Tóc Mây Thêm Hương

Chương 22

Lời này vừa thốt ra, Thải Tiên không nhịn nổi mặt mũi, kéo lấy mẫu thân, bảo bà ta đừng nói nữa.

Nơi này không có Tô Hồng Mông, Đinh Bội không cần phải giả vờ hiền lành, hất tay nữ nhi ra, khí định thần nhàn nói: "Ngươi khi đó khoe khoang khoác lác với phụ thân ngươi, muốn tự lập môn hộ, đáng tiếc hiện tay ngay cả chi tiêu thường ngày cũng khó mà duy trì. Đúng, quý nhân của ngươi Ngư Dương Công chúa lại quay trở về Thủ Vị Trai một lần nữa đặt hương. Không có khách quý này, cửa hàng của ngươi sợ rằng mở không nổi ha? Nếu như bán cho cữu cữu Đinh gia, phụ thân ngươi bên kia ta sẽ tự thuyết phục. Nếu ngươi không bán, thì phải theo lời t nói, viết thêm mấy công thức có thể sử dụng đưa cho phụ thân ngươi để bồi tôi. Nếu như trước sau ngươi đều không đáp ứng..."


Đinh Bội cười cười: "Vậy khi ngươi ăn sạch số tiền bán đất đó, nhiều lắm là bán thêm cái cửa hàng tồi tàn kia, sau đó cũng chỉ có thể mang theo đệ đệ ngươi trông coi cái nhà này rồi ra ngoài ăn xin thôi! Chỉ tiếc Quy Nhạn đang lớn, đi theo ngươi, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ..."

Tô Lạc Vân trước kia không nghĩ tới Đinh thị sẽ đánh chủ ý tới ruộng đất mẫu thân để lại. Phụ thân lúc trước mặc dù từng nói sẽ mặc kệ của hồi môn của mẫu thân, nhưng nếu có Đinh thị quấy nhiễu, chỉ sợ thật sự sẽ không qua được cửa ải sang tên khế ước kia.

Ả độc phụ này, muốn dồn mình vào sơn cùng thủy tận, mặc cho bà ta nắm giữ mà!

Đúng lúc này, ngoài viện đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Điền ma ma đi ra mở cửa lại sững sờ, hóa ra người đang đứng ngoài cửa là gã sai vặt lần trước thu lại hương liệu của phủ Phò mã.


Gã sai vặt hôm nay hình như đã đổi vẻ mặt, cười đến đầy mặt xuân ý dạt dào, mở miệng đã lập tức cao giọng chúc mừng: "Tô gia đại cô nương có ở đó không? Ta tới đưa cho người một tin tức tốt!"

Khi bước vào chính sảnh gặp Tô Lạc Vân, gã sai vặt kia đã không còn nói năng lạnh nhạt như lúc tới lấy lại Long Tiên hương, chỉ hai tay ôm quyền mỉm cười tán dương Tô gia đại cô nương điều hương tuyệt diệu như thế nào.

Tô Lạc Vân sau