Tóc Mây Thêm Hương

Chương 101

Bây giờ đôi mắt Lạc Vân đã khôi phục thị lực, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ lập tức trầm mê nam sắc. Củ nhân sâm tuyệt sắc trước mặt này, tuy rằng bá đạo đến mức không nói lý, nhưng làm người ta đã ăn rồi lại muốn ăn thêm nữa, nghiện rồi khó bỏ……

Vì thế nàng cũng nửa đẩy ra nửa không, cứ như vậy bị Hàn Lâm Phong hôn lên môi. Đôi phu thê sau bao nhiêu xa cách cuối cùng cũng có thể gặp lại, vuốt v.e an ủi nỗi tương tư của nhau.

Sau một hồi ân ái, lúc hai người dựa sát vào nhau, Lạc Vân vẫn lo lắng về chuyện vẫn chưa được giải quyết xong của cô em chồng.

Tuy rằng Triệu Quy Bắc chủ động muốn giúp Hàn Dao tránh đi việc hòa thân, nhưng phụ mẫu hắn bên kia cũng không phải chỉ cần thông báo một tiếng là được.

Nếu như vội vã làm hôn sự, cho dù tướng quân đồng ý, nhưng Ngư Dương công chúa chưa chắc sẽ nhận lời ngay.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nhưng một khi thánh chỉ đã tới Lương Châu, Triệu Đống đồng ý hôn sự thì cũng không kịp nữa rồi, nên xử lý thế nào cho phải đây?

Nghĩ đến đây, Lạc Vân cảm thấy phu quân ăn vạ mình ở trên giường không để ý đến chính sự, thật sự có chút vô lo vô nghĩ, vì thế liền đẩy Hàn Lâm Phong đang nằm trên giường xuống, bắt hắn nhanh chóng đi xử lý chính sự.

Tuy nhiên, Hàn Lâm Phong lại không nhúc nhích tí nào, hắn hôn lên má nàng một cái, sau đó lại thỏa mãn ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của nàng, nhàn nhã nói: “Lúc ta nhận được thư của Lý đại nhân, đã phái ngay quân tốt nhận lệnh đi xem xét dọc đường, hẳn là bọn họ còn ba ngày nữa mới có thể đến nơi.”

Lạc Vân nghe xong trong lòng liền sốt ruột: “Vậy chàng còn không nhanh lên?”

Hàn Lâm Phong lại nở nụ cười: “Có gấp đi nữa, thời gian để ôm ấp với phu nhân của mình vẫn luôn luôn phải có. Yên tâm, ta đã sắp xếp tốt, chắc chắn sẽ kịp lúc.”

Nói đến vấn đề này, nụ cười của hắn hơi hơi giảm lại: “Bây giờ ta lo lắng nhất chính là hôn sự của Hàn Dao. Nếu bệ hạ đã xác định người được chọn để hòa thân, như vậy bước tiếp theo chính là muốn giải hòa với người Thiết Phất. Sau đó toàn lực bao vây tiêu diệt Thiết Diện Quân. Nếu đúng là như vậy, chuyện của Hàn Dao đúng là không cứu vãn được gì. Nữ nhi có bị ức hiếp hay không, đơn giản là xem phụ thân và huynh trưởng của nàng có phải là kẻ hơn người hay không. Nếu thật sự trong chuyện này lại có rẽ sang một hướng tệ hơn khác, vậy phải dùng đến của cải, sức mạnh. Phu quân của nàng hiện giờ cũng coi như là có chút gia sản, nếu thật sự muốn chống đối ta, không nhất định là ta sẽ thua.”

Con thuyền lớn của Bắc Trấn Vương phủ này, thực tế người lái thuyền đã sớm là Hàn Lâm Phong. Bắc Trấn Vương có rất nhiều chuyện tuy nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, nếu thật sự gặp đại sự, hai cha con có ý khác nhau cũng sẽ tranh chấp, tuy nhiên hầu như mọi thời điểm Vương gia đều sẽ ủng hộ quyết định của nhi tử.

Lạc Vân thấy Hàn Lâm Phong đã hạ quyết tâm, nên không nhiều lời khuyên bảo nữa.

