Tóc Mây Thêm Hương

Chương 108

Chuyện nghe nhầm đồn bậy là chuyện thường xảy ra.

Theo như Lỗ quốc công nhìn nhận, hẳn là Bắc Trấn vương gia thấy Thiết Diện quân thanh thế to lớn, vụng trộm nịnh nọt rồi cấu kết mà thôi.

Nghĩ đến đây, Lỗ quốc công cười lạnh một tiếng: Cũng không biết tự lượng sức mình, dòng dõi Bắc Trấn vương phủ nghèo túng này gia nhập Thiết Diện quân thì có lợi ích gì chứ?

Hai cha con ăn chơi ở cùng nhau, đều không có người nào có thanh thế hiển hách được như Tào Thịnh! Hai cha con kia cũng không biết thời thế mà dẫn binh tới đây, đơn giản là làm hề nhảy nhót, lòe thiên hạ thôi!

Lỗ quốc công dùng dăm ba câu đã bỏ đi lo phĩ của phu thê Tuấn quốc công. Bây giờ bọn họ cũng không có chỗ để đi, khó mà kiếm được nơi yên ổn như huyện Mậu Lâm, tóm lại đây là nơi tốt để tránh họa.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nhưng bọn họ đến vào lúc này, lại dày vò một nhà Tô Quy Nhạn.

Huyện Mậu Lâm không lớn, ốc trạch đàng hoàng khang trang cũng không nhiều. Bây giờ quý nhân bỗng nhiên tới, tất nhiên là Tô Quy Nhạn muốn tận tâm sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.

Chỉ là hắn làm quan phụ mẫu địa phương, không muốn quấy nhiễu đến dân chúng, huống chi là yêu cầu người khác dọn nhà đi.

Đắn đo mãi, liền dự định nhường nơi ở của mình cho các quý nhân, cả một nhà bọn họ liền thuê nơi khác ở tạm vậy.

Ngay cả như vậy, Tuấn quốc công phu nhân kia cũng không hài lòng lắm, nói với phu nhận huyện thừa lúc trước đến chiêu đãi bọn họ: "Mặc dù trước mắt chúng ta hơi sa sút, nhưng cũng không thể để quan viên như các ngươi làm nhục! Đây là nơi mà người có thể ở sao? Phòng nhỏ đến mức còn không di chuyển được, ta đúng là mở mang tầm mắt! Ta và phủ Lỗ quốc công, các ngươi tùy tiện mời một vị ra, đều là danh môn vọng tộc Đại Ngụy! Để phu quân ngươi tìm phòng sạch sẽ ở, không tính là làm khó ngươi nha? Hay là Tô gia các ngươi có gì bất mãn với Tuấn quốc công phủ chúng ta, cố ý làm khó dễ chúng ta?"

Tiền Hiểu Ngọc là đại gia khuê các đọc đủ thơ ca, không quan tâ m đến chuyện nhỏ nhặt. Ngày thường nàng chỉ tiếp xúc với dạng người ôn tồn lễ độ. Đối mặt với Tuấn quốc công phu nhân chua ngoa này, lại không ứng phó nổi. Trong lúc nhất thời, nàng chỉ biết đứng đó xấu hổ, trong lòng cảm thấy ngột ngạt, muốn quay về, nhưng lại sợ họ làm khó phu quân.

Nhất thời, sắc mặt Tiền Hiểu Ngọc không tốt lắm.

Bởi vì biết đám người này có tâm tư, cho nên Lạc Vân không yên lòng, lần này cũng đi cùng đệ muội Tiền thị.

Nghe Tuấn quốc công phu nhân nói như thế, hiển nhiên là ám chỉ mình ghi hận chuyện từ hôn của nhà họ, mà cố ý gây khó dễ.

