Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P4)

Chương 464

Ku-gugugugu!

Giống như một tấm kính vỡ, bầu trời phía trên nứt ra với những đường đen chạy qua.

Lee Hyunsung nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy vết nứt và hỏi tôi. "Trung sĩ Kim Dokja-nim? Chúng ta thực sự sẽ ổn chứ? "

"...."

Tôi cũng nhìn lên sau khi nghe anh ấy nói. Thế giới dường như đang sụp đổ.

Lý do đã rõ ràng - ai đó đang tấn công <Oz> từ bên ngoài. Không chỉ vậy, đó là những sinh vật vô cùng mạnh mẽ, không thể kém hơn.

Tôi quay lại và phát hiện ra những người bạn đồng hành của tôi đang nhìn tôi; Yoo Joonghyuk, Han Sooyoung, Yoo Sangah, Jung Heewon.....

Tôi không cần phải nói ra, nhưng chúng tôi đều đã biết lựa chọn của mình là như thế nào.

"Sẽ ổn thôi. Cậu nghĩ rằng tôi làm một trung sĩ chỉ cho vui thôi hả? Đừng lo lắng về việc đó."

*

Bầu trời dường như đang sụp đổ. Vậy mà, làm thế nào anh ta lại có thể nói rằng tất cả đều ổn?

Lee Hyunsung hoàn toàn không thể hiểu nổi. Ban đầu quân đội là như thế này sao?

⸢ Kim Dokja chỉ im lặng mỉm cười. ⸥

Một nụ cười bình thản, điềm tĩnh nở trên khuôn mặt anh.

Trung sĩ Kim Dokja chỉ nói điều này. "Ngay cả đội trưởng cũng sẽ nói với cậu rằng nó ổn thôi."

Thật vậy, một lúc sau đó, đội trưởng đã thực sự tập hợp nhóm lính ở bãi tập và bắt đầu bài phát biểu của mình.

Cô ấy có thể có một thân hình nhỏ nhắn, nhưng vẫn tràn đầy sức hút. Với một biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt, cô ấy nhìn lướt qua đám quân lính còn lại và mở miệng. "Đội trưởng của các cậu, chính là tôi, thực sự thất vọng về các cậu."

Lời mở đầu bất ngờ đó khiến những người lính căng thẳng lên. "Các cậu đã không đọc webnovel trong thời gian rảnh của các cậu."

Lee Hyunsung hơi nao núng trong lòng. Đó là sự thật. Thậm chí ngày hôm qua, anh cũng không đọc webnovel trong thời gian nghỉ ngơi, mà thực hành bài tập luyện quân sự với Yoo Joonghyuk.

"Và vì vậy, đội trưởng tôi đây đang có kế hoạch rời khỏi căn cứ này." Lee Hyunsung trở nên sững sờ trước tuyên bố bất ngờ đó.

....Cô ấy sẽ rời đi? Có thể nghe thấy những tiếng thì thầm lặng lẽ phát ra từ xung quanh.

"Và Lee Hyunsung."

Khi anh lấy lại tinh thần, cô ấy đã đứng bên cạnh anh, đặt tay lên vai anh.

"Binh nhì Lee Hyunsung, thưa ngài!"

Đây là lần đầu tiên anh được nhìn cô ấy trong khoảng cách gần. Tên và cấp bậc của cô ấy có thể được nhìn thấy trên bộ đồng phục gọn gàng của cô.

Đại úy Han Sooyoung - đó là cấp bậc và tên của cô ấy.

⸢ "Cậu định đờ đẫn bao lâu nữa? Tốt hơn hết là cậu nên bắt đầu hành động đi!

Cậu muốn nhìn thấy Kim Dokja tự tử nữa hả? "⸥

Tại sao lại như vậy? Trong khoảnh khắc đó, một cơn đau nhói kéo theo một

chuỗi ký ức kỳ lạ lướt qua tâm trí anh. Vừa rồi là gì....?

"Nhìn này, cậu lại đờ đẫn."

"B-Binh nhì Lee Hyunsung!"

