Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P2)

Chương 297

Tôi không thể tìm ra câu trả lời cho câu hỏi của Yoo Jonghyuk. Tôi không hiểu chính xác ý của anh ta. Sau đó, tôi nghe thấy nó một lần nữa qua Quan điểm của Độc giả toàn trí.


'Thế giới nơi ngươi sống có thực sự tồn tại không?'


Sau đó tôi nhận ra Yoo Jonghyuk đang nói về điều gì. Anh ta đã nhìn thấy thế giới mà tôi sống.


[Hi hi.]


Bức tường thứ tư cười tinh quái. Ngay lúc tôi định mở miệng, Han Sooyoung chạy tới và đánh vào lưng tôi rồi đè tôi xuống đất. "Yoo Jonghyuk! Anh đã hứa với tôi rồi mà?"


Giọng nói của Han Sooyoung chứa đựng sự tức giận. "Anh sẽ chết ở đây và tôi sẽ có được một thế giới mới. Đó là điều kiện trao đổi của chúng ta. Tại sao anh lại làm như vậy?"


Tôi có thể cảm nhận được vị của đất khi môi tôi chạm đất.


[Kim Dokja đang suy nghĩ về kế hoạch tương lai của mình.]


Một lần nữa, tôi không biết Yoo Jonghyuk cảm thấy gì qua ký ức của tôi. Tuy nhiên, nhìn vào thái độ của anh ta, tôi không nghĩ anh ta sẽ từ bỏ cuộc sống này. Một tiếng kêu khủng khiếp phát ra từ đỉnh của quả cầu phong ấn.


[Uwaaaah…]


[Mọi người chạy mau đi! Nhanh chóng thoát khỏi kịch bản này!]


Các chòm sao kinh ngạc lần lượt thoát khỏi kịch bản. Ngay cả những tinh vân trên bầu trời cũng bị con rồng tấn công. Rồng tận thế là một tồn tại như vậy. Nguyên nhân quyết định dẫn đến sự hủy diệt của Eden, thảm họa tồi tệ nhất Star Stream.


Ngay lúc này, Han Sooyoung hét vào mặt Yoo Jonghyuk, "Có phải vì hắn ta không?"


Han Sooyoung nắm lấy đầu tôi và hét lên, "Tên này đã làm gì đó với tinh thần của anh đúng không? Anh không muốn chết như vậy sao? Anh không mệt sao? Anh không muốn ngừng thực hiện các kịch bản sao?"


Mỗi lời nói của Han Sooyoung như đâm vào ngực tôi. Yoo Jonghyuk không có biểu hiện gì nhưng tôi biết cuộc sống của anh ta. Yoo Jonghyuk vòng 1863 là Yoo Jonghyuk của tiểu thuyết gốc mà tôi biết.


Khi mẹ tôi bị nhốt trong tù, khi tôi bị bắt nạt, khi tôi thi CSAT, khi tôi nhập ngũ và khi tôi đi làm trong một công ty. Đó là Yoo Jonghyuk mà tôi luôn dõi theo. Một Yoo Jonghyuk lạnh lùng, tính toán và không bao giờ chịu thua.


(*CSAT - College Scholastic Ability Test: Kỳ thi kiểm tra năng lực quốc gia, hay còn được gọi là Suneung - Kỳ thi tuyển sinh đại học tại Hàn Quốc.)


Tôi đã sống khi dõi theo một Yoo Jonghyuk như vậy. Tôi có thể sống vì anh ta. Vì vậy, tôi không muốn anh ta chết.


Nếu Yoo Jonghyuk chết ở đây, Con đường sinh tồn mà tôi biết cũng sẽ biến mất vĩnh viễn.


Yoo Jonghyuk chậm rãi mở miệng,


"Ta muốn chết."


Đó là một giọng nói rõ ràng nhưng có một giọng nói chỉ có tôi mới nghe thấy.


'Ta muốn sống.'


Tay tôi nắm chặt lấy mặt đất. Han Sooyoung hét lên, “Vậy tại sao anh lại làm điều này? Chết tiệt, tại sao anh vẫn còn sống?”


“…”


“Hãy thay thế phong ấn của rồng tận thế! Rút kiếm ra và làm gì đó đi!”


Han Sooyoung biết không hề có khả năng này. Han Sooyoung đang suy sụp. Thế giới mà cô ấy mong đợi thông qua ‘Tầm nhìn tương lai’ lần đầu tiên sụp đổ.


