Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P3)

Chương 421

Đây là một cuốn sách được viết bởi 'Kẻ ghi chép nỗi sợ hãi'.


'Kẻ ghi chép nỗi sợ hãi' - những người đầu tiên chạm trán với các Ngoại thần, đồng thời cũng là những tác giả đã truyền bá thông tin về sự tồn tại của họ.


[Kỹ năng độc quyền 'Đọc hiểu' đang được kích hoạt!]


[Thuộc tính độc nhất 'Trình thông dịch kịch bản' đang được kích hoạt!]


Tôi không thể ngăn sự mong đợi của mình tăng lên sau khi nhìn thấy tên cuốn sách. Thiết nghĩ, đây sẽ là một câu chuyện liên quan đến Kẻ mưu phản Bí mật và Giấc mơ Cổ xưa nhất.


Kẻ mưu phản thường nói về Giấc mơ Cổ xưa nhất, vì vậy tôi hy vọng rằng đây có thể là một cơ hội quan trọng để tìm hiểu thêm về 'thứ' đó.


Tôi thậm chí còn không nhận ra [999] đã biến mất vào lúc nào, tất cả sự tập trung của tôi đều hướng vào việc đọc cuốn sách này.


__________


Đúng tám giờ sau, tôi đóng bìa sách lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.


"Đây..."


Tôi biết một cách diễn đạt hoàn hảo để mô tả loại sách này.


"Nó thậm chí còn chán hơn cả Con đường sinh tồn..."


Tôi không biết ai đã viết nó, nhưng nếu cuốn sách này được xuất bản trên nhiều nền tảng khác nhau của thế kỷ 21, thì tôi chắc chắn rằng nó sẽ tan thành mây khói chẳng kém gì Con đường sinh tồn.


Nó không chỉ nhàm chán mà còn khá khó đọc.


"...Nó đang nói về cái quái gì thế?"


Tuy vậy, có một điều mà tôi đã hiểu. Đó là, có năm Ngoại thần vĩ đại trong 'Hố lớn' khổng lồ.


['Liệt hỏa' nổi trội ở hướng Đông.]


['Chủ nhân của hòn đảo bị lãng quên', thảm họa của thế giới ở phía Tây.]


['Vua của đại vực thẳm', kẻ thống trị vũ trụ phía Bắc.]


['Vua của trái tim bạc', người cai trị không gian giữa các vì sao ở phía Nam.]


[Và cuối cùng, 'Kẻ mưu phản vĩ đại' thu thập thông tin từ nơi hư vô.]


"...Cách thiết lập này thậm chí còn đỉnh hơn cả Con đường sinh tồn."


Từ những điều xảy ra trong quá khứ đến nay, biệt danh 'Kẻ mưu phản vĩ đại' này dường như biểu thị cho 'Kẻ mưu phản Bí mật'. Thậm chí, có vài thứ khá thú vị trong các văn bản liên quan đến Kẻ mưu phản.


[Một vài 'Kẻ ghi chép nỗi sợ hãi' từng gặp 'Kẻ mưu phản vĩ đại' đến đây và biết được anh ta đang tìm kiếm 'Giấc mơ Cổ xưa nhất'.... (Bỏ qua).... Những Kẻ ghi chép may mắn đó đã có thể hỏi Kẻ mưu phản về danh tính của 'Giấc mơ Cổ xưa nhất'.]


[ [Đó là khởi đầu của vũ trụ này và là chủ nhân của bánh răng vận mệnh. Kẻ thù truyền kiếp của ta và cha mẹ ta. Và cũng là người quyết định kết cục của mọi chuyện.] ]


[Vài 'Kẻ ghi chép nỗi sợ hãi' từng nhìn thấy biểu hiện của 'Kẻ mưu phản vĩ đại' ngay khi những lời đó được nói ra, họ đã ngất đi ngay lập tức. Sau khi tỉnh dậy, họ không còn nhớ mình là ai nữa.]


