Jang Hayoung di chuyển qua khu rừng trên hòn đảo nhỏ và nhớ lại những lời của Kim Dokja.
"Cậu là lá bài ẩn của kịch bản này."
Trước khi kịch bản bắt đầu, Kim Dokja đã cho gọi riêng Jang Hayoung. Jang Hayoung chợt nghe những lời đó và thấy khó chịu.
'…Cho đến tận bây giờ, anh ta không hề quan tâm đến mình.'
Jang Hayoung rất buồn. Dù anh ta có dành bao nhiêu thời gian cho các thành viên khác, Kim Dokja vẫn bỏ bê Jang Hayoung. Đã ba năm sau khi kết thúc Trò chơi Cách mạng và Tuyển chọn Quỷ vương. Jang Hayoung từ lâu đã cảm thấy xa lạ, có cảm giác như cậu ấy đã bị loại khỏi tất cả các kịch bản chính.
'Tại sao anh không đề nghị tôi gia nhập Kim Dokja Company?'
Đó là điều đáng lo ngại nhất. Cậu muốn hỏi, tại sao Kim Dokja không mời cậu gia nhập tinh vân? Có lẽ cậu đã bị lãng quên…
[Bức tường không xác định nói: "Đừng quá tin tưởng Kim Dokja."]
"Câm miệng."
[Bức tường không xác định nói: "Hắn ta chỉ đang lợi dụng cậu thôi."]
Có lẽ đây là sự thật. Kim Dokja là người thực tế nhất mà Jang Hayoung biết. Tuy nhiên, Jang Hayoung trả lời, “Kim Dokja không phải người như vậy. Tại sao ngươi lại ghét Kim Dokja?”
[Bức tường không xác định hỏi: "Cậu có muốn làm bạn với hắn ta không?"]
“Sẽ rất tốt nếu bọn ta thân thiết… Gần đây bọn ta không nói chuyện với nhau nhiều.”
[Bức tường không xác định hỏi: "Tại sao? Cậu thích hắn ta à?"]
"Ta thích người ta thích." Jang Hayoung trả lời thẳng thừng và cắn môi. "Ta thích Quỷ vương của sự Cứu Rỗi."
[Bức tường Không xác định đang nhìn bạn: "Đó là hắn."]
“Nó khác! Dù gì thì ta cũng chỉ muốn hòa thuận với anh ta thôi.”
[Bức tường Không xác định thở dài: "Ngay cả khi hắn ta sẽ giết cậu một ngày nào đó?"]
"Tại sao ngươi lại nói những điều xui xẻo như vậy?"
Bức tường Không xác định chưa bao giờ thích Kim Dokja. Kể từ lần đầu tiên nó gặp Kim Dokja cho đến tận bây giờ.
“Đừng cản đường ta. Lần trước, ta không thể có được một câu chuyện khổng lồ là do ngươi.”
Câu chuyện khổng lồ kể về chiến thắng ở Gigantomachia, Ngọn đuốc nuốt chửng huyền thoại. Jang Hayoung xem qua màn hình và bị choáng ngợp, xúc động và cuối cùng là buồn bã.
Cậu ấy nghĩ rằng cậu nên ở đó. Đáng lẽ cậu nên lao mình vào ngọn lửa rực cháy đó. Cậu lẽ ra phải là một phần của câu chuyện khổng lồ. Nhưng cậu không thể.
[Bức tường không xác định nói: “Tin tưởng mọi người sẽ chỉ khiến cậu thất vọng. Cậu đã chịu đụng đủ trong cuộc sống trước của cậu rồi.”]
Cậu không có tự tin. Liệu ngọn đuốc có vụt tắt nếu cậu nhảy vào không? Điều gì sẽ xảy ra nếu câu chuyện khổng lồ bị phá hỏng bởi sự tham gia của cậu? Điều gì sẽ xảy ra nếu Kim Dokja không muốn cậu tham gia?
