Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 139

Một chiếc nhẫn, cùng một bàn tay giả.

Khó khăn lắm mới xếp hết quần áo vào tủ được, đang định đóng tủ lại thì Quan Miên bất ngờ nhìn thấy Tuyết Sơn đang đứng cách đó mấy bước và nhìn chằm chằm vào mình. Quay đầu lại nhìn vào tủ quần áo, cậu buồn bã nhận ra giờ đây nó đã chật kín đến mức con ruồi còn chê hẹp, vậy nên đành bỏ ý định trốn vô tủ, lặng lẽ đóng tủ lại rồi bình tĩnh nhìn Tuyết Sơn.

Tuyết Sơn thử nhón chân chân trước ra bước một bước nhỏ.

Quan Miên lùi lại nửa bước.

Tuyết Sơn chầm chậm co cái chân vừa thò ra nhưng chưa đặt được bước nào lại rồi nhìn cậu bằng ánh mắt vô tội.

Thật ra Quan Miên biết nó đúng là vô tội, từ lúc quen nhau tới giờ hình như đều do nó nhường Quan Miên khiến cậu cảm thấy chính cậu mới là thú cưng. Tuy biết thế nhưng nỗi sợ đeo bám xưa nay không thể nào dễ dàng khắc phục như vậy, bằng không cả thế giới chẳng còn ai bị bệnh tâm lý.

Trước khi dọn qua cậu từng cân nhắc về con mèo này, nhưng xét thấy trước giờ hai bên vẫn mạnh ai nấy sống, không động chạm tới nhau nên cậu cho rằng chuyện đó không quan trọng mấy. Giờ đây xem ra thực tế chứng minh một chuyên gia phân tích số liệu khi bị tình cảm chi phối, khả năng phân tích khách quan sẽ giảm sút đáng kể!

Ít nhất với tình hình bây giờ, con mèo to tướng như vầy tuyệt đối không thể phớt lờ được!

Một thú một người, một cao một thấp cứ thế nhìn nhau chằm chằm cho đến khi Bạch Anh Tước quấn khăn tắm xuất hiện.

Bạch Anh Tước cúi xuống ôm Tuyết Sơn lên, vuốt ve lông nó và cười bảo Quan Miên: “Em đi tắm không?”

Quan Miên lập tức mở tủ lấy bộ đồ ngủ duy nhất vào phòng tắm.

Bạch Anh Tước có cảm giác khi lướt ngang qua mình, Quan Miên cố ý tránh ra thật xa. Anh cúi đầu nhìn chú mèo đang ngoan ngoãn nằm trên tay mình, nhỏ giọng cười hỏi: “Nè, mày nói xem nên nhuộm lông mày trắng cậu ấy có thích mày hơn đôi chút không nhỉ?”

Tuyết Sơn lười nhác liếc anh một cái.

Bạch Anh Tước cười nói tiếp: “Cũng đúng, cậu ấy không hề yêu cầu tao phải mặc đồ màu trắng. Vậy nên tao không cần nhuộm lông của mày mà phải cạo sạch để mày phô bày cơ thể mơn mởn nhé?”

Tuyết Sơn không hiểu anh đang nói gì nhưng thấy anh cười quá vui vẻ, nó bèn lấy đầu cọ vào tay anh.

Bạch Anh Tước tiếp tục dụ dỗ: “Không tin à? Cậu ấy thiệt ra nhìn thấy cơ thể tao xong mới…”

Cửa phòng tắm bất thình lình bật ra.

Bạch Anh Tước tiện tay thả Tuyết Sơn xuống đất, mỉm cười hỏi: “Chuyện gì?”

Tuyết Sơn nhìn anh đầy vẻ trách móc rồi nằm sấp xuống đất.

Quan Miên đáp: “Tôi quên mang khăn tắm.”

“Có cái mới nè.” Bạch Anh Tước bước vào phòng tắm và trở tay đóng cửa lại.

Quan Miên liếc anh.

Bạch Anh Tước ngồi bên bồn tắm trông rất nhàn rỗi và cười nói: “Bồn tắm nhà anh rộng lắm.”

“Ừm.” Quan Miên đặt tay lên áo sơ mi, “Khăn để đâu?”

