Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P2)

Chương 301

Đó là một giấc mơ yên bình. Những làn khói lan tỏa trong tầm nhìn. Đó chắc chắn là Hàn Quốc nhưng lại có những công trình kiến ​​trúc xa lạ và vũ khí mà tôi chưa từng thấy, trong khi bầu trời tối đen như thể thế giới sắp sụp đổ…


Han Sooyoung trong giấc mơ lẩm bẩm, "Đây là gì?"


Tuy nhiên, giọng nói của cô ấy không hoàn toàn phát ra. Có hai người đang đánh nhau trước mặt cô. Một người đàn ông mặc áo khoác đen và một người mặc áo khoác trắng. Cô đã từng thấy điều này trước đây nhưng có điều gì đó kỳ lạ. Hai người có khuôn mặt giống hệt nhau.


…Yoo Jonghyuk? Có một âm thanh và hai Yoo Jonghyuk trước mặt cô biến mất.


Tình huống này là gì? Cảnh tượng quái quỷ gì thế này? Ở một nơi không xa, cô nhìn thấy Kim Dokja. Kim Dokja quỳ xuống như một kẻ vừa đánh mất tất cả. Khoảnh khắc Han Sooyoung đưa tay ra, có người lên tiếng ở ngay bên cạnh cô.


-Đến đây thôi.


Cô ấy nhìn sang và có một ‘Han Sooyoung’ với khuôn mặt giống hệt mình. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Cảm giác lành lạnh khiến Han Sooyoung bừng tỉnh sau giấc mơ.


“…!”


Han Sooyoung tỉnh dậy và nhận ra cô ấy đang nằm trên chiếc ghế dài.


“Lại một giấc mơ khác, chết tiệt.”


Đó là một giấc mơ đã lặp lại từ vài ngày trước. Yoo Jonghyuk và Yoo Jonghyuk đánh nhau trong khi một bản sao của cô ấy và Kim Dokja đứng xem. Ban đầu, cô nghĩ đó chỉ là một giấc mơ viễn vông. Tuy nhiên, dù cô có cố gắng tìm hiểu nó bao nhiêu, cô vẫn không thể hiểu được giấc mơ này.


Tin tức đến từ chiếc tivi phía xa.


[Việc ra mắt Liên minh Hóa thân mới đang làm thay đổi tình hình trên Bán đảo Triều Tiên…]


Han Sooyoung ngơ ngác nghe và lăn cục đá lạnh trong miệng.


…Huh? Đá?


"Cái này là sao? Ahjumma, bác cho nó vào miệng tôi à?"


"Tại sao ta phải làm điều đó?"


Lee Sookyung cầm cốc nước mà không thèm nhìn lại. Han Sooyoung cau mày khi cắn vỡ viên đá. Vậy chắc là Yoo Sangah rồi. "Tôi đã ngủ bao lâu?"


"Hai tiếng."


"Còn Yoo Sangah?"


"Cô ấy đang uống cà phê trong phòng nghỉ."


“Phòng nghỉ nào? Chỗ này là công ty sao?”


Cô ấy nói điều này nhưng thực chất tòa nhà họ đang ở là một công ty bị bỏ hoang. Han Sooyoung càu nhàu và đi vào phòng nghỉ. "Cô đang làm gì thế?"


Có một chiếc cốc giấy nhỏ trên bàn trong phòng nghỉ. Yoo Sangah đang di chuyển những ngón tay trắng nõn của cô ấy trong không khí. Thông tin xuất hiện từ hình ảnh ba chiều phản chiếu trong võng mạc của Yoo Sangah. Han Sooyoung giật mình hét lên, “Cô bị điên à? Cô lại sử dụng dấu ấn nữa sao?”


“…”


“Cô có thể sẽ ngỏm khi còn rất trẻ đấy. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nếu cô cứ sử dụng bừa bãi một dấu ấn mạnh mẽ như thế này… ”


Dấu ấn Yoo Sangah đang sử dụng là Hệ thống Hermes của Olympus. Mạng dữ liệu của Olympus đã thu thập thông tin từ khắp Star Stream để đo lường tương lai.


“Không thể làm khác được, ta phải tránh tình huống tệ nhất.”


"Tôi cũng biết thông tin về tương lai mà?"


“Nó vẫn chưa đủ, có quá nhiều biến số.”


