Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 102

Tấn công đóng giữ, phòng thủ rút lui.

Người của công hội Nhất Trụ Kình Thiên vừa rút đi, Bị Thịt Rỗng lập tức sáp lại gần Quan Miên hỏi thăm tin tức: “Thế nào? Nghe anh nói xong Vạn Thọ Vô Cương có phải đã thay gân đổi cốt, biến thành một con người mới? Hay là đau khổ không chịu nổi, hận sao xưa nay mình chưa từng làm người bao giờ?”

Quan Miên nói: “Nếu muốn biết thì chi bằng cậu thử với tôi xem xem?”

Bị Thịt Rỗng u oán nói: “Mộng Xuân, tại sao anh không dịu dàng với em một tí hở anh?”

Quan Miên đi đến bên cạnh Xích Đu Đung Đưa, khẽ hất cằm và nói: “Bởi vì gout của mỗi người đều khác nhau.”

Bị Thịt Rỗng: “…”

Ám Hắc Đại Công lên mạng đúng bảy giờ bốn mươi lăm phút. Mười bốn phút sau đó cho tới bảy giờ năm mươi chín, anh không nhận được tiểu tinh linh, tâm trạng của anh tốt vô cùng.

Vừa đúng tám giờ, Quan Miên xuất hiện trước mặt anh.

NPC phụ trách nhiệm vụ đánh tranh thiếu điều bị chôn vùi trong biển người.

May mà nhiệm vụ có chức năng phát tin công cộng.

[Hệ thống] Thi nhân hát rong Egli giao nhiệm vụ Đánh Tranh đại trà, nhận hay không?

Quan Miên và Ám Hắc Đại Công cùng nhận nhiệm vụ, như vậy thì sẽ làm được hai lần. Nhỡ một lần không thành công thì vẫn còn cơ hội khác, không cần đợi hôm sau mới nhận lại được.

Nhiệm vụ đánh tranh của Ám Hắc Đại Công là giết sói bảy đầu ở Poole.

Quan Miên nói: “Nghe nói độ khó của nhiệm vụ đánh tranh tỷ lệ thuận với level của game thủ đấy.”

Ám Hắc Đại Công vô cùng biết điều, “Là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.”

Quan Miên nói: “Cố lên.”

Thái độ thản nhiên của cậu khiến Ám Hắc Đại Công không khỏi nhớ lại lúc mới quen, anh đi luyện cấp với Quan Miên, nhưng lúc đó là anh ngồi chơi xơi nước, Quan Miên làm khổ sai. Không ngờ thời thế đổi thay, mới qua mấy tháng đã phải đổi vai.

Quan Miên nói: “Công hội mấy anh có làm gương được không?”

Ám Hắc Đại Công hỏi: “Đằng ấy cần à?” Làm gương không phải chuyện khó, tốn tí tiền mài một lúc là ra, chẳng qua công dụng chưa biết hay dở thế nào thôi.

Quan Miên nói: “Là anh cần. Dùng để nhắc nhở bản thân mỗi khi lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.”

Ám Hắc Đại Công cười hỏi: “Không phải có đằng ấy rồi sao?”

Quan Miên nói: “Anh muốn tôi làm bảo mẫu à? Nhưng dù là bảo mẫu cũng đâu thể nào theo anh 24/7.”

Ám Hắc Đại Công đáp: “Nhưng vẻ mặt của tôi chỉ thay đổi phong phú vì đằng ấy thôi.”

Quan Miên bỗng nhiên vỗ vai anh.

Ánh mắt Ám Hắc Đại Công trở nên dịu dàng.

Quan Miên chỉ xuống đất vào bảo: “Tới kìa.”

Sói bảy đầu là quái cấp 83. Ám Hắc Đại Công cấp 82, đánh vừa khéo. Nhưng tranh không phải dễ kiếm, Ám Hắc Đại Công đánh chết mười hai con mới chỉ tìm được một mảnh nhỏ.

[Tranh ghép của Egli]: Xin hãy căn cứ vào địa điểm trong tranh để tìm nhiệm vụ kế tiếp.

Ám Hắc Đại Công giao tranh ghép cho Quan Miên.