Nàng nhìn đệ muội không chống đỡ được, liền mở miệng nói: "Thâm sơn cùng cốc, phòng ốc nơi này làm sao có thể bằng kinh thành. Công thự đều là như vậy, đệ đệ ta cũng không phải người ham hưởng lạc, nhậm chức hơn một năm, cũng không nỡ cầm khoản bạc nào trong huyện sửa chữa lại phòng ốc của mình, chỉ dùng khoản bạc có hạn kia tiêu tốn vào chuyện ruộng nương thủy lợi. Nhưng những phòng này cũng không tính quá rách nát. Nếu như Tuấn quốc công phu nhân muốn mở mang tầm mắt, thì hãy đi xem viện tử mà đệ đệ ta cùng thê tử đang ở kìa. Nhà cũ kia bỏ hoang cũng được một năm rồi, giấy dán cửa sổ đều bị hỏng. Vừa rồi ta đi xem, trên xà nhà đều giăng đầy mạng nhện! Cũng trách đệ đệ ta không biết nhìn xa, nếu như sớm biết chư vị quý nhân đến đây, coi như đập nồi bán sắt cũng phải trùng tu nhà cửa, để chư vị ở đến thư thái sướng ý..."

Tuấn quốc công phu nhân không ngờ rằng nữ tử mù lòa hiền hòa trong tiệc trà lúc còn ở kinh thành, giờ đây không chỉ hai mắt sáng lại, vậy mà lời nói chuyện còn càn rỡ thêm…

Nàng cho rằng là nàng là ai? Một nữ nhi của thương nhân nho nhỏ, dựa vào mấy phần tư sắc câu dẫn được thế tử nghèo kiết xác, thật sự coi mình một bước lên trời, có thể ngang hàng với danh môn vọng tộc sao?

Quốc công phu nhân bị trào phúng chế nhạo thì tâm tình lại càng khó chịu, chỉ trừng mắt hướng về phía Lạc Vân nói: "Lời nói của ngươi lại hỗn xược như thế, còn có gia giáo hay không?"

Tô Lạc Vân yên lặng nhíu lông mày, chậm rãi nói: "Nói đến cấp bậc, mặc dù ngài là quốc công phu nhân cao quý, lại là cáo mệnh bệ hạ phong thưởng, kính nể vô cùng. Nhưng Vương phủ của chúng ta dù có thả m đến đâu, chúng ta cũng là hậu nhân của hoàng thất Hàn thị! Chẳng lẽ Tuấn quốc công phu nhân cũng xem thường vương phủ chúng ta ở thôn quê, không coi con dâu Hàn thị ra gì, cho nên mới không kiêng nể gì mà làm loạn đến hô to gọi nhỏ như thế?"

Nghĩ đến lời Hàn Lâm Phong nói, lúc trước Hàn Dao được ban hôn hòa thân, cũng có sự nhúng tay làm lũng đoạn từ bên trong của Tuấn quốc công phủ này, Lạc Vân nhìn lão thái thái chanh chua xấu xa này liền không thể nhẫn nhịn. Vốn nghĩ người tới là khách, cũng nên cho những gia quyến thế gia này chút mặt mũi. Nhưng không ngờ có người được đà lấn tới, trong thời kỳ loạn lạc lại ra vẻ!

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Mặc dù Lạc Vân có thể đóng vai dịu dàng hiền thục, nhưng một khi đã bật hết hỏa lực, thì tài ăn nói mà bản thân được tu luyện thời gian dài với kế mẫu, ai có thể địch nổi?

Nàng uống một ngụm trà, rồi nói tiếp: "Trước kia vương phủ chúng ta không để ý tới người sơ suất chuyện cấp bậc lễ nghĩa, tất cả chỉ vì tình cảm của quận chúa nhà chúng ta. Nhưng bây giờ nàng đã giải trừ hôn ước cùng phủ của phu nhân, gả cho Triệu tiểu tướng quân, thành một đoạn lương duyên! Ta nghĩ rằng, cũng không đáng để mà giảng lễ nghĩa với hạng người vô liêm sỉ không biết phép tắc này; mặt nóng dán mông lạnh, phải đi nịnh nọt phủ thượng các ngươi mới là đúng?"

Tuấn quốc công phu nhân kiêu ngạo đã quen, trước kia không bao giờ có người mắng thẳng mặt bà ta như thế, bây giờ bị Lạc Vân nhanh mồm nhanh miệng liên tục đánh trúng điểm yếu, trong lúc nhất thời tức giận đến mặt đỏ như gan heo, đuôi mắt nheo tít muốn dài đến thái dương!