Dấu ấn của Hermes rút ngắn đáng kể tuổi thọ của người dùng. Han Sooyoung nhận thức được sự thật này nhưng cô ấy không thể khuyên can Yoo Sangah vì Yoo Sangah có vai trò quan trọng để nhóm có thể đạt đến kịch bản thứ 45. Nếu không có Yoo Sangah đo lường các kịch bản trong tương lai, các thành viên trong nhóm sẽ phải trải qua một cuộc khủng hoảng lớn ở kịch bản thứ 35 và 40.


Han Sooyoung cắn môi. Cô gái này…


Đã ba năm kể từ khi Kim Dokja biến mất, việc hy vọng anh sẽ trở lại cũng bắt đầu mờ nhạt. Hơi nước bốc lên từ tách cà phê. Yoo Sangah nhìn chằm chằm vào nó và mở miệng, “Ngồi ở đây làm tôi nhớ lại những ngày còn làm việc trong công ty. Lúc nào tôi cũng trốn trong phòng nghỉ.”


"Tôi chưa bao giờ làm việc trong một công ty nên tôi không biết."


"Cô chắc chắn không phải là kiểu người sẽ làm việc trong một công ty."


Yoo Sangah mỉm cười và Han Sooyoung liếm môi. "Cô cùng công ty với Kim Dokja?"


"Phải."


"Hai người có thân nhau không?"


Yoo Sangah nhìn chằm chằm vào Han Sooyoung, người đang cố làm ra vẻ bình thường. Yoo Sangah cười và trả lời,


"Ngay cả vậy thì chúng tôi vẫn là đồng đội."


[Cảnh báo thảm họa!]


[Cảnh báo thảm họa!]


Có nhiều thông báo lớn và Han Sooyoung vội vã đến văn phòng. Lee Sookyung, người đã sẵn sàng đang kiểm tra khu vực cảnh báo qua tivi.


"…Nữa sao? Lần này là ở đâu?"


"Busan."


“Busan? Nó không quá xa. Bọn trẻ sẽ xử lý nó.” Han Sooyoung trả lời cộc lốc khi nhìn vào dòng tin tức nhấp nháy trên màn hình. Những con quái vật có xúc tu xuất hiện trên màn hình và có cả các hóa thân.


Lee Sookyung thở dài hỏi, "Sooyoung, cô có đang giữ liên lạc với bọn trẻ không?"


"Tại sao lại phải liên lạc với những đứa trẻ không thích tôi? Hơn nữa, cái gì đang nổi lên trên bát của ahjumma vậy?"


Lee Sookyung nhìn xuống thánh tích ngôi sao của cô ấy. Han Sooyoung hỏi, "Lần này bác đã thấy gì?"


Lee Sookyung không trả lời. Han Sooyoung ngẩng đầu lên khi cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Lee Sookyung đang cứng đờ như tượng.


Han Sooyoung nhanh chóng nhận ra điều gì đó.


Kim Dokja đã biến mất trong ba năm. Ngay từ đầu, chỉ có một thứ mà Lee Sookyung đã kiểm tra thông qua vật phẩm này.


Han Sooyoung nhìn chằm chằm vào cái bát một lúc lâu trước khi tuyên bố, “Tôi sẽ đi đến Busan. Mà này, có Yoo Jonghyuk ở đây không?”


_________


Tôi nhìn vào cửa sổ kịch bản hiện lên trong không khí.


[Kịch bản chính #45 - Sự trở lại huy hoàng


Thể loại: Chính


Độ khó: ???


Điều kiện: Sau một hành trình dài, cuối cùng bạn cũng trở về nhà. Hãy để mọi người ở quê nhà của bạn biết về sự hiện diện của bạn và để lại dấu ấn rằng bạn đã trở lại tại một trong những khu vực cơ sở chính. Người dân sẽ chào đón bạn.


Giới hạn thời gian: Không có


Phần thưởng: 200.000 xu, loại bỏ sự biến đổi của thảm họa.


Thất bại: Chết


-Trong khi kịch bản đang diễn ra, các hóa thân sẽ nhận ra những người trở về là sinh vật.


-Trong khi kịch bản đang diễn ra, các hóa thân không thể hiểu ngôn ngữ của những người trở về.]


Các điều kiện đã được đưa ra nhưng việc chửi bới không khiến mọi người cảm thấy dễ chịu hơn.


[Mục tiêu của bạn là Yeouido, Seoul.]


[Hiện tại không có khu vực được đánh dấu gần đây.]


Tôi hít một hơi thật sâu. Phải, có lẽ điều này tốt hơn. Nếu tôi phải thực hiện kịch bản thứ 45, có lẽ là một điều tốt khi tôi trở về. Kịch bản này sẽ luyện tập cho một vài biến cố trong tương lai.