Từ trước đến nay nàng đều không quản chuyện ở bên ngoài của hắn, càng không muốn ràng buộc tay chân của hắn. Lần này là gia sự cùng quốc sự liên quan đến nhau, nàng tin tưởng trong đầu hắn cũng đã có giải pháp.

Trong phủ còn thủ sẵn một vị tiểu tướng quân, Hàn Lâm Phong có ý muốn tốc chiến tốc thắng, cho nên nghỉ ngơi một chút, liền đứng dậy.

Nhưng cũng không phải là hắn đi tìm Triệu Đống mà là đi tuyển một số thuộc hạ biết tiếng Thiết Phất, sắp xếp một chút công việc.

Bây giờ hắn không vội đi tìm Triệu Đống. Trước khi hai nhà có qua lại, Hàn Lâm Phong biết, quan trọng nhất là không thể để thánh chỉ hòa thân được gửi tới Lương Châu.

Hắn đúng thật là vô cùng hiểu biết về con người của Triệu Đống.

Nếu biết Hàn Dao là đối tượng mà bệ hạ khâm điểm cho đi hòa thân, cho dù có giết nhi tử để tạ tội với Hàn gia, cũng không để nhi tử cãi lời thánh chỉ cưới Hàn Dao.

Một khi đã như vậy, cái công việc vặt này, phải tự tay đại cữu ca là hắn lo liệu và xử lý thay một chút.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Vì vậy người của Bắc Trấn Vương phủ thấp thỏm bất an chờ rồi lại đợi, cũng không chờ được đạo thánh chỉ kia tới.

Thì ra, là khâm sai đưa thánh chỉ nửa đường gặp nạn ở dịch trạm trong núi - nơi mà lúc trước Hàn Lâm Phong đã từng gặp phải thổ phỉ.

Toàn bộ quan binh trong dịch trạm đều bị lũ thổ phỉ che mặt bắt lấy, cởi y phục trói lại, ném vào trong hầm đồ ăn suốt hai ngày, mà tất cả thư từ qua lai của dịch trạm và đạo thánh chỉ kia đều bị thổ phỉ nhanh chóng cướp đi.

Theo những quan binh xui xẻo kia nói, đám người tiến tới cướp bóc đều là những người nói tiếng Thiết Phất, hẳn là người Thiết Phất.

Trạm trưởng của dịch trạm kia đã từng bị người Thiết Phất đánh chiếm qua một lần, ký ức hẳn là còn mới mẻ.

Thổ phỉ Thiết Phất tới lần này, tuy rằng khách khí một chút, không có giết người, nhưng trạm trưởng dịch trạm không nhịn được phải chửi con mẹ nó, tự nhiên đổ hết lên trên người Thiết Phất.

Nếu đã đánh mất thánh chỉ, thì cho dù khâm sai vẫn còn đó, cũng là nói miệng mà không có bằng chứng, sau khi bị bỏ đói hết hai ngày, cuối cùng người đến đưa tin đi ngang qua mới phát hiện dịch trạm không đúng cho lắm, lại nghe được động tĩnh dưới hầm đồ ăn, mới cứu bọn họ ra.

Khâm sai làm mất thánh chỉ, hơn nữa còn bị nhiễm phong hàn, sốt cao đến mức bất tỉnh nhân sự, bị đưa đến quan phủ địa phương ở Huệ Thành để chạy chữa.

Trong lúc này, Triệu Đống nhìn bức thư Hàn Lâm Phong tự mình đưa đến, tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.

Đó là thư nhận tội tự tay nhi tử của hắn viết và ấn tay, tỉ mỉ xác thực kể lại quá trình chính mình yêu mến Hàn Dao tiểu quận chúa.

Lão tử cả đời đều không có chuyện trăn hoa, mà toàn bộ đều chuyển hết lên người thằng nhóc kia.

Còn con mẹ nó leo cây để đưa kẹo hình người? Sao không ngã chết ở trong sân viện cô nương đó luôn đi!

Triệu tướng quân đích thân tới Bắc Trấn Vương phủ, ngay trước từ đường của Hàn gia, không nói hai lời, cầm roi lên bắt đầu đánh, đánh hai cái vẫn chưa hả giận, lại bắt đầu dùng cả chân đá.