Tuấn quốc công ngồi một bên, nghe thấy ý nghĩa khác trong lời của Tô Lạc Vân.

Đúng rồi, mặc dù hai cha con Bắc Trấn vương phủ kia đều là đồ bỏ đi, nhưng Hàn Dao kia gả cho nhi tử Triệu Đống, trong tay Triệu Đống còn đang nắm giữa  trọng binh, là người có thể xoay chuyển tình thế!

Chỉ là bây giờ tin tức liên quan tới Triệu Đống đều không rõ, chỉ biết là hắn mang binh trở về, lại không biết bây giờ hắn đứng về phía nào, Lục hoàng tử và hoàng hậu hay là đứng về phía Hoàng thượng đây?

Xem ra, bây giờ thật đúng là không thể đắc tội Bắc Trấn thế tử phi...

Nghĩ đến đây, Tuấn quốc công vội vàng ba phải nói: "Là chúng ta mạo muội quấy rầy, thực sự là xấu hổ khi để một nhà Tô huyện thừa phải nhường phòng ở cho chúng ta. Nhưng nội nhân đã quen ở đại trạch kinh thành, vô tâm phàn nàn vài câu, còn xin thế tử phi xin đừng trách."

Tô Lạc Vân cười một tiếng, Tuấn quốc công đã hiểu lời nhắc nhở trong lời nói của nàng, nàng cũng thuận lời nói tiếp: "Aiza, ta xuất thân không cao, đọc sách cũng ít, chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, cũng không sửa được, để chư vị chê cười rồi. Bây giờ lại gặp thời điểm kinh thành rung chuyển, chúng ta cũng phải đồng tâm hiệp lực, chờ bệ hạ hồi cung bình loạn triều chính. Nếu có chỗ chiêu đãi không chu đáo, còn xin các vị rộng lòng tha thứ..."

Nói như thế coi như lấy hết tình nghĩa chủ nhà mà đối đãi, Lạc Vân liền dẫn đệ muội Tiền thị đi ra.

Hai nàng đi đến phủ đệ, Lạc Vân thấp giọng an ủi Tiền thị: "Những phu nhân từ bên trong cổng lớn kinh thành đi ra này đều đã quen được hầu hạ, về sau không có chuyện gì, muội cũng không cần chào hỏi bọn họ. Chỉ là trong khoảng thời gian này, muội cùng Quy Nhạn phải chịu chút tủi thân, Quy Nhạn cũng thật là, đi tìm thấy một căn phòng đổ nát như vậy, đệ ấy cho là mình vẫn là một thân một mình sống qua ngày, cũng không suy nghĩ cho muội một chút. Đợi sau khi kinh thành bình loạn, tỷ sẽ bảo tỷ phu muội tìm cách để hai người ở gần chúng ta một chút, Quy Nhạn đến một vùng Huệ thành làm quan, cũng có thể bớt chút lục đục với nhau, ta cũng chăm sóc chiếu cố cho hai muội, xây cho hai phu thê một tòa đại trạch!"

Theo Lạc Vân, Hàn Lâm Phong đã bình định phản loạn kinh thành, tất nhiên sau khi thương lượng điều khoản với các bên, lại dẫn binh về đất phong của mình, làm một Phiên vương thong dong tự tại, tay cầm binh quyền. Đến lúc đó, đệ đệ ở gần chút, nàng cũng bớt lo lắng.

Tiền Hiểu Ngọc biết tẩu tẩu của mình là người giàu có, nghe Lạc Vân nói muốn xây đại trạch, nàng cũng không nhịn được cười nói: "Muội và phu quân giống nhau, đều không phải người ham hưởng lạc. Chỉ cần trước phòng có trúc, trên kệ có sách, coi như cơm rau dưa cũng đủ rồi. Nhưng có thể gần tỷ tỷ một chút, phu quân nhất định vui vẻ, muội đa tạ tỷ tỷ trước vậy."

