Tóc Mây Thêm Hương

Chương 1

Có lẽ Ngụy triều một năm đã có một nửa là khí hậu lạnh lẽo, người người ai nấy cũng đều yêu thích hương thơm. Nếu thêm một vòng hương vào trong lò sưởi, dù là mùi trầm hay hương hoa thơm ngát cũng đều khiến lòng người thư thái, vui vẻ.

Nếu hỏi hương liệu nổi danh Ngụy triều đương thời đến từ đâu, thì đương nhiên là từ một cửa hàng hương liệu ở kinh thành – Thủ Vị Trai.

Các cửa hàng có thể trụ vững ở kinh thành không chỉ dựa vào các loại hương liệu quý hiếm, mà còn dựa vào bí truyền điều hương. Dựa vào mùi hương siêu việt không cách nào bắt chước được, trong những năm gần đây, Thủ Vị Trai Tô gia thật sự ăn nên làm ra, cơm áo không lo.

Đều nói phú quý xưa nay là một nhà, Tô gia có được núi vàng, "phú" có thừa, nhưng cuối cùng vẫn chỉ được xem là một thương gia, đối với sự quyền quý thì vẫn như sông cách núi.


Kể từ khi đại gia của Tô gia là Tô Hồng Mông đảm nhận một số việc ở dịch viện kinh sư, cuối cùng đầu ngón chân cũng miễn cưỡng chạm đến ngưỡng cửa phủ đệ quan lại, thật khiến cho người ta mừng rỡ như điên.

Các dịch viện này chuyên quản chuyện mua bán giao thương hải ngoại của Ngụy triều, trong đó đại gia phụ trách việc tuyển mua hương liệu.

Mặc dù ông ta chỉ làm trong một kho thuốc làm hương nho nhỏ, lương bổng ít ỏi, thế nhưng đối với Tô gia mà nói, đây chính là bậc thang giúp con cháu sau này lên Trời.

Sau khi làm xong việc phải làm, Tô đại gia quyết định mang theo cả nhà đến đền thờ tổ tiên ở quê hương Âm Châu để khấu tạ âm đức của tổ tiên.

Toàn gia chuẩn bị đầu tháng Chạp sẽ lên thuyền, năm nay cũng định sẽ ở lại tổ trạch của gia tộc. Tô đại gia quyết định năm sau sẽ hồi kinh để không chậm trễ việc nhậm chức quan mới.


Người khác chuẩn bị hành lý trên mặt đều vui mừng, chỉ có nữ nhi thứ hai con vợ cả của Tô đại gia Tô Thải Tiên lại có chút không vui, thẹn mi đẹp mắt nhìn đám nha hoàn đang thay nàng ta chuẩn bị ít hành trang.

Nha hoàn thϊếp thân của Tô Thải Tiên là Hỉ Thước là người có cái nhìn sắc bén, vừa nhìn bộ dạng của nhị tiểu thư này đã lập tức đoán được tâm sự của nàng ta.

"Nhị cô nương, người là vì không muốn nhìn thấy "nàng ta" nên mới không vui phải không?"

Tô Thải Tiên xé rách bức tranh thêu rên tay, buồn bực ngán ngẩm liếc mắt với Hỉ Thước: "Ngươi nói nhiều quá, ta nên đặt ngươi tên là Hồ Lô, buồn bực thì bịt miệng vào cho đỡ ồn ào!"

Hỉ Thước nghe vậy thì biết mình đã đoán đúng, lập tức cười nói: "Nếu nô tỳ câm điếc, vậy chẳng phải người sẽ buồn bực đến mất trí luôn sao... Nhị cô nương cũng lo lắng quá rồi, nô tỳ đã sớm hỏi qua gã sai vặt thường đưa đồ về quê, "nàng ta" mặc dù được đưa về đó, nhưng lại không ở lão trạch, nghe nói trong một năm có mấy tháng sẽ đến một cái miếu am trên núi tìm một lão ni cô nghe giảng kinh văn. Coi như lúc người về đó, cũng chưa chắc trông thấy nàng ta đâu!"


Nghe thấy lời này, vẻ phức tạp trên gương mặt Tô Thải Tiên có chút tiêu tan, lại mang theo vài tia tiếc hận: "... Nàng ta muốn xuất gia sao? Cần gì chứ? Tô gia chúng ta cũng không phải là người keo kiệt, nếu nàng ta không gả đi được, nuôi nàng ta cả một đời vẫn được mà..."