...Những câu nói được viết bởi một nhóm người thậm chí còn không thể nhớ chính họ là ai ư? Đó có phải là lý do tại sao tác giả của cuốn sách này lại được gọi bằng cái tên đơn giản là 'Kẻ ghi chép nỗi sợ hãi' hay không?


Tôi muốn đọc thêm về 'Kẻ mưu phản vĩ đại' hoặc 'Giấc mơ Cổ xưa nhất', nhưng phần lớn cuốn sách không có ghi chép về hai người họ, mà thay vào đó là một bộ sưu tập những giai thoại nhàm chán liên quan đến tổng quan chung của các 'Ngoại thần'.


Ngay cả việc phát triển cốt truyện cũng diễn ra ở khắp nơi.


Thông thường, một câu chuyện sẽ kết thúc đột ngột mà không có dấu hiệu báo trước ngay cả khi nó đang trở nên thú vị, hoặc một chuỗi các sự kiện sẽ lộn xộn ngay trong chính giai thoại và khiến người ta hoàn toàn không thể hiểu được đầu đuôi của nó.


Tôi không chỉ nói về một câu chuyện ở đây, mà là mỗi một câu chuyện trong số đó, và đó cũng là lí do mà tôi hoàn toàn không thể đắm chìm vào cuốn sách ấy một chút nào.


[Quả là một câu chuyện thú vị.]


Đó không ai khác chính là Mô phỏng, người quyết định tham gia vào.


'...Phần nào mà ngươi cho là thú vị?'


[Cuốn sách đã được thiết kế theo cách này.]


'Ngươi đang nói rằng nó được cố tình viết để gây nhàm chán ư?'


[Thông điệp mà câu chuyện muốn truyền tải khá rõ ràng.]


'Nếu tác giả muốn truyền tải một thông điệp, thì anh ta nên viết nó theo cách mà người khác có thể hiểu được.'


[Nó đã được viết với ý định 'Những người không thể hiểu nó, sẽ mãi mãi không hiểu được'.]


'Xin lỗi?'


( ( ꈍᴗꈍ): ở đây Dokja muốn Mô phỏng lặp lại điều hắn vừa nói)


Tôi nghĩ rằng mình vừa nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ, và sau đó có những tia lửa nhỏ nhảy múa trước mắt tôi. Nguồn điện rò rỉ từ Bức tường thứ tư lật qua các trang sách và bắt đầu trích xuất một số đoạn văn.


Và một khi những đoạn văn trông có vẻ khác biệt, được lấy từ các truyện ngắn khác nhau, được kết nối lại, chúng sẽ tạo thành những dòng văn bản sau.


[Những cảm xúc, được truyền lại từ vũ trụ xa xôi, hẻo lánh. Đó là dòng chảy của ngàn xưa mà mãi sau này tác giả mới có thể tiếp nối được. Chúng tôi đã rất sợ hãi.]


[Họ giống như những con quái vật từ vũ trụ mà chúng tôi không thể nhận ra.]


['Nỗi sợ hãi' này không bắt nguồn từ những gì chúng tôi có thể dự đoán. Đây hoàn toàn là 'Nỗi kinh hoàng' thuần túy phát ra từ những thứ mà chúng tôi không bao giờ có thể hiểu được.]


[Với rất nhiều khó khăn, chúng tôi đã gán tên cho từng Nỗi kinh hoàng đó. Chúng tôi muốn giả vờ rằng, bằng cách gán tên cho những sinh vật chưa biết, chúng tôi có thể hiểu được chúng.]


Cảm giác như cho tới bây giờ cuốn sách này mới mang đến thông điệp mà nó muốn truyền tải rồi bắt đầu bộc lộ bản chất.


[Tất nhiên, nỗ lực của chúng tôi có ý nghĩa hay không thì chỉ có họ mới có thể quyết định được.]