Jang Hayoung khác với các thành viên trong nhóm. Cậu là cư dân của Thế giới Quỷ và sau đó đến Trái đất. Cậu không phải là đồng đội đã chiến đấu với Kim Dokja kể từ kịch bản đầu tiên. Vì vậy, cậu không thể nói rằng cậu muốn đi cùng với anh ta.
Giữa họ có một bức tường không thể vượt qua. Đó là một bức tường không thể chạm tới dù cậu có cố gắng thế nào. Jang Hayoung không có quá khứ để chia sẻ với họ.
"Bên này! Một chút nữa thôi!"
“Heewon-ssi, xin hãy đưa tôi Gilyoung, tôi sẽ cõng thằng bé.”
“Không sao! Tôi vẫn chịu được.”
Tiếng nói chuyện vang lên từ bụi cây đằng xa. Theo phản xạ, Jang Hayoung nấp mình sau một cái cây. Một người đàn ông và một người phụ nữ bị thương vừa chạy vừa cõng một đứa trẻ trên lưng. Họ là những người mà Jang Hayoung biết.
Jung Heewon và Lee Hyunsung, hai người họ đang bị truy đuổi bởi những con quái vật. Theo sau họ là nửa tá Orc và hai con Troll.
Dựa vào phương hướng, họ dường như đang chạy đến cánh đồng nơi có nguồn khói. Đó là một lựa chọn sai lầm. Hướng họ đang đi còn có nhiều quái vật đáng sợ hơn cả bọn Orc và Troll. Nếu điều này tiếp tục, họ sẽ chết.
Theo phản xạ, Jang Hayoung nắm chặt tay và đứng dậy. Chính xác mà nói, cậu đang cố đứng dậy.
[Bức tường không xác định nói: "Đừng cứu họ."]
"Gì? Nói vớ vẩn gì vậy?"
[Bức tường không xác định nói: “Nếu họ chết ở đây, cậu có thể trở thành người bạn duy nhất của Kim Dokja.]
Gần như cùng lúc, Jung Heewon đang chạy thì vấp phải một hòn đá và ngã xuống. Jung Heewon và Lee Gilyoung lăn xuống đất. Những con Orc ở gần họ giơ kiếm lên. Đã quá muộn để tránh nó.
Jung Heewon hét lên, “Gilyoung! Chạy đi!"
Jang Hayoung nhìn vào thanh kiếm đang lao xuống và suy nghĩ. Có lẽ Bức tường không xác định nói đúng. Nếu những người này chết ở đây…
"Cảm ơn cậu."
Cuộc trò chuyện giữa cậu và Kim Dokja trước khi đến đây chợt lóe lên trong tâm trí.
"Vì điều gì?"
"Những lời cậu nói lúc đó."
Kim Dokja lẩm bẩm với khuôn mặt xa lạ so với thường ngày.
"Cậu đã nói, ngay cả khi phía bên kia bức tường không thể nghe thấy gì… vậy, hãy để lại thứ gì đó trên bức tường."
Jang Hayoung tự hỏi. Cậu đã nói vậy sao? Khi nào?
…Cậu có đang say không?
Kim Dokja tiếp tục,
"Tôi đang làm vậy. Như cậu đã nói, một ngày nào đó, ai đó có thể nhìn thấy dấu vết trên bức tường."
Jang Hayoung có thể nhìn thấy Jung Heewon nhắm mắt lại khi thanh kiếm hạ xuống. Lee Hyunsung hét lên điều gì đó trong khi Jung Heewon che cho Lee Gilyoung. Khi cô lấy lại ý thức, Jang Hayoung đã chạy tới.
[Thuộc tính mới của bạn đang chuẩn bị nở rộ.]
Nắm tay cậu duỗi ra. Thanh kiếm của con Orc vỡ tan như đống rơm trước nắm đấm siêu việt của cậu. Jung Heewon mở to mắt nhìn cậu.
