Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Chương 72

Sư thứu hạ cánh bên hồ Huyễn Cảnh.

Tội Lỗi Quá Xá nói: “Lần đầu đến St. Paders thì phải ngồi thuyền, đợi khi hoàn thành nhiệm vụ, lấy được giấy thông hành mới đến thẳng được.” Cậu ta dẫn Quan Miên tới bến tàu.

Đó là một con thuyền rất rộng rãi nhưng lại không có lái đò.

Sau khi Tội Lỗi Quá Xá và Quan Miên lên thuyền, thuyền tự động trôi đi.

Ngồi trên hồ Huyễn Cảnh ngắm cảnh rất đẹp. Thảm cỏ xanh mởn bên hồ nối liền với bầu trời xanh thẳm, mây trắng từng cụm, gió mát hiu hiu. Tai nghe thấy tiếng nước róc rách, mũi ngửi được làn khí tươi mát khiến lòng người bỗng chốc khoan khoái vô ngần.

Tội Lỗi Quá Xá nói: “Em muốn làm thơ!”

Quan Miên chui vào trong khoang thuyền.

Tội Lỗi Quá Xá lại gọi: “Anh không định nghe sao?”

Quan Miên đáp: “Thơ của danh nhân trong lịch sử tôi còn chưa đọc hết.”

Tội Lỗi Quá Xá nói: “Nhưng bọn họ không thể đứng trước mặt anh và phát huy đầy ngẫu hứng như em! Đây là bản sáng tác tại chỗ luôn đó!”

Thấy cậu ta hăng hái quá mức, Quan Miên cuối cùng đành nhượng bộ, “Được thôi.”

Tội Lỗi Quá Xá hắng giọng, giang tay ra và đọc: “Trời!”

“…”

“Mây trắng là huân chương trinh trắng của em.”

Quan Miên quay đầu nhìn cậu ta.

“Nó chắn đi bộ ngực đẫy đà của em, bảo vệ em khỏi những móng heo *** tà.”

“…”

“Đất! Thảm cỏ là chiếc quần lót trinh trắng của em!”

“…”

“Nó bảo vệ thứ mềm mại của em, là…”

“Khụ khụ!” Quan Miên dùng tiếng ho cắt ngang bài thơ của Tội Lỗi Quá Xá.

Tội Lỗi Quá Xá bất mãn hỏi: “Sao thế?”

Quan Miên đáp: “Cậu có chắc nói nốt hai chữ cuối sẽ không bị tống vào tù đấy chứ?”

Tội Lỗi Quá Xá nói: “Yên tâm, em có chừng mực! Tiếp nào. Nó bảo vệ XX mềm mại của em, cản trở những phen rình trộm của người ái mộ!” Hai tay Tội Lỗi Quá Xá đột nhiên hướng thẳng về trước, “Thuyền!”

“Đến rồi!” Quan Miên chỉ vào bờ.

“Hả?” Tội Lỗi Quá Xá mất hứng nói: “Nhưng em vẫn chưa ngâm xong.”

“Hai câu kia cũng đủ truyền lại muôn đời rồi!”

Tội Lỗi Quá Xá hai mắt sáng rỡ, “Thiệt hả? Vậy anh có thể tuyên truyền hộ em được không? Nếu em tự tuyên truyền thì có vẻ em quá kiêu căng.”

Quan Miên nói: “Nếu tôi tuyên truyền hộ cậu thì có vẻ tôi điên nặng quá rồi.”

“…”

Thuyền cập bến.

“Hoan nghênh đến Học viện Ma pháp St. Paders.” Một vị ma pháp sư áo trắng trôi bồng bềnh trên không mỉm cười nhìn họ, “Tôi là giáo đạo trưởng Sơ cấp viện, Mikris.”

Quan Miên nói: “Tôi đến làm nhiệm vụ.”

Mikris nói: “Hoan nghênh. Nhiệm vụ thí luyện chia thành bốn loại S, A, B và C. Độ khó từ cao đến thấp, phần thưởng cũng vậy. Xin bạn lựa chọn cẩn thận.”

Tội Lỗi Quá Xá nói: “Hồi đó em chọn B.”

Quan Miên hỏi: “Khó không?”

Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Em chỉ có thể nói, với em của năm đó thì vừa chuẩn.”