Đội trưởng nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt khó hiểu trước khi vỗ nhẹ vào má anh. "Tốt hơn hết là cậu nên đọc sách nhiều hơn, hiểu không? Cậu khá là

chậm chạp, vì vậy cậu đơn giản chỉ cần đọc nhiều sách hơn. Cậu sẽ sống sót lâu hơn theo cách đó."

Đội trưởng Han Sooyoung đã để lại những lời khó hiểu và rời khỏi căn cứ.

*

Hai ngày sau khi Đại úy Han Sooyoung rời đi.

Các vết nứt trên bầu trời ngày càng lớn. Nó giống như nhìn thấy những dấu hiệu đầu tiên của một thế giới sắp kết thúc.

"Lee Hyunsung, cậu đã nhớ hết bài luyện tập chưa?"

Anh nhìn lại phía sau và phát hiện ra Binh nhất Yoo Joonghyuk.

"Binh nhì Lee Hyunsung! Tôi đã ghi nhớ tất cả mọi thứ!"

"Cậu đã đổ đầy nước trong căng tin quân đội chưa?"

"Tôi đã đổ đầy đúng hai lít!"

Lee Hyunsung cảm thấy hơi sợ hãi trước cặp mắt sắc lạnh và hung dữ đó. Anh không mắc bất kỳ sai lầm nào, nhưng anh vẫn bị chỉ trích.

"Còn về quy tắc ứng xử của doanh trại?"

"B-Binh nhì Lee Hyunsung!! C-Cái đó, tôi chưa....! "

Khoảnh khắc anh nói vậy, anh nghĩ trong lòng, ôi không, mình sẽ lại bị mắng. Anh lo lắng nuốt nước bọt, và ngay lúc vừa nhắm mắt lại, anh nghe thấy giọng của Yoo Joonghyuk.

"Cậu nên ghi nhớ điều này. Dù sao thì cũng không còn lâu nữa." "....Sao cơ? À, chắc anh đã nghe nhầm rồi. Không, tôi chưa có...!"

Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy? Vừa rồi anh đã mắc hai lỗi liên tiếp, vậy mà Yoo Joonghyuk vẫn không chỉ trích anh.

Không chỉ vậy, đôi mắt đáng sợ kia không còn tức giận khi nhìn Lee Hyunsung nữa.

"Ngày mai tôi sẽ chuyển đi."

".... Tôi không hiểu lắm, thưa tiền bối?"

"Lee Hyunsung, cậu không thể tham khảo sách hướng dẫn về tất cả mọi thứ. Cậu sẽ không thể tìm thấy một tiền bối sẵn sàng hỗ trợ cậu mọi lúc mọi nơi."

Tại sao lại như vậy?

Tại sao Binh nhất Yoo Joonghyuk khi quay lưng rời đi lại cảm thấy rất quen thuộc đối với anh?

"Sẽ có lúc cậu phải đưa ra những lựa chọn không có trong hướng dẫn." Đó là những lời cuối cùng mà Binh nhất Yoo Joonghyuk đã để lại.

*

Các thành viên trong đội bắt đầu biến mất từng người một. Đầu tiên, đó là Đại úy Han Sooyoung, Binh nhất Yoo Joonghyuk, tiếp theo là Trung úy Yoo Sangah. Khi anh tỉnh táo lại, thì người chưa được ủy quyền, trung sĩ Jung Heewon đã trở thành chỉ huy trưởng của đội. (Mặc dù tình huống không có lý cho lắm, nhưng

Lee Hyunsung tự nhủ rằng cũng không thể tránh được vì đó là trường hợp khẩn cấp.)

Nhiệm vụ hàng ngày của Lee Hyunsung sau khi thực hiện điểm danh buổi sáng và buổi tối là kiểm tra cơ sở hạ tầng của căn cứ hoặc cùng Trung sĩ Kim Dokja đến thư viện của doanh trại.

"Quân đội ngày nay thậm chí còn lưu trữ tiểu thuyết võ hiệp cơ à? Wow, đây là một cuốn sách thực sự cũ kỹ."

Kim Dokja yêu những cuốn sách. Thực ra, đó không chỉ là một tình yêu đơn thuần - anh ấy là kiểu đàn ông sẽ dành cả ngày để đọc sách.

Lee Hyunsung sẽ ngồi bên cạnh anh ấy và lặng lẽ quan sát anh ấy hào hứng lật từng trang.