Bạch Anh Tước tỉnh bơ nhìn cậu, lấy kích cỡ mắt bình thường khi anh nhìn người khác làm chuẩn thì mắt của anh hiện tại đang mở to quá mức trung bình, “Chốc nữa anh chà giúp em.”

Quan Miên nhanh chóng cởi cúc áo ra, hờ hững nói: “Trưa nay đã vận động rồi.”

Bạch Anh Tước nhìn cậu thản nhiên cởi hết áo rồi đến quần, ánh mắt bỗng chốc trở nên vô cùng… tế nhị.

Quan Miên đang ***, cậu không thể nào bình tĩnh như Bạch Anh Tước, vì vậy cổ cậu và hai tai từ từ đỏ lên, không để Bạch Anh Tước kịp thưởng thức kỹ đã vội bước vào bồn tắm.

Bạch Anh Tước cười nói: “Anh chà lưng cho em.”

Quan Miên liếc xéo anh rồi xoay người lại dựa vào thành bồn tắm và đưa lưng ra.

Bạch Anh Tước hớn hở lấy khăn nhẹ nhàng chà lưng cho cậu.

Quan Miên thoải mái rên khẽ, mắt cậu híp lại, thuận miệng hỏi gì đó: “Mới à?”

“Không.” Bạch Anh Tước nói: “Có xem như là gián tiếp gần gũi da thịt không nhỉ?”

Quan Miên đáp: “Ừ, thế anh muốn lấy thân báo đáp không?”

Tay Bạch Anh Tước khựng lại, anh cười khổ nói: “Chắc sắp rồi.”

Quan Miên mở mắt ra tỏ vẻ ngờ vực.

“Ban nãy cô họ hai gọi điện thoại đến.” Bạch Anh Tước nói: “Hôm nay tình cờ cô muốn kiểm tra sức khỏe tổng quát, bác sĩ gia đình tiện đường ghé nhà họ một chuyến, họ tự nhiên tán gẫu cả buổi, bác sĩ vô tình kể lại lịch trình nguyên ngày của mình cho họ nghe…”

Quan Miên nhướng mày.

Bạch Anh Tước nói: “Nếu em để bụng anh có thể kiện vị bác sĩ đó, có thể ông ấy sẽ bị treo bằng một năm vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp.” Thật ra người càng muốn khởi tố vị bác sĩ đó là anh, vì cô họ hai trong điện thoại có ám chỉ, vị bác sĩ nọ trước mặt cô họ hai đã bày tỏ quan ngại sâu sắc về mặt kỹ thuật của anh.

Quan Miên hỏi: “Có hậu quả trực tiếp không?”

Bạch Anh Tước cười bảo: “Chuyện kết hôn bị đăng báo thì sao?”

Quan Miên đổi tư thế rồi nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: “Không sao.”

Khóe miệng Bạch Anh Tước hơi nhoẻn lên, “Ồ? Em tính cầu hôn anh?”

Quan Miên nói: “Không…” Đột nhiên cậu mở bừng mắt ra.

Bạch Anh Tước đã cởi khăn tắm của mình ra, dùng hai tay vuốt ve lưng cậu rồi từ từ mò mẫm lên trên.

Hai điểm mẫn cảm trước ngực bị anh vuốt ve, Quan Miên lập tức có phản ứng. Cậu quay ngoắt lại bắt lấy tay anh, ôm hờ vào anh để kéo anh qua.

Bạch Anh Tước phối hợp nhịp nhàng, đạp nhẹ ra sau để người ngã vào bồn tắm.

Nước bắn tung tóe!

May mà bồn tắm đủ rộng cho hai người nằm.

Bạch Anh Tước vừa ngã vào nước đã bị Quan Miên vồ lấy hôn ngấu nghiến.

Quan Miên lần này hôn rất mạnh mẽ, một tay ôm chặt lấy anh, tay còn lại lần mò xuống dưới.

Bạch Anh Tước đủ hơi nên để mặc cậu hôn điên cuồng.

Tay Quan Miên chạm vào nơi đó, phát hiện nó đã có phản ứng thì đột ngột buông tay và bước ra khỏi bồn tắm.

Bạch Anh Tước trồi khỏi mặt nước, vuốt mặt, vừa thở hổn hển vừa nhìn cậu một cách khó hiểu.