Nếu không phải Hàn Lâm Phong liều mạng ngăn cản, hắn thiếu chút nữa đã đá nhi tử đang sống sờ sờ của mình đến chết.

Hàn Dao tránh ở một bên từ đường, nghe bên trong có động tĩnh, gấp đến độ cắn móng tay, sau đó xách váy chạy vào trong.

Lạc Vân ở bên cạnh vội vàng kéo nàng lại, nhỏ giọng nói: “Nếu muội vào, uổng công cho tiểu tướng quân bị đánh rồi, muội hãy nghe ca ca của muội, chuyện còn lại đều không cần phải nhọc lòng, nếu muội đau lòng cho hắn, chờ thành hôn xong rồi dốc hết sức mà yêu thương, hiện tại vững vàng cho tẩu!”

Vừa nghe tẩu tẩu nói như vậy, Hàn Dao chỉ có thể tiếp tục gặm móng tay, rồi lắng nghe tiếp âm thanh bên trong.

Triệu Quy Bắc nhớ tới lời của Hàn Lâm Phong về việc phải bảo mật, cho nên dù bị phụ thân đánh đến cả người ê ẩm, hắn cũng ngậm miệng không nhắc đến việc Hàn Dao có khả năng phải hòa thân, chỉ nói chính mình thật lòng thích tiểu quận chúa, chỉ mong phụ thân và Vương Gia tác thành.

Việc đã đến nước này, còn có thể như thế nào nữa?

Triệu Đống hổ thẹn vì nhi tử của mình làm bẩn thanh danh trong sạch của tiểu quận chúa, đối với yêu cầu của Hàn Lâm Phong cũng không còn gì để nói.

Tuy rằng hắn cảm thấy lập tức thành thân có chút gấp gáp, nhưng nhi tử của mình còn đang quỳ gối trong từ đường Hàn gia, thì đương nhiên phải làm rồi.

Hơn nữa Hàn Lâm Phong nói đúng, Triệu Quy Bắc muốn nhanh chóng thành hôn để kịp trở về quân doanh, đang ở thời điểm chiến tranh, hôn sự cũng phải giản lược một chút, nên mau chóng thành hôn cũng phải.

Đại trượng phu dám làm dám chịu, nếu dám lén gặp tiểu cô nương mua kẹo cho người ta ăn, phải có gan để đảm đương trách nhiệm!

Cho nên cuối cùng Triệu Đống đành phải đồng ý với yêu cầu thành hôn trong vòng hai ngày này của Bắc Trấn vương gia.

Sau khi Triệu Đống gặp vương gia vương phi, cũng là xấu hổ đến không còn lời nào để nói, trịnh trọng thi lễ, sau đó nói rằng mình phải về Huệ Thành tìm mẫu thân của nhi tử mau chóng đặt mua chút sính lễ.

Tuy rằng hôn sự giản lược, nhưng lễ nghĩa không thể nào bỏ đi, cũng không thể để nữ nhi nhà người ta quá ủy khuất.

Mà từ đầu tới cuối Tông vương phi đều không theo kịp, thật ra bà còn đang xoắn xuýt tuyển người nào trong cấp dưới của Hàn Lâm Phong, không nghĩ tới từ trên trời lại rơi xuống miếng dưa nạm vàng, đập ngay trên đầu bà.

Kết quả Vương gia cùng Tướng quân bàn chuyện hôn sự, bà thì trộm bảo Lạc Vân véo mình một cái. Bà nghi ngờ chính mình bận lòng với chuyện hôn sự của nữ nhi, lo đến mức rối loạn tâm thần, cho rằng bây giờ chỉ là giấc mộng!

Lạc Vân làm sao có thể làm việc này? Chỉ có thể trơ mắt nhìn bà bà tự mình véo vào mu bàn tay.

Lúc sau chờ tướng quân cáo từ xong, Tông vương phi vội kéo lấy Vương gia hỏi ông chuyện là thế nào.

Vương gia làm sao có thể nói cho phu nhân rằng chuyện này quá nhiều bẫy rập. Chỉ đơn giản nói là Triệu Quy Bắc phải lòng Hàn Dao, phó thác Tướng quân tới hỏi hôn.

