Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 91

 91. Chương 91.

Sau buổi thi, Sở Tinh Ninh dọn dẹp lại giấy nháp, chuẩn bị chờ Sở Thao đối chiếu đáp án. Thường thì hai người bọn họ sau khi đối chiếu đều có thể tính ra được điểm của bản thân. Môn thi này anh làm bài rất thuận lợi, hầu như không gặp phải trở ngại gì, cho nên chỉ đơn giản kiểm tra lại một lần nữa, cũng không thấy có sơ hở gì lớn. Sở Tinh Ninh có dự cảm, thành tích lần này của mình chắc sẽ cao hơn.

Anh biết Sở Thao ở phòng thi số 11, cho nên đã cố ý nộp bài trước 10 phút, rồi chờ ở cửa phòng thi của cậu.

Sở Thao không có thói quen nộp bài trước, cậu vĩnh viễn sẽ kiểm tra lại bài làm của mình tới giây cuối cùng, theo cách nói của cậu thì không thể lãng phí bất luận một giây nào khi đi thi, như vậy chẳng sợ có thi không tốt thì cũng có thể dễ dàng tha thứ cho mình vì đã cố gắng hết sức.

Sở Tinh Ninh cúi đầu nhìn di động, trong lúc thi, trường học vẫn chặn sóng tín hiệu, vì vậy mà di động chỉ như một cục sắt vụn.

Anh cất điện thoại vào túi, dùng khuỷu tay chống lên lan can, hơi cong mình, dựa toàn bộ trọng lượng cơ thể lên lan can, chán đến chết nhìn xuống tầng.

Phòng thi số 11 này ở tầng 3, không cao lắm, bình thường luôn luôn có một đống người tụ tập dưới đại sảnh, giờ lại không có một ai. Hoa văn rối rắm của đá cẩm thạch lát nền dưới đại sảnh làm cho người không cẩn thận nhìn chằm chằm một lát sẽ bắt đầu hoa mắt.

Bỗng chốc có một cô giáo mang giày cao gót đi ngang qua, cô ôm một xấp bài thi trắng bóng rất lớn với bước chân vững vàng, thanh âm lộc cộc quanh quẩn khắp đại sảnh.

Nộp bài trước 10 phút vẫn còn hơi sớm. Sở Tinh Ninh âm thầm cân nhắc. Hành lang các tầng vừa lạnh lẽo vừa quạnh quẽ, còn không có nơi ngồi, không bằng ở trong phòng thi ngồi thêm một vài phút, còn có thể nghỉ ngơi dưỡng sức.

Trong lúc anh đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên cửa phòng 11 mở ra từ bên trong. Anh đứng cách cửa không xa cho nên một cơn gió lùa thổi quát qua làm cho đồng phục dài rộng dính ở trên người.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua. Người ra khỏi phòng không phải là Sở Thao mà là Phó Khải Nghĩa.

Sở Tinh Ninh đương nhiên nhận thức Phó Khải Nghĩa, vì dù sao khi bắt đầu vào sơ trung, hai người thường xuyên giao phong trên bảng xếp hạng của khối, trước kia dù là bình chọn cán bộ lớp ưu tú hay là cuộc thi con ngoan trò giỏi gì thì Phó Khải Nghĩa cũng là đối thủ cạnh tranh của anh.

Nhưng thực ra hai người bọn họ lại chẳng thân quen gì, Sở Tinh Ninh chỉ có thói quen mỗi lần có bảng thành tích thì liếc qua nhìn tên người kia một chút mà thôi.

Hơn nữa, đáng tiếc là, từ nhỏ đến lớn, bọn họ chưa từng được xếp vào cùng một lớp. Có đôi khi Phó Khải Nghĩa thi kém hơn anh, anh muốn nhìn xem đối phương bị sai sót ở đâu, nhưng lại cảm thấy tùy tiện mượn bài thi của đối thủ là cực kỳ mạo phạm, cho nên chưa từng chào hỏi gì qua với Phó Khải Nghĩa.

Lần này, ngẫu nhiên gặp ngoài phòng thi, Sở Tinh Ninh cảm thấy sửng sốt một chút. Nhưng không coi Phó Khải Nghĩa như không khí mà vẫn nhìn hắn.