Lạc Vân cũng cười nói: "Là ta lại tính toán xa rồi, muội cùng Quy Nhạn đều là người say mê học vấn, đệ đệ ta cưới muội, quả nhiên là cưới về một tri kỷ, ta thấy hai người rất ân ái, người làm tỷ tỷ như ta hoàn toàn yên tâm..."

Đang nói chuyện, Lạc Vân đột nhiên lại nôn khan. Tiền Hiểu Ngọc nhìn, vội vàng vỗ lưng của nàng nói: "Thế nào? Có phải ăn trúng đồ hỏng hay không?"

Trong lòng Lạc Vân cũng buồn bực, bây giờ cũng không phải ngồi thuyền, sao lại còn nôn?

Ngay tại thời điểm nàng dùng khăn tay che miệng, lại trông thấy Phương Cẩm Thư dẫn thị nữ đang đứng trước nguyệt môn lạnh lùng nhìn nàng.

Lạc Vân cũng không muốn dùng đấu khẩu gì với Phương Nhị. Nữ nhân điên này và vị Tuấn quốc công phu nhân kia cũng không khác gì nhau.

Vị này là thiên kim được nuống chiều nên bản tính kiêu căng, đứng bên đường có thể vung cái tát với hoa khôi, rất không có biết chừng mực.

Bây giờ nàng ta vừa mới góa chồng, nói không chừng tính tình lại càng kỳ lạ. Lạc Vân vẫn dùng sách lược trước kia đối với nàng ta, có thể tránh liền tránh, cho nên nàng muốn rời đi.

Thế nhưng Phương Nhị lại chắn ngang ở trước mặt nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới hỏi: "Thế tử trở về Lương châu có nạp thiếp hay không?"

Lạc Vân cố nén buồn nôn, thản nhiên nói: "Hồi Thụy vương phi, thân thể ta không thoải mái, cần đi về nghỉ..."

Phương Nhị lại không chịu nhường đường, ánh mắt phức tạp, thử thăm dò: "Có phải ngươi mang thai hay không?"

... Mấy ngày nay Lạc Vân vẫn bận bịu chuyện trong nhà và bên ngoài, có khi ba bữa cơm cũng không ăn đủ, mấy tháng nay nguyệt sự cũng không chính xác.

Nàng không nhớ nguyệt sự lần trước của nàng là khi nào. Nhưng tính toán thời gian, nàng và Hàn Lâm Phong chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chắc không thể nào là mang thai.

Hơn nữa việc riêng tư như thế này nàng cũng không muốn nói với Phương Nhị, cho nên nàng chỉ thản nhiên nói: "Cám ơn Thụy vương phi quan tâm, ta chỉ là ăn trúng đồ hỏng."

Phương Cẩm Thư nhìn nàng không giống nói dối, không khỏi cười nhạo một tiếng nói: "Tính tình hắn từ trước đến nay đều là có mới nới cũ, cô nương có xinh đẹp đến đâu, hơn một tháng thì sẽ mất đi hứng thú. Bộ dáng của ngươi khá hơn chút, thế nhưng có thể chống đỡ được bao lâu? Nếu như hắn có niềm vui mới, không nhớ đến ngươi thì sao ngươi có thể mang thai được?"

Hương Thảo ở sau lưng Lạc Vân nhịn không được phản bác: "Phủ trạch của thế tử nhà ta cực kỳ yên tĩnh, ngay cả nha hoàn thông phòng còn không có, chỉ yêu một mình thế tử phi của chúng ta, ở đâu ra thị thiếp?"

Nghe được câu này sắc mặt Phương Nhị hơi đổi một chút, thấp giọng nói: "Làm sao có thể?"

Phương Cẩm Thư là quý nữ thế gia, dáng dấp cũng coi là xinh đẹp, nhưng sau khi gả cho Cửu hoàng tử, cũng vẫn phải nhịn chuyện hắn nạp thiếp thất sao?

Mặc dù trong chuyện này cũng có ý đồ của Phương thị, không muốn để Cửu hoàng tử nghỉ đêm tại phòng của nàng ta, sở dĩ chủ động đưa nữ tử xinh đẹp cho Cửu hoàng tử vì đây là chuyện thường tình trong kinh thành, nàng ta là hình mẫu của một hiền thê!