Sau khi đọc đoạn văn đầy cam chịu đó, tôi nghĩ rằng mình có thể hiểu tại sao các 'Ngoại Thần' lại chế nhạo những 'Kẻ ghi chép nỗi sợ hãi' đến vậy. Nói đúng ra, tất cả các bổ ngữ gắn liền với họ không phản ánh bản chất ban đầu của họ.


[Nếu bạn, độc giả, gặp họ vào một ngày nào đó, hãy nhớ điều này. Người nhìn chằm chằm vào vực thẳm sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc phát điên, hoặc trở thành chính vực thẳm.]


Sau khi đọc xong lần thứ hai, tôi đóng cuốn sách lại trong khi cảm thấy tuyệt vọng.


"...Mình chẳng thu được gì ở đây cả."


Cuối cùng, tôi chỉ rút ra được một điều từ cuốn sách này.


['Ngoại Thần' là những sinh vật không thể hiểu thấu.]


Đó là những từ khá vô trách nhiệm, chắc chắn.


Những từ như vậy có thể áp dụng cho bất kỳ ai, không chỉ riêng các 'Ngoại Thần', đúng chứ?


['Yoo Jonghuyk' là một sinh vật không thể hiểu thấu.]


['Han Sooyoung' là một sinh vật không thể hiểu thấu.]


Ta có thể nói điều gì đó như vậy và nó vẫn phù hợp với ngữ cảnh.


Ngay cả khi không phải 'Ngoại Thần', sự thật là chúng tôi vẫn không thể hiểu hết về nhau. Có lẽ chúng ta sẽ cảm thấy rằng ta có thể làm được, nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng nhất thời của chúng ta mà thôi.


Cách đây một thời gian, tôi đã có một cuộc trò chuyện với Jang Hayoung về chủ đề này.


Kẻ ăn giấc mơ im lặng lắng nghe những suy nghĩ của tôi và bắt đầu lải nhải. [Ngươi nói đúng. Đó là thông điệp mà cuốn sách này muốn truyền tải. Đến cuối cùng, tất cả chúng ta cũng chỉ đơn giản là 'Ngoại Thần' với nhau mà thôi.]


Tôi đặt cuốn sách xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ. Nó có hình tròn, giống như căn phòng hình tròn chứa nó bên trong.


Ánh nắng đổ vào một cách mờ ảo. Tôi phát hiện các 'Ngoại Thần' đang tận hưởng buổi tắm nắng giữa những tán lá rậm rạp của khu rừng. Một vài trong số họ đã phát hiện ra tôi và vẫy các xúc tu của họ. Như thể tôi đang nhìn vào cảnh tượng đáng sợ trong một câu chuyện cổ tích hay gì đó, tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào những cái xúc tu ấy. Rất có thể hình dáng bên ngoài của họ không phản ánh đúng bản chất của họ.


Bây giờ khi tôi nhìn kỹ hơn, chuyển động của họ dường như cũng khá duyên dáng.


[Chỉ những người dám tiếp cận mới có thể khám phá ra sự thật.]


Có lẽ, tôi không cần phải đọc cuốn sách đó ngay từ đầu. Chà, các 'Ngoại Thần' đã ở khắp nơi trong chỗ này, phải không?


Tôi lén lút quan sát xung quanh một chút, trước khi kích hoạt Thu nhỏ để trượt ra ngoài cửa sổ.


Tôi bay lên và tiếp cận một trong những 'Ngoại Thần'. Hắn cũng mở rộng xúc tu về phía tôi. Tôi không cảm thấy sự thù địch đằng sau hành động đó.


[Tô i sẽ kh ôn g quan tâm n ếu cậu hố i hận đâ u.]


Ngay cả sau khi Bức tường thứ tư cảnh báo, tôi vẫn vươn tay về phía cái xúc tu.


