Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 66

Hai mặt giáp công, lấy một chọi hai.

Lúc Quan Miên tỉnh dậy, cậu phát hiện màn hình được trưng dụng để sáng tác truyện.

Jennifer kêu gào: “Tại sao Thẩm Thận Nguyên lại là kẻ đứng sau thao túng? Còn nữa, tại sao Tiểu Chu không lấy di động báo cảnh sát? Dù ở thế kỷ 21 nhưng di động vẫn phải có chứ? Ai còn dùng bồ câu đưa thư nữa hả trời? Còn viết mấy tình tiết dở hơi như vì thợ săn ăn mất chim nên họ không báo cảnh sát giúp đỡ được!”

Chiều Đổ Mồ Hôi vặn lại: “Sao cậu biết thế kỷ 21 không dùng bồ câu đưa thư?”

Jennifer đáp: “Quá rõ ràng, vì thường thức của em nhiều hơn đằng ấy!”

Chiều Đổ Mồ Hôi nói: “Cậu mà ồn nữa thì tôi thôi viết.”

Jennifer tức tối nói: “Một vở kịch hài hước, tình cảm nhẹ nhàng đang yên đang lành lại bị đằng ấy viết thành truyện kinh dị, truyện bi kịch, em biết ơn đằng ấy thật đấy!”

Chiều Đổ Mồ Hôi nói: “Tôi không biết viết truyện tình cảm, cậu muốn viết thế nào? Vừa gặp mặt, hormone của Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần bị sự mờ ám đang chậm rãi lan tỏa trong không khí xúc tác xảy ra phản ứng hóa học, sau đó cùng kích động chạy đi thuê phòng sao?”

“Sao đằng ấy có thể nghĩ ra tình tiết bỉ ổi đến thế?!” Giọng Jennifer chợt nhỏ lại, “Cứ viết thế thử xem.”

“…”

Quan Miên ngồi dậy, cúi đầu nhìn tấm thảm và hỏi Jennifer: “Những người khác đâu?”

Jennifer đáp: “Logout rồi.”

Quan Miên hỏi: “Sao hai người còn chưa out?”

Jennifer đáp: “Rõ quá còn gì, bọn tôi đang đợi cậu ngủ dậy.”

Chiều Đổ Mồ Hôi bổ sung: “Đại Công đi nghịch hệ thống mạch điện rồi.”

Quan Miên hỏi: “Hệ thống mạch điện?”

Chiều Đổ Mồ Hôi nói: “Hệ thống cung ứng năng lượng và hệ thống mạch điện trong chiến hạm cỡ siêu có thể thay đổi, hệ thống mạch điện của phi thuyền là bản đơn giản hóa của chiến hạm, Đại Công rảnh rỗi sẽ qua đó tìm cảm hứng.”

Quan Miên gật đầu, cầm thảm đứng dậy.

Jennifer nói: “Hệ thống mạch điện nằm ngay kế bên của phòng kế bên của phòng nghỉ.”

“Cảm ơn.” Bước được hai bước, Quan Miên chợt quay đầu lại nói: “Tôi cảm thấy tình tiết vừa gặp nhau đã bị châm ngòi cũ rích.”

Jennifer: “…”

Chiều Đổ Mồ Hôi lên tiếng: “Thấy chưa!”

Quan Miên lại hỏi: “Tại sao không bỏ thêm thuốc kích dục vào cà phê của họ? Như vậy thì quá trình sẽ diễn ra hợp lý hơn.”

Chiều Đổ Mồ Hôi: “…”

Jennifer cả kinh thốt: “Cao cơ, quả nhiên cao cơ!”

Quan Miên đi dọc theo hành lang đến trước của phòng nhiên liệu.

Ám Hắc Đại Công chẳng buồn quay đầu lại đã hỏi: “Dậy rồi?”

“Ừ.”

Ám Hắc Đại Công nhìn hệ thống mạch điện sáng trong trên tường, hỏi Quan Miên: “Đằng ấy biết về mạch điện không?”

“Không biết.”

Ám Hắc Đại Công nói: “Máy bay cỡ siêu có ba phương thức cung cấp năng lượng, một loại là động cơ cung ứng năng lượng, một loại là máy phát điện, còn một loại là động cơ tận dụng nhân công. Cấu tạo ban đầu của chiến hạm là máy phát điện phụ trách cung cấp năng lượng chiếu sáng trong khoang thuyền và đài điều khiển. Ưu điểm của nó chính là máy cung ứng năng lượng đặt bên ngoài, máy phát điện bên trong nên dù động cơ cung ứng năng lượng có bị tổn hại thì đài điều khiển vẫn hoạt động như thường.”

Quan Miên hỏi: “Nhược điểm thì sao?”

Ám Hắc Đại Công đáp: “Một là máy phát điện rất nặng, mạch điện lại phức tạp, đôi khi sẽ xảy ra tình huống chập mạch hoặc ngắt điện.”