"Cậu không muốn đọc sao?"

"Ơ, không, tôi, tôi...."

Trước khi Lee Hyunsung có thể trả lời, một tiếng nổ khác đã phát ra từ bầu trời. Vẻ mặt của Kim Dokja thoáng cứng lại.

Khi tiếng nổ lần đầu tiên được nghe thấy cách đây bốn ngày, Đại úy Han Sooyoung đã đi khỏi, và sau tiếng nổ thứ hai hai ngày trước, Binh nhất Yoo Joonghyuk cũng biến mất theo.

Lee Hyunsung trở nên bồn chồn.

"Trung úy Kim Dokja-nim."

"Hửm?"

"Có khi nào, ngài cũng sẽ rời đi không, thưa ngài?"

Mọi người đã bỏ anh lại phía sau. Anh đã liên tục đánh mất đi thứ gì đó.

Kim Dokja khẽ nhếch mép. "Có lẽ vậy. Tôi đã là một trung sĩ rồi. Tôi sẽ phải xuất ngũ sớm thôi. Tôi chắc chắn không định lập nghiệp ở nơi này."

".....Tôi hiểu rồi."

"Cậu cũng muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, phải không?"

Lee Hyunsung định trả lời: "Vâng, tôi muốn.", nhưng sau đó, mắt anh đột nhiên bắt gặp hình ảnh hàng rào thép gai bên ngoài cửa sổ. Chúng trông rất cứng cáp và đáng sợ.

Tuy nhiên, tại sao anh lại cảm thấy điều này? Anh cảm thấy sợ hãi khi đi ra ngoài những hàng rào đó.

"Tôi...."

Nếu bất cẩn khi vượt qua hàng rào, anh chắc chắn sẽ bị thương. Tuy nhiên, chúng sẽ trở thành rào cản bảo vệ anh chừng nào anh còn ở trong căn cứ.

Khi nghĩ như vậy, anh cảm thấy lòng mình dịu lại.

Bầu trời đang sụp đổ. Có một thế giới không xác định đang ở ngoài kia, nơi mà các quy tắc ứng xử khi sống trong doanh trại hay bài luyện tập quân sự chẳng có ý nghĩa gì.

Anh quay lại và phát hiện ra Kim Dokja đang nhìn mình chằm chằm. Đôi môi của vị Trung sĩ nhấp nhô lên xuống như thể anh ấy muốn nói điều gì đó, nhưng rồi, một nụ cười ranh mãnh đột nhiên nở trên môi anh ta. "Này, nếu cậu muốn rời đi, cậu nên đọc nhiều sách hơn, anh bạn à."

"....Đọc nhiều sách có làm giảm thời gian tại ngũ không?"

Môi của Kim Dokja giật giật sau khi nghe câu hỏi đó. "Đọc một cuốn sách và viết báo cáo về nó có thể là đủ để cậu có được một kỳ nghỉ."

Một báo cáo đọc sách?

"Thấy không, sẽ có một cuộc thi viết báo cáo về sách được tổ chức trong bộ phận của chúng ta. Đọc và áp dụng vào nó. Nếu cậu được chọn, cậu sẽ được nghỉ ngơi như một giải thưởng."

Bảng thông báo mà Kim Dokja chỉ vào có một tấm áp phích quảng cáo cuộc thi báo cáo đọc sách của quân đội. Lee Hyunsung lần đầu tiên được biết rằng có một thứ như vậy tồn tại.

A, vậy là đúng rồi, cái cuộc thi báo cáo đọc sách này. Nếu anh viết, anh sẽ có thể kiếm được một kỳ nghỉ bên ngoài căn cứ.

"Khi cậu viết xong, cậu phải cho tôi đọc nhé?"

Sau cuộc điểm danh sáng hôm sau, Trung sĩ Kim Dokja đã biến mất.

*

"Chỉ còn lại hai chúng ta, vậy ai sẽ phải làm những công việc hàng ngày?" Thượng sĩ Jung Heewon lớn tiếng càu nhàu.