Trên mặt Phó Khải Nghĩa tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng thực ra hô hấp của hắn như ngừng lại. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, vừa từ phòng thi bước ra lại có thể gặp được Sở Tinh Ninh. Hơn nữa, hiển nhiên Sở Tinh Ninh nhận thức hắn, chỉ không biết chào hỏi như thế nào thôi. Vì vậy, hắn coi như Sở Tinh Ninh đang biểu hiện lấy lòng hắn.

Hắn yên lặng ấn ấn ngón giữa, cố nén những xao động trong lòng, cố gắng tỏ ra trầm ổn, bình tĩnh gật đầu với Sở Tinh Ninh.

Lông mi người kia run lên, cười gật đầu với hắn. Hắn chưa từng đứng gần Sở Tinh Ninh như vậy bao giờ, cho nên rõ ràng đứng ngây ra. Hắn luôn biết Sở Tinh Ninh rất đẹp, hắn có cảm tình với người ấy, trừ bội phục thành tích ra thì đương nhiên là vì giá trị nhan sắc rồi. Nhưng hắn vẫn xem nhẹ lực sát thương giá trị nhan sắc của người kia.

Ở khoảng cách không tới 2 bước, Sở Tinh Ninh nở nụ cười. Hắn có thể nhìn thấy từng sợi lông mi rất dài, đôi mắt với độ cung mượt mà, nhu hòa, không hề có lực sát thương, vừa cong lên một cái, mí mắt người kia hằn sâu, vừa vô tội lại đáng yêu.

Từ trước tới nay hắn chưa từng có cảm giác nào như thế này với bất kỳ một Omega nào khác, cảm giác ấy là thấy từng tấc từng nét trên người đối phương đều làm mình rung động.

Phó Khải Nghĩa hít sâu một hơi, ngửi được một hương vị cam quýt thơm ngọt, sung sướng. Trách không được có nhiều Alpha lại mơ tưởng đến Sở Tinh Ninh như vậy, hơn nữa còn không thèm xem xét đến độ xứng đôi của tin tức tố, chỉ cần khuôn mặt kia cũng là tin tức tố lợi hại nhất rồi.

Hắn nhịn không được mở miệng hỏi với thanh âm trầm ấm:

"Sao cậu lại tới đây?"

Sở Tinh Ninh chuyển hẳn người qua, lưng dựa vào lan can:

"Ồ, tôi chờ em trai tôi."

Lan can chỉ tới mấp mé eo của anh, Sở Tinh Ninh vừa dựa vào thì nửa người trên của anh tựa như ngả ra sau.

Phó Khải Nghĩa không cầm lòng được giơ tay kéo anh lại:

"Cậu đứng vào trong một chút."

Sở Tinh Ninh sửng sốt, sau đó cười thoải mái đáp:

"Cảm ơn nhé."

Cá tính của anh có chút thiên về Alpha, không câu nệ tiểu tiết, cũng rất thích chút gì đó kích thích. Dựa vào lan can như vậy không phải lần đầu anh làm, thậm chí anh còn ngả cả nửa người trên ra ngoài.

Nhưng mà, người này quan tâm anh, cho nên anh cũng không cần giải thích nhiều.

Phó Khải Nghĩa mím môi, bất động thanh sắc buông tay ra. Rõ ràng là hai người đều mặc đồng phục, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy tay áo của Sở Tinh Ninh tựa hồ mềm mại hơn, mỏng manh hơn của hắn.

"Sở Thao ngồi ngay sau tôi, lúc tôi ra thì thấy cậu ấy đang kiểm tra lại."

Lúc hắn nộp bài thi, theo bản năng có quay đầu nhìn thoáng qua tiến độ làm bài của Sở Thao, để đánh giá trình độ của cậu.

Nửa học kỳ trước, Sở Thao tiến bộ quá nhanh, tất nhiên đã lọt vào danh sách những người hắn chú ý.

Nhìn lâu cũng không tốt, cho nên hắn chỉ phỏng đoán, Sở Thao còn khoảng 4 đề bài nữa chưa kiểm tra, chỉ chậm hơn hắn một chút, nhưng cũng rất lợi hại rồi.