Quan Miên nói: “Có cây có núi, chỗ này được đấy.”

Ám Hắc Đại Công nói: “Mộng Đại Lục có tối thiểu hơn trăm nơi như vậy.”

“Cây trên núi màu đỏ, cây phong à?” Quan Miên nói.

Ám Hắc Đại Công nói: “Núi Madeira.”

Hai người vội chạy tới núi Madeira, quả nhiên nhìn thấy một cây phong đỏ đang nhe nanh múa vuốt với họ.

Ám Hắc Đại Công nói: “Tôi đến đây không dưới năm lần, lần đầu tiên biết ở đây có yêu cây đó.”

Quan Miên nói: “Công ty của Mộng Đại Lục xưa giờ luôn biết cách tái sử dụng.”

Ám Hắc Đại Công cười cười xông lên đánh quái.

Lần này thuận lợi hơn lần trước, chỉ đánh tới cây thứ sáu là đã nhả ra một mảnh.

Trước khi giao mảnh ghép cho Quan Miên Ám Hắc Đại Công đã nhận ra địa điểm trên đó, “Vanrell.” Dù là hình ảnh trước hay sau khi nó biến thành đống đổ nát, anh chỉ cần liếc sơ là nhận ra ngay. Huống chi trên mảnh ghép còn để hình một tòa giáo đường bắt mắt gợi ý.

Mỗi lần tới Vanrell là mỗi lần nhìn thấy những thay đổi to lớn. Nếu Công hội Tinh Nguyệt là xây dựng vì để hoàn thành nhiệm vụ thì Công hội Đế Diệu là toàn tâm toàn ý vùi đầu vào xây dựng. Với những game thủ vào chơi cho vui đúng là không dễ, chỉ dựa vào lãnh tụ tinh thần như Ám Hắc Đại Công vẫn không đủ, quan trọng nhất chính là có người lãnh đạo tích cực như Lòng Son Chiếu Sử Xanh, chỉ cần lúc làm việc là có thể nhìn thấy, chuyện gì cũng đi đầu làm gương.

Nhìn thấy Ám Hắc Đại Công, không ít thành viên vẫy tay chào hỏi. Vì hồi đó Ám Hắc Đại Công từng “giận dữ bẻ hoa”, game thủ nữ đều biết rõ quy tắc chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không được đến gần, vì vậy đành lặng lẽ gửi những ánh mắt ngưỡng mộ về phía anh.

Hai người đi đến vị trí của giáo đường cũ, bây giờ ở đây cũng là giáo đường nhưng với phong cách hoàn toàn khác. Tuy vẫn là thần điện Quang Minh nhưng đã không còn mang màu trắng truyền thống, mà kết hợp giữa xám tro và vàng kim, trông càng bắt mắt hơn màu trắng thuần lúc xưa.

Quan Miên nói: “Nếu tôi là quái nhất định sẽ không ló mặt ở nơi này.”

Một cái cây to đột nhiên từ dưới đất mọc lên, rễ cây còn to hơn cả Quan Miên, nó vươn cành ra quất về phía Ám Hắc Đại Công.

Ám Hắc Đại Công vừa che chở cho Quan Miên lùi về, vùa thở dài bảo: “Đây là di vật duy nhất còn sót lại sau khi Vanrell biến thành đống hoang tàn.”

Quan Miên nói: “Trước khi đánh chết nó, anh có thể chụp một tấm di ảnh cho nó làm kỷ niệm.”

Ám Hắc Đại Công tung người bay lên chặt đứt cành cây, sau đó tranh thủ nhướng mày cười với Quan Miên trước khi lại nhảy lên lần nữa.

Quan Miên ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, ung dung xem kịch.

Nhưng chẳng mấy chốc trước mặt cậu lại xuất hiện rất nhiều chướng ngại vật.

Người của Công hội Đế Diệu thấy Ám Hắc Đại Công gặp phải quái đều ùn ùn kéo sang giúp đỡ.

Đời có câu song quyền khó địch bốn tay, huống hồ cái cây này chẳng có quyền nào mà số người đến không chỉ có bốn tay, mà phải là bốn trăm tay.