Lee Hyunsung bẽn lẽn cười và nhổ cỏ dại mọc gần căn cứ. "Chà, chúng ta không biết chuyện gì có thể xảy ra, thưa ngài. Đội trưởng có thể sẽ đột ngột trở lại, và.... "

Jung Heewon ngồi trên một băng ghế dài, tay chống cằm, quan sát Lee Hyunsung như thể anh là một dạng sống mới bí ẩn.

"Anh có thích nơi này không?"

Thượng sĩ thông thường sẽ không sử dụng tông giọng như vậy. Tuy nhiên, giọng nói của cô vẫn khơi gợi được một cảm giác khao khát không thể giải thích trong anh.

Có lẽ sự khao khát đó đã khiến anh ta trả lời thành thật ngay lập tức. "Đó không hẳn là thích hay không thích, thưa ngài."

Một nơi mà anh không cảm thấy thích hay không thích. Đó chính xác là ấn tượng của Lee Hyunsung về "quân đội".

"Ngoài ra, tôi không phải suy nghĩ về bất cứ điều gì khi tôi ở đây." Đúng vậy - đó là lý do tại sao anh chọn quân đội.

Khi ở đây, anh có thể quên đi thế giới bên ngoài. Việc làm, tuyển sinh, ánh nhìn của người khác, các vấn đề của thế giới bên ngoài, các vấn đề gia đình, những tình huống khó xử mà anh không bao giờ có thể giải quyết được cho dù anh có làm gì.

"....Nhưng gần đây thì, tôi nghĩ rằng tôi thích ở đây."

Dù sao thì chính xác là anh thích gì về nơi này? Anh không thể mô tả nó một cách chính xác.

⸢"Tôi thích em."⸥

Và tại sao trái tim anh lại đau đến vậy?

Thượng sĩ Jung Heewon đang nhìn thẳng vào anh đột nhiên lên tiếng. "Trong trường hợp đó, anh hãy ở lại đây, Lee Hyunsung. Hãy đợi chúng tôi cho đến khi chúng tôi trở lại."

Anh không thể trả lời rằng "Tôi không hiểu ý ngài cho lắm."

Vì đơn giản là anh không thể nghe nhầm những gì cô ấy nói. "Chúng tôi sẽ bảo vệ thế giới của anh."

Ngay lúc anh đang muốn nói điều gì đó, những tia sáng chói mắt từ trên trời đổ xuống, và Thượng sĩ Jung Heewon biến mất khỏi tầm nhìn của anh.

Ku-dududu....

Trước khi bất kì ai kịp nhận ra, những vết nứt đã nuốt chửng một nửa bầu trời. Và vì vậy, Lee Hyunsung trở nên đơn độc.

*

Tôi đang làm gì vậy?

Nơi này có thực sự là một căn cứ quân đội không? Quân đội mà tôi biết là.....

Lee Hyunsung lặp lại công việc hàng ngày của mình và tiếp tục bảo vệ căn cứ mà không có ai ở trong đó. Anh thức dậy vào một giờ cố định, điểm danh và tập luyện. Sau đó, anh hoàn thành việc rèn luyện tâm trí và bắt đầu công việc hàng ngày của mình.

Tuy nhiên, anh không còn việc gì khác để làm bây giờ cả. Anh thậm chí đã làm xong việc nhổ tất cả cỏ dại có trong căn cứ vào ngày hôm qua.

"....Báo cáo đọc sách."

Anh nhớ lại những lời của Kim Dokja một cách muộn màng.

Anh được yêu cầu phải viết bài báo cáo đó. Phải đọc một cuốn sách và viết báo cáo của mình về nó.

Lee Hyunsung đi đến thư viện của doanh trại. Như thể muốn cho cả thế giới biết rằng Kim Dokja đã từng ở đây, có một đống sách được tập hợp lại ngay một chỗ.

Anh đưa tay với lấy cuốn trên cùng của đống sách đó, đồng thời cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ này. Bản thân cuốn sách cũng rất quen thuộc.

⸢ Phù thủy xứ Oz, phiên bản 999 ⸥

Thậm chí là anh đã từng nghe đến tên cuốn sách này từ đâu đó. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ đọc nó trước đây. Lee Hyunsung lật mở trang bìa và bắt đầu đọc câu đầu tiên.