Sở Tinh Ninh nhẹ nhàng nói:

"Ồ, Tôi chỉ chờ nó ra để so đáp án một chút thôi, không vội lắm."

"Vậy thì với tôi cũng được đúng không?" Phó Khải Nghĩa bất thình lình nói.

Sở Tinh Ninh nhướng mày, ngoài ý muốn nói:

"Cậu nói gì?"

Phó Khải Nghĩa lặp lại:

"So đáp án, so với tôi cũng giống nhau mà."

Thật ra bình thường hắn lười làm những việc như đối chiếu đáp án này, bởi vì hắn quá tin tưởng vào chính mình, thậm chí còn thấy tự phụ, cho nên dù đáp án có khác với người khác, hắn cũng không cho rằng mình sai.

So đáp án với hắn mà nói là vô nghĩa. Nhưng nếu Sở Tinh Ninh muốn, hắn có thể.

Sở Tinh Ninh chần chờ vài giây, sau đó thuận theo tự nhiên lấy giấy nháp của mình ra:

"Cũng được."

Đáp án của Phó Khải Nghĩa nhất định là bảo đảm hơn, hơn nữa anh cũng có thể mượn cơ hội này lĩnh hội một chút thực lực của người kia.

Hai người giơ giấy nháp đứng so đáp án ở hành lang. Tất cả lực chú ý của Sở Tinh Ninh đều trên trang giấy, nhưng lực chú ý của Phó Khải Nghĩa thì một nửa ở trên người người đối diện.

Môn toán so đáp án rất nhanh, hơn nữa độ chính xác của hai người bọn họ lại rất cao, quá trình không cần phải xem, chỉ cần so kết quả cuối là được rồi. Hai phút sau, Sở Tinh Ninh thở dài một cái:

"Đáp án cuối không khác nhau là mấy."

Toàn bộ đáp án của anh và Phó Khải Nghĩa hầu như đều giống nhau, như vậy cũng không có bất luận tranh chấp gì.

Phó Khải Nghĩa gật gật đầu:

"Lần này cậu thi không tồi."

Sở Tinh Ninh cất tờ giấy nháp đi: "A, cậu cũng vậy."

"Môn Lý của cậu ổn chứ?" Đột nhiên Phó Khải Nghĩa hỏi.

"Hả?" Sở Tinh Ninh nhìn chằm chằm hắn vài giây, sau mới nói:

"Cũng được."

Phó Khải Nghĩa bất động thanh sắc nói:

"Vậy ngày mai cậu có thể chụp tờ nháp rồi gửi trực tiếp cho tôi, tôi cũng gửi của tôi cho cậu, cùng đối chiếu đáp án xem thế nào."

Sở Tinh Ninh không có dị nghị, nói:

"Cũng được, để tôi thêm cậu vào Wechat."

Anh chủ động lấy di động ra nhưng lại nhớ hiện tại trường còn đang chắn sóng tín hiệu.

"A.... Nếu không tôi cho cậu số Wechat, bao giờ có mạng thì thêm tôi vào được không." Sở Tinh Ninh kiến nghị.

"Được á." Phó Khải Nghĩa cong môi, lấy bút từ trong túi ra, rồi lại xé một mảnh giấy nhỏ đưa cho Sở Tinh Ninh.

Sở Tinh Ninh nhận bút, rồi viết số Wechat của mình lên tờ giấy, nét chữ của anh rất đẹp, mỗi chữ cuối cùng anh có thói quen ấn một chút rồi hơi móc lên.

Tên Wechat của Sở Tinh Ninh là Polaris.

Sao Bắc Cực.

Thiên vận vô cùng nhưng sao Bắc Cực không hề đổi thay.

Ngón tay của Phó Khải Nghĩa cọ xát vào mảnh giấy kia, yên lặng nắm chặt nó trong lòng bàn tay.

Tiếng chuông vang lên, buổi thi kết thúc, thấy cô giáo bắt đầu thu bài.

Phó Khải Nghĩa phục hồi lại tinh thần, nhàn nhạt nói với Sở Tinh Ninh:

"Tôi đi trước đây."

"Ừ." Sở Tinh Ninh đem sự chú ý đặt vào cửa phòng thi, anh đang chờ Sở Thao ra ngoài.