Quan Miên lấy khăn tắm của anh thản nhiên quấn quanh người mình, “Vết thương của tôi vẫn chưa lành.”

Bạch Anh Tước ngẩn ra rồi phá lên cười.

Quan Miên mặc kệ anh và tự mình tắm rửa.

Bạch Anh Tước nhìn xuống mặt nước, bất đắc dĩ nói: “Sống chung thì phải chia ngọt sẻ bùi.” Dù sao cũng đã ướt nhẹp, thôi thì cứ tắm lại lần nữa, nhưng lần này anh rất ngoan ngoãn tắm rửa và không chọc ghẹo gì Quan Miên nữa.

Hai người yên ổn tắm rửa xong xuôi rồi mở máy quét dọn tự động để nó thu xếp lại phòng tắm.

“Tắm uyên ương kiểu này hại sức khỏe ghê.” Lúc bước ra, Bạch Anh Tước còn than thở một câu như vậy.

Quan Miên không nói tiếng nào, lẳng lặng trèo lên giường đi ngủ. Hôm qua nghỉ ngơi không đủ, hôm nay lại phải tiêu hao thể lực, chịu đựng được tới giờ đã là cực hạn của cậu.

Bạch Anh Tước chỉnh đèn tối lại, thuận tay vớ áo choàng khoác vào người rồi đến phòng làm việc.

Dù tư liệu Cốc Thi Vận và tin tức Quan Miên cung cấp khiến anh hiểu rõ hơn những điều mờ ám ở Du Thị nhưng không đủ để anh đưa ra quyết định dứt khoát, ít nhất trước mắt vẫn chưa. Chưa nói đến quan hệ dây dưa nhùng nhằng giữa Đảng Cải cách và Tập đoàn Thịnh An, tư liệu Cốc Thi Vận đưa ra chỉ là việc vận hành tiền bạc từ một phía, không hề có ghi chép nào về phần thu nhận của Đảng Cải cách, đến lúc đó chỉ cần Đảng Cải cách đẩy một tên bù nhìn ra gánh tội thì chuyện này có thể giải quyết qua loa. Về phần Du Thị tuy bị tổn thất nặng nề nhưng có Đảng Cải cách chống lưng, chỉ cần giữ lại được hạt giống là lại có thể đâm chồi nảy lộc.

Nếu muốn lật đổ họ triệt để ít nhất cần nắm trong tay sổ sách hoàn chỉnh, như Quan Miên từng đề cập, ví dụ như Đảng Cải cách vận hành số tiền đó thành quỹ riêng, ngày tháng, nhân vật liên quan, số tiền… Không được thiếu thứ nào. Nhưng anh có thật sự cần phải đào bới tận gốc rễ của họ lên như vậy không?

Một khi chuyện này phơi bày, có thể tưởng tượng hình ảnh Đảng Cải cách xây dựng trong lòng nhân dân sẽ sụp đổ hoàn toàn, dù là thay đổi toàn bộ Đảng viên cũng không thể cứu vãn. Những đảng phái khác sẽ mượn cơ hội tiêu diệt Đảng Cải cách!

Hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Vấn đề này lại quay về với mối lo của anh ban đầu: Quan hệ giữa Đảng Cải cách và Tập đoàn Thịnh An.

Thân là một trong ba trụ cột của Đảng Cải cách, Tập đoàn Thịnh An tuy bấy lâu nay không tham gia vào việc hối lộ nhưng cũng xem như hợp tác lâu dài. Những chính sách ưu đãi do Đảng Cải cách thông qua khiến bên anh thu được nhiều lợi nhuận, sau đó trích một phần lợi nhuận hỗ trợ tài chính cho các hoạt động của Đảng Cải cách, quả thật là lợi ích và thiệt hại giữa đôi bên liên kết rất chặt chẽ.

Một khi Đảng Cải cách sa lưới, Tập đoàn Thịnh An dù có trong sạch nhưng vẫn sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề về mặt làm ăn và danh dự. Thời nay, nếu tập đoàn lớn không nhận được sự ủng hộ của bất cứ đảng phái nào sẽ rất dễ bị những tập đoàn khác đàn áp. Thực lực của Tập đoàn Thịnh Anh có thể nằm trong top năm của cả nước có một nguyên nhân quan trọng chính là được Đảng Cải cách chống lưng.