⸢ Người lính thiếc sợ hãi việc có một trái tim. ⸥

Một người lính thiếc, phải không? Đó hẳn là nhân vật chính của Phù thủy xứ Oz.

Anh tiếp tục lật từng trang.

⸢ Người đồng đội đầu tiên mà người lính thiếc gặp là một người thực sự rất đáng

sợ. Người lính thiếc gọi người đó là "Đội trưởng". ⸥

Khoảnh khắc khi đọc dòng chữ đó, đầu anh chợt đau nhói. Đội trưởng?

⸢ Người lính thiếc sau đó trở thành đồng đội với một thiên thần xinh đẹp. Khi thiên thần đó nổi giận, cô ấy thường biến thành ác quỷ. ⸥

Không hiểu sao tim anh lại nhói đau khi đọc những dòng đó.

⸢ Người lính thiếc đã trở thành đồng đội với một chiến binh mặc áo giáp dày. Người chiến binh thỉnh thoảng sẽ sử dụng thanh kiếm của mình để kiểm tra sức mạnh của người lính thiếc. ⸥

Tại sao, tại sao nó có cảm giác như mô tả này sẽ trở nên sống động ngay trước mắt anh ấy bất cứ lúc nào?

⸢ Người lính thiếc trở thành đồng đội với một con rồng phun những ngọn lửa đáng sợ. Con rồng đôi khi cũng hành động như một kẻ phiền toái. ⸥

Nhưng, tôi chưa từng gặp một sự tồn tại như thế bao giờ?

⸢ Và sau đó, một quỷ vương đến từ thế giới khác đã đánh cắp thứ quý giá nhất

đối với họ. ⸥

Mỗi khi anh đọc một câu, tất cả các loại cảnh tượng hỗn loạn và tiếng la hét hiện lên trong tầm nhìn của anh. Anh không quen với những cảnh tượng đó. Thậm chí là sau đó, toàn bộ cơ thể của Lee Hyunsung run lên.

Anh không thể hiểu được. Anh không hiểu câu chuyện này đang nói về cái gì.

Đơn giản là anh không thể hiểu được những gì tác giả đang muốn truyền tải.

Tệ hơn nữa, anh không hiểu tại sao nước mắt lại trào ra.

⸢ Và khi đến kết thúc của câu chuyện này, người lính thiếc đã nhận ra nỗi đau trong tim mình là gì. ⸥

⸢ Nỗi đau đớn đó cuối cùng đã trở thành trái tim của anh ấy. ⸥ Ngay khi đọc được dòng chữ đó, Lee Hyunsung đã nhớ lại. Tôi cũng từng có những người đồng đội như họ.

⸢ "Tôi rất muốn nghe câu chuyện của anh, Hyunsung-ssi, khi tất cả những bi kịch này kết thúc và câu chuyện của chúng ta không còn được coi là kịch bản nữa." ⸥

Đồng đội đầu tiên là một người lịch sự và ấm áp. Tất cả mọi người đều tuân theo sự dẫn dắt của anh ấy.

⸢ "Cho đến lúc đó, việc mọi người được an toàn chính là ưu tiên hàng đầu." ⸥ Đồng đội thứ hai là một người tốt bụng. Mọi người đều tin tưởng lời cô nói là

đúng đắn.

⸢ "Không, chờ đã. Điều quan trọng hơn là tất cả mọi người đều sống sót, ngay cả khi phải trả giá bằng một người. Tất nhiên, "một người" đó phải là Kim Dokja. Dù sao thì tên ngốc đó cũng sẽ tìm ra cách trở về từ cõi chết." ⸥

Đồng đội thứ ba là một người khôn ngoan. Mọi người đều nghĩ rằng những chiến lược mà cô ấy nghĩ ra sẽ thành công.

⸢ "Sẽ không có ai phải chết. Để nơi này cho tôi và đi đi."⸥

Đồng đội thứ tư là một người đầy quyền lực. Mọi người đều có thể giao lưng

mình cho anh ấy.

⸢ "Anh biết không, Hyunsung-ssi. Nếu tôi có bao giờ quên mất anh, thì... "⸥ Và, đồng đội thứ năm là...