Jang Hayoung nhìn xuống người này và nghĩ. 'Ngu xuẩn…'
Kim Dokja sẽ không nhận ra cảm xúc của họ. Quỷ vương của sự Cứu Rỗi là một quỷ vương, không phải một vị thần. Anh ta sẽ không quan tâm đến những gì họ đã làm. Tuy nhiên, chỉ vì họ không thể giao tiếp không có nghĩa là trái tim của họ không ở đó.
Jang Hayoung đứng lên như thể bảo vệ các thành viên trong nhóm và nói, "Từ giờ, hãy để đó cho tôi."
Vẫn không quá muộn để làm nên lịch sử.
Cậu ấy vẫn còn rất nhiều thời gian.
____________
Tôi thở và mở mắt ra.
[Kỹ năng độc quyền, Quan điểm của Độc giả Toàn trí giai đoạn 3 đã bị tắt.]
[Thoát khỏi góc nhìn của người thứ ba.]
May mắn thay, Jang Hayoung đã gặp một vài đồng đội của chúng tôi. Tôi đã lo lắng rằng cậu ấy sẽ bị cản trở nhưng may mắn thay, nó đã diễn ra theo đúng kế hoạch. Họ đã gặp Jang Hayoung và bây giờ họ sẽ an toàn.
Tôi nhướn người lên và xác nhận lại tin nhắn trước mặt.
[Bạn đã giành được quyền sử dụng kỹ năng 'Quan điểm của Độc giả toàn trí' như một phần thưởng cho việc hoàn thành kịch bản ẩn.]
Không thể sử dụng các kỹ năng trên Đảo Luân Hồi. Nhưng câu chuyện đã khác sau khi hoàn thành kịch bản ẩn, Trò chơi sinh tồn.
[Kỹ năng độc quyền 'Quan điểm của Độc giả Toàn trí' được cố định ở mức thấp nhất.]
[Đã xảy ra lỗi hệ thống. Không có khái niệm cấp độ cho kỹ năng này.]
[Kỹ năng này không bị ảnh hưởng bởi xác suất của thế hệ đầu tiên.]
Lúc đầu, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu có thể sử dụng Dấu trang. Nhưng khi tôi nghĩ về nó, Dấu trang là một kỹ năng vay mượn những kỹ năng của người khác.
Nói cách khác, nếu tôi có giấy phép sử dụng Dấu trang nhưng không có giấy phép bổ sung cho kỹ năng của người khác, Dấu trang sẽ vô dụng.
Đây là một hòn đảo có quá nhiều ràng buộc nhưng không thể tránh được. Điều tôi cần khi đến hòn đảo này quan trọng hơn kỹ năng.
Tôi nghe thấy giọng của Lee Jihye ở đằng xa, "Sư phụ siêu cấp vĩ đại!"
Đã là ngày thứ hai. Lee Jihye đang đuổi theo Nhất kích tất sát Yoo Hosung. “Sư phụ siêu cấp vĩ đại! Xin hãy kể cho con nghe câu chuyện đó đi!”
Khi Yoo Hosung cho bò ăn cũng vậy.
“Chỉ một câu thôi! Con thực sự học rất tốt đấy.”
Lee Jihye khiến Yoo Hosung khó chịu ngay cả khi đang giặt giũ hay đốn củi.
“Làm thế nào người có thể làm điều đó ngày hôm qua vậy? Người đã giơ nắm đấm lên và đầu hắn nổ tung!”
Tất nhiên, Yoo Hosung không nói gì cả. Tôi nghĩ rằng sẽ không dễ để học Kiểm soát câu chuyện. Phải mất một thời gian dài Kyrgios và Phá Thiên Kiếm Thánh mới học được kỹ thuật này.