Phó Khải Nghĩa thấy Sở Tinh Ninh không để ý, cũng không nói thêm gì nữa, xách túi vội vàng lên tầng.

Sở Tinh Ninh chỉ coi đó là thoáng qua, ngay cả lúc gặp Sở Thao anh cũng không nhắc tới chuyện này. Buổi tối, năm 3 bọn họ vẫn phải ở lại trường tự học, Sở Thao và Giang Thiệp đi tới nhà ăn, còn Sở Tinh Ninh thì ra ngoài gặp Bùi Giáng.

Bùi Giáng học sơ trung năm 3 tại trường trung học Kỳ Dương cách trường bọn họ không xa, cũng là năm cuối, sắp phải thi lên cấp.

Lúc bọn họ mới quen không lâu, Bùi Giáng còn đáng thương hề hề, làm nũng mượn tài liệu học của Sở Tinh Ninh để học bổ túc, nhìn bộ dáng sợ không lên được lớp của hắn. Sở Tinh Ninh thật sự mềm lòng, không chịu nổi Bùi Giáng chơi xấu cho nên mới cho hắn không ít tài liệu ôn tập. Sở Tinh Ninh còn sợ người kia không hiểu, không biết cách học, cho nên còn đem toàn bộ phương pháp học của mình dạy cho Bùi Giáng.

Thỉnh thoảng dưới sự cầu xin của Bùi Giáng anh còn đi ăn tối và dành thời gian giảng bài cho người kia. Với anh mà nói điều này rất khó có được bởi vì nếu không phải thật sự có thiện cảm, Sở Tinh Ninh cũng sẽ không trả giá tới vậy, trước áp lực thành tích cũng như những bài thi thử ngập đầu, sẽ không ai làm như vậy cả.

Nhưng sau, ngoài ý muốn anh nghe được, Bùi Giáng vốn là người xếp thứ nhất toàn khối của trường Kỳ Dương. Bùi Giáng không cần bất luận người nào giảng bài, thành tích so với Sở Tinh Ninh năm đó chỉ có hơn chứ không kém.

Điều này làm cho Sở Tinh Ninh tức giận, thậm chí anh còn cãi nhau với Bùi Giáng.

Cứ như vậy, lý do để Bùi Giáng ở bên người anh đã không còn, hóa ra tất cả đều là những kế hoạch tỉ mỉ được bày ra.

Sở Tinh Ninh ghét nhất người khác lừa dối mình. Anh rất thông minh không phải không rõ mọi việc, anh chỉ không muốn suy đoán nhân tâm người khác.

Huống chi là anh bạn nhỏ Bùi Giáng này, anh cho rằng, cậu bé này chắc hẳn là một người đơn thuần, đơn giản.

Sau việc kia anh vốn đã tính xa cách Bùi Giáng nhưng thực sự không thể chịu nổi kẻ này làm nũng chơi xấu, vừa rơi lệ, vừa xin lỗi, giống như một bé con đi lạc, gắt gao ôm lấy chặt lấy anh không buông tay.

Khi anh thấy bả vai run rẩy kia, cùng giọng nói tủi thân:

"Em làm như vậy tất cả đều vì quá thích anh, em không biết nên làm như thế nào mới được ở bên cạnh anh."

Cứ như vậy, anh mềm lòng.

Sau đó, mọi việc lại khôi phục như bình thường, anh không cần giảng đề cho Bùi Giáng nữa, nhưng Bùi Giáng vẫn thường xuyên chạy tới cửa trường bọn họ.

Bùi Giáng còn nói, chưa chắc đã thi vào cao trung trọng điểm này, mà chờ tới khi Sở Tinh Ninh thi đại học xong, hắn sẽ tìm trường cao trung ở cạnh trường đại học của Sở Tinh Ninh, như vậy mỗi ngày bọn họ có thể gặp mặt rồi.

Tuy rằng lời này không biết có thể thực hiện được hay không, vì dù sao làm gì có cha mẹ nào mặc kệ con cái nhà mình tùy hứng như vậy, nhưng Sở Tinh Ninh vẫn rất cảm động. Có đôi khi Bùi Giáng sẽ dùng một số thủ đoạn nhỏ, nhưng ít nhất đối với anh là chân thành.