Tôi luôn hối tiếc về một điều gì đó trong cuộc đời mình. Tuy vậy, sự hối hận về những thứ tôi đã không làm còn lớn hơn rất nhiều so với những thứ mà tôi đã làm.


[Kỹ năng độc quyền 'Đọc hiểu' đang được kích hoạt!]


Kịch bản cuối cùng của Star Stream là một cuộc đại chiến chống lại 'Ngoại Thần'. Và thông qua cuộc chiến đó, các 'Ngoại thần' sẽ biến mất khỏi thế giới này.


Họ là những sinh vật duy nhất trong Con đường sinh tồn không có bất kỳ lời giải thích chi tiết nào.


Tôi muốn hỏi họ. Hỏi xem họ đến từ đâu.


Hỏi vì mục đích gì mà họ chiến đấu chống lại Star Stream.


Thậm chí trong câu chuyện gốc, không một lần nào mà các 'Ngoại Thần' trả lời những câu hỏi đó. Họ chỉ gầm lên, hoặc thốt ra những lời nói đầy khó hiểu và chiến đấu chống lại các Chòm sao. Đó là tất cả.


'Tsu-chuchuchuchu...'


['Bức tường thứ ' đang cảnh báo bạn!]


Tôi nắm được xúc tu của Ngoại Thần. Như thể đang đáp lại sự đụng chạm của tôi, xúc tu quấn quanh tay tôi giống như một cây nho.


'Kẻ ghi chép nỗi sợ hãi' đã nói điều này.


Họ nói rằng các 'Ngoại Thần' là những tồn tại không thể khám phá được, không thể giải thích được. Họ nói rằng không ai biết họ đến từ đâu hoặc danh tính thực của họ là gì.


Họ có thể đúng. Hành động hiện tại của tôi có thể hoàn toàn vô nghĩa.


Chúng tôi có thể sẽ chiến đấu với nhau sau đó, giống như trong cốt truyện gốc, mang đến sự hủy diệt và tàn phá tất cả mọi thứ.


Đột nhiên, xung quanh tôi như được bao phủ bởi một giai điệu chậm rãi. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, các 'Ngoại Thần' lần lượt cúi đầu về phía tôi.


[Câu chuyện 'Người được vạn vật yêu quý' đã bắt đầu.]


Nhiều bông hoa li ti bắt đầu nở rộ trên những dây leo được tạo ra bởi các Ngoại Thần, như thể họ đang cho tôi thứ gì đó quý giá luôn được họ cất giấu. Hương thơm thoang thoảng từ những bông hoa đó chẳng mấy chốc trở thành lời bài hát. Và sau đó, nó tạo thành một câu chuyện.


["Đội trưởng."]


Đó là mảnh ký ức xưa cũ.


["Yoo Jonghyuk-ssi."]


Tôi lắng nghe những giọng nói ấy như một người đàn ông bị mê hoặc. Chúng thuộc về những con người khác nhau, nhưng tôi có thể đoán chính xác chủ nhân của những giọng nói đó ngay cả khi nhắm mắt.


Tôi đã suy nghĩ về điều này trong một thời gian dài.


Nếu Kẻ mưu phản Bí mật là Yoo Jonghyuk từ câu chuyện gốc, và giống như những gì anh ta đã cho tôi thấy, nếu vô số thế giới của Con đường sinh tồn tồn tại ngoài kia, thì...


Vô số câu chuyện thất bại trong những lượt hồi quy đó, rốt cuộc chúng sẽ đi về đâu?


["Trong kiếp sau, không còn nghi ngờ gì nữa."]


["Ngay cả khi anh hồi quy thêm nhiều lần, tôi sẽ luôn đồng hành cùng anh, đội trưởng..."]


Những làn sóng ký ức dâng trào cuốn tôi lên trong phút chốc.