Quan Miên nói: “Đây có xem như là bug hệ thống cố ý thiết kế không nhỉ?” Nếu đã là game thì muốn lắp máy phát điện không chiếm trọng lượng tuyệt đối không thành vấn đề.

Ám Hắc Đại Công cười hỏi: “Vậy mới vui, không phải sao?”

Quan Miên nhún vai.

Ám Hắc Đại Công hỏi: “Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, đằng ấy không xuống mạng à?” Anh nhớ lịch sinh hoạt và làm việc của cậu luôn rất đúng giờ.

Quan Miên ném tấm thảm trong tay cho Ám Hắc Đại Công, “Cảm ơn, ngủ ngon.”

Ám Hắc Đại Công cười nói: “Hoan nghênh đằng ấy lần sau đến chơi. Ngủ ngon.”

Thoát khỏi game, Quan Miên phát hiện hai chân hơi tê, không thể không ngồi lại trong buồng game vận động một chút rồi mới tắm rửa nghỉ ngơi.

Quan Miên nằm dài trên giường nhưng cơn buồn ngủ không ập đến nhanh chóng như mọi khi.

Có lẽ vì trong game ngủ nhiều rồi nên lúc tỉnh dậy, chẳng những cậu không thấy mệt mà còn cảm giác có chút cô đơn.

Nhớ lại đủ loại tạp âm trong khoang thuyền, Quan Miên vậy mà thấy hơi nhơ nhớ.

Trước đây cậu sống cùng Kim Vũ Trụ, tuy chỉ có hai người nhưng cái giọng quang quác của hắn thừa sức chọi lại mười người, hắn chỉ cần mở mồm là bạn sẽ thấy như có cả vạn con ruồi ong ong bên tai. Sau khi vào tù, bạn tù cũng thường hi hi ha ha, tuy cậu không tham dự nhưng tiếng cười nói, tiếng cãi cọ chung quanh chưa bao giờ gián đoạn. Chỉ có nơi đây, cậu một mình sống trong một căn nhà, bốn bề yên tĩnh, dường như không khí cũng ngưng tụ, cố định treo lơ lửng một chỗ không thể lưu động.

Cảm giác này trước đây chẳng bao lâu cậu vừa nhận ra, hiện tại lại càng trở nên nghiêm trọng.

Hôm sau vào game, Quan Miên cầm búa vừa định bổ xuống thì nhìn thấy Bản Chất Minh Mẫn vội vã chạy tới, “Chào! Cậu hay tin gì chưa?”

Quan Miên đáp: “Tôi chưa xem báo hôm nay.”

Bản Chất Minh Mẫn nói: “Tối qua đã có kết quả rồi. Nghe nói người đánh lén Hắc Diệu Thạch và Nhất Trụ Kình Thiên chính là người của Nhất Trụ Kình Thiên, tên gì mà Tà Đao Trảm và Thanh Trì Lưu Thủy.”

Quan Miên: “Ừm.”

Bản Chất Minh Mẫn hưng phấn nói tiếp: “Sau đó Nhất Trụ Kình Thiên bùng nổ ngay tại chỗ, lập tức đổi họ ra khỏi công hội, hơn nữa còn đồng ý chịu một nửa tổn thất của Hắc Diệu Thạch.”

Quan Miền: “Ừm.”

Bản Chất Minh Mẫn lại nói: “Sự việc quậy thành như vậy, Tà Đao Trảm và Thanh Trì Lưu Thủy chắc chắn không thể ở lại trong game được nữa.”

Quan Miên: “Ừm.”

Bản Chất Minh Mẫn hỏi: “Lẽ nào cậu không cảm thấy chuyện này quanh co khúc khuỷu lắm ư?”

Quan Miên trả lời: “Không. Tôi thấy như mấy tình tiết cũ mèm trong phim, xem đầu biết kết.”

Bản Chất Minh Mẫn hỏi: “Không phải chứ? Cả việc Tà Đao Trảm và Thanh Trì Lưu Thủy bất mãn với Công hội Nhất Trụ Kình Thiên cậu cũng biết à?”

Quan Miên hỏi lại: “Nếu bất mãn với Công hội Nhất Trụ Kình Thiên thì sao lại tấn công Công hội Hắc Diệu Thạch?”

Bản Chất Minh Mẫn nói: “Nghe đồn bọn họ sợ đánh công hội của mình sẽ bị nghi ngờ…” Bất chợt anh ta cũng thấy có gì không hợp lý, “Theo lý mà nói, đánh công hội của mình mới không bị nghi ngờ nhất mới phải?”

Quan Miên nói: “Chốc nữa anh đọc lại báo sẽ thấy có những phân tích lý thú.”

Nghe cậu nói thế, Bản Chất Minh Mẫn khó tránh nôn nao.