⸢ "....thì, hãy giết tôi đi." ⸥

Những ký ức của anh đang trở lại trong anh. Từ từ, rất chậm, trái tim anh bắt đầu đập. Thật chậm rãi, nhưng với một cảm giác đặc biệt, mỗi nhịp đều cố gắng hết sức để nhấn mạnh rằng chúng đang bị tổn thương theo cách này, rằng đây là nơi mà một cơn đau như vậy tồn tại.

Làm sao mà anh có thể quên mất họ?

Lee Hyunsung nắm chặt tay, cơ thể run lên. Anh không nên ở nơi này.

Anh nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ. Những vết nứt lúc này đã bao phủ toàn bộ bầu trời. Khá rõ ràng là những người đồng đội của anh đã đi đến đâu.

Họ đã ra đi để bảo vệ thế giới mà anh đang mắc kẹt trong đó. Trong suốt thời gian đó, việc đối mặt với những thảm họa mà quân Bắc Triều Tiên thậm chí không thể so sánh được.

⸢ Lee Hyunsung tự nghĩ. "Tôi có sở hữu một sức mạnh như vậy không?" ⸥ [Chòm sao, "Bậc thầy thép", đang nhìn bạn.]

Nhà tài trợ của anh đang nhìn anh.

Tsu-chut, tsu-chuchuchut!!

Tuy nhiên, có gì đó khác với trước đây. Đó hẳn là Người tài trợ của anh, nhưng có một sự khác biệt nhỏ, mơ hồ trong ánh mắt mà anh cảm nhận được.

[Chòm sao, "Bậc thầy thép" hỏi bạn có bị thương không.]

Lee Hyunsung gật đầu.

⸢ Cảm xúc này, trái tim này, tôi muốn bảo vệ nó. ⸥

Anh đã sợ hãi. Sợ lại quên đi khoảnh khắc này, sợ trái tim lại ngừng đập. Sợ hãi những thứ đóng băng trong ánh sáng bạc lạnh giá.

Chính lúc đó, Nhà tài trợ đã nói chuyện với anh. [[Cậu có thể bảo vệ nó.]] Giọng nói của ông như thép rèn, tôi luyện qua hàng vạn năm.

[[Tuy nhiên, cậu có thể sẽ phải chịu thống khổ suốt đời vì hậu quả của việc thất bại khi bảo vệ nó.]]

"Ngay cả khi đó, nó vẫn ổn. Còn hơn là không có cơ hội bảo vệ họ."

Anh chỉ quen thuộc với những thứ mà anh đã đánh mất. Điều quan trọng là không để mất chúng một lần nữa.

[[Tên của cậu là Đế vương của Thanh kiếm thép.]]

Anh nhìn thấy hàng rào kẽm gai ở đằng xa đang vỡ vụn. Thế giới của những cuốn sổ tay hướng dẫn mà anh bảo vệ đang biến mất.

Lee Hyunsung bước tới, tiến về phía câu chuyện của chính mình.

*

"Dokja-ssi."

Chúng tôi hiện đang bảo vệ <Oz> trước sự sụp đổ.

Với sự suy tàn trong Câu chuyện của Bậc thầy Thép và ⸢ Phù thủy xứ Oz ⸥, hệ thống phòng thủ trên không của <Oz> đã sụp đổ.

Tôi có thể nhìn thấy hàng trăm thiết hạm đang vây quanh Oz. Chúng tôi đã phân chia sức mạnh của mình và bảo vệ hành tinh có lỗ hổng này khỏi hạm đội đó.

Ngay cả vậy, chúng tôi cũng đã đạt đến giới hạn.

Phe kia chủ yếu dựa vào các cuộc tấn công tầm xa bằng tàu của họ. Phương pháp duy nhất mà chúng tôi có thể phòng thủ hiệu quả là [Tàu mai rùa] của Lee Jihye và [Rồng Chimera] của Shin Yoosung.

Vấn đề ở đây là cả tàu của Lee Jihye và rồng của Shin Yoosung đều không thể hồi phục hoàn toàn sau những thiệt hại phát sinh trong "Đại chiến giữa Thần và Quỷ".

Ban đầu chúng tôi đến đây để giải quyết vấn đề đó, nhưng điều này... "Hệ thống phòng thủ trên không sẽ sớm hết năng lượng!"

