lên trước tiên.


Thanh kiếm sắc bén của Lee Jihye đẩy lùi Tông đồ thứ 7 từng chút một. Đó là tự nhiên, Lee Jihye hiện tại mạnh hơn Lee Jihye ở lượt thứ ba ban đầu rất nhiều.


“Chết tiệt, tại sao hai tháp pháo này lại khó phá đến vậy?”


Số 3 và 4 đang gặp rắc rối.


Tông đồ thứ 2 chơi Sáo Hamelin cũng gặp khó khăn do Sợi chỉ ràng buộc của Yoo Sangah và Sét Mjolnir của Lee Gilyoung.


Cuối cùng là Tông đồ thứ nhất vừa tiến lên. Hắn ta cau mày trước khi rút thứ gì đó ra và thắp nó lên. Sau đó, hắn ném nó vào các thành viên của Chungmuro.


Kwaaaaang―!]


Có một tiếng gầm lớn và sân ga Chungmuro bao phủ bởi các vụ nổ. Tôi giật mình.


...Thằng khốn này?


[Viên đạn ma thuật hủy diệt diện rộng.]


Nó không gây nhiều sát thương khi sử dụng lên lũ quái vật cấp cao nhưng khi dùng để chống lại con người, nó là vũ khí hủy diệt hàng loạt mạnh nhất.


Đó là một vũ khí được chế tạo với một số vật phẩm xuất hiện ở khu vực Gangseo và Gangnam, cũng như một số vật phẩm được mua từ Túi Dokkaebi.


Vậy hắn ta là 'vua' của các tông đồ. Lá cờ màu tím trên lưng đã chứng minh điều đó.


Bụi lắng xuống, sân ga của Chungmuro dần xuất hiện. Ngực tôi trở nên ngột ngạt. Nếu các tông đồ có thứ này thì tình hình sẽ không thuận lợi.


Bụi được dọn sạch và tôi thấy các thành viên nhóm của Chungmuro ​​thất thủ. Mọi người đều ho ra máu.


Yoo Sangah và Lee Gilyoung đang nằm trên sàn nhà. Ngay cả Gong Pildu cũng không thể tránh được việc bị thương mặc dù đã sử dụng Tường bảo vệ.


["Phù, giờ mọi chuyện có vẻ tốt, đúng không?"


Tông đồ thứ 7 túm lấy đầu Lee Jihye với bộ đồng phục rách. Cô ấy ở phía trước và nhận đòn lớn nhất từ ​​vụ nổ.


"Cô thực sự là một vai phụ, huh?"


"Khốn khiếp... khụ!" Lee Jihye la lên khi bị đấm vào bụng.


"Tôi có thể lấy cô gái này không?"


"Anh định làm gì với cô ta? Không có thời gian đâu."


"Tôi định làm gì? Nhìn lại đi, không phải sẽ rất khốn khổ nếu đi theo nhân vật chính hay sao? Tôi….”


Cơ thể nhỏ bé Lee Jihyeem rung chuyển trong không trung như một con búp bê vải rách. Đôi môi cô run rẩy. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.


"C..ứu..."]


Cơn giận giữ tràn ngập đầu tôi. Không giống tôi, Lee Jihye rõ ràng chỉ là một ‘nhân vật’...


[Kỹ năng độc quyền, ‘Bức tường thứ tư’ được kích hoạt!]


[Việc đắm chìm quá mức đã hạn chế một số tính năng của Bức tường thứ tư.]


Do quá đắm chìm, giờ tôi bắt đầu chóng mặt và buồn nôn.


[Đắm chìm quá nhiều tăng mức độ thành thạo của Quan điểm của độc giả toàn trí.]


[Thay đổi góc nhìn của bạn thành góc nhìn thứ nhất.]


Ý thức của tôi thu hẹp và kéo dài như một dải cao su. Rồi tôi mở mắt ra. Tôi đã thực sự ở Chungmuro.


…Làm thế nào? Lee Jihye đang nhìn tôi với đôi mắt run rẩy. Không chỉ có cô ấy, tại thời điểm này, tất cả mọi người trên sân ga đều đang nhìn tôi.


Tôi dần di chuyển từng bước chậm rãi về phía Lee Jihye. Chính xác hơn, cơ thể tôi đã di chuyển bất kể ý chí của tôi.


Một bước, rồi lại một bước. Chậm rãi nhưng đều đặn, tôi đang thu hẹp khoảng cách với cô ấy.


Tông đồ thứ 7 cau mày và hỏi “Ngươi là…?”


Tôi không thoải mái, giống như phải mặc một bộ quần áo không phù hợp với cơ thể. Chiều cao của ánh mắt cũng như năm giác quan đều khác với tôi của thường lệ.


Lúc này, tôi mới nhận ra ‘tôi’ là ai. Tôi không thể cười nổi.


Tôi không thích nó, tôi thực sự không thích nó.


Đôi môi của Lee Jihye di chuyển một chút.


"Ah…"


Tay tôi nắm chặt chuôi kiếm như thể đó là việc tôi đã làm hàng triệu lần.


Cách nắm chuôi kiếm của những ngón tay rất lạ, nó đẹp và tự nhiên. Tôi rất hồi hộp với cảm giác lần đầu tiên được cảm thấy trong đời.


Lưỡi kiếm lặng lẽ di chuyển. Không ai kịp nhìn thấy gì.


Trong khoảnh khắc, nó đi qua thứ gì đó. Một cái gì đó đã bị cắt đứt và một cái gì đó rơi xuống đất.


Một số bị sốc trong khi những người khác thì há hốc miệng.


Tông đồ thứ 7 đang giữ Lee Jihye từ từ ngã xuống. Máu tuôn ra từ cổ hắn ta. Tay tôi đỡ lấy cơ thể đang rơi của Lee Jihye.


"Ah…"


Tôi nhẹ nhàng đặt Lee Jihye xuống bục. Tôi ngước mắt lên và thấy các tông đồ đang nhìn về hướng này. Người đầu tiên lên tiếng là Tông đồ thứ 3.


“Ngươi... ngươi là ai?”


Buồn cười làm sao. Đó là một câu hỏi ngu ngốc. Tôi từ từ mở miệng, cảm giác giống như tôi là người này ngay từ đầu.


Bình Luận (0)
Comment