Đây vẫn chưa phải là trường hợp tệ nhất. Chuyện càng tệ hại hơn là nhà họ Bạch cùng Đảng Cải cách quan hệ thân thiết, nếu Đảng Cải cách xảy ra chuyện, nhà họ Bạch cũng phải lao đao…

Bạch Anh Tước nhịn không được lại châm thêm một điếu thuốc. Đây là thuốc điện tử mô phỏng theo mùi vị của thuốc lá thật nhưng không nhả khói nên chẳng gây ảnh hưởng gì đến sức khỏe, hơn nữa còn pha thêm chút vị bạc hà giúp người ta bình tĩnh lại mỗi khi căng thẳng.

Đầu thuốc là ánh lửa giả đỏ mập mờ, lập lòe trong bóng đêm theo từng hơi anh rít vào.

Sáu giờ sáng, trời vẫn còn tờ mờ.

Quan Miên đáng lẽ ra vẫn đang chìm trong mộng đẹp nhưng lại bất thình lình bật dậy. Tuyết Sơn đang nằm cuộn tròn bên chăn của cậu, dùng người nó ủn vào chân cậu và ngẩng đầu nhìn Quan Miên đầy vẻ vô tội. Ánh mắt đó như là muốn hỏi: Sao thế?

Cả người Quan Miên cứng đờ một lúc thật lâu, mãi đến khi Bạch Anh Tước thò tay ra ôm nó vào lòng.

Quan Miên chầm chậm nằm xuống.

Không nhìn thấy không nhìn thấy không nhìn thấy…

Cậu không ngừng thôi miên bản thân.

Bạch Anh Tước hôn cậu một cái, hàng mi run khẽ của cậu khiến anh thấy ngứa ngáy trong lòng.

Quan Miên mở mắt ra nói: “Tôi thấy… Chúng ta vẫn nên giữ không gian cá nhân.”

“Ừm.” Bạch Anh Tước nghiêng qua nhào lên người cậu, cúi đầu hôn thật sâu lên môi của cậu.

Quan Miên đẩy anh ra, đang định giở chăn bước xuống giường thì mu bàn tay chợt thấy có gì mềm mềm ấm ấm chạm vào, liếc xuống quả thật bắt gặp Tuyết Sơn đang ghé đầu lên tay cậu, cả người ép sát vào cậu và ngoan ngoãn kêu một tiếng meo nịnh nọt.

Bình tĩnh rụt tay lại.

Quan Miên tự cổ vũ bản thân. Nhưng cậu vừa cử động, đầu Tuyết Sơn cũng nhúc nhích, nó áp vào cánh tay cậu rồi nằm lăn ra.

Thấy cậu cứng đờ như pho tượng, Bạch Anh Tước lập tức ngồi dậy, thò tay toan ẵm Tuyết Sơn đi thì bất chợt nghe Quan Miên nói: “Khoan.”

Ngón tay đang bị Tuyết Sơn đè khẽ nhúc nhích.

Tuyết Sơn không có phản ứng.

Quan Miên trở tay và khều nhè nhẹ lên bụng Tuyết Sơn.

Đôi tai nhỏ của Tuyết Sơn run lên, nó nhìn cậu và kêu lên một tiếng thoải mái.

“Nó… xù xù mượt mượt.” Cả buổi trời Quan Miên mới thốt ra được bình luận.

Bạch Anh Tước nhịn không được cười nói: “Ừ, lông nó dài mà.”

Quan Miên không để lý lời chọc ghẹo của anh, cậu vươn một tay ra đặt nhè nhẹ lên mình Tuyết Sơn rồi dịu dàng vuốt ve nó.

Tuyết Sơn ngoan ngoãn để cậu vuốt, nó còn lập tức ưỡn bụng ra để cậu vuốt sướng tay hơn.

Vuốt ve thật lâu, cả người Quan Miên dần thả lỏng hơn, cậu nhẹ giọng nói: “Hồi nhỏ tôi từng nhìn thấy một con mèo lông xù đáng yêu lắm. Tôi mải chơi với nó, chơi được một lúc… Nó tự dưng cắn tôi rồi… bỏ chạy.”

Bạch Anh Tước hỏi: “Cắn? Không phải cào?”

“Cắn!” Quan Miên trả lời chắc như đinh đóng cột.

