"Xin chào! Tất cả đều đến từ ngoại thành à?"
Người nói chuyện với chúng tôi là một người đàn ông ở độ tuổi trung niên.
Shin Yoosung lịch sự bước lên trước và chào hỏi, "Chúng tôi đang trên đường đến miền Tây để viếng thăm Đức Phật-nim."
"Hoh, Đức Phật sao? Không giống như vẻ bề ngoài, tôi thấy rằng các ngài là những cao tăng của Phật giáo!"
Lee Gilyoung nhìn thấy người đàn ông trung niên bị ấn tượng và bắt đầu đứng thẳng với hai tay chắp sau lưng trong khi nói, "Ahem!"
Người đàn ông trung niên quan sát hai đứa trẻ với đôi mắt khó hiểu trước khi chuyển tầm nhìn về phía tôi.
"Nếu vậy, quý ngài bên cạnh là.... Hiiieeek?!"
Nét mặt ông ta ngay lập tức tái đi khi ông ta nhìn chằm chằm vào bánh bao Murim trên vai tôi.
"Đ-Đó, đó là bánh bao Murim....!!"
"À, anh chàng này chỉ là một con búp bê thôi. Ta thích bánh bao ấy mà."
"...V-Vậy sao? Ngài thực sự làm tôi ngạc nhiên đấy."
Người đàn ông trung niên vỗ ngực, vẻ mặt vẫn có chút hoảng sợ. Đánh giá từ chiếc băng đội trưởng đeo trên cánh tay, ông ta hẳn là giám sát viên của nhà máy này.
Nghĩ rằng tình huống này khá may mắn, chúng tôi quyết định hỏi người đàn ông này vài câu hỏi.
"Chính xác thì nhà máy này là gì? Sao các ngươi lại làm nhiều bánh bao đến thế?"
"...Các ngài đã đến đây mà không hề hay biết gì sao?" Người đàn ông trung niên nhìn chúng tôi với vẻ mặt lo lắng, trước khi tiếp tục thở dài. "Tất cả đều là do tên Yogoe đáng sợ đó."
"Ngươi nói Yogoe ư?"
"Phải. Ban đầu, nơi này không phải là một nhà máy."
Theo lời kể của người đàn ông trung niên, nơi đây từng là một làng quê nhỏ yên bình.
Nhưng vào ngày nọ, một con lợn Yogoe cao lớn, thô kệch với làn da đen tuyền đột nhiên xuất hiện, bắt cóc những người phụ nữ trong làng, biến tất cả những người đàn ông thành nô lệ và tạo ra nhà máy này.
"Tên khốn đó đã bắt vợ và con gái tôi làm vợ lẽ và nhốt chúng tôi ở đây! Chắc hẳn các ngài cũng đã biết rằng có một sức mạnh siêu nhiên kỳ lạ xoay quanh đây và nó ngăn cản nô lệ chúng tôi rời khỏi nhà máy này. Không chỉ vậy, tên Yogoe đó còn rất háu ăn.... Chúng tôi buộc phải làm bánh bao cả ngày, nhưng dường như không bao giờ là đủ, các ngài thấy đấy."
[Hệ thống sản xuất của nhà máy đang tìm kiếm 'Người giám sát'!]
"C-Chết tiệt! Tôi phải đi đây."
Người đàn ông trung niên vội vàng đeo găng tay vệ sinh và khẩu trang trước khi lao về phía băng chuyền.
Trước khi tôi có thể bước lên và nói gì đó, Shin Yoosung đã đưa tay ra và nắm lấy người đàn ông trung niên. "Thật không công bằng cho các ahjussi khi phải lao động khổ sai như vậy. Hơn nữa, chú nói rằng Yogoe đó còn bắt cóc cả những người phụ nữ trong làng. Chúng ta không thể bỏ qua điều này."
Không hổ danh là hóa thân của tôi.
Chắc rằng, chúng tôi phải làm điều này để thúc đẩy cốt truyện, nhưng....
"Bọn ta sẽ giúp ngươi. Bọn ta có thể tìm thấy Yogoe đó ở đâu?"
"Ngay cả khi các ngài là nhà sư-nim, Yogoe đó.... Các ngài thực sự sẽ giúp chúng tôi ư?"
"Tất nhiên rồi."
Người đàn ông trung niên liên tục đảo mắt nhưng cuối cùng cũng cho chúng tôi biết nơi có thể tìm thấy Yogoe đó.
"Chúng tôi xin phó thác vào các ngài! Làm ơn hãy đánh bại tên Yogoe đó!"
Chúng tôi gật đầu và đi theo hướng được chỉ.