Khó khăn lắm mới hoàn thành công việc, Bản Chất Minh Mẫn đang định rủ cậu xem báo lại nghe Quan Miên nói trước: “Tới giờ ăn rồi.”

Sao anh ta có thể quên thời khóa biểu của Quan Miên cơ chứ!

Bản Chất Minh Mẫn thở dài.

Chiều đăng nhập vào game, báo chí quả nhiên khai thác trọn vẹn ba trăm sáu mươi độ không một góc chết lấy tin tức sốt dẻo ban sáng làm tâm. Trong số đó, số lượng nhiều nhất và lời lẽ độc địa nhất là những tin lên án Nhất Trụ Kình Thiên dám làm không dám nhận, lấy hội viên của mình làm bia đỡ đạn. Đương nhiên theo Nhất Trụ Kình Thiên thì chuyện này hoàn toàn do Tà Đao Trảm và Thanh Trì Lưu Thủy chủ trương, không hề liên quan đến công hội nhưng đáng tiếc quần chúng nhân dân lại không tán thành. Dù sao đánh lén thôn trang của Hắc Diệu Thạch với Tà Đao Trảm và Thanh Trì Lưu Thủy chẳng mang lại lợi ích gì, vả lại độ khó cực cao, được xếp vào những hành động hại người hại mình chỉ có kẻ ngốc mới làm.

Về sự việc lần này, Diệu Minh không hề ra mặt trực tiếp nhưng hội viên Công hội Hắc Diệu Thạch ầm ĩ tố cáo Nhất Trụ Kình Thiên trên báo đã nói rõ thái độ của anh ta.

Xem xong báo, Bản Chất Minh Mẫn khó tránh lắc đầu, “Kẻ nghĩ được những cách khúc chiết thế này hại người tuyệt đối không phải người thường, chắc chắn là khách đặt sẵn phòng trong trại giam quốc gia.”

Quan Miên hỏi: “Đọc hết báo rồi?”

“Hết rồi.”

“Vậy đào quặng đi.”

“…” Bản Chất Minh Mẫn vò đầu ỉ ôi: “Không đi không được hả?”

Quan Miên nói: “Ráng thêm dăm bữa.”

Bản Chất Minh Mẫn nói: “Trong giờ phút cả game đều sục sôi ùng ục, cậu làm sao vẫn giữ được bình tĩnh như vậy?”

Quan Miên trả lời: “Bởi vì chẳng phải chuyện của chúng ta.”

“…Nói thì nói thế,” Bản Chất Minh Mẫn tiếp: “nhưng lẽ nào cậu không hề thích buôn dưa chút nào?”

Quan Miên nói: “Kết cục nằm trong dự đoán thì có gì hay mà buôn.”

Bản Chất Minh Mẫn lại hỏi: “Cậu cảm thấy kết cục sẽ thế nào?”

Quan Miên đáp: “Công hội Hắc Diệu Thạch và Nhất Trụ Kình Thiên dựng lại thôn, mọi chuyện lắng dần.”

Bản Chất Minh Mẫn không tin, hỏi lại: “Ơ? Thế thôi hả?”

“Ừ.”

Bản Chất Minh Mẫn ngờ vực hỏi: “Cậu cảm thấy Công hội Hắc Diệu Thạch sẽ không truy cứu đến cùng?”

Quan Miên đáp: “Có một câu là ‘Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn’.” Cậu nhận ra Diệu Minh tuyệt đối thuộc loại nhân vật dám nằm gai nếm mật. Công hội Hắc Diệu Thạch hiện tại chỉ là đội quân ô hợp nhưng lại rất có triển vọng.

Bản Chất Minh Mẫn hỏi: “Vậy phải báo thù như thế nào?”

Quan Miên trả lời: “Rồi sẽ có một ngày xảy ra thành chiến.” Giờ đây cậu đã cảm thấy ngày ấy sắp đến rồi.

Chẳng qua không biết đến lúc đó Phồn Tinh Hữu Độ có vì chống lại Ám Hắc Đại Công mà lôi kéo Công hội Nhất Trụ Kình Thiên hay không mà thôi. Xem tình hình trước mắt, Công hội Hắc Diệu Thạch ngồi chung một thuyền với Công hội Đế Diệu rồi.

“Được! Tôi phải cố gắng khai thác mỏ!” Bản Chất Minh Mẫn bỗng dưng ý chí chiến đấu sục sôi.

Quan Miên lấy làm khó hiểu nhìn anh ta.

“Thành chiến. Tất cả vì công cuộc thành chiến vĩ đại và máu lửa!” Bản Chất Minh Mẫn hiên ngang bỏ đi.

Quan Miên thoáng do dự, quyết định gắng nhịn không nói ra những lời đả kích sự tích cực hiếm có của anh ta.

Thật ra thì… Hình như bây giờ bọn họ cả thôn còn chưa có nữa là.
Bình Luận (0)
Comment