Bạch Anh Tước nói: “Trong mơ em đã làm gì nó?”

Quan Miên mù mờ đáp: “Đâu có làm gì nó… đâu nhỉ?” Cậu cũng không chắc lắm.

Bạch Anh Tước vuốt đầu cậu, phì cười bảo: “Có lẽ là… Em nằm mơ đó.”

“Nhưng mông đau thật mà.”

“Ồ, thì ra là mông…” Cuối cùng Bạch Anh Tước hết nhịn nổi phải phá ra cười.

Quan Miên lườm anh một phát nao lòng.

Bạch Anh Tước cũng cảm thấy cười trên nỗi đau của người khác là chuyện hết sức dã man nên anh quyết định… Quay sang hướng khác cười tiếp.

Quan Miên vuốt Tuyết Sơn một lúc nữa rồi đột nhiên nhíu mày hỏi: “Lúc mình ngủ nó sẽ nhảy lên giường à?” Cậu nhớ rõ ràng hôm qua nó không có trong phòng.

Bạch Anh Tước quay lại thề thốt: “Yên tâm. Bất cứ lúc nào anh cũng thề chết bảo vệ mông em!”

Tuy nhắc đến chuyện đau khổ thời niên thiếu nhưng tiến triển trong mối quan hệ giữa cậu và Tuyết Sơn khiến tâm trạng Quan Miên khá tốt, thậm chí còn tự mình vào bếp luộc hai quả trứng. Vì quan tâm đến sức khỏe của người yêu, Bạch Anh Tước đã tỉnh bơ giành xử lý luôn cả hai quả.

Quan Miên lại đi cho mèo ăn. Dù lúc nó đến gần, cả người cậu không tự chủ được cứng đờ trong chốc lát nhưng cậu nhanh chóng khắc phục nỗi sợ hãi của mình, cố gắng đứng đợi nó ăn hết rồi vuốt ve nó. Cậu cảm thấy dường như mình thích cái cảm giác mượt mà mềm mại khi vuốt Tuyết Sơn mất rồi.

Bạch Anh Tước cười bảo: “Thiệt ra vuốt ve anh cũng sướng tay lắm nè.”

Quan Miên nói: “Trên người anh chẳng có bao nhiêu lông.”

Bạch Anh Tước ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có cần anh đi cấy thêm lông ngực không?”

Quan Miên nói: “Nếu là lông của Tuyết Sơn thì còn cân nhắc được.”

Bạch Anh Tước cười nói: “Anh chẳng sao đâu, sợ Tuyết Sơn trụi thôi.”

Nghe thấy tên mình, Tuyết Sơn lười nhác ngẩng đầu lên nhì, sau đó lại rúc vào dưới tay Quan Miên. Với nó mà nói, sự nỗ lực ròng rã mấy tháng trời rốt cuộc được đền đáp xứng đáng, thành quả này đáng quý biết bao nên phải cố gắng trân trọng và hưởng thụ.

Vì vậy, Quan Miên tiếp tục vuốt ve, Tuyết Sơn tiếp tục được vuốt ve, còn Bạch Anh Tước… bị ra rìa.

Tin Quan Miên từ chức dần dần lan truyền, đồng nghiệp lần lượt đến chia tay với cậu. Có vài cô gái còn cố ý chuẩn bị quà cho Quan Miên, Quan Miên mở ra xem thử, hóa ra là phấn chống nắng.

“…”

Cậu đen lắm sao?

Quan Miên tiện tay cho quà vào túi quần, vừa xoay người thì bắt gặp Mark Ngụy đang đi đến, trong tay cầm thứ gì đó, nụ cười trên mặt anh ta giả tạo như lấy keo dán lên rồi bị ngâm nước.

“Hí hí có người tặng quà cho tôi này.” Mark Ngụy huơ huơ thứ đó trước mặt cậu nhưng thẳm sâu trong mắt chẳng có chút gì như đang cười.

Quan Miên hỏi: “Anh định ăn mừng mình có lần đầu tiên vào tuổi ba mươi sao?”

“Ai nói đây là lần đầu tiên của tôi?” Mark Ngụy giãy lên như bị giẫm phải đuôi.

Quan Miên nói: “Tôi chỉ tìm giúp anh một lý do để vui ra mặt thôi.”