<Yogoe Bánh Bao đang chờ đợi ở cuối con đường Con đường Bánh bao này.>
Chúng tôi đi dọc theo cái gọi là Con đường Bánh bao, được tạo ra bởi các băng chuyền.
Không thể nhịn được nữa, Lee Gilyoung bắt đầu nhặt và cắn vào miếng bao sau mỗi bước đi. "....Này, nó ngon thật đấy!"
Tất nhiên rồi, đây là bánh bao Murim mà. Tuy nhiên, có vẻ như chuyên gia hàng đầu về bánh bao Murim lại nghĩ khác chúng tôi.
- Mùi hương không đạt tiêu chuẩn.
'Hả?'
- Đưa tôi một cái bánh bao.
Trong khi đi đằng sau hai đứa trẻ, tôi thận trọng nhặt một cái bánh bao và đưa cho, ờm, cái bánh bao trên vai tôi. Chắc chắn rằng, cảnh tưởng một cái bánh bao ăn một cái bánh bao khác trông khá kỳ cục.
- Kết hợp thành phần sai rồi. Có vẻ như anh ta vẫn chưa thành thạo nghệ thuật Bánh bao Murim.
Bánh bao Murim số [999] biểu hiện hơi không hài lòng và bắt đầu ra lệnh cho tôi.
- Lấy nửa thìa bên trong hộp màu xanh lá cây và cho nó vào.
Vì dù sao chúng tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước, nên tôi quyết định làm theo lệnh của anh chàng nhỏ bé này và bắt đầu thêm các thành phần vào trong vỏ bánh bao.
- Cậu phải làm quen với ngọn lửa của Chí Hỏa Định. Đặt nồi hấp sao cho ngọn lửa vàng chạm vào chính giữa rồi đun nóng.
Đây hẳn là một giấc mơ.
Nghĩ mà xem, tôi đang học cách làm bánh bao từ một chiếc bánh bao trong khi đi trên Con đường Bánh Bao.
Và như vậy, tôi đã bước đi trên con đường đẹp như mơ này bao lâu rồi?
Cuối 'con đường' này, tôi được thưởng bằng một gói bánh bao Murim ngon miệng.
Trong khi nhìn [999] gật đầu đắc thắng, tôi bắt đầu tự hỏi mình vừa làm cái quái gì ở đây.
"Có vẻ như đó là điểm đến của chúng ta."
Tôi nhìn theo hướng Shin Yoosung đang chỉ.
Có một lối đi ở cuối băng chuyền dẫn đến những bức tường đá lớn và một khu dân cư mới xây. Một vài công nhân đang phân phát những gói bánh bao ở đó.
Có vẻ như chúng tôi đã đến nơi của người tiêu thụ bánh bao.
Chúng tôi bước đến, khiến người canh gác tiến lại gần chúng tôi.
"Các người là ai?"
Shin Yoosung cười rạng rỡ và đáp lại, "Chúng tôi chỉ là những nhà sư khiêm tốn đang trên đường đến phương Tây để có một buổi yết kiến với Đức Phật-nim và nhận những kinh tự thiêng liêng. Chúng tôi tình cờ bắt gặp nơi này trong chuyến hành trình của mình. Sẽ ổn nếu chúng tôi tiến vào chứ?"
"À, có phải mọi người là 'nhóm của các nhà sư thời Đường' không?"
"Phải."
Tôi chết lặng vì cuộc nói chuyện đó. Chỉ mới vài ngày kể từ khi cuộc hành trình này bắt đầu, vì vậy không thể nào mà tin đồn về chúng tôi lại kịp lan đến đây.
[Bạn đã biết đến câu chuyện 'Những lời nói nhanh hơn cả chân'!]
Shin Yoosung thì thầm vào tai tôi, "Tôi nghe nói rằng đây là cách nó xảy ra trong bản gốc."
...À, ra là vậy hả?
[Một bộ phận giám khảo bị ấn tượng bởi mức độ nghiên cứu sâu sắc của 'Bậc thầy Kịch bản'.]
[10 điểm cộng đã được trao cho sự phản ánh tác phẩm gốc một cách xuất sắc!]
Người canh gác lên tiếng, "Xin lỗi, nhưng làng của chúng tôi không cho phép người ngoài tiến vào. Rất tiếc vì mọi người đã phải đi xa như vậy để đến được đây, nhưng xin mọi người hãy quay lạ.... Khụ?!"
Lee Gilyoung hẳn phải thấy lời giải thích của người canh gác quá dài dòng, vì cậu bé đã đấm vào bụng người đàn ông tội nghiệp và khiến anh ta bất tỉnh. Như thể đang bào chữa, cậu nhanh chóng nói, "Chỉ cần lao vào trong và đánh bại tên Yogoe ngu ngốc đó thôi. Sooyoung-noona nói rằng khán giả thích cốt truyện phát triển nhanh chóng."