Kiểm soát câu chuyện. Đó là tên của một kỹ thuật thuần túy, không phải kỹ năng hay dấu ấn. Có nhiều lời giải thích cho điều đó trong Con đường sinh tồn nhưng tôi không biết chính xác vì nó không rõ ràng. Vì vậy, tôi hơi lo lắng.
[Câu chuyện khổng lồ, 'Ngọn đuốc nuốt chửng huyền thoại' đang gầm gừ.]
…Tôi phải sớm làm gì đó với thằng nhóc này.
Vào buổi tối hôm nay, Yoo Hosung lần đầu tiên phát cáu, “Đừng đuổi theo ta nữa. Ngoài ra, tại sao ta lại là Sư phụ phụ siêu cấp vĩ đại của ngươi?”
“Chà… người là sư phụ của sư phụ của sư phụ của con!”
Tôi mỉm cười khi nghe những lời của Lee Jihye. Đó là sự thật. Sư phụ của Lee Jihye là Yoo Jonghyuk, sư phụ của Yoo Jonghyuk là Phá Thiên kiếm Thánh và sư phụ của Phá Thiên Kiếm Thánh là Nhất kích tất sát Yoo Hosung.
Yoo Hosung nhìn Lee Jihye chằm chằm và thở dài, “Nó không phải là thứ ngươi có thể học. Những người đã quen với hệ thống như ngươi sẽ không thấy bất kỳ tác dụng nào, ngay cả khi ngươi có được đào tạo trong 100 ngày đi nữa.”
"Người đã dạy cho Đại sư phụ!"
“Chúng là những người siêu việt mà không cần bất kỳ nhà tài trợ nào. Chúng khác với ngươi.”
Đó là một lời từ chối tỉnh táo.
"Người sẽ không bao giờ biết được! Con sẽ làm đúng như những gì người nói với con!"
"Vị trí của ngươi đã sai ngay từ đầu rồi. Đây không phải là điều ngươi có thể học chỉ bằng việc làm theo lời ta nói. Hai ngày nay ngươi không cảm thấy gì khi đi theo ta à?"
Đại sư phụ của Yoo Jonghyuk (hai ngươi thậm chí còn có cùng họ) nở một nụ cười bất thường. Thực ra, tôi biết, Yoo Hosung đã kiểm tra chúng tôi suốt thời gian qua.
"Ngươi không nghe thấy gì ở đây à?"
Lee Jihye và tôi cùng lúc nhìn cảnh vật xung quanh. Người đàn ông đang dọn chuồng lợn nhìn tôi chằm chằm, như thể anh ta đang hỏi tôi nhìn cái gì.
[Câu chuyện 'Bậc thầy dọn dẹp vệ sinh' quyết tâm sống hạnh phúc hôm nay.]
Người phụ nữ thu hoạch mùa vụ vừa uống rượu gạo vừa ngâm nga một bài hát.
[Câu chuyện 'Bậc thầy lao động' đang ngân nga trong khi giúp đỡ công việc của chủ nhân.]
Ông lão vác rìu thở dài ngồi bệt xuống đất.
[Câu chuyện 'Người tiều phu thiên niên kỷ' nói rằng giới trẻ ngày nay thật không biết tôn trọng người lớn.]
Không có những câu chuyện vĩ đại. Đó chỉ là những câu chuyện được tạo ra bằng cách dọn dẹp phân súc vật, hát khi làm việc hoặc đốn gỗ. Những câu chuyện này khác với những câu chuyện mà tôi từng biết. Có một sự hài hòa kỳ lạ trong các câu chuyện.
Chúng khác biệt với những câu chuyện tìm kiếm quyền lực, hay những câu chuyện cố gắng thống trị chủ nhân của chúng. Một tập hợp của câu chuyện và một câu chuyện được tạo ra trong nhiều năm.
Yoo Hosung nói, “Phải mất 10 năm, 100 năm, 1000 năm để có được một câu duy nhất. Đó là những câu chuyện thực sự.”