Sở Tinh Ninh đi tới cửa trường, Bùi Giáng đã đứng đó chờ anh. Đừng thấy Bùi Giáng chưa tới 16 tuổi mà lầm, vóc dáng của hắn đã cao xấp sỉ Sở Tinh Ninh rồi, nhưng khuôn mặt vẫn thiên chân non nớt, ánh mắt lại trong suốt, ôn nhuận, phảng phất như mặt hồ thanh triệt nhìn thấy cả đá cuội dưới đáy hồ.

Sở Tinh Ninh vừa mới tới gần, Bùi Giáng hận không thể ôm lấy anh, dính trên người anh. Sở Tinh Ninh nhanh chóng đẩy người này ra, ngượng ngùng thấp giọng nói:

"Nhiều người đang nhìn như vậy, em rụt rè một chút đi."

Bùi Giang dẩu miệng, cố ý bất mãn nói:

"Tại sao anh nhìn thấy em lại không kích động gì á?"

Sở Tinh Ninh buồn cười, sờ sờ đầu hắn:

"Không phải mỗi ngày chúng ta đều gặp mặt sao."

"Nhưng mà .... nhưng mà đã mấy giờ em không gặp anh rồi, khó chịu muốn chết."

"Tại sao lại có thể làm nũng như vậy!."

Sở Tinh Ninh bất đắc dĩ, Bùi Giáng luôn có biện pháp để anh mềm lòng, áy náy, sau đó không tự chủ đối tốt với người này.

Hai người họ tìm một cửa hàng bán bún gạo có tiếng ở gần đó, tới nơi phải xếp hàng một hồi lâu, mới có thể đi vào ngồi. Sở Tinh Ninh chọn một phần bún chay, còn Bùi Giáng là một phần đầy đủ.

Trước khi bún được bưng lên, Sở Tinh Ninh đặt điện thoại trên mặt bàn, đứng lên nói với Bùi Giáng:

"Anh tới buồng vệ sinh rửa tay một chút, em để ý di động giúp anh."

"Được ạ." Bùi Giáng ngọt ngào cười cong cong đôi mắt.

Hắn một tay chống cằm một tay, một tay ung dung gõ mặt bàn. Chung quanh có mấy bàn học sinh cao trung trộm liếc mắt nhìn hắn. Lúc đầu là nhìn Sở Tinh Ninh, cảm thấy anh quá xinh đẹp, vẻ đẹp tinh xảo không thể khinh nhờn. Sau lại nhìn Bùi Giáng, cũng rất đẹp, khuôn mặt thâm thúy, ánh mắt hoạt bát sinh động, trên người mang theo chút trẻ con chưa nảy nở.

Hai người với hai phong cách xinh đẹp hoàn toàn bất đồng, nhưng đều hấp dẫn người, ít nhất làm người không thể rời mắt được.

Nhưng khi nhận thấy được ánh mắt của bọn họ, bỗng nhiên Bùi Giáng ngẩng đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nhìn lướt qua. Khí chất của hắn hoàn toàn thay đổi, cái loại thiên chân vô tà, sạch sẽ của trẻ nhỏ đã biến mất sạch sành sanh, hiện giờ với tròng mắt đen bóng, lạnh lẽo, lập lòe thể như đang chán ghét cảnh cáo, làm đám người đang nhìn hắn nhịn không được khiếp đảm chột dạ, tránh đi.

Người chung quanh nhanh chóng vỡ lẽ, hắn chỉ dùng gương mặt có tính mê hoặc, biểu hiện ngoan ngoãn dính nhớp, thiên chân vô tà kia đối với người vừa rời đi mà thôi.

Sở Tinh Ninh còn chưa về, nhưng di động của anh lại đột nhiên sáng lên. Bùi Giáng đảo mắt qua, đôi mắt híp lại.

Hắn cầm di động của Sở Tinh Ninh lên, cẩn thận nhìn về phía cửa phòng vệ sinh, sau khi xác định Sở Tinh Ninh còn chưa về, lúc này hắn mới nghiêm túc nhìn xem.

Một tin tức thêm bạn mới.

Bùi Giáng nhăn mày, hắn dùng mật mã Sở Tinh Ninh nói cho hắn để mở khóa di động.

Bình Luận (0)
Comment