Tông vương phi xác nhận đây không phải giấc mộng, hai chân lại nhũn ra lần nữa, thiếu chút nữa là nằm liệt trên đất, vẻ mặt vui mừng kéo con dâu đến từ đường thắp hương, cảm tạ tổ tiên phù hộ.

Thực ra Vương gia nói chuyện có ý vị sâu xa, bảo bà thắp hương nhiều, còn phải cảm ơn đại nhi tử thật tốt.

Lại nói đến Triệu Đống, chờ hắn về Huệ Thành, báo lại cho công chúa một cách đơn giản xong, Ngư Dương công chúa vốn lạnh mặt cũng không quản chuyển tranh luận với Triệu Đống.

Rốt cuộc so với việc say rượu nói lỡ lời, thì hôn sự bất ngờ của nhi tử này quả là sét đánh giữa trời quang!

Nàng kinh ngạc đến mức không khép lại miệng được, đầu tiên là vươn mũi ngửi xem trên người phò mã gia có mùi rượu hay không, có phải người hắn không được tỉnh táo hay không.

Sau đó nàng mới trừng mắt hỏi: "Cái gì? Việc này quả thực là làm bậy! Cô nương bị từ hôn của Bắc Trấn Vương phủ kia có chỗ nào xứng với con ta? Cuộc hôn nhân hoang đường đến như vậy, chàng lại không thương lượng với ta mà lập tức đồng ý?"

Triệu Đống nhíu mày thở dài, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Quận chúa nhà người ta, có chỗ nào không xứng? Nàng đừng vội nhiều lời, chỉ nên lo chuẩn bị sính lễ đi."

Nhưng Ngư Dương làm sao có thể chịu nghe lời hắn, thấy bộ dáng của Triệu Đống, nhưng thực ra lại mơ hồ đoán được chút manh mối, hỏi thẳng phụ tử bọn hắn có phải bị Tông vương phi gì kia nắm được thóp gì hay không?

Tông vương phi kia là một tay giỏi giang khi bàn chuyện hôn sự cho nữ nhi của bà, lúc trước từng bám vào Tuấn quốc công phủ ở kinh thành, chẳng lẽ dùng lại trò cũ, ăn vạ nhà nàng?

Chờ công chúa hỏi rõ ràng nguyên do, tức giận đến mức đập bàn một cái: "Chẳng qua là đưa mấy cây kẹo hình nhân thôi sao! Cũng không hề làm chuyện xấu hổ gì! Chính là tiểu hài tử qua lại với nhau, sao lại quay ra bàn chuyện cưới hỏi?"

Triệu Đống cũng đập bàn một cái: "Cái gì mà tiểu hài tử? Cả hai đều đã trưởng thành! Chính là thằng nhóc chết tiệt Triệu Quy Bắc kia dụ dỗ quận chúa nhà người ta, nào có ai trèo tường để gặp gỡ tiểu cô nương? Còn luôn miệng nói muốn cưới nàng, bị thế tử bắt tại trận, bị kéo từ trên tường xuống, thể diện của nam nhi Triệu gia, hiện tại còn đang treo ở đầu tường vương phủ kia kìa! Danh tiết của cô nương nhà người ta phải làm như thế nào? Nhi tử của nàng còn viết thư nhận tội, hắn còn ở trong phủ chờ sẵn, nếu nàng không đồng ý, liền dứt khoát cho hắn quỳ chết ở từ đường Hàn gia đi!"

Ngư Dương công chúa nhất thời cũng không có lời nào để phản biện, thực ra nàng đã sớm phát hiện nhi tử có ý với cô nương nhà người ta, chỉ là không nghĩ tới bản thân đã dọn ra khỏi Bắc Trấn vương phủ rồi cũng không thể ngăn cản đoạn nghiệt duyên này.

Được một lúc, nàng càng tức giận hơn, không cam lòng nói: "Cả nhà đều là gian thương! Nhà bọn họ chắc chắn đã sử dụng biện pháp gì đó tính kế con ta!"

Triệu Đống có chút buồn bực: "Không phải nàng luôn có quan hệ tốt với Tông vương phi và thế tử phi sao? Sao lại đột nhiên dọn ra khỏi vương phủ, lại còn mắng người ta là gian thương ở sau lưng?"