Nghe được trong trạch viện Hàn Lâm Phong sạch sẽ, trong lòng Phương Cẩm Thư nhất thời cảm thấy khó chịu!

Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì nữ nhân mù này chiếm được vị trí của nàng ta, gả cho Hàn Lâm Phong, lại có thể độc chiếm sủng ái của hắn!

Mà bàn về tài năng nhan sắc và gia thế, nàng ta không mạnh bằng Tô Lạc Vân chỗ nào? Thế nhưng bây giờ nàng lại bị dính vào tranh đấu hoàng quyền, còn trượng phu đã chết, chỉ có thể cùng phụ mẫu chạy trốn đến thôn nhỏ này, kiệt sức như chó nhà có tang.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thế nhưng nữ nhân tệ hại này lại có thể ở bên cạnh nam nhân kia, bình yên hưởng thụ năm tháng tốt đẹp.

Càng nghĩ như vậy, trong lòng Phương Cẩm Thư càng tức giận, ánh mắt nhìn Tô Lạc Vân cũng càng tỏ ra ác ý.

“Một thế tử phi nho nhỏ, vậy mà không quản tốt nha hoàn bên người, đến trước mặt của ta hô to gọi nhỏ, là cảm thấy Thụy vương không có ở đây, để những mèo chó như các ngươi khi dễ?"

Lạc Vân biết, Phương Nhị lại mắc bệnh cũ, đây là muốn gây chuyện.

Bây giờ mắt nàng đã thấy được, đã phát hiện sắc mặt Phương Nhị không đúng, liền rút lui trước một bước.

Quả nhiên không ngoài dự tính, Phương Cẩm Thư đưa tay muốn cho nàng một bạt tai. Nhưng may mắn Lạc Vân kịp thời lui về sau một bước, khó khăn lắm né được chưởng của nàng ta.

Nhưng bởi vì Phương Nhị lại thu tay lại trễ, lập tức mất cân bằng đụng phải khung cửa của nguyệt môn.

Một cú đau đớn ập đến, trán của nàng ta bị đập đến đỏ ửng.

Lần này, Phương Cẩm Thư càng tức giận.

Lạc Vân trầm giọng nói: "Xin Thụy vương phi bớt giận, là chính ngài tự đập vào đó, đứng trách người khác!"

Phương Cẩm Thư cười lạnh một tiếng: "Không phải các ngươi ở sau lưng đặt cho ta một cái tên, gọi nữ Trương Phi sao? Cho là ta không biết? Ta là một kẻ liều lĩnh, không vui là muốn chỉnh đốn người khác, không cần phải giảng đạo lý?"

Nói xong, nàng ta trừng mắt liền gọi thị vệ tới, muốn đè Tô Lạc Vân xuống.

Nếu như lúc trước, cho dù có chán ghét nữ nhân này thế nào, nàng ta cũng sẽ giữ chút thể diện cho hoàng tộc nghèo túng này, nhưng đây là thâm sơn cùng cốc, chỉ có nữ nhân này ở với đệ đệ, nàng ta há có thể dễ dàng tha cho nữ tử thương nhân thô bỉ này?

Nàng ta cũng không phải phụ thân mẫu thân, đâu cần lo trước lo sau quá nhiều, bây giờ thành ra như thế, mà con người chỉ sống trên thế gian một lần, không biết ngày mai sống hay là chết, nên cũng để cho mình thư thái vui vẻ một chút!

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nghĩ đến đây, Thụy vương phi trợn tròn mắt, cao giọng hô quát thị vệ bên người: "Người đâu, bắt nữ nhân điên này lại cho ta!"

Thị vệ phía sau nàng ta chờ lệnh chạy ầm ầm về phía Lạc Vân.

Nhưng đúng lúc này, hai thị vệ sau lưng Lạc Vân một bước nhảy tới chắn trước người thế tử phi, rút ra bảo kiếm gác ở trên cổ thị vệ nhào tới.