Những câu chuyện thực sự. Đó là một biểu hiện thú vị.
“Ngươi không có câu chuyện nào à? Hãy rèn luyện thật tốt bằng phương pháp đó. Giờ có tìm hiểu những câu chuyện khác cũng vô ích.”
"Nhưng... con không thể trở nên mạnh mẽ như người."
“Điều đó phụ thuộc vào những gì ngươi làm. Điều quan trọng là phải nhìn nhận câu chuyện một cách chính xác.”
"Nhìn nhận nó một cách chính xác?"
“Một câu chuyện quá lớn khiến ta không thể biết được hướng đi của nó.”
Tôi đã từng nghe những lời khó hiểu như vậy trước đây. Đó là từ Lycaon khi học Con đường của gió nhỉ? Tôi có suy nghĩ này và đột nhiên bắt đầu lo lắng. Tôi có thể học Kiểm soát câu chuyện khi tôi thậm chí còn không thể học Con đường của gió sao? Tôi rất bối rối khi nghe mọi người nói về tài năng.
Yoo Hosung thở dài và lại mở miệng, "Phù, lũ trẻ chết tiệt này, ta sẽ chỉ nói với các ngươi một lần duy nhất thôi đấy."
Trước những lời này, Lee Jihye ngồi trước mặt anh như một học sinh nghiêm túc. Tôi cũng tiếp cận và lắng nghe câu chuyện của anh ta. "Ngươi nghĩ một câu chuyện là gì?"
Lee Jihye đảo mắt và trả lời, "Ừm... một câu chuyện cổ?"
(*Nguyên gốc: "Um... a tale?"
: Hiện mình không rõ "tale" ý chỉ điều gì. Mình lên mạng tra nhưng không thấy từ nào cụ thể mà chỉ có những giải thích mơ hồ. Khi mình tìm ra rõ mình sẽ cập nhật sau.)
"Tầm thường."
"Đừng chỉ mắng con như vậy. Cho con biết đi!"
"Ta phải giải thích từ những điều cơ bản." Yoo Hosung tặc lưỡi và giơ tay trái lên. "Ngươi gọi cái này là gì?"
"…Tay trái?"
Yoo Hosung giơ bàn tay đối diện lên. "Vậy còn cái này thì sao?"
"Tay phải."
"Vậy khi chúng được kết hợp với nhau?"
Lee Jihye cân nhắc một lúc trước khi trả lời, "Hai tay?"
Sau đó, câu chuyện trả lời thay Yoo Hosung.
[Cậu chuyện 'Võ sĩ thuận cả hai tay' rất vui.]
“Phải, điều này dẫn đến từ 'hai tay'. Nhiều người gọi đó là một 'mối quan hệ'. Họ nhìn nhận nó như một hình thức tương tự.”
Lee Jihye có một biểu cảm trống rỗng. Đó là một biểu hiện cho thấy cô ấy không hiểu. Yoo Hosung nói như thể anh ta biết điều đó, "Nếu vậy, ngươi gọi cái này là gì?"
Yoo Hosung cầm lấy cành cây trên mặt đất bằng tay trái và hỏi, “Một là tay trái và một là cành cây. Ngươi sẽ gọi chúng là gì nếu chúng được gắn với nhau?”
“Ừm… tay trái cầm cành cây? Hoặc tay trái và cành cây?”
Tôi cảm thấy một cảm giác mát mẻ.
"Nó không dễ dàng. Ngươi có biết tại sao không?"
Lee Jihye lắc đầu. Yoo Hosung nói, “Không có mối quan hệ chính xác giữa hai thứ. Dù là 'tay trái và cành cây' hay 'tay trái cầm cành cây', nó không phải là thứ tự nhiên rơi xuống. Khá khó xử.”
Yoo Hosung cầm cành cây như phi tiêu và ném nó vào một cái cây ở đằng xa. Cành cây bay nhanh và mắc vào gốc cây.