"Chết tiệt! Tại sao họ lại tấn công chúng ta?"


Những người trở về bị tấn công bởi các hóa thân rất tức giận. Không phải tất cả các hóa thân sống sót đều mạnh mẽ. Vẫn có một số hóa thân không có nhà tài trợ và có những người sau này mới tham gia vào các kịch bản. Do đó, các cuộc tấn công của các hóa thân không đủ đe dọa những người trở về.


“Tôi không thể chịu đựng được nữa. Mọi người, hãy quét sạch toàn bộ khu vực này― ”


"Điều đó là không thể."


Biểu cảm của những người trở về cứng lại trước lời nói của tôi. "Tại sao? Họ tấn công ta trước mà!"


"Lý do chính đáng là gì?"


"Lý do là gì ư? Chết tiệt, nhìn bọn họ đi, họ chỉ muốn bắt và giết chúng ta ngay lập tức!"


Tôi bối rối không biết làm thế nào để giải thích tình huống này.


[Dokkaebi không chấp nhận sự hiện diện của bạn.]


Ban đầu, kịch bản thứ 45 là sự triển khai quy mô đầy đủ của những người trở về và các hóa thân hiện có. Vì số nhóm của tôi là 163, nên đã có 162 nhóm được triệu tập trên toàn thế giới.


Cuộc chiến trở về đầu tiên. Trong tiểu thuyết gốc, bán đảo Triều Tiên của vòng thứ ba đã bị tàn phá bởi cuộc chiến này. Nói cách khác, nó sẽ diễn biến như ban đầu nếu điều này tiếp tục xảy ra.


"Gì? Những thảm họa đang nói chuyện với nhau?"


“Giết chúng nhanh lên! Nữ hoàng Hắc Hỏa đã nói như vậy, khi mất cảnh giác là lúc dễ giết chúng nhất!”


“Cô không nghe Nữ hoàng ánh trăng nói à? Có những thảm họa có thể giao tiếp nên hãy cẩn thận…”


Tôi nghe thấy một số biệt danh quen thuộc. Dù gì thì các hóa thân mạnh mẽ của Bán đảo Triều Tiên vẫn còn sống, nên những hóa thân này có thể vô tư.


Sau đó, một người trở về nắm lấy cổ áo tôi. "Tôi sẽ giết cậu nếu cậu cứ tiếp tục làm phiền tôi. Cút đi!"


"Nếu tôi không muốn thì sao?"


Người trở về nhắm trạng thái của anh ta vào tôi và tôi nắm lấy cổ tay anh ta.


[Chòm sao ‘Quỷ vương của sự Cứu Rỗi’ đang phát hành ‘trạng thái’ của mình.]


Có tiếng xương gãy và mặt của người trở về mà tôi tóm được bắt đầu tái xanh.


“C-Cậu là ai…?”


Đôi chân của người trở về sợ hãi yếu đi.


[Kênh tạm thời đã mở.]


[Các chòm sao của Bán đảo Triều Tiên đang chú ý đến bạn!]


[Chòm sao ‘Công lý Hói’ đã vào kênh.]


[Chòm sao ‘Hải chiến Thần’ cảm nhận được cảm giác deja vu từ bạn.]


Những tin nhắn được chào đón nhưng bây giờ không phải là lúc để chào hỏi. Tôi nói với những người trở về, [Câm miệng lại và cất hết vũ khí đi. Tập trung xung quanh tôi. Tôi sẽ nghiền nát những ai dám chậm trễ, nhanh cái chân lên.]


Tôi cố tình nói một cách ác độc. Những người nhận ra sự khác biệt trong giọng nói thật của tôi nhanh chóng tập trung xung quanh tôi. Hơn nữa, không chỉ những người trở về mới bối rối.


"Thật điên rồ! Con quái vật đó là gì vậy?"


“Nhanh lên! Báo cáo cho liên minh!”


Những hóa thân cảm nhận được trạng thái của tôi và chạy trốn. Tôi nghĩ rằng điều này diễn ra thì tốt hơn. Cáo Bay hỏi, “N-Người anh em, cậu có phải là trưởng nhóm của chúng ta không?”


Tôi gật đầu và những người trở về thốt lên, "Ôi chúa ơi, trong số chúng ta có một chòm sao..."