Lời nói có thể xoay chuyển, nàng ta lại thò người ra hỏi: "Sau khi ta qua đó, thực sự sẽ không phải gặp nàng ta thường xuyên chứ?"

Hỉ Thước là một người khôn khéo, tranh thủ thời gian trả lời: "Người yên tâm, nô tỳ sẽ tự mình dặn dò quản sự lão trạch bên đó thật kỹ, sẽ không để người phải phiền lòng. Mà lại có phu nhân ở đây, bà ấy sẽ thay cô nương suy tính chu đáo. Lại nói, mối hôn sự của người và Lục công tử như ván đã đóng thuyền, hai nhà đã đổi bát tự và phát thiệp cưới, cũng đã cung phụng trong các từ đường hơn tháng rồi, nay hai nhà Tô Lục đều thuận buồm xuôi gió, ngày một đi lên! Đây chính là ông Trời tác hợp cho, người bên ngoài có thể làm gì? Người không cần phải để ý tới người bên ngoài."
Lời nói này khiến Tô Thải Tiên mây đen đầy mặt tiêu tán, nhớ tới vị hôn phu tài năng xuất chúng Lục Thệ của mình, nàng ta càng vui vô cùng. Nhất thời mọi lo lắng trong lòng đều biến mất.

Chỉ là ngoài phòng có một tiểu nha hoàn đang nghiêng tai nghe lén cuộc trò chuyện, nghe xong thì đầu đầy sương mù.

Nàng ta mới tới, dĩ nhiên không biết "nàng ta" trong lời nói kiêng kị của nhị tiểu thư là ai, cho nên lúc đi theo Hỉ Thước đến kho bạc lĩnh tiền tháng mới thuận tiện tò mò hỏi.

Tiểu nha hoàn mới tới này là Minh Thiền, là họ hàng xa của Hỉ Thước, vậy nên Hỉ Thước phải trông nom, nàng ta nhẫn nại nói: "Ngươi cũng biết trên đầu nhị tiểu thư còn có một người tỷ tỷ, mặc dù cũng là con vợ cả, nhưng lại không phải là do Đinh phu nhân chúng ta sinh ra."

Minh Thiền lập tức gật đầu nói: "Ta biết, trước phu nhân chúng ta còn có một vị phu nhân Hồ thị mất sớm, vị phu nhân đó còn có một trai một gái... Nghe nói đại tiểu thư gặp chuyện ngoài ý muốn dẫn đến mù lòa, được đưa đến lão trạch..."
Nàng ta còn chưa nói xong đã bị Hỉ Thước trừng mắt liếc: "Ngươi nói nhiều quá, thật sự nên đổi tên thành Hồ Lô đi! Nhớ kĩ, chỉ cần làm tốt việc phải làm trong viện nhị tiểu thư thôi, còn đại tiểu thư đừng nhắc tới!"

Nói đến đây, Minh Thiền cũng hiểu ra được một chút, hóa ra người mà nhị tiểu thư không muốn gặp lại chính là vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ kia của mình!

Chuyện đại tiểu thư Tô gia bị bệnh mắt cũng đã được hai năm, dáng vẻ ngày thường của nàng rất xinh đẹp, nghe nói Tô Lục hai nhà đã quyết định kết thông gia từ bé, theo đạo lý, Lục gia vốn sẽ cưới vị đại tiểu thư kia.

Nếu không phải đại tiểu thư sau đó mắt có bệnh, mối hôn sự với Lục gia này nói cái gì đi nữa cũng sẽ không tay nhị tiểu thư.

Cứ như vậy, tâm sự nữ nhi của nhị tiểu thư, người ta liếc qua cũng đã nhìn thấy ngay. Chỉ là bây giờ xem ra, vị đại tiểu thư kia cũng thật là đáng thương!
Cô nương bây giờ cũng đã mười tám, lại có bệnh mắt, làm gì có một cánh cổng lớn nào muốn đón một nàng dâu mù lòa?

Nhưng nếu để nàng làm thϊếp, phu nhân Đinh Bội sẽ khó tránh khỏi tiếng xấu khắt khe với kế nữ. Nghe nói vị đại tiểu thư kia rất cao ngạo, lúc trước trong nhà muốn hứa hôn nàng với một tú tài nghèo, vị đại tiểu thư đó liều chết cũng không nghe theo, hai phụ tử cãi vã lớn một trận.