Có một người thị vệ khác đưa cái còi vào miệng, lập tức tiếng còi vang dậy khắp trời.

Tiếng còi sắc nhọn dường như có thể chọc thủng một cái tổ ong bắp cày hoang dã, rất nhiều thị vệ từ tường viện, vượt qua cửa lớn tràn vào là được mang tới từ Bắc địa.

Những người này, đều là Hàn Lâm Phong tinh tuyển ra cho Tô Lạc Vân, từng người thân thủ nhanh nhẹn, có thể làm tử sĩ!

Từng người dáng dấp cơ bắp mạnh mẽ, làn da ngă m đen, trừng mắt, mặt như đáy nồi khiến người ta trợn tròn cả mắt khiếp sợ.

Mà thị vệ Phương Cẩm Thư mang từ kinh thành tới, mặc dù từng người cũng là được tuyển chọn kỹ càng, nhưng chủ yếu là vóc người cao lớn, dáng vẻ coi được, không làm bẩn mắt quý nhân, bọn hắn nhờ vào quan hệ mới nhận được công việc béo bở này, cầm bổng lộc phong phú, nhưng có mấy người từng thấy máu?

Người dưới hai mái hiên giao thủ, càng rõ ràng thắng thua.

Thị vệ Bắc địa tới, đã không ra tay hoặc một khi đã ra tay, thì từng người đều là lòng dạ hiểm độc tuyệt mệnh, tiếng gãy xương răng rắc răng rắc của những thị vệ kia giống như đang tách hành lá, rồi tiếng quỷ khóc sói tru liên tiếp phát ra.

Lần này, đám người Lỗ quốc công cùng Tuấn quốc công chính đường đều đi ra, gặp tình hình này cũng là bị dọa đến sợ hãi đến ngừng thở, trong lòng nghi ngờ là truy binh đột kích.

Mặc dù thị vệ hai bên giao thủ, thế nhưng bên trong cuộc hỗn chiến, Phương Cẩm Thư kim chi ngọc diệp này vẫn là bị liên lụy, không biết là bị ai hung hăng tát hai cái.

Ngược lại Lạc Vân được mấy cây cột đen như lực sĩ kim cang che chở rất tốt, nàng thờ ơ lạnh nhạt một hồi, sau khi nhìn người mình chiếm hết thượng phong, mới thản nhiên nói: "Được rồi, đều là hiểu lầm, các ngươi dừng tay đi!"

Nghe thế tử phi lên tiếng, những người này đồng loạt thu tay lại, không còn đi đá những thị vệ nằm đầy đất kia.

Lỗ quốc công phu nhân đau lòng nữ nhi, nhịn không được tiến lên đỡ Phương Cẩm Thư nghẹn ngào khóc rống dậy, sau đó trừng mắt hỏi Tô Lạc Vân: "Ngươi muốn làm gì? Thật sự là rất to gan!"

Tô Lạc Vân cảm thấy vỡ lở thành dạng này cũng không tệ.

Bây giờ chung quanh thế cục hỗn loạn, nàng còn muốn ở chỗ này chờ tin tức Hàn Lâm Phong. Mà những quý tộc kinh thành này lập thành nhóm tu hú chiếm tổ chim khách, hẳn là nhất thời cũng không chịu rời đi. Bây giờ vạch ra con đường, để cho người ta hiểu quy củ, biết điều chút cũng tốt.

Cho nên nàng không kiêu ngạo không tự ti, mở miệng nói: "Quốc công phu nhân hẳn là hỏi Thụy vương phi một chút, chắn ngang không cho ta rời đi, là muốn làm gì? Một hồi thì hỏi phủ thượng ta có thị thiếp hay không, một hồi lại nghe ngóng việc tư của phu thê ta, lại mượn cớ chửi mắng thị nữ của ta, cuối cùng còn sai thị vệ đến đè ta lại, muốn cho ta một bạt tai! Uy phong thật to! Coi như nàng đường đường là vương phi của hoàng tử, thế tử chúng ta cũng là hậu duệ của hoàng thất, ta thân là thế tử phi, há có thể để người đến mắng chửi, muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi giống như thị nữ nha hoàn?"