Han Sooyoung, đồ đần đó. Có vẻ như cô ấy đã dạy lũ nhóc vài thứ kháaaaa hay nhỉ.
(: Này là Dokija đang đá xéo Sooyoung ấy.)
[Một bộ phận khán giả hài lòng với quyết định của Đường Tăng.]
[Đã nhận được thêm một điểm!]
Tôi nhìn Shin Yoosung và Lee Gilyoung rồi nói với chúng, "Nếu vậy, đi vào thôi."
"Không, ahjussi hãy ở lại đây và thư giãn."
"Sao cơ?"
"Bọn tôi đã nói với chú rồi, Tôn Ngộ Không chỉ cần ngồi yên một chỗ là được."
"Nhưng...."
"Haizz.... Tôi thực sự không muốn làm điều này nhưng không còn cách nào khác."
Shin Yoosung cầm chuỗi hạt Mân Côi và bắt đầu đọc gì đó. "Bát-nhã-Ba-la-mật-đa-KimDokja. Đừng-làm-bất-cứ-điều-gì-không-cần-thiết-và-ở-yên-một-chỗ-tâm kinh..."
...Cái g?
[Đường Tăng đã thuật lại 'Khẩn Cô Nhi'!]
[Vật phẩm 'Vòng Kim Cô' đang phản ứng!]
Tôi ngay lập tức bị khuất phục bởi cơn đau như muốn bổ đôi đầu và bất tỉnh ngay tại chỗ.
____________
....Vì vậy, đó chắc hẳn là 'Khẩn Cô Nhi' mà tôi đã từng nghe đến.
Khi tôi tỉnh lại, cả Shin Yoosung và Lee Gilyoung đều đã biến mất vào trong ngôi làng. Tôi quay sang bên cạnh và phát hiện một cái bánh bao chết tiệt đang nhìn tôi bằng ánh mắt chế giễu.
- Bây giờ cậu định làm gì?
'...Tất nhiên là đuổi theo bọn chúng rồi.'
Bình thường thì sẽ ổn thôi nếu cứ để mặc bọn nhóc. Dù sao chúng cũng đã trở thành những hóa thân mạnh mẽ mà không cần tôi giúp đỡ.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
<Nếu linh cảm của Tôn Ngộ Không là chính xác, thì khá rõ ràng họ sẽ gặp phải sinh vật nào ở đây.>
Tôi có thể đoán được một người khi nhắc đến những thứ liên quan tới bánh bao Murim. Nhưng khi nghĩ rằng tên ngốc đó sử dụng nô lệ để vận hành nhà máy, và thậm chí còn trở thành kẻ xấu bắt cóc phụ nữ... Tôi không thể hiểu nổi.
<Ngay lúc đó, có người phát hiện ra Tôn Ngộ Không.>
"Kyaa! Là một Yogoe!"
Tôi quay đầu lại và thấy vài người phụ nữ đang đứng đó.
<Những người phụ nữ rất sốc khi nhìn thấy sự xuất hiện của Tôn Ngộ Không.>
Họ chỉ vào đôi tai giống như khỉ của tôi ló ra khỏi lớp lông vàng và bắt đầu lùi lại. Nhưng sau đó, họ phát hiện ra chiếc bánh bao ở trên vai tôi và bỗng trở nên huyên thuyên.
"Anh ta hẳn phải thích bánh bao Murim...."
"...Điều đó có nghĩa hắn là một Yogoe tốt ư?"
Tôi không chắc làm thế nào những người phụ nữ này lại đi đến kết luận phi logic đó, nhưng
đã vậy, tôi sẽ khai thác tình hình một chút.
"Có phải mọi người là những dân làng bị bắt cóc không?"
Câu hỏi của tôi khiến những người phụ nữ nhìn nhau, rõ ràng là họ đang bối rối về điều gì đó.
"...Bắt cóc? Chúng tôi đã bao giờ bị bắt cóc đâu?"
"Nhưng, tôi nghe nói rằng một con lợn Yogoe đen thùi lùi đã bắt cóc mọi người mà?"
"Một con lợn....? Không thể nào... Anh đang nói đến Trư Bát Giới-nim sao?"
...Trư Bát Giới "-nim"??
"Chắc rồi, làn da của Bát Giới-nim của chúng ta có hơi rám nắng, nhưng không đến nỗi đen thùi lùi..."
"Mà, anh ấy cũng giống một con lợn ở khía cạnh nào đó nhỉ? Như bắp tay dày của anh ấy, hay cặp đùi rắn chắc, mạnh mẽ. Nhưng nó không giống với chi của lợn...."
Chắc chắn là có gì đó đang đi sai hướng ở đây.