Ngư Dương công chúa nói không nên lời, dù sao chút tâm tư của mình không thể nào nói với Triệu Đống được.

Nàng chỉ có thể gân cổ nói: " Ai mắng chửi người ở sau lưng? Cho dù đứng trước mặt thế tử phi kia, ta cũng có thể mắng nàng! Chàng cho rằng núi vàng núi bạc của nàng ta là kiếm như thế nào? Người xưa nói, không người buôn bán nào không gian dối……"

Nhưng Triệu Đống không kiên nhẫn nghe nàng xả《Đạo đức kinh》, chỉ là nói: "Chúc mừng công chúa sắp cùng gian thương trở thành thông gia, ta còn việc gấp ở tiền tuyến, về việc hôn nhân chỉ có thể hoàn toàn giao cho nàng. Đứa nhỏ Quy Bắc này mệnh khổ, mẫu thân ruột mất sớm, nếu nàng mặc kệ hắn, thì hắn……"

Ngư Dương công chúa giờ cũng không muốn nghe 《Từ mẫu truyện》chỉ có thể xụ mặt tức giận nói: "Ta ngược đãi Quy Bắc lúc nào? Dù sao thì trong lòng hắn ta chỉ là kế mẫu, chưa từng nhận sai bao giờ, cứng đầu thực sự!

Triệu Đống không nghe ra sự ám chỉ trong lời nói của Ngư Dương, cả đầu hắn hiện giờ chỉ có công sự.

Ngay sáng hôm nay, có thám tử tới báo, hôm qua người Thiết Phất đột nhiên tới quấy rối một dịch trạm ở hậu phương, cướp mất một đống thư tình báo, nghe nói còn cướp mất thánh chỉ, thật sự là ngạo mạn đến cực điểm.

Thật đáng giận đám người Thiết Phất cao ngạo kia, bọn người triều đình lại một lòng muốn nghị hoà, nghe nói còn muốn đưa người sang hòa thân, cũng không biết là nữ tử nhà nào bị bắt gả đi xa….

Sau khi Ngư Dương công chúa trút hết bực tức xong, cũng biết từ trước đến nay Triệu Đống không có chuyện sẽ thay đổi ý định, nàng tức giận thêm cũng vô dụng.

Bởi vì Triệu Đống đã cùng Bắc Trấn vương bên kia ước định xong rồi, ba ngày sau lập tức thành thân.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ngư Dương nghe nói Bắc Trấn vương phủ dường như sợ Triệu gia đổi ý nên giữ khư khư không chịu thả người.

Nàng lo lắng Triệu Quy Bắc ở vương phủ phải chịu khổ, chỉ có thể miễn cưỡng vực dậy tinh thần, kêu vài vị ma ma mình tin tưởng đi mua đồ, tốt xấu gì cũng phải tích góp ra mấy gánh lễ vật hỏi cưới, đừng để cho phu quân và nhi tử phải mất thể diện.

Vị khâm sai đi truyền thánh chỉ ở Huệ Thành kia cuối cùng cũng hạ sốt, mất bò mới lo làm chuồng, chuẩn bị đến Lương Châu để truyền khẩu dụ, vừa ra khỏi quan nha thì thấy trên đường có một đội ngũ đón dâu khoác lụa hồng, mang theo mấy gánh lễ vật hỏi cưới đi về phía cổng thành.

Hắn xem náo nhiệt một lúc, lại dẫn người ăn một bữa ở Huệ Thành. Sau khi ăn xong, mới đi về hướng Lương Châu.

Ai ngờ cưỡi ngựa đi vào trong thành Lương Châu, phát hiện từ cổng thành đến đường phố, nơi nơi khoác lụa hồng, khâm sai càng đi càng khó hiểu. Thời điểm hắn tới đại môn vương phủ mới phát hiện trên cửa Bắc Trấn vương phủ dán đầy chữ hỷ.

Hắn xuống ngựa, kéo lấy một người qua đường đang xem náo nhiệt hỏi: “Người nào của Bắc Trấn vương phủ đón dâu?”