Nàng nói như vậy, kỳ thật trong lòng hai phu thê Lỗ quốc công liền hiểu rõ.

Nữ nhi của bọn hắn một khi phạm vào tâm ma sẽ trở thành dáng vẻ gì, hai người bọn họ còn không rõ ràng sao? Vày lúc này nữ nhi của bọn hắn nhìn thấy Bắc Trấn thế tử phi, lại giở chứng bắt đầu gây chuyện giáo huấn người!

Chỉ tiếc, lần này nữ nhi xem như đụng phải kẻ khó chơi!

Nữ nhân này bây giờ không còn mù rồi, nhưng sao lá gan lại lớn thế?

Nhớ kỹ lúc trước kia trong kinh thành, cho dù nữ nhi nói móc nàng thế nào, Tô Lạc Vân cũng chỉ giả vờ ngây ngốc tuyệt không cãi lại.

Mặt khác những thị vệ này dưới tay nàng là hổ lang thành tinh sao? Đây lại không phải chiến trận sinh tử, sao bọn chúng lại ra tay ác liệt vậy?

Lỗ quốc công phu nhân tự biết đuối lý, thế nhưng tính tình bà ta bao che khuyết điểm, vẫn biện hộ vài câu: Nha đầu vô lễ này! Thật sự cho rằng gả vào Bắc Trấn vương phủ liền..."

Đáng tiếc nàng vẫn chưa nói xong, liền bị Lỗ quốc công trợn mắt một chút nhìn sang: "Đừng nói nữa! Còn ngại không đủ loạn sao? Chúng ta là đến tránh họa, không phải tới gây họa!”

Sau khi hiển trách phu nhân, hắn hôm quyền về phía Tô Lạc Vân nói: "Thế tử phi cũng đã nói, đều là một trận hiểu lầm, còn xin thông cảm tiểu nữ đang đau khổ tang phu quân, nỗi lòng còn chưa bình phục. Người đã muốn trở về, lão phu liền không ngăn cản người, mời!"

Tô Lạc Vân cũng thấy tốt thì thu tay, Lỗ quốc công đã chịu nói tiếng người, nàng tự nhiên cũng sẽ lấy lễ đối đáp.

Sau khi cáo từ, Tô Lạc Vân mang theo bọn thị vệ, sau đó kéo lấy đệ muội Tiền thị, liền thong dong ra viện tử.

Sau khi bọn họ đi, Phương Cẩm Thư tức hổn hển reo lên: "Phụ thân, sao người có thể để cho nữ tử thấp hèn kia vô lễ với con như thế?"

Lỗ quốc công cũng không nghĩ tới, nữ nhi đều đã lấy chồng sinh con, thế nhưng lại vẫn phát điên vì Hàn Lâm Phong.

Ông cũng không muốn để người khác xem trò cười, chỉ kéo thê tử cùng nữ nhi về viện tử của mình, lúc này mới giận tái mặt khiển trách nói: "Thật sự là phụ nhân thiển cận! Chẳng lẽ hai người các ngươi đều không nhìn ra, bên người Bắc Trấn thế tử phi kia là những người nào?"

Những phụ nhân này tất nhiên là không nhìn ra. Thế nhưng là Lỗ quốc công cũng là từng chịu trách nhiệm tại Binh bộ, hắn từng làm đốc tuần ở binh doanh, tự nhiên rõ ràng quan tốt của nơi nào.

Các cựu binh trong binh doanh Đại Ngụy đều có ký hiệu quen thuộc, trên chiến trường chém giết mười người sẽ dùng mực kim châm châm hình sừng trâu ở mu bàn tay mình, như thế liền có thể im ắng khoe khoang chiến công.

Dưới tay những thị vệ kia của Tô Lạc Vân, sừng trâu trên tay ít nhất đều phải có ba bốn cái, tên dẫn đầu đánh hung nhất, hình xăm sừng trâu trên tay dường như cũng muốn hợp thành một vòng như vòng tay!

Nếu bọn họ không phải đang khoác lác khoe khoang, như vậy những người này đều là người giết người như rạ trên chiến trường!

