Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P2)

Chương 308

Sau một thời gian ngắn, các thành viên trong nhóm kiểm tra các trang bị của họ trong khi chờ đợi Kim Dokja. Lee Jihye đổi lưỡi kiếm của mình và hỏi Jung Heewon, “Dokja-ahjussi thực sự nghiêm túc đó sao? Tiêu diệt Olympus…”


"Nó phải là một trò đùa, Dokja-ssi không ngu ngốc đến vậy."


“Tuy nhiên, chúng ta không biết chú ấy đã ở đâu trong ba năm qua. Là ba năm đó, chị có biết không?”


"…Chị hiểu mà, chị không phải là tên ngốc."


“Chúng ta có thể không biết chú ấy đã ở đâu trong ba năm, nhưng nếu chúng ta nhìn vào Sư phụ…”


Lee Jihye đang nói nhanh chóng ngậm miệng lại khi cô cảm nhận được ánh mắt của Yoo Jonghyuk từ xa. Jung Heewon thở dài với Lee Jihye trước khi nhìn lướt qua phòng họp mà Kim Dokja vừa đi vào.


__________


Hai người đang ngồi trong phòng riêng gợi nhớ đến phòng tiếp khách của một trại giam.


"Đã ba năm."


“…Mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ.”


Kim Dokja quan sát Lee Sookyung và mím môi nhiều lần. Có rất nhiều điều để nói nhưng một số đã bị chôn vùi trong các kịch bản và một số khác bị bỏ lỡ theo thời gian.


“Cái đó…” Trong ngôi mộ của một câu chuyện đã qua, người ta hầu như không khai quật được một chữ nào, "Tôi xin lỗi."


Lee Sookyung mỉm cười và hỏi, "Con đang nghĩ đến việc rời đi cho kịch bản tiếp theo?"


"Phải."


"Khi nào?"


"Buổi tối hôm nay." Kim Dokja im lặng một lúc trước khi hỏi, "Bà sẽ đi cùng tôi chứ?"


"Ta vẫn còn nhiều việc phải làm ở đây."


Lee Sookyung nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ về khu liên hợp công nghiệp. Kim Dokja nhìn theo ánh mắt của Lee Sookyung. Họ là những người phụ nữ đã từng là tù nhân trong xã hội này.


Có Cho Youngran, người có Jeon Woochi là nhà tài trợ và Lee Boksoon, người đã chiến đấu với anh ta trên Fishland.


“Có nhiều người lựa chọn sai vì họ bị thu hút bởi quyền lực lớn hơn.”


Những tên tội phạm ra tù bây giờ đang chiến đấu vì con người.


“Điều quan trọng là mọi người có thể thay đổi. Có lẽ bây giờ họ đang có cơ hội.”


Giọng của Lee Sookyung đang chế nhạo bản thân. Lee Sookyung quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào mắt con trai mình.


"Con có biết không? Một câu chuyện khổng lồ là một cách để tiêu diệt một cá nhân.”


"Tôi biết."


Đôi mắt của Kim Dokja khẽ run lên. Những tia lửa nhỏ bắn ra từ hai mắt anh. Có lẽ đó là một chủ đề không nên được đưa ra. Một con người bị tiêu diệt bởi một 'câu chuyện khổng lồ'. Con trai bà có lẽ hiểu điều này hơn bất kỳ ai khác trên thế giới. Lee Sookyung do dự một lúc lâu trước khi nói,


"Có điều ta muốn nói."


"Tôi biết, tôi cũng đã đọc nó.”


Cuốn sách được viết bởi Lee Sookyung, Kẻ giết người thế giới ngầm. Cuốn sách của Lee Sookyung là cuốn sách bán chạy nhất và xã hội bắt đầu nói về bạo lực gia đình một cách nghiêm túc, dẫn đến dự luật tăng cường luật trừng phạt. Ở cấp độ vĩ mô, đó có thể là một điều đúng đắn.