Bỗng, một cuộc hỗn loạn lớn chợt nổ ra giữa ngôi làng nên tôi nhanh chóng chạy đến đó. Đã quá rõ ràng ai là người đứng sau cuộc huyên náo này.
"Dừng lại!"
Giọng của một cậu bé vang lên. Tôi vượt qua hàng người phụ nữ cho đến khi đối mặt với quảng trường rộng lớn của ngôi làng, ngay chính giữa là một đống rác lớn, và hai đứa trẻ đang đứng trước nó.
Không cần nói cũng biết chúng là Lee Gilyoung và Shin Yoosung.
Cậu bé bước tới như một vị tướng trẻ con và hét lên, "Ngươi là Yogoe đã bắt cóc những phụ nữ trong làng và xây dựng một nhà máy sản xuất bánh bao để thỏa mãn sở thích và ham muốn ích kỷ của mình, phải không!"
[Một bộ phận khán giả đang ca ngợi sự đáng yêu của Đường Tăng!]
[Giám khảo 'Người kế vị Thích Ca Mâu Ni' đã cho 5 điểm cộng.]
...Đúng, cậu nhóc thực sự rất đáng yêu.
Không quan trọng ai ở trong đống rác, không đời nào lại có người có thể chiến đấu với đứa trẻ sau khi nghe.... khoan, chờ đã, nếu là tên khốn kia, yeah, anh ta thực sự có thể.
Ngay lúc này, một cấp độ trạng thái đáng kinh ngạc điên cuồng nổi lên từ bên trong đống rác hiện đang được bao phủ bởi những tấm chắn.
"Giảm bớt rác đi."
Giọng nói nặng nề vang lên. Nó chứa đựng sức mạnh đáng kinh ngạc có thể thay đổi bầu không khí xung quanh chỉ bằng một từ.
Tôi nuốt nước bọt và bước đến gần lũ trẻ.
"...Bọn tôi đã nói với chú ở yên một chỗ vì nó có thể trở nên nguy hiểm mà!"
"Bỏ lại tôi như vậy thậm chí còn nguy hiểm hơn."
Ngay sau đó, tấm chắn rác từ từ nhô lên, Yogoe khả nghi cuối cùng cũng xuất hiện.
<Tôn Ngộ Không biết đó là ai.>
<Thiên Bồng Nguyên Soái, Trư Bát Giới.>
Shin Yoosung há hốc mồm kinh ngạc. "Đó là... Trư Bát Giới?"
<Tôn Ngộ Không nghĩ rằng chắc chắn có điều gì đó không ổn ở đây.>
<Bởi vì, những gì hắn nhìn thấy không phải là 'Trư Bát Giới' mà hắn nhớ.>
Trong một khoảnh khắc, tôi có cảm giác rằng cán cân sắc đẹp của thế giới đã nghiêng hẳn sang một bên. Tiếp theo, một lượng lớn tiếng reo hò nổ ra xung quanh chúng tôi.
"Oh, oooh! Trư Bát Giới-nim!"
Chắc rằng, chẳng phù hợp chút nào khi gọi một khuôn mặt như vậy là 'Yogoe'. Bởi vì, chà, không thể tưởng tượng nổi một người bình thường lại được trời phú cho diện mạo như vậy.
Lông mày dường như được vẽ bằng một nét duy nhất bởi vị nghệ sĩ tài ba, mũi và cằm nằm ở góc độ hoàn hảo thách thức mọi nỗ lực đo lường thông qua tiêu chuẩn của đàn ông, đôi mắt sâu thẳm được chạm khắc từ viên ngọc tuyệt đẹp chứa đựng tất cả nỗi bất hạnh được tìm thấy trên thế giới.
Nếu có người nhìn thấy khuôn mặt này mà không bị thu hút ngay lập tức, thì chắc chắn người đó không hề bình thường.
Và chắc rằng, dân làng, bất kể giới tính hay tuổi tác, đều dâng hết sư khen ngợi cho 'Trư Bát Giới' kia.
"Trư Bát Giới-nim, hoan hô!"
"Người tạo ra bánh bao Murim, hoan hô!"
Người được gọi là 'Trư Bát Giới', mặc chiếc áo khoác đen cài cúc một nửa cùng với chiếc quần jean đen, trèo xuống bãi rác.
"Cuối cùng, ngày quyết định kẻ thắng người thua cũng đã đến! Đồ khốn khiếp!"
Lee Gilyoung hân hoan gầm lên như thể cậu đang mong đợi điều này. Cậu bắt đầu vung những nắm đấm nhỏ của mình như thể đang chơi 'Jwibulnori' và lao về phía Trư Bát Giới. Tất nhiên, không có chuyện cậu nhóc thành công.