Đại gia suy nghĩ trái phải một phen, đưa đại tiểu thư về quê. Nàng đã không muốn gả, ông ta sẽ để cho nàng yên, chỉ cần coi trong nhà lại nhiều thêm một tổ tông, nuôi dưỡng nàng đến khi già chết mới thôi!

Bây giờ Tô gia chuyện vui liên tục, Tô đại gia cũng lười tức giận với đại nữ nhi bướng bỉnh cổ quái kia, lần này trở về, nếu như tổ tông không chịu nổi quê hương thanh lãnh sẽ tự mình nghĩ thông mà đi cầu xin ông ta, ông ta làm cha, dĩ nhiên cũng sẽ mềm lòng, tìm một mối hôn sự thích hợp, thêm chút của hồi môn rồi gả nàng đi.
Trở về thuyền, Tô gia đại gia nói với ba người con trai của mình: "Tô gia chúng ta từ nay về sau cũng coi là nhà quan lại, vi phu kinh doanh một hồi cũng là vì đám tử tôn các con, ba người tiểu tử các con lần này về nhà cũng không được lười biếng việc học."

Đinh thị sinh hai đứa con trai chênh nhau một tuổi, Tô Cẩm Quan mười bốn, Tô Cẩm Thành mười ba. Hai người bọn hắn đều là khi Đinh thị hầu hạ Tô đại gia lúc ở phủ Thành Đô sinh ra, cho nên những cái tên này mang ngụ ý về nơi sinh "gấm quan thành".

Hai người mang theo linh khí như hoa nở ở Cẩm thành, từ lúc khai phủ cho đến khi theo phu tử học tập rất ra dáng. So sánh với nhau, thì nhi tử Tô Quy Nhạn của Hồ thị đã qua đời càng lộ ra vẻ ngu ngốc.

Nghe thấy Nhạn nhi đọc một đoạn "Xuất Sư biểu" mà còn vấp váp, Tô Hồng Mông thật sự giận đến nỗi không có chỗ để phát tiết, điểm vào trán của đại nhi tử nói: "Ngươi xem ngươi cũng đã mười sáu, so với hai đệ đệ thì ngươi đến học đường sớm hơn hai năm, sao đầu óc vẫn chứa đầy bột giấy thế hả?"
Ngoại hình Tô Quy Nhạn kế thừa từ vong thê Hồ thị đoan trang diễm lệ, nhìn qua tuấn tú lịch sự, đáng tiếc chỉ là một bộ dáng tốt.

Hắn bị ngón tay phụ thân điểm cho lảo đảo, không khỏi lui xuống hai bước, thêm thuyền xóc nảy, mông bị dập xuống mặt đất, đau đến vành mắt ửng hồng.

Hai tiểu đệ thấy đại ca mình bị ngã xuống đất cũng không dám đỡ, lão tam Tô Cẩm Thành kia còn nhịn không được mà trộm cười một tiếng.

Đúng lúc này Đinh thị dẫn nha hoàn đi tời, thoáng nhìn Tô Quy Nhạn rồi cười nói với Tô đại gia: "Được rồi, lại phát cáu giáo huấn người khác, trước đó vài ngày ngài mới điều trị thân thể, lang trung nói đã uống thuốc thì không được tức giận, Nhạn nhi từ trước đến nay học chậm, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, ngài tội gì phải tức giận hại mình..."
Nói xong, Đinh thị hướng mắt về phía kế tử Nhạn nhi đang ngồi dưới đất, ra hiệu hắn tranh thủ tránh đi, đừng chọc cho phụ thân tức giận.

Tô Quy Nhạn hé miệng bò dậy, vịn eo khập khiễng trở về trong khoang thuyền.

Tô Hồng Mông cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu, cả giận nói: "Nàng cứ che chở cho nó như thế đi, càng ngày càng không ra thể thống gì!"

Đinh thị được bảo dưỡng tốt, bà ta nhỏ hơn Tô Hồng Mông chục tuổi, mặc dù đã sớm qua tuổi ba mươi, nhưng mặt mày vẫn rực rỡ như xưa, mỉm cười thay Tô Hồng Mông xoa bóp bả vai, nói: "Hồ gia tỷ tỷ qua đời sớm, để lại một đôi trai gái này, thϊếp thân là kế mẫu, làm sao có thể không bảo vệ bọn chúng được? Hiện giờ mắt của Lạc Vân lại... Thϊếp thấy tự hổ thẹn với tỷ tỷ, mỗi ngày đều không dám ngủ..."
Tô Hồng Mông sủng ái thê tử có thừa, trông thấy Đinh thị lại bởi vì bệnh mắt của đại nữ nhi mà tự trách, thở dài nói: "Chuyện của nó là ngoài ý muốn, sao lại trách nàng được?"