Người qua đường cười hì hì nói: “Không phải đón dâu, là gả nữ nhi! Tiểu quận chúa của Bắc Trấn vương phủ gả chồng, hôm nay đúng là ngày đại hỷ mà!”

Khâm sai vừa nghe, mắt càng trợn tròn lên, kinh ngạc hỏi thẳng: “Gả nữ nhi? Gả nữ nhi nào?”

Người qua đường khó hiểu nhìn người nói giọng kinh thành này, đáp rằng: “Bắc Trấn vương chỉ có đúng một nữ nhi, đương nhiên là gả Hàn Dao quận chúa!”

“Ai—nha!” Khâm sai đại nhân gấp đến mức vỗ đùi!

Chậm mấy ngày thôi, mà ….mà tại sao Bắc Trấn vương phủ kia lại gả nữ nhi đi chứ?” Bệ hạ muốn đưa Hàn Dao đến vương trướng của Thiết Phất để hòa thân!! Sao Bắc Trấn vương phủ có thể gả nữ nhi đi được!

Nghĩ vậy, khâm sai đại nhân xách theo áo choàng dẫn người hầu xông vào bên trong.

Nhưng lại bị thị vệ giữ cửa lập tức ngăn lại, việc công xử theo phép tắc nên muốn hắn phải đưa ra thiệp mời.

Khâm sai lấy đâu ra thiệp mời chứ? Lạnh lùng nói mình là khâm sai từ kinh thành đến truyền khẩu dụ.

Vì thế thị vệ lại bắt hắn đưa ra lệnh bài và thánh chỉ. Nhưng lúc trước ở dịch trạm khâm sai đại nhân đã bị cướp mất lệnh bài và thánh chỉ, giờ còn cái lông á?

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thế là thị vệ không thèm vào bẩm báo, trực tiếp đuổi thẳng hắn và tùy tùng ra ngoài.

Kết quả, chờ khi khâm sai đại nhân thấy được một gương mặt quen thuộc đứng ở cửa, chính là thị vệ của thế tử -Khánh Dương, đã là chuyện của giữa trưa ngày hôm sau.

Chờ hắn chứng minh được thân phận, lại kể chuyện mình gặp phải nạn ở dịch trạm trong núi, Khánh Dương cũng hít một hơi theo, quả thực chuyến đi lần này của khâm sai đại nhân không dễ dàng!

Khâm sai thấy hắn cảm thán không thôi, gấp gáp nói: “Ngươi mau đưa ta vào gặp vương gia đi!”

Lúc này Khánh Dương mới bừng tỉnh, vội vàng mời khâm sai vào phủ.

Kết quả khâm sai đại nhân đi một đường vào phủ, thấy trước mắt ngập tràn màu đỏ tươi, khâm sai càng đi càng nhụt chí: Người ta là Thiết Phất vương ắt sẽ không thu giày rách. Giờ tiểu quận chúa kia cũng đã bái thiên địa, động phòng hẳn là cũng làm rồi.

Bây giờ hắn đi truyền thánh chỉ cũng chỉ gây mất hứng, không còn tác dụng gì nữa.

Đến khi gặp Bắc Trấn vương, vương gia biết rõ vẫn cố hỏi, hỏi hắn có ý gì muốn truyền.

Khâm sai nhục chí nói xong ý chỉ, hỏi vương gia, có phải là hắn nghe được tin tức gì nên mới vội vàng gả tiểu quận chúa đi không?

Bắc Trấn vương gia nhíu mày nói: “Ta ở Lương Châu hẻo lánh, làm sao có thể nghe được tin tức gì ở kinh thành? Hơn nữa tiểu nữ cùng tiểu Triệu tướng quân tâm đầu ý hợp từ lâu, trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, vốn là chuyện hai bên tình nguyện. Nếu ta sớm biết bệ hạ có ý này, đương nhiên không dám đính hôn gả nữ nhi, nhưng mà…khâm sai đại nhân, lại cứ đến vào hôm thứ hai sau khi thành hôn… việc này…nên làm thế nào cho phải?”

Khâm sai vốn dĩ còn chưa biết tiểu quận chúa gả cho ai, đến khi nghe nói gả cho nhi tử của tướng quân Triệu Đống kia, là nhi tử mà Ngư Dương công chúa nuôi lớn, oán khí tận trời còn sót lại lập tức bị nuốt xuống.