Có 10 người trở về tập trung xung quanh tôi. Năm người từ một hành tinh thời trung cổ và ba người từ Murim. Hai người còn lại đến từ các khu vực khác. Tôi nhìn từng người một và bắt đầu nói,


"Tôi không biết mọi người đến từ đâu hay mục đích quay trở về của mọi người là gì." Những người trở về lo lắng nhìn tôi. “Nhưng có một điều chắc chắn rằng nếu kịch bản này thất bại, tất cả chúng ta sẽ chết.”


Một số người trở về mở cửa sổ kịch bản một cách muộn màng.


“Mọi người sẽ không thể gặp những người thân yêu hoặc những người quen của mình, cũng như không thể quay về quê hương của mọi người. Chúng ta sẽ được nhớ đến như những ‘thảm họa’ đối với người dân trên Trái đất.”


Những người trở về tranh luận với tôi và có những người bị sốc nặng. Họ dường như dần dần tỉnh táo lại. Một số người trở về nhìn thấy bản thân mình trong tấm kính của những tòa nhà bị vỡ.


“Lý do họ tấn công chúng ta…”


“Đó không chỉ là do vẻ ngoài của chúng ta. Đã có những người trở về được triệu tập trước chúng ta.”


Một số người quay trở lại vì họ nhớ nhà trong khi những người khác quay trở lại để phá hủy nhà của họ. Họ đe dọa đến Trái đất và có lẽ điều đó cũng đang xảy ra ở những nơi khác. Tôi tự tin tuyên bố, “Đừng gây chiến, nó sẽ chỉ gây ra đổ nát.”


"Tại sao chúng ta không nói với họ rằng chúng ta không có ý định đánh nhau?"


"Sẽ thật kỳ lạ nếu họ tin vào điều đó và thật khó để họ có thể hiểu lời nói của chúng ta. Lời nói của chúng ta sẽ không được truyền đạt đúng cách cho đến khi kết thúc kịch bản."


Vẻ mặt của những người trở về tối đi. "Cậu có kế hoạch nào không?"


“Tránh chiến đấu càng nhiều càng tốt, ưu tiên mục tiêu. Một khi chúng ta hoàn thành được kịch bản này, chúng ta có thể thoát khỏi thảm họa.”


May mắn thay, tôi có thể giao tiếp với nhóm này. Có Cáo Bay nên nếu may mắn, tôi có thể hoàn thành kịch bản mà không có nhiều xung đột. Tuy nhiên, mọi thứ không diễn ra dễ dàng như vậy.


“Liên minh! Liên minh Busan!”


Cùng với tiếng la hét, những hóa thân đang tách rời nhanh chóng tập hợp thành một đám đông. Lúc này, tôi nghe thấy tiếng thuyền xa xa bên tai. Có một vị mặn nhạt trong làn gió từ Haeundae.


[‘Bức tường thứ tư’ đang rung động nhẹ.]


12 chiếc thuyền xuất hiện trên bãi biển đầy cát của Haeundae. Hai người nhảy ra khỏi thuyền.


"Đô đốc đã đến!"


"Vua côn trùng!"


Tôi một lần nữa nhận ra rằng đã rất nhiều thời gian trôi qua. Có một số thứ thay đổi và có một số vẫn không thay đổi. Cô gái đội mũ lưỡi trai vẫn mặc chiếc áo hoodie đặc trưng nhưng không còn mặc váy đồng phục nữa.


Cậu bé với chiếc lưới côn trùng vẫn có đôi mắt đặc biệt, nhưng những đường nét trên khuôn mặt đã rõ hơn và cao hơn. Ít nhất thì cậu ấy không thể ôm đùi tôi được nữa.


"Này nhóc, nhóc muốn làm hay để chị làm?"


"Ta sẽ quyết định bằng cách tung đồng xu."


Tôi nhớ họ, tôi thực sự rất nhớ họ. Tôi muốn nói điều này. Bãi cát trắng tinh lấp lánh và tôi biết mình phải bỏ chạy, nhưng tôi không thể nhúc nhích.


[Chòm sao ‘Quỷ vương của sự Cứu Rỗi’ đang nhìn những người đồng đội của mình.]


Có lẽ tôi đã hy vọng. Những người kia thì khác nhưng chắc chắn họ sẽ nhận ra tôi. Có lẽ tôi muốn tin điều đó.


[Hình phạt kịch bản đã làm sai lệch tin nhắn gián tiếp.]


Ngay sau đó, một tin nhắn gián tiếp xuất hiện trong không khí.


[‘Con mực xấu xí’ đang khiêu khích hóa thân ‘Lee Jihye’.]


Lee Jihye nhìn tôi chằm chằm. "Nhóc, chị sẽ giết con mực đó."

Bình Luận (0)
Comment