Yoo Jonghyuk không trả lời. Han Sooyoung không thể vượt qua được cảm xúc của mình khi cô ấy ném tôi ra xa và chạy về phía Yoo Jonghyuk.


Lưỡi kiếm của Vẹn tín di chuyển đến cổ Yoo Jonghyuk. Nhưng Han Sooyoung không giết Yoo Jonghyuk.


“Chết tiệt…!” Lưỡi kiếm của Han Sooyoung dừng lại khi nó chạm vào cổ Yoo Jonghyuk.


Han Sooyoung cũng biết. Nếu cô ấy giết Yoo Jonghyuk, anh ta sẽ hồi quy. Tôi đứng dậy và nói với cô ấy, "Bỏ cuộc đi, Han Sooyoung."


"Câm miệng!"


"Cô đã thất bại rồi. Bây giờ cô cần phải tìm ra một con đường mới."


"Câm miệng! Anh thì biết gì? Những điều tôi đã làm để đạt được điều này―"


Yoo Jonghyuk nhìn lưỡi dao chạm vào cổ mình và nói, "Ta muốn chết."


'Ta muốn sống.'


"Ta muốn hoàn thành nó ở đây."


'Nếu có cơ hội, như thế giới mà ta đã thấy…'


Cơ thể Yoo Jonghyuk run lên. Nó đang rung chuyển dữ dội do hai cái tôi khác nhau đụng độ. Cơn đau dường như trở nên tồi tệ hơn khi Yoo Jonghyuk nắm lấy đầu anh và từ từ gục xuống. Han Sooyoung ngạc nhiên lùi lại khi một làn sóng xung kích mạnh mẽ bùng phát từ cơ thể Yoo Jonghyuk.


Cơ thể của Han Sooyoung bay về phía tôi và tôi lăn trên mặt đất.


Những câu chuyện chảy ra từ cơ thể Yoo Jonghyuk. Những ký ức về Yoo Jonghyuk vòng 1863 quay cuồng trong không khí, chạy qua tôi và Han Sooyoung. Trong ký ức, Yoo Jonghyuk nói,


["Han Sooyoung, hãy tìm cách giết ta."]


Rồi Han Sooyoung trong kí ức gật đầu.


["Được thôi. Thay vào đó, hãy hứa với tôi rằng anh sẽ giúp tôi."]


Lời hứa giữa hai người mà trước đây tôi không hề biết. Lượt thứ 1863 gần như hoàn hảo dựa trên sự hy sinh của một người duy nhất. Ở vòng này, Yoo Jonghyuk đã mất tất cả.


[“Nếu anh thực hiện kế hoạch của tôi, tôi không thể cứu em gái của anh.”]


Anh mất em gái.


[“Tôi cũng không thể cứu được Phá Thiên Kiếm Thánh và Bậc thầy phá vỡ bầu trời. Không có thời gian dành cho Murim Đầu tiên.”]


Anh đã mất đi người thầy của mình.


[“Trở thành kẻ thù của thế giới, bằng cách đó, những người thù địch với anh có thể đoàn kết lại.”]


Thông qua ý chí của chính mình, anh ta đã trở thành ác nhân của thế giới này. Ở vòng 1863, Yoo Jonghyuk không hạnh phúc. Anh ta kém may mắn hơn bất kỳ vòng  nào khác.


Tôi hét lên qua hàm răng nghiến chặt, "Yoo Jonghyuk!"


Tôi không biết phải nói gì. Tôi có thể hiểu được cảm xúc muốn chết của Yoo Jonghyuk nhưng tôi vẫn bắt anh ta phải sống. Đó chỉ là vì ý muốn của tôi.


Vậy thì điều gì mới đúng?


Yoo Jonghyuk hỏi, 'Thế giới mà ngươi đã cho ta thấy, nó có thực sự tồn tại không?'


Tôi không biết nói điều này có an ủi được Yoo Jonghyuk hay không. Tôi kêu lên bằng tất cả sức lực của mình.


[Nó có tồn tại.]


Đây là điều duy nhất tôi có thể truyền đạt cho anh ta. Nó ở một nơi mà anh không thể nhìn thấy hay nghe thấy nhưng nó chắc chắn có tồn tại. Sau đó Yoo Jonghyuk trả lời, '…Ta hiểu rồi.'