Hắn từ kinh thành tới đây, Ngư Dương công chúa kia còn dám hất đổ mâm ở trước mặt bệ hạ, bây giờ nếu hắn làm người ta mất hứng ở ngày thành hôn thứ hai, nói với nhi tử của công chúa rằng hắn đoạt phi tử hòa thân của Thiết Phất vương, không thích hợp chút nào!”

Khâm sai cảm thấy mình thật xui xẻo trong chuyến công vụ lần này, cho nên than thở với vương gia mấy câu, liền rời khỏi vương phủ, chạy về kinh thành nói với bệ hạ một chút biến cố của Lương Châu.

Triệu Quy Bắc đứng bên cạnh Hàn Lâm Phong nghe lén động tĩnh trong phòng khách, nhìn khâm sai kia đi rồi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu thánh chỉ không truyền tới, như vậy sự việc của Hàn Dao coi như là giải quyết được một nửa. Bệ hạ nhất định không thể bức thê tử của thần tử đi hòa thân nhỉ? Nếu thật vậy thì việc này đúng là phải viết hết vào sử sách.

Hàn Lâm Phong thấy Triệu Quy Bắc vội vàng xoay người, liền kéo hắn lại: “ Ngươi muốn làm gì?”

Triệu Quy Bắc nhỏ giọng nói: “Đệ đi báo cho Dao Dao một tiếng, bữa sáng là cháo loãng, nàng ấy không thích ăn. Đệ định bảo phòng bếp chuẩn bị một chút khoai lang nướng.”

Bởi vì Triệu Đống không có phủ ở đây, hơn nữa thời gian hôn lễ quá gấp rút, cho nên hai người không cử hành ở Huệ Thành, mà là cử hành ở vương phủ Lương Châu.

Hôm qua lúc hành lễ, tướng quân và công chúa đều có mặt. Tướng quân còn được, tuy rằng nhi tử làm bậy, dụ dỗ tiểu cô nương nhà người ta, nhưng tóm lại là thành gia lập nghiệp.

Chỉ có điều sắc mặt của bà bà là Ngư Dương công chúa không tốt lắm, từ đầu tới cuối đều không cười, nhìn đến Hàn Dao không biết phải làm sao, có chút đáng sợ.

Kết quả hiện tại Hàn Dao còn đang ăn vạ ở trong đống chăn không chịu dậy, nghĩ đến lát nữa phải đi kính trà cho bà bà, nàng càng không muốn ăn uống.

Điều khiến Hàn Dao lo lắng chính là mình gả cho Triệu Quy Bắc có thể tránh được khẩu dụ của bệ hạ hay không?

Hàn Dao cũng không biết chuyện hai ngày trước khâm sai đại nhân bị người ta cởi y phục đánh đập. Mấy ngày nay vẫn luôn ăn không ngon, ngủ không yên. Đêm qua là đêm tân hôn cũng không có tình nồng mật ý của đêm tân hôn.

Tân nương tử ôm chặt tân lang, ở trong lồng ngực hắn khóc một đêm, khiến tiểu Triệu tướng quân vô cùng xót xa.

Triệu Quy Bắc nhìn Hàn Dao như vậy, khiến hắn đau lòng, hiện tại thấy khâm sai tay không mà đến, cũng không có lấy thánh chỉ ra gây khó dễ, nhanh chóng báo tin tốt cho Hàn Dao để nàng mau chóng ăn chút gì đó.

Mà phía bên này, bởi vì hôm qua nhi tử thành hôn nên Ngư Dương công chúa cũng từ Huệ Thành tới đây, tạm thời ở Bắc Trấn vương phủ.

Vốn là nên chờ đôi phu thê mới cưới kính một ly trà, nhưng Ngư Dương đã sớm phân phó người đi mời thế tử phi đến.

Trước khi Lạc Vân tới, công chúa còn đang uống phương thuốc bổ do Lạc Vân phối cho.

Phương thuốc này đúng là trị hết chứng bệnh của nàng, sau khi uống, bụng nhỏ cũng ấm áp, nguyệt sự tới cũng đúng ngày.