Quan Miên nói: “Tôi chọn S.”

Tội Lỗi Quá Xá vừa ngại vừa lo, “Không ngờ anh lại tin tưởng người ta đến vậy.”

Quan Miên nói: “Đó là tự tin.”

Tội Lỗi Quá Xá: “…”

Mikris nói: “Tinh thần mạo hiểm của bạn làm tôi rất khâm phục. Bạn cứ đi dọc theo con đường này đến Thư viện Số Một của học viện, ma đạo sư Tajires đang đọc sách ở đó sẽ giao nhiệm vụ cho bạn.”

“Cảm ơn.” Cảm ơn xong, Quan Miên cùng Tội Lỗi Quá Xá tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường đi tới học viện có một rừng cây um tùm rậm rạp.

Đứng trong rừng cây nhìn lên, bầu trời hệt như một bức tường xanh biếc điểm xuyến những đốm sáng lấp lánh.

Tội Lỗi Quá Xá nói: “Em lại có linh cảm.”

Quan Miên nói: “Chúng ta chạy đua đi.”

“Hả?”

“Một hai ba.” Quan Miên co cẳng xông ra ngoài.

“…”

Học viện St. Paders không hổ danh là học viện ma pháp đứng đầu của Mộng Đại Lục. Những tòa kiến trúc khí thế hùng vĩ trông không chèn ép lẫn nhau mà mang lại cảm giác san sát, trùng trùng điệp điệp.

Bọn họ dọc theo đường đi đến trước tòa nhà nguy nga đồ sộ, ngập tràn khí thế từ cao nhìn xuống thiên hạ hệt như một ngọn núi hùng vĩ.

Quan Miên bước vào, những chiếc đèn treo chi chít trên trần tỏa ra đủ loại tia sáng khúc xạ lung linh đẹp tuyệt. Sự âm u bên ngoài Thư viện Số Một bỗng chốc thay bằng những màu sắc sáng sủa xinh tươi.

“Là người này sao?” Tội Lỗi Quá Xá chỉ vào người ngồi sau quầy quản lý thư viện.

Người sau quầy lờ đờ ngước lên, “Các bạn đến mượn sách à?”

Quan Miên hỏi: “Xin hỏi ma đạo sư Tajires có ở đây không?”

Người nọ chỉ vào một giá sách sâu tít bên trong, “Kia kìa.”

Quan Miên đi theo hướng chỉ của người nọ.

Những giá sách khổng lồ xếp thành hàng thẳng tắp ở hai bên đường đi hệt như binh sĩ dàn quân, mang đậm phong cách huyền bí, kiêu ngạo khiến kẻ khác không dám tiếp cận.

Một người đàn ông tóc vàng ngồi dưới đất cạnh khung cửa sổ đang ung dung đọc sách, các ngón tay tao nhã giữ lấy quai cốc cà phê.

Nửa bên mặt mới đẹp làm sao!

Tội Lỗi Quá Xá đột nhiên không muốn phá vỡ sự yên tĩnh nọ. Bởi vì với cậu ta mà nói, có thể đọc sách một cách chăm chú như vậy khó tin quá thể!

Dù là NCP chăng nữa!

“Ma đạo sư Tajiires?” Quan Miên hỏi.

Người nọ ngẩng lên, “Ừm?” Giọng của gã ngọt lừ, tạo cảm giác ngả ngớn lại pha vài phần ngạo mạn.

Quan Miên nói: “Tôi đến làm nhiệm vụ thí luyện.”

Ma đạo sư Tajires một tay chống cằm, một tay phất khẽ, tất cả sách trong thư viện đột nhiên bay tới, chao liệng vài vòng trên không trung rồi rơi xuống giữa đường đi. Tajires nói: “Sắp xếp chúng lại.”

Tội Lỗi Quá Xá câm nín nhìn núi sách còn cao hơn cả mình. Nhiệm vụ loại S biến thái thật đấy!

Quan Miên gật đầu, chẳng buồn ừ hử mà kéo Tội Lỗi Quá Xá đi ra ngoài.

Tội Lỗi Quá Xá hỏi: “Anh không làm sao?”

Quan Miên đáp: “Cậu thấy tôi trông giống thằng ngốc không?”

Tội Lỗi Quá Xá đáp một cách không chắc chắn, “Không giống lắm… nhỉ?”