Thật kỳ lạ, vào lúc này, biểu cảm của Yoo Jonghyuk trông rất thoải mái.


'Ngươi có thể quay trở lại thế giới đó nếu ta chết?'


“Không, không phải vậy. Bằng cách nào đó, tôi sẽ tìm ra cách. Anh không cần phải chết. Có thể sẽ phải mất một quãng thời gian nhưng bằng cách nào đó…!”


Tôi nhanh chóng tóm tắt thông tin trong đầu anh ta. Tương lai tốt nhất có thể được vẽ ra trong đầu tôi. Thế giới của vòng thứ ba có Yoo Sangah và Han Sooyoung, nó sẽ an toàn cho đến khi tôi trở về. Trong vòng 1863, kịch bản thứ 95 đã được giải quyết. Có rất nhiều người sống sót, vậy nên nếu tôi vật lộn trong ba hoặc năm năm ở đây…


Tôi nhìn lên và thấy Yoo Jonghyuk đang nhìn về phía này.


'Vậy thì muộn rồi.'


Cứ như thể anh ta đã biết tất cả.


'Nếu ngươi ở đây, ngươi sẽ không thể cứu thế giới đó.'


Ngay lúc tôi muốn bác bỏ nó, Yoo Jonghyuk đã đứng dậy. Những rung động từ Yoo Jonghyuk ngày càng lớn và dường như có nhiều hơn một người trong anh ta.


[Hóa thân ‘Yoo Jonghyuk’ đã đến thời điểm tiến hóa thuộc tính!]


[Hóa thân ‘Yoo Jonghyuk’ đã nhận được một thuộc tính mới!]


Yoo Jonghyuk tách ra với ánh sáng rực rỡ và liếc nhìn tôi.


'Ta rất tò mò về ■■ của thế giới.'


Một câu chuyện tràn ra và Yoo Jonghyuk bị chia làm hai người. Tôi biết kỹ năng này.


Avatar. Một kỹ năng mà chỉ người có thuộc tính "tác giả" mới có thể sử dụng. Cho đến nay, đó là kỹ năng độc quyền của Han Sooyoung.


“Yoo Jonghyuk! A-Anh…!” Vai của Han Sooyoung run lên khi cô ấy mở miệng. Sự bối rối của cô ấy đã được truyền tải qua Quan điểm của Độc giả toàn trí.


'Điều gì sẽ xảy ra nếu sự hiện diện của một người được chia chính xác làm hai?'


Hàng chục nghìn Han Sooyoung đang nói chuyện.


'Nếu một thực thể được chia thành hai thực thể riêng biệt, vậy thực thể nào trong số đó mới là thật?'


Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Những ký ức của Han Sooyoung vòng 1863. Hình dáng của cô ấy, chính xác là khi cô ấy chia làm hai lướt qua đầu tôi như một bức tranh toàn cảnh. Đó là kinh nghiệm của Han Sooyoung và cũng là kinh nghiệm của Yoo Jonghyuk.


Yoo Jonghyuk tách làm hai và đối mặt với nhau. Yoo Jonghyuk nói, "Ta muốn chết."


Sau đó, Yoo Jonghyuk kia mở miệng. "Ta…"


Yoo Jonghyuk kia không nói chuyện mà nhìn xuống chiếc áo khoác đen rách rưới của mình. Anh ném chiếc áo khoác của mình xuống đất.


"Ta muốn sống."


Chiếc áo khoác trắng do Kim Namwoon mặc đang nằm trên đất. Đó là Áo khoác Không gian Kích thước Vô hạn mà tôi đã cho cậu ta mượn. Yoo Jonghyuk nhặt lên và mặc nó. Chiếc áo khoác trắng vừa vặn với cơ thể anh như thể nó được tạo ra để dành cho anh.


Yoo Jonghyuk mặc áo trắng đối mặt với người mặc áo đen.


"Chỉ có một cách duy nhất."


Hai Yoo Jonghyuk chĩa thanh kiếm của họ vào nhau.


[Nhà tài trợ của hóa thân ‘Yoo Jonghyuk’ đang xem xét hóa thân của anh ấy.]


Các thành viên la hét một cách bối rối.


"A-Anh đang làm gì vậy?"


"Tại sao đột nhiên anh lại biến thành hai người?"