Tuy nhiên, nhờ câu chuyện đó, con người ‘Lee Sookyung’ và ‘Kim Dokja’ bị mổ xẻ hoàn toàn.


Kim Dokja trở thành đứa con của bi kịch do bạo lực gia đình gây ra còn Lee Sookyung trở thành tội phạm giết chồng và dựng lên mọi chuyện. Mọi người gọi họ bằng nhiều cái tên khác nhau: con trai của một kẻ giết người hay người mẹ độc ác… Nó chỉ thay đổi thế giới một chút.


“Chúng ta đã bị tiêu diệt ngay cả trước khi cuốn sách ra mắt. Thậm chí có thể trong tương lai…”


Lời nói của Kim Dokja cắt đứt nửa chừng trước khi kết thúc. Thay vì nhìn nhau, họ nhìn chằm chằm ra cửa sổ.


Thế giới đã ở đó. Không có ai là không bị thương. Bên cạnh những hóa thân mệt mỏi trong kịch bản, những chòm sao mong muốn những câu chuyện khủng khiếp hơn đang tỏa sáng.


Kim Dokja nói, "Một câu chuyện khổng lồ phá hủy một cá nhân, tôi sẽ thay đổi điều đó."


"Ta cũng ở đây để thay đổi nó."


“Vậy thì… chúng ta phải tách nhau ra một lần nữa.”


Kim Dokja đứng lên và nói với cô ấy, "Hãy khỏe mạnh."


Cánh cửa đóng lại và Kim Dokja biến mất. Lee Sookyung lặng lẽ nhìn Kim Dokja khuất dạng sau cánh cửa. Một lúc sau, một bóng đen ló ra sau tấm rèm phòng họp và Han Sooyoung bước ra. Han Sooyoung nhìn cánh cửa mà Kim Dokja đã đi qua. “…Anh ta là một người khó tính.”


"Đó là cách ta đã nuôi dạy nó."


Trước lời nói của Lee Sookyung, Han Sooyoung nheo mắt lại. "Ajumma, tại sao bác không nói với tôi?"


"Nói cho cô biết gì?"


"Quyển sách."


Lee Sookyung trông như không biết gì cả. Han Sooyoung liếc nhìn Lee Sookyung và tức giận một cách kỳ lạ.


“Tôi đã nghe về động cơ của Ahjumma. Số tiền kiếm được từ cuốn sách đó, bác có gửi cho người thân của mình không? Nó đã bổ sung cho chi phí sinh hoạt của anh ta.”


"Nó không đến được với đứa trẻ đó nên giống như ta đã không gửi nó."


"Người thân của bác đang ở đâu?"


"Họ đã chết."


Han Sooyoung ngậm miệng lại. Sự thù hận trước đây đều trở nên vô nghĩa sau khi thế giới bị hủy diệt. Tất cả những người phải trả giá đã chết một cách thoải mái và những người còn lại phải sống cuộc đời của họ trong một thế giới còn khủng khiếp hơn.


Han Sooyoung thở dài và hỏi, "Nhân tiện, bác thực sự không đi sao?"


“Ta nghĩ mình đã nuôi con mình quá lâu. Ta sống cuộc sống của mình là đủ rồi.”


Khuôn mặt đang cười nhẹ của Lee Sookyung nhăn lại. Lý do tại sao khu liên hợp công nghiệp có thể an toàn là nhờ Lee Sookyung. Thế giới Quỷ và Trái đất, hai hệ sinh thái khác nhau có thể hợp nhất là nhờ vào quy tắc không phân biệt đối xử của Lee Sookyung và Yoo Sangah.


Lee Sookyung là một người cần thiết cho khu liên hợp công nghiệp này.


Han Sooyoung biết rõ điều đó và quay đi không nói một lời. Cô bước đến cánh cửa mà Kim Dokja vừa đi qua.


Lee Sookyung mở miệng. "Sooyoung."