“Ừ, nên không làm.” Cậu kéo bảng điều khiển ra, thẳng tay xóa nhiệm vụ, “Luyện cấp có rất nhiều cách.”

Tội Lỗi Quá Xá ngẫm nghĩ rồi nói: “Sau khi xóa nhiệm vụ bốn mươi tám tiếng có thể nhận lại lần nữa, lần sau bọn mình làm loại B đi.”

Quan Miên trả lời chắc như đinh đóng cột: “Loại A.” Trong đầu cậu chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Làm không được loại S đã bực lắm rồi, phải kiên quyết không để bản thân suy bại xuống cùng cấp với Tội Lỗi Quá Xá.

Thế là hai người bỏ cuộc giữa chừng, tay không trở về Baute.

Người ở Baute đã giảm còn phân nửa.

Quan Miên tìm Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc hỏi nguyên nhân. Chưa tới một tiếng đồng hồ nên vẫn chưa tới giờ giao ca.

Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc nói: “Bọn họ kéo nhau đi xem kịch vui hết rồi.”

Hai tai Tội Lỗi Quá Xá lập tức dựng lên, “Kịch gì?!”

Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc đáp: “Trùm Bất Tử gửi chiến thư cho Ám Hắc Đại Công, hai người họ chuẩn bị quyết đấu ở đài luận võ!”

Tội Lỗi Quá Xá lại kéo Quan Miên lên sư thứu bay lên trời.

Quan Miên ổn định tư thế ngồi rồi hờ hững hỏi: “Cậu biết là đài luận võ nào à?”

Tội Lỗi Quá Xá ngây người, vội vàng lái sư thứu về gặp Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc hỏi rõ là đài luận võ nào rồi mới xuất phát một lần nữa.

Lên đến giữa không trung, Quan Miên chợt nói: “Thật ra hồi nãy cậu dùng tiểu tinh linh hỏi là được rồi, không cần đi đi về về.”

“…” Tội Lỗi Quá Xá khẩn thiết nói: “Lần sau những đề nghị như vậy nếu đã không kịp nói thì mãi mãi khỏi nói ra luôn anh nhé.”

Quan Miên hỏi: “Để rồi nhìn cậu không ngừng lặp lại lỗi lầm?”

Tội Lỗi Quá Xá: “…” Không biết có phải là ảo giác hay không mà cậu ta cứ cảm thấy qua miệng Quan Miên, hình như mình… ngốc lắm thì phải?

Từ sau ngày các thành phố lớn trong Mộng Đại Lục sụp đổ trong một đêm, những tiểu trấn có phần quy mô như Mithra dần dần phát triển thành trung tâm. Đài luận võ vốn đìu hiu bấy lâu ở Mithra cũng từ từ đông đúc hẳn lên.

Hôm nay có lẽ là ngày phồn vinh nhất, đông đúc nhất của đài luận võ Mithra từ trước đến nay, khán đài hai bên đều ngồi kín người, có vài game thủ thậm chí còn đứng trên đường đi. Bởi Ám Hắc Đại Công và Trùm Bất Tử quyết định cưỡi thú đánh nhau trên không, tất cả người chơi đều bị cấm cưỡi thú xuất hiện trên vùng trời của đài luận võ nên người không tìm được chỗ ngồi đành đứng bên ngoài. Bọn họ định bụng dựa theo tiếng hoan hô bên trong mà phán đoán tình hình.

Tội Lỗi Quá Xá và Quan Miên đến muộn. Đừng nói chi đến khán đài, cả cửa ra vào cũng toàn những người là người.

Tội Lỗi Quá Xá giật dây, “Mau, dùng quan hệ của anh bảo Ám Hắc Đại Công ra đây đánh đi!”

Quan Miên: “Đánh cậu?”

Tội Lỗi Quá Xá rầu rĩ hỏi: “Lẽ nào tụi mình cứ phải đứng ngoài này rồi xem tiếng hoan hô như đài phát thanh hay sao?”

Chính vào lúc này, một trận hoan hô rền vang cả vùng trời.

Xuất hiện cùng với tiếng reo hò là một huyết tinh linh. Nó bay một vòng trên không rồi lặng lẽ đậu lên vai Quan Miên.
Bình Luận (0)
Comment