Đại nữ nhi Tô Lạc Vân lúc trước bị va đập vào đầu, sau khi tỉnh lại mắt đã không nhìn thấy được nữa, vậy làm sao có thể đổ lên đầu Đinh Bội được? Đinh Bội nghe trượng phu nói vậy nhưng lông mày vẫn không thể giãn ra, chỉ lại thở dài: "Lạc Vân tính tình quá cố chấp, nếu không thì sao phải đưa nó đến lão trạch ở?"

Tô Hồng Mông yêu thương nhìn kiều thê nhỏ hơn ông ta mười tuổi, ông ta hiểu rõ tính cách của bà ta nhất, là một người hiền lành tính tình dịu đàng. Cũng đã làm khó bà ta lúc trước nhập phủ đã vừa phải chăm sóc con của mình, lại còn phải chiếu cố cho nhi nữ mà vong thê để lại.
Lần này ông ta đang tạm giữ một chức vụ ở trong triều, đợi ngày này qua ngày khác cao thăng, phu nhân cũng sẽ được vinh quang vô hạn, cũng không uổng cho những ủy khuất mà ông ta đã phó thác cho Đinh Bội.

Cả đoạn đường không nói chuyện gì, thuyền đã đi đến quê hương Âm Châu.

Lão trạch của Tô gia đã sửa chữa một lần vào đại thọ tám mươi tuổi của tộc trưởng Tô gia đời trước, bây giờ coi như cũng đã qua hơn hai mươi năm, tường quanh bò đầy rêu xanh, từ xa nhìn lại là một mảnh xanh um tươi tốt.

Quản sự lão trạch là lão Phùng buổi sáng mang theo người tới bến tàu chờ thuyền, hiện giờ đang đứng trước xe ngựa dẫn xa phu tới lão trạch, buộc ngựa vào cọc rồi chuẩn bị đi dỡ hàng.

Tô Hồng Mông sau khi xuống xe nhìn chung quanh một vòng, nhíu mày hỏi: "Đại tiểu thư đâu? Lại cáu kỉnh không chịu gặp mọi người sao?"
Từ sau khi hai mắt Tô Lạc Vân bị mù, tính tình càng trở nên quái gở, mới đầu quẳng đồ vật lung tung không nói, sau vì chuyện hôn sự mà tranh chấp cả với người nhà.

Tô Hồng Mông dù mang vẻ uy nghi của phụ thân cũng không trách móc nặng nề nữ nhi mù, cho nên đành dứt khoát đuổi nàng về lão trạch, để nàng tu tâm dưỡng tính.

Không ngờ rằng đã lâu như vậy, song nàng vẫn đến chết cũng không thay đổi, biết rõ phụ thân trở về cũng không thèm ra đón!

Lão Phùng quản sự thừa dịp đại gia chưa nổi giận kịp lúc nói: "Từ lúc mùa đông bắt đầu cho đến nay, lượng mưa ở đây không giảm trái lại còn tăng, đại tiểu thư nghe nói ngài ngồi thuyền đến đây, một mực lo âu nước sông dâng cao, những ngày này đều đến miếu am trên núi thắp hương cầu phúc cho cả nhà. Vốn dĩ hôm qua đã về rồi, nhưng vừa hay lại mưa một trần, đường núi trơn ướt không thể đặt chân, cho nên lúc này mới chậm trễ. Vừa rồi tiểu nhân mới phái người đi nghe ngóng, nói là dưới núi có người đã rải tro bếp đệm đường, ước chừng một lát nữa sẽ trở về ngay."
Tô Hồng Mông nghe quản sự giải thích, sắc mặt u ám mới thư thả chút.

Đinh thị ở cạnh bên cũng khẽ cười nói: "Vân nhi xem ra đã hiểu chuyện rồi... Vậy mà còn làm một việc không để ý đầu đuôi như thế, không nghĩ tới ngày mưa đường trơn trượt, nó mà có bị thương nữa, há không phải làm người ta đau lòng hay sao..."

Bình Luận (0)
Comment