Han Sooyoung giơ tay mà không nhìn lại. “Đừng lo, cứ để con trai của bác cho tôi. Bác chỉ-"


"Hãy cẩn thận."


Han Sooyoung nhìn lại với vẻ ngạc nhiên. Lee Sookyung đang mỉm cười. Đôi mắt của cô ấy cùng màu với Kim Dokja. Han Sooyoung liếm môi và thở dài,


“Dù sao thì… tôi cũng không có may mắn.”


________


Một cô gái đang ngậm kẹo đột nhiên chỉ vào tôi và tuyên bố, "Con mực."


Tôi thoáng mất hồn trước cuộc tấn công tinh thần.


[Một số chòm sao đang thắc mắc về danh tính của cô gái.]


Cô gái này… ý tôi là… tôi thở dài và nói tên cô gái, "Mia, cô có khỏe không?"


"Ahjussi này là ai?" Cô ấy đã quên vì tôi đã không gặp cô ấy trong một thời gian dài. Tôi định giải thích thì Yoo Mia vỗ tay, "À, bạn của anh trai tôi."


“Không phải bạn… dù gì thì cô cũng đã thay đổi cách nói chuyện của mình kể từ lần cuối tôi gặp cô.”


"Chú đã trở nên xấu hơn theo thời gian kể từ lần cuối tôi gặp chú."


"Này Yoo Jonghyuk, anh sẽ không dẫn em gái mình đi cùng đấy chứ?"


Trước lời nói của tôi, Yoo Jonghyuk trừng mắt nhìn tôi từ chỗ anh ta đang đặt tay lên đầu Yoo Mia. Tôi quan sát anh ta một lúc trước khi hỏi, “…Anh khỏe không? Tôi bận quá nên quên khuấy mất.”


"Không có thời gian để nhàn nhã hỏi một cái gì đó như vậy."


Tôi nghe thấy giọng nói cứng rắn và cảm thấy nó có phần quen thuộc thay vì cảm thấy khó chịu. Phải, đây là Yoo Jonghyuk mà tôi biết. Yoo Jonghyuk mà tôi biết tiếp tục nói, “Kịch bản thứ 46 rất nguy hiểm. Tất nhiên, tôi sẽ để em gái mình lại.”


“Còn ai ở lại nữa không? Yoo Sangah-ssi là đương nhiên. Mẹ tôi và lực lượng lang thang…”


"Tôi sẽ để lại Cáo bay."


"Anh đã nói chuyện với Cáo Bay rồi?"


“Tôi đã ký hợp đồng với nhóm người trở về.”


Những người được giải thoát khỏi thảm họa cần thời gian để thích nghi với thế giới của họ. Yoo Jonghyuk đã liên lạc với họ và quay lại với một hợp đồng liên quan đến việc bảo vệ khu liên hợp công nghiệp. Đúng như mong đợi từ nhân vật chính, anh ta làm khá tốt.


Tuy nhiên, tôi lắc đầu. "Họ không thể bảo vệ nơi này một mình."


"Sư phụ sẽ sớm quay trở lại."


“Đó không phải là vấn đề. Bên cạnh đó, sẽ nguy hiểm hơn nếu những người siêu việt ở lại đây. Anh không biết à?”


Yoo Jonghyuk nhận thức rõ tôi đang nói gì. Đó là bởi vì anh ta đã đánh mất Phá Thiên Kiếm Thánh ở vòng hồi quy trước đây.


Yoo Jonghyuk gật đầu, "Tôi biết, cậu có thể quay lại trước khi ‘điều đó’ xảy ra. Cậu nên suy nghĩ về kịch bản thứ 46."


"Tôi đã nghĩ về nó."


"Nó sẽ không dễ dàng, nó có thể sẽ thất bại. "


Không có gì lạ khi anh ta nói như vậy.


"Anh không thể vượt qua kịch bản thứ 46 một mình, anh không biết à?"