Cây to ngã xuống cái rầm. Ám Hắc Đại Công nhanh tay nhặt đồ rồi vội vàng chui ra khỏi đám đông, kéo Quan Miên chuẩn bị bỏ đi, nhưng đột nhiên trên đầu hai người xuất hiện bóng râm. Lòng Son Chiếu Sử Xanh nhảy xuống khỏi lưng thú cưới, đứng ngay trước mặt bọn họ. Theo sau anh ta là Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta.

Ám Hắc Đại Công nói: “Hai người tới trễ rồi, nhiệm vụ kết thúc, nhưng xin nhận tấm lòng.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Nghe nói cái cây vừa bị chặt hồi nãy là di tích lịch sử quý báu nhất của công hội mình đó anh.”

Ám Hắc Đại Công cười bảo: “Cậu đừng bảo tôi cậu tin cái cây đó chỉ có một thôi đấy?” Đánh tranh không phải nhiệm vụ lạ gì, mỗi tháng đều làm vài lần, với tác phong tận dụng tuần hoàn tận dụng triệt để tận dụng đến không còn gì có thể tận dụng được nữa, trừ phi công ty game đóng cửa, bằng không cái cây này sẽ không ngừng tái sinh đến ngày trời cùng đất tận.

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Dù không phải chỉ có một cây nhưng cũng phải là cớ để anh phá hoại môi trường!”

Ám Hắc Đại Công liếc Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta một cái, khoanh tay nói: “Vậy thì thế nào?”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Đương nhiên phải bồi thường. Anh biết đó, nhiệm vụ xây trấn chúng ta đã đạt yêu cầu, vấn đề hiện tại là nhiệm vụ phụ. Nhiệm vụ phụ của Công hội Tinh Nguyệt làm cũng được kha khá rồi, chúng ta phải tăng tốc mới được.”

Ám Hắc Đại Công nói: “Tôi nhớ tôi đâu còn là hội trưởng nữa.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Về mặt sinh lý thì không, nhưng tâm lý thì có.”

Ám Hắc Đại Công nói: “Thuốc độc thường được giấu trong những lời xu nịnh.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cười hắc hắc bảo: “Có một cách cứu mạng gọi là lấy độc trị độc. Trọng tâm bị lái đi xa quá. Em chỉ nghĩ không biết có thể nhờ người trong công ty anh đến nộp thuế giùm được không.”

“Theo tôi thì họ không có nghĩa vụ đó.” Thấy cậu há miệng toan nói gì đó, anh vội ngắt lời cậu ta: “Tôi hiểu ý của cậu. Nhưng theo tôi biết thì rất nhiều người trong số họ không có thói quen chơi game, cũng không có buồng game, vì vậy cách của cậu trên lý thuyết rất hay nhưng không thực tế khi đưa vào hành động.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta rầu rĩ nói: “Các anh không thể phát vài buồng game cho họ sao?”

Ám Hắc Đại Công phì cười, “Lý do gì?”

Quan Miên tiếp lời: “Quà giáng sinh.”

Ám Hắc Đại Công nói: “Còn ba tháng nữa mới tới giáng sinh.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta lắc đầu nói: “Đây chính là bộ mặt xấu xa của tầng lớp tư bản. Tặng quà còn phải có cớ!”

Ám Hắc Đại Công nói: “Tặng quà mà không có cớ là làm từ thiện.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta lấy cùi chỏ huýnh Lòng Son Chiếu Sử Xanh, “Anh không nói gì hết hả?”

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Tôi hết muốn làm rồi.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta hết hồn, “Anh đúng là điển hình của kiểu đã không nói thì thôi, hễ mở miệng là khiến người ta giật mình!”

Ám Hắc Đại Công nói: “Để Giang Sơn làm đi, cậu ấy làm được đấy.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Hai anh đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày!” Cậu ta đột nhiên quay sang Quan Miên, “Không ai muốn làm đúng không? Em đề cử Mộng Xuân Không Tỉnh!”

Quan Miên nhướng mày.