Mark Ngụy nghẹn họng, bực bội nhét thứ đó vào lòng cậu rồi giận dỗi nói: “Thứ tào lao này ai thèm! Của cậu đấy!”

Quan Miên nhìn anh ta đầy vẻ ngờ vực.

Mark Ngụy bảo: “Cậu tự xem tên trên đó đi.”

Quả nhiên trên gói đồ có ghi hai chữ “Quan Miên”.

Quan Miên mở ra xem, bên trong là một hộp gỗ trang trí tinh tế.

Mark Ngụy hỏi bằng giọng chua lét, “Có phải Bạch Anh Tước tặng cậu không? Làm màu quá nhỉ. Chẳng phải ngày nào từ sáng tới tối hai người cũng ở bên nhau sao? Có cần phải gửi qua bưu kiện vậy không?”

Quan Miên tự nhiên có dự cảm không hay, cậu hỏi: “Tôi nhớ trung tâm triển lãm mình hình như có kiểm tra tính nguy hiểm của bưu kiện đúng không.” Bạch Anh Tước xưa giờ đều thích tặng quà tận tay cậu.

Mark Ngụy giật thót, giọng cũng thay đổi: “Đừng nói là lựu đạn nha?”

Quan Miên đi vòng qua anh ta để đến trung tâm bảo an kiểm tra.

Mark Ngụy đứng chần chừ một lúc nhưng vẫn không dằn được lòng hiếu kỳ bèn đi theo.

Quan Miên giải thích với trung tâm bảo an về lai lịch không rõ ràng của bưu kiện, tổ trưởng liền nhiệt tình đặt món hàng của cậu vào máy để xét nghiệm.

Đing.

Đèn xanh

Cũng tức là bên trong không có đạn được hoặc vật phẩm hóa học.

Quan miên hỏi: “Có thể quan sát xem bên trong có gì không?”

Tổ trưởng gật đầu, dùng máy scan quét qua một lần, trên màn hình lập tức hiện ra hình ảnh bên trong.

“Ọe!” Mark Ngụy chống tay vào tường nôn khan.

Sắc mặt của tổ trưởng cũng trắng bệch.

Trong hình rõ ràng là một bàn tay.

Ngược lại trông Quan Miên khá là bình tĩnh. Cậu lấy hộp ra khỏi máy và mở ra.

Một bàn tay sinh động xuất hiện trong tầm nhìn của họ.

Mark Ngụy hoàn hồn, đột nhiên kêu lên: “Đừng nói là tay của Cốc Thi Vận nha?”

Những người trong trung tâm bảo an ùa lên xem. Tổ trưởng mặt mày xanh lét nói: “Báo cảnh sát trước đi.”

Quan Miên đột nhiên ghé sát vào ngửi thử.

Những người khác lập tức tản ra và nhìn cậu như đang nhìn một tên thần kinh.

Quan Miên nói: “Làm bằng cao su.” Cậu ngừng lại chốc lát rồi hỏi Mark Ngụy: “Sao anh lại cảm thấy là tay của Cốc Thi Vận?”

Nghe thấy là tay cao su, sắc mặt Mark Ngụy lúc này mới đỡ hơn đôi chút, anh ta mở miệng nói: “Ngón trỏ tay phải Cốc Thi Vận có vết chai, hai ngón ngoài cùng khá thô nhưng mấy ngón ở giữa lại ốm, trông không cân xứng lắm. Với lại tôi nhận ra chiếc nhẫn này. Là kiểu phát hành có hạn lượng của Popie-F, tôi từng nhìn thấy chị ta đeo.”

Những người khác bắt đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt kinh dị.

Mặt Mark Ngụy đỏ lên, “Chị ta là khách quen nên đương nhiên tôi phải để ý.”

Tổ trưởng run giọng hỏi: “Này là trò đùa quái ác của ai? Có cần báo cảnh sát không?”

Quan Miên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Báo đi.” Nếu nhẫn thật sự là của Cốc Thi Vận, còn bàn tay này lại mô phỏng từ tay thật của chị ta thì đây không còn là trò đùa quái ác nữa, mà chính là… đe dọa. Người muốn dùng Cốc Thi Vận để đe dọa cậu nghĩ đi nghĩ lại chỉ có duy nhất một kẻ.
Bình Luận (0)
Comment