Trên không trung, hai năng lượng Phá Thiên va vào nhau.


“Ôi trời, anh ta…”


Chỉ có Han Sooyoung có cùng suy nghĩ với tôi.


'Một trở thành hai.'


'Tuy nhiên, chỉ có một nhà tài trợ đằng sau hai người họ.'


Đây là câu trả lời mà Yoo Jonghyuk đã tìm ra. Tôi hét vào anh ta, “Dừng lại, Yoo Jonghyuk! Tôi đã nói dừng lại!”


Phương pháp đưa tôi trở lại vòng thứ ba và hoàn thành kịch bản này. Làm thế nào để chết mà vẫn tiếp tục sống cùng một lúc.


"Bất kể ai sống sót, người còn lại sẽ hồi quy!"


Hai Yoo Jonghyuk phớt lờ tiếng gọi của tôi.


'Ta sẽ chết.'


'Ta sẽ hồi quy.'


Yoo Jonghyuk biết điều đó. Anh ta biết rất rõ điều đó nhưng anh ta vẫn chọn phương pháp này.


'Câu chuyện sẽ kết thúc ở đây.'


'Một lần nữa, mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu.'


Có một sự kết thúc cho thế giới này mà cả tôi và Han Sooyoung đều không biết. Chiếc áo khoác đen bị xuyên thủng bởi Thanh Phá Thiên Kiếm. Đó chính xác là một nửa ký ức của anh. Vô số ký ức được Yoo Jonghyuk tích lũy rải rác trong không khí.


Dấu ấn ‘hồi quy’ chỉ có thể được kích hoạt ở một phía. Vì vậy, tôi có thể nhìn thấy nó. Yoo Jonghyuk áo đen là người chọn cái chết.


[Hóa thân ‘Yoo Jonghyuk’ đã chết.]


Ở phía đối diện là Yoo Jonghyuk trong chiếc áo khoác trắng. Yoo Jonghyuk đã tự tay giết chết mình. Tuy nhiên, anh ta cũng bị đâm, Phá Thiên Kiếm xuyên qua bụng anh ta. Dù tốc độ chậm nhưng anh ta đang chết.


[Nhà tài trợ của hóa thân ‘Yoo Jonghyuk’ đang xem xét hóa thân của anh ấy.]


[Dấu ấn 'Hồi quy Lv. ???' được kích hoạt!]


[Hóa thân ‘Yoo Jonghyuk’ đã chấp nhận ý định của nhà tài trợ của anh ấy.]


Dù vậy Yoo Jonghyuk vẫn không chết. Anh ta sẽ mở mắt trong bóng tối và xuất hiện trong toa tàu điện ngầm của vòng 1864 rồi bắt đầu lại mọi thứ.


'Đây là phần thưởng cho việc thể hiện thế giới của ngươi.'


Vài câu chuyện tuôn trào từ đầu ngón tay của Yoo Jonghyuk trong chiếc áo khoác trắng và đến chỗ tôi.


[Những câu chuyện về hóa thân ‘Yoo Jonghyuk’ đã được trao cho bạn.]


Tôi tiếp cận Yoo Jonghyuk. Người đã bảo vệ tuổi thanh xuân của tôi đang biến mất vào một thế giới mà tôi không hề biết.


'Vòng tiếp theo…'


Hình bóng của Yoo Jonghyuk bắt đầu phân tán. Tôi không nghe được thêm bất kỳ suy nghĩ nào của Yoo Jonghyuk thông qua Quan điểm của Độc giả toàn trí nữa. Quan điểm của Độc giả toàn trí không còn phù hợp với anh ta.


[Người này không phải là 'nhân vật'.]


Sự xuất hiện của Yoo Jonghyuk đang mờ dần trong ánh sáng của thế giới này. Vào lúc tôi lảo đảo đi về phía anh ta, Yoo Jonghyuk đã biến mất khỏi thế gian. Tôi nhìn lại và thấy Han Sooyoung đang ngồi xuống với vẻ mặt tuyệt vọng.


[Bạn đã hoàn thành các tiêu chí của Giao ước Thế giới bên ngoài.]


Ánh sáng chói lọi tràn ngập trong không khí như tro tàn, lộ ra hiện thực nhàn nhạt. Trong đó, Yoo Jonghyuk đang đi tới một thế giới mà chúng ta không hề biết.

Bình Luận (0)
Comment