Ám Hắc Đại Công phá ra cười và bảo: “Tôi ủng hộ. Nếu cậu ấy làm hội trưởng, nhiệm vụ phụ tôi sẽ lo.”

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Không ý kiến.”

Quan Miên nói: “Nghe nói điều kiện cơ bản để được một đảng để cử đi tranh cử chính là phải làm đảng viên của đảng đó.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta hỏi: “Sao em lại thấy trọng tâm hình như lại chệch mất rồi?”

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nhìn Ám Hắc Đại Công đầy vẻ bất đắc dĩ rồi vỗ vai Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta, “Nhiệm vụ phụ để anh lo.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta ngờ vực bảo: “Mới sáng nay anh còn không thèm để ý.”

Bởi vì anh ta càng không để ý, người nào đó sẽ càng bám lấy anh mè nheo. Lòng Son Chiếu Sử Xanh rũ mắt, hờ hững nói: “Buồn ngủ rồi.”

Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta câm nín, “Anh là heo hở?”

Ám Hắc Đại Công kéo Quan Miên đi tới điểm kế tiếp trên mảnh ghép.

Nhiệm vụ đánh tranh hạn chế thời gian. Nếu không thể hoàn thành trước mười hai giờ thì sẽ thất bại. Level của game thủ nhận nhiệm vụ càng cao thì nhiệm vụ càng khó, cũng đồng nghĩa với việc phần thưởng càng lớn.

Quan Miên và Ám Hắc Đại Công hoàn thành nhiệm vụ vào lúc mười một giờ hai mươi sáu phút, sau đó đi nộp nhiệm vụ. Tuy chỉ đi theo thôi nhưng cơn buồn ngủ vẫn khiến mí mắt của cậu phải giãy dụa giữa việc khép mở.

Thấy cậu mặt đơ đơ đi theo nhưng mắt đã hết nhìn thấy đường, chân chỉ theo quán tính mà bước về phía trước, Ám Hắc Đại Công nhịn không được phá ra cười.

Con đường hai người đang đi rất vắng, tiếng cười của anh nghe có vẻ đặc biệt đột ngột.

Quan Miên nghe thấy tiếng cười thì giật mình, chậm chạp lấy lại tiêu cự, đúng lúc nhìn thấy sau gáy của một cái đầu tóc dài.

Ám Hắc Đại Công ngồi xổm xuống, đợi khi cậu va phải mình thì bắt lấy chân cậu, nhấc cậu lên lưng.

Quan Miên không hề phản kháng, cậu nằm bẹp trên lưng anh, vẻ mặt vẫn thản nhiên thờ ơ, nếu không phải hai mắt cậu đã hết mở lên nổi, nhất định sẽ không ai nghĩ vẻ mặt này là đang buồn ngủ. “Ám Hắc Đại Công?”

Ám Hắc Đại Công quay lại, vành tai anh sượt nhẹ qua vành tay cậu, khóe miệng anh khó tránh nhếch lên. “Bạch Anh Tước.”

“Ừ.”

“Quan Miên?”

“…Hửm?”

“Không có gì, tôi chỉ muốn xác nhận lại con heo nhỏ lười biếng đang nằm trên lưng tôi là ai thôi.”

“…”

Phải phản bác…

Phải…

Đây là lần đầu tiên Quan Miên ngủ gục trong game.

Tuy khoa học kỹ thuật hiện đại dựa vào sóng điện não để phát minh ra game đa chiều, nhưng não bộ của con người vẫn chưa được khám phá hoàn toàn, vì vậy để tránh cho người chơi gặp nguy hiểm khi bị đá khỏi game, trừ trường hợp sức khỏe người chơi đột nhiên xảy ra vấn đề, bằng koong dù thời gian online có lâu hệ thống cũng chỉ gửi tin nhắc nhở, không bị cưỡng chế logout.

Vì vậy khi Quan Miên vừa mở mắt ra, xuất hiện giữa khe hở hai mí của cậu chính là đường cong mềm mại giữa cằm và cổ Ám Hắc Đại Công.