Đám kiêu binh thô lỗ này giết đến đỏ cả mắt, không cần biết ngươi là quý nữ huân công gì, chỉ cần một đao giết sạch là được!

Cho nên vào cảnh tượng hỗn loạn lúc nãy, Lỗ quốc công mới vội vã quát phu nhẫn miệng lưỡi sắc bén của mình ngậm miệng lại, để cho Bắc Trấn thế tử phi tranh thủ thời gian mang cái nhóm hung thần kia đi.

Không nói đến Phương Cẩm Thư che lấy mặt sưng đỏ, tức giận đến khóc không ngừng, cho tới bây giờ Lỗ quốc công phu nhân chưa từng chịu ấm ức như thế, cũng chỉ ngậm lấy nước mắt cùng quốc công phàn nàn: "Sinh gặp loạn thế lại chịu lấy bực này. Đáng thương đại nữ nhi của ta, theo Lục hoàng tử đi hành cung, bây giờ cũng là sống chết không rõ!"

Lỗ quốc công cũng thở dài một hơi, thật lâu không nói gì, lúc này ngoài phòng sấm rền vang động, một trận mưa lớn đổ xuống...

Lạc Vân cùng đệ muội Tiền thị dính mưa, vội vàng chạy về viện tử mới thuê, vừa vặn chạm trán với một nam nhân.

Lạc Vân tập trung nhìn vào, không khỏi vui mừng vạn phần kêu lên: "Cữu cữu, sao người lại tới đây?"

Thì ra người đến chính là cữu cữu Hồ Tuyết Tùng!

Hắn vốn ở thủy sư doanh chờ lệnh, thế nhưng là trong lúc vô tình nghe nói có quý nhân kinh thành tiến về huyện Mậu Lâm, mà phía trên lại còn muốn phái binh đến huyện Mậu Lâm. Hắn lo lắng đến đứa nhỏ Quy Nhạn này, liền mượn thời khắc điều binh tới nhìn xem.

Không nghĩ tới, ở bến tàu nhìn thấy Quy Nhạn, nghe hắn nói Lạc Vân cũng tới. Thế là cậu cháu hai người trở về chờ Lạc Vân.

Lạc Vân hồi lâu chưa gặp lại cữu cữu, có nhiều lời muốn nói, ngược lại là khiến không khí càng thêm ấm áp hơn.

Thế nhưng Tiền thị từ nhỏ đến lớn đều chưa thấy qua tình hình đánh nhau, đoạn đường này dính mưa to trở về, đều chưa lấy lại tinh thần ——  thị vệ của tỷ tỷ cùng Lỗ quốc công phủ đánh một trận lớn cũng không phải việc nhỏ nha!

Cho nên thời khắc đoàn tụ tuy tốt đẹp này, nhưng nàng cũng không thể không phá hư phong cảnh, túm Tô Quy Nhạn đến một bên cùng hắn nhỏ giọng nói chuyện vừa rồi.

Tô Quy Nhạn nghe, lại tức giận: "Cái bà nhị thiên kim Phương gia, vẫn hung hăng càn quấy như thế! Là ta thấy tỷ tỷ dễ bắt nạt nên cứ lấn tới!"

Hồ Tuyết Tùng cũng nghe lời này, hỏi rõ lý do, cũng cho rằng đánh thật hay: Cái gì quý tộc quốc công? Thời thế đều đã loạn như thế, nên cứ đánh về nguyên hình cho hắn, thật coi cháu gái hắn là quả hồng mềm dễ nắn sao!

Tiền thị không nghĩ tới chuyện mình lo lắng, cậu cháu hai người này hoàn toàn không có cảm nhận được, không khỏi yếu ớt thở dài một hơi, thít chặt lông mày từ đầu đến cuối không hề buông lỏng.

Lạc Vân biết đệ muội đang lo lắng cái gì, ngược lại là cười trấn an nói: "Ta cùng Thụy vương phi kia chính là trải qua mối hận cũ nhiều năm, nếu muốn đắc tội, đã sớm đắc tội, cũng không thiếu một lần này."
Bình Luận (0)
Comment