Những ký ức này không có bất kỳ điểm khởi đầu rõ ràng nào, và chúng cũng không được liên kết nhất quán với nhau. Tuy nhiên, tôi có thể theo dõi họ. Như thể tôi đang kết nối với những chòm sao mà trước đây không thể kết nối được.


Có lẽ chỉ tôi mới có thể kết nối họ trên thế giới này.


Và trong khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu.


Tôi đã hiểu 'Ngoại thần' là gì, tại sao Yoo Jonghyuk từ câu chuyện gốc lại tự nguyện trở thành một người như vậy.


...Và, tại sao anh ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành Kẻ mưu phản Bí mật.


Câu chuyện về nỗi đau kéo dài hàng vạn, hàng trăm, thậm chí hàng triệu năm. Những câu chuyện bị thế giới vứt bỏ và không được công nhận là 'Câu chuyện'. Những mảnh vỡ câu chuyện đã trở thành tiềm thức của các thế giới, trôi dạt trong vũ trụ và ngẫm lại những ký ức xa xưa. Cuối cùng là tiếng nói của những người không được cứu.


[Oooooooohhhh...]


Các nhánh của 'Ngoại Thần' bao bọc xung quanh tôi tựa như một khu vườn đang bắt đầu mở rộng. Tôi không thể rời mắt khỏi những ký ức này, mặc dù cảm giác như thể tôi sắp ngạt thở vì những cơn sóng nghiền nát của họ.


["Xin hãy nhớ đến chúng tôi."]


Tôi vớ lấy câu chuyện đang vỡ vụn khi tôi chạm vào và bắt đầu khóc nức nở. Đơn giản là những thứ này quá quý giá. Và tôi không thể kiểm soát nỗi buồn khi không một ai nhớ đến họ.


Tôi không thể hiểu hoặc thay đổi điều này.


Tất cả những gì tôi có thể làm, dù là hồi đó hay bây giờ, chỉ đơn giản là 'đọc' chúng.


Các 'Ngoại Thần' bắt đầu hét lên cùng một lúc.


[CậubiếtchúngtôiCậubiếtchúngtôiCậubiếtchúngtôi]


[CậulàaiCậulàaiCậulàaiCậulàaiCậulàaiCậulàai]


Những dây leo bắt đầu siết chặt quanh tôi. Tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở phát ra từ các Ngoại Thần. Nghe như họ đang rất hạnh phúc. Hoặc có thể, đang rất buồn.


Đó là tiếng khóc cổ xưa cộng hưởng từ phía bên kia vũ trụ.


[Đã n ói cậu đừ ng làm v ậy rồi.]


Các Ngoại Thần lao về phía tôi đã sớm hình thành một khu rừng rậm rạp, bất khả xâm phạm. Những sợi dây leo lớn dần, ngày càng bóp nghẹt tôi giống như muốn nuốt chửng tôi toàn bộ. Như thể, họ muốn thừa nhận tôi là một trong số họ. Tựa như, họ muốn tôi tham gia cùng họ và ở lại mãi mãi.


Bằng cách nào đó, tôi lấy lại được ý thức của mình và cố gắng thoát khỏi đây trong khi đẩy dây leo ra xa. Thật không may, tôi càng làm vậy, họ càng ràng buộc chặt chẽ hơn.


[ĐỪNG ĐI]


[TẠI SAO]


Tôi không thể bị nuốt chửng ở đây được.


Nếu tôi thực sự muốn tốt cho họ, thì tôi không thể ngất xỉu ở đây.


[KHÔNG ĐƯỢC ĐI]


Trước khi tôi có thể rút Vẹn tín ra, cả hai cánh tay tôi đã bị giữ chặt. Ngay khi tôi sắp bị bất lực kéo vào bóng tối của những dây leo, những tia sáng chói mắt đã chia cắt chúng ra.


Đó là một thanh Phá Thiên Kiếm mini, có thể nhìn thấy dưới ánh sáng yếu ớt. Tôi ngẩng

Bình Luận (0)
Comment