Tất cả game thủ đều chỉnh độ cảm ứng thấp xuống, vậy nên Quan Miên cứ thản nhiên cựa quậy mà không sợ làm anh tỉnh. Nhưng nào ngờ cậu vừa cử động, Ám Hắc Đại Công đã mở choàng mắt ra.

“Đằng ấy dậy rồi.” Ám Hắc Đại Công rụt tay về.

Quan Miên bấy giờ mới chú ý thấy tay anh vẫn luôn đặt trước ngực cậu, “Sao anh không logout?”

Ám Hắc Đại Công đáp: “Vì hệ thống cứ qua nửa phút sẽ lại thu giấy.”

Quan Miên nhướng mày.

Ám Hắc Đại Công cười nói: “Vì vậy muốn dán nhãn lên người đằng ấy mà không được.”

Quan Miên nói: “Định niêm yết giá bao nhiêu?”

Ám Hắc Đại Công nói: “Mua một tặng một.”

Quan Miên đứng dậy. Tuy biết trong game làm gì đều không có tác dụng với cơ thể hiện thực nhưng cậu vẫn cựa quậy cổ, sau đó cúi đầu nhìn cái gã vẫn thản nhiên ngồi lỳ dưới đất, “Không logout?”

Ám Hắc Đại Công gác một tay sau đầu, ánh ban mai chiến lên gương mặt sắc nét của anh khiến anh phải híp mắt lại, “Hai người qua đêm cùng với nhau xong, thường thì chả phải nên bịn rịn một chút rồi mới chia tay sao?”

Quan Miên nói: “Chúng ta không phải tình huống thông thường.”

Ám Hắc Đại Công cảm thán: “Đúng là quá hiếm rồi, nếu thường xuyên hơn một tí thì hay.”

Quan Miên lườm anh một cái rồi kéo bảng điều khiển ra logout.

Thoát khỏi game, cậu gần như té ra khỏi buồng game, đứng cả một ngày một đêm, hai chân cậu cứ như đúc từ thạch cao. Cậu đứng nguyên tại chỗ một lúc rồi từ từ lết xác về giường, sau đó đổ xuống cái rầm.

Vừa sà vào vòng tay êm ái của chiếc giường, cả người cậu cảm thấy thoải mái như đất hạn gặp mưa, không chỗ nào là không sung sướng. Có điều bất luận cơ thể sảng khoái đến mức nào nhưng tinh thần cậu vẫn vô cùng tỉnh táo, không thấy buồn ngủ tí nào. Tuy đồng hồ sinh lý của cậu rất chuẩn, tới giờ là báo ngay nhưng xưa nay ngoài Kim Vũ Trụ, cậu chưa từng ngủ như chết trước mặt bất cứ ai, tinh chiến một lần, tối qua lại thêm một lần.

Từ nhỏ tới lớn số bạn của cậu luôn rất giới hạn, hết tiểu học sang trung học rồi vào đại học, người có thể nói chuyện với cậu vài câu đã hiếm, bạn bè bình thường chỉ đếm được trên đầu ngón tay, còn hợp tính và chung lý tưởng xưa nay chỉ có mỗi Kim Vũ Trụ. Thậm chí cậu còn tưởng con số một này sẽ giữ nguyên đến hết đời. Nhưng sau khi sa vào game, cuộc sống của cậu cứ dần phình ra như khinh khí cầu, Bản Chất Minh Mẫn, Tội Lỗi Quá Xá, Bị Thịt Rỗng… Từng người từng người bước vào cuộc sống của cậu một cách hiển nhiên đến khó hiểu.

Với những lời tuyên bố hoặc ám chỉ hoặc nói rõ của anh làm sao cậu hoàn toàn không có cảm giác cho được, nhưng cái cảm giác đó quá xa lạ bỡ ngỡ, lại mang tính xâm lược quá mạnh, cậu không cách nào dựa vào kinh nghiệm trước giờ mà đoán ra kết quả được. Chuyện trải qua ở nhà họ Bạch là cú sốc lớn, tuy cậu không thể hiện ra ngoài nhưng sáng sớm hôm sau, cảm giác trống trải hiu quạnh trong nhà bỗng rõ ràng đến lạ.