Tôi đã nói những lời này để thuyết phục Yoo Jonghyuk vào lần đầu tiên tôi gặp anh ta. Cuối cùng, ngày nhận ra những lời đó đã đến.


Yoo Jonghyuk nói, "Có nhiều cách để hoàn thành kịch bản thứ 46."


"Không, chỉ có một."


"Mọi chuyện sẽ không diễn ra như cậu nghĩ."


"Anh đã không nói chuyện với các thành viên trong nhóm khi tôi đi vắng sao?"


"Tôi không tin vào mọi người." Yoo Jonghyuk trả lời một cách điềm đạm trong khi Yoo Mia đang lắng nghe ở bên cạnh lắc đầu.


Tôi nói với anh ta, “Anh không biết điều gì sẽ xảy ra sau kịch bản thứ 46 à? Nếu từ bây giờ anh không hợp tác với người khác— ”


"Một thảm họa thực sự không xuất hiện trên bề mặt."


Tôi im lặng trước lời nói của Yoo Jonghyuk. Kịch bản thứ 45, ‘Vinh quang trở về’ là một kịch bản mà mọi người chiến đấu với thảm họa. Bề ngoài là một con quái vật nhưng thực chất họ đang chiến đấu chống lại con người. Tôi đọc các tin nhắn được lưu trong nhật ký hệ thống.


[Bạn đã hoàn thành kịch bản thứ 45.]


[Các thành viên trong nhóm của bạn không giết bất kỳ ai trong suốt kịch bản.]


[Các thành viên trong nhóm của bạn không giết bất kỳ hóa thân nào trong suốt kịch bản.]


[Nhóm của bạn đã cho thấy những khả năng mới giữa hóa thân và người trở về!]


['Trạng thái thảm họa' của bạn và nhóm sẽ được phát hành.]


Kỹ năng mới mẻ. Đó là bằng chứng cho thấy sự tin tưởng và đức tin có khả năng xảy ra giữa các loài khác nhau. Yoo Jonghyuk nói như thể anh ta đọc được suy nghĩ của tôi, “Sau khi kịch bản bắt đầu, nhiều người đã thiệt mạng bởi kịch bản. Hơn thế nữa, nhiều người đã bị giết bởi chính con người.”


Đôi mắt lạnh lùng của Yoo Jonghyuk đột nhiên nhìn xa xăm. "Cậu sẽ mất các thành viên trong kịch bản này."


“Anh đang nói gì vậy…”


"Tôi đã mất rất nhiều người rồi, cậu thì khác."


“…”


"Tốt hơn hết cậu nên chuẩn bị tinh thần."


Tôi cau mày vì tôi biết về kịch bản thứ 46. Vì vậy, tôi không bị thuyết phục bởi những lời của Yoo Jonghyuk. Đó là điều không thể với các thành viên mà tôi biết. Sau ba năm, họ có thể nhốt tôi lại và cho tôi uống thuốc ngủ nhưng họ sẽ không bao giờ chống lại nhau…


"Nhân tiện, cậu có đi với tôi không?"


"Uh, tại sao?"


"Chà, tôi chỉ hỏi thôi."


Những tia lửa dữ dội bay trong không khí. Ở đằng xa, các thành viên đang đi về phía này. Gilyoung và Shin Yoosung dẫn đầu trong khi Lee Jihye, Lee Seolhwa và Lee Hyunsung đi sau chúng. Vấn đề là Jung Heewon và Han Sooyoung.


…Nghĩ lại thì, họ có một vấn đề. Chết tiệt.


[Kịch bản chính #46 - Bằng chứng của các vì sao đã đến!]


Kịch bản chính thứ 46, Bằng chứng của các vì sao. Để gặp Olympus và những chòm sao khác, tôi phải vượt qua kịch bản này. Ngay sau đó, dokkaebi thực hiện kịch bản xuất hiện trên không.


[Hãy bắt đầu kịch bản chính nào.]

Bình Luận (0)
Comment