Trước đó lúc nàng giận dỗi rời khỏi phủ thế tử Bắc Trấn, Lạc Vân còn sai người đóng gói một bao được cho nàng mang theo.

Ban đầu Ngư Dương  định ném đi nhưng sau lại nghĩ nàng và nữ tử gian xảo kia tuyệt giao thôi, cần gì phải lấy bản thân mình ra trút giận, cho nên vẫn tiếp tục uống thuốc kia.

Nhưng nghĩ tới một lúc nữa Lạc Vân sẽ đến đây, Ngư Dương không muốn để nàng đắc ý. Tuy rằng thuốc còn chưa uống xong, lại sai người mang đi đổ, thay bằng một chén canh hạt sen hầm với chân giò hun khói và bồ câu non tới uống.

Lạc Vân đến thỉnh an, Ngư Dương công chúa cũng không ngước mắt, chỉ lo uống canh.

Để nàng quỳ một hồi, công chúa mới không nhanh không chậm nói: “Ta nghe nói có khâm sai tới truyền thánh chỉ, mới biết phụ vương ta vốn muốn Hàn Dao kia đi hòa thân. Nhưng vừa vặn lúc này, nhi tử của ta bị các ngươi bắt tại trận, sau đó vô cùng lo lắng mà thành thân……có phải quá trùng hợp hay không?”

Lạc Vân biết công chúa đang tỉ mỉ tính toán với mình, cho nên chỉ thong dong nói: “Tiểu tướng quân tới vương phủ vài lần trộm ngắm cô em chồng, ta là tẩu tử lại không phát hiện ra, thực sự là lỗi của ta. Nhưng nếu bọn họ đã qua lại, tỉ mỉ mà nói, đối với thanh danh của hai người bọn họ đều không tốt.”

Ngư Dương công chúa cũng hiểu rõ đạo lý này, nếu người Hàn gia thật sự biết việc hòa thân, mà chính Triệu Quy Bắc lại cam tâm tình nguyện muốn cưới Hàn Dao, thì tuyệt nhiên không phải bị tính kế.

Gian thương này nói đúng, cho dù truy cứu trách nhiệm thì Quy Bắc kia biết rõ rồi còn cố phạm phải.

Vừa nghĩ đến như vậy, Ngư Dương công chúa càng thêm giận dỗi, nhìn Lạc Vân bằng ánh mắt không tốt, ngoài miệng cũng tức giận nói: “Thế tử phi quá đa lễ, sao lại cứ quỳ mãi không chịu đứng dậy? Chẳng lẽ còn muốn ta đi xuống đỡ ngươi?”

Tô Lạc Vân không có ý đứng dậy mà trịnh trọng dập đầu với Ngư Dương công chúa nói: “Hẳn là trong lòng ngài còn giận ta. Quan hệ giữa người với người là dựa trên hảo cảm với nhau, chỉ là đứa nhỏ Hàn Dao kia trời sinh có chút hồn nhiên, tính tình dịu dàng, rất ngoan ngoãn. Hiện giờ nàng được trời ban ân, trở thành con dâu của người, tất nhiên là phúc lớn. Chỉ mong ngài không bởi vì quan hệ với ta mà không ưa đứa bé kia……”

Ngư Dương công chúa lạnh lùng ngắt lời nói của nàng: “Nếu Hàn Dao gả cho Triệu gia thì tất nhiên là người Triệu gia. Ta cũng không phải điêu phụ lớn lên ở đầu đường xó chợ, tất nhiên sẽ không giận chó đánh mèo! Chỉ hy vọng về sau ngươi đừng có lui tới nhà ta quá nhiều, ta không hy vọng con dâu mình học thói xấu của ngươi!”

Lạc Vân biết tính tình của Ngư Dương công chúa, tuy rằng công chúa có chút nóng nảy, nhưng sẽ không tính kế người khác ở sau lưng. Nếu công chúa đã nói như vậy, chỉ cần về sau mình ít qua lại với cô em chồng, công chúa cũng không đến mức bị mẹ chồng khó xử.

Hơn nữa trong phòng này… còn có một mùi thuốc chưa kịp tiêu tán.
Bình Luận (0)
Comment