Tiếng chuông đột ngột vang lên trong không gian vắng lặng.

Quan Miên lấy lại tinh thần, giật giật cánh tay, cố gắng khoảng mười giây mới có sức nhấn nút nhận cuộc gọi.

“A! Thế mà cậu lại đang ở nhà?” Giọng nói kinh ngạc của Bản Chất Minh Mẫn từ đầu bên kia truyền qua.

Quan Miên uể oải nói: “Anh định đi làm cướp, giờ đang dò đường trước ấy hả?”

Bản Chất Minh Mẫn nói: “Cậu còn tâm trạng để nói đùa sao, cậu có biết không, tụi mình đều mới đại nạn không chết đấy!”

Quan Miên nói: “Mấy phút trước có người ngoài hành tinh xâm nhập rồi bị Bộ Quốc phòng tiêu diệt?”

Bản Chất Minh Mẫn nói: “Nửa tiếng trước có một công nhân bị chết, nghe đồn là do buồng game hư, tình huống cụ thể vẫn đang nghiên cứu.”

Quan Miên cau mày hỏi: “Ý anh là cùng công việc với chúng ta?”

“Đúng đó. Trước mắt thì Tập đoàn Năng lượng Tấn Mãnh đang bị điều tra, toàn bộ tài khoản của tụi mình tạm thời bị khóa, có thể mốt lát nữa sẽ có người đến nhà thu hồi buồng game.” Bản Chất Minh Mẫn nói: “Hiện giờ trên mạng đang um sùm, sau này thế nào còn phải xem thái độ của chính phủ và cách xử lý của Tập đoàn Tấn Mãnh.”

Đầu óc Quan Miên nháy mắt trống rỗng. Không phải cậu chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ rời game, nhưng chắc chắn không phải bây giờ, chắc chắn không phải giờ phút đột ngột này.

Bản Chất Minh Mẫn thở dài bảo: “Thật ra cũng xem như chuyện tốt. Lily vẫn luôn khuyên tôi nên tìm công việc nhẹ nhàng hơn. Hay cậu cũng nhân dịp này mà suy nghĩ cho tương lai đi, công việc này không phải kế sinh nhai lâu dài.”

Quan Miên hỏi: “Chừng nào họ mới tới thu buồng game?”

Bản Chất Minh Mẫn đáp: “Không biết, chắc sắp rồi. Tập đoàn Tấn Mãnh ở đâu cũng có chi nhánh, chuyện lớn thế này họ nhất định sẽ xử lý nhanh gọn lẹ.” Anh ta vừa nói xong, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng chuông inh ỏi. “Chắc tới rồi, chốc nữa lại tám với cậu.”

Gác điện thoại chưa bao lâu, Quan Miên cũng nghe thấy tiếng chuông.

Cậu cố lết xác ra mở cửa, quả nhiên là người của Tấn Mãnh. Có điều họ vừa tới thì nhân viên Cục Kiểm tra chất lượng cũng nối đuôi tới theo. Quan Miên thờ ơ nhìn tám người bọn họ giành nhau buồng game, cuối cùng người của cục lấy danh nghĩ của chính phủ ra chèn ép, cuối cùng cũng đưa được buồng game lên xe.

Người của Tập đoàn Tấn Mãnh không giận dữ bỏ đi mà lấy phong bì ra tặng cho Quan Miên, bảo rằng thật ra công ty rất quan tâm bọn họ, bằng lòng giới thiệu một công việc lương cao hơn, môi trường làm việc tốt hơn, tiền đồ xán lạn hơn này nọ, sau đó cố giấu vẻ nôn nóng mà tỏ ra bình tĩnh để hỏi: “Khi dùng buồng game khó chịu gì không?”

Quan Miên nói: “Đứng mệt lắm, căng cơ, đau lưng…”

Nhân viên công ty không để cậu nói hết câu đã vội bỏ chạy mất dép.

Quan Miên nhìn đăm đăm vào nơi vốn dành cho buồng game, cảm thấy chỗ trống đột nhiên xuất hiện đó nhìn kiểu gì cũng chướng mắt quá.
Bình Luận (0)
Comment