Chúng tôi đã sẵn sàng cho trận chiến cuối cùng.

Jung Heewon hỏi. "Vẫn không thể liên lạc với bất kỳ Chòm sao nào khác?"

"Có chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra."

Có vẻ như những kẻ tấn công chúng tôi đã tham gia vào chuyện đó.

Han Sooyoung lớn tiếng càu nhàu. "Anh sẽ không hối tiếc về điều này chứ? Chúng ta có thực sự nên làm vậy không?"

Tôi gật đầu. "Lee Hyunsung luôn chiến đấu trên tiền tuyến vì chúng ta. Đã đến lượt chúng ta trả món nợ đó."

Những người đồng đội cũng đồng ý với tôi.

Yoo Joonghyuk hiện đang ở trên đỉnh của tòa nhà cao nhất hành tinh, trong khi Jung Heewon đang phát ra một Trạng thái mạnh mẽ không thua kém bất cứ ai, quyết tâm của cô ấy rất kiên cường và không dễ gì lay chuyển.

⸢ Chúng tôi sẽ tin tưởng vào Lee Hyunsung. ⸥

Tôi không chắc chính xác chúng tôi có thể câu được bao nhiêu thời gian ở đây.

Tôi chỉ có thể cầu nguyện là nó sẽ đủ cho Lee Hyunsung.

"Nó đang đến!"

Ka-boooooom!!

Hàng trăm chiến hạm ở đằng xa đồng loạt khai hỏa. Những viên đạn ma thuật, với số lượng quá đủ để phá hủy hoàn toàn một hành tinh, trút xuống như mưa.

Chúng tôi giải phóng tất cả các Trạng thái của mình. Chúng tôi phải chống chọi với làn sóng tấn công này cho dù thế nào đi nữa.

Sau khi thu thập tất cả ma lực...

Ngay giây phút tiếp theo.

Một ánh sáng bàng bạc rộng lớn đột nhiên bao trùm cả thế giới.

Một rào chắn bảo vệ khổng lồ làm từ kim loại của Câu chuyện trải rộng giữa bầu trời. Qua lớp rào chắn nửa trong suốt, tôi nhìn thấy đạn của các thiết hạm đang vô lực phát nổ ở bên ngoài.

"Mọi người biết không, bị bỏ lại một mình ở một nơi như thế không phải là một trải nghiệm hạnh phúc lắm đâu."

Đây không phải là Câu chuyện của ⸢Phù thủy xứ Oz⸥. Không, đó là một Câu chuyện mới, có nguồn gốc hơi khác.

⸢ Trong thế giới đó, anh ấy được gọi là Thiết Kiếm Đế Vương. ⸥

Kwa-kwakwakwa!!

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Hơi nước bao phủ toàn bộ hành tinh. Kim loại lan ra như những cành cây khổng lồ bắt đầu phủ trắng bề mặt của hành tinh.

Đây là vật liệu cứng nhất được tìm thấy trong, thứ kim loại duy nhất trong Truyền thuyết có khả năng đối phó với vũ khí đáng sợ của những Chòm sao cấp Thần thoại.

[Một số lượng lớn các Chòm sao ngạc nhiên trước quy mô của Câu chuyện này!]

Và đây rồi, Thánh tích đủ mạnh để bao phủ hoàn toàn một hành tinh bằng kim loại. Đó là hệ thống phòng thủ trên không mà hành tinh <Oz> luôn tự hào khoe khoang, [Thép cuối cùng].

"Đội trưởng Lee Hyunsung từ Bộ chỉ huy Quái vật khổng lồ Đặc biệt, đang báo cáo."

Người đàn ông mà tôi quen thuộc, may mắn có được chiều cao hơn cả Yoo Joonghyuk, và kiêu hãnh với thân hình rắn chắc nhất.

"Tôi đã được xuất ngũ hôm nay."

Lúc này, có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời đang dao động.

[Các chòm sao từ Tinh vân rất kinh ngạc trước sự hồi sinh của "Bậc thầy thép"!]

Và bây giờ, đã đến lúc phản công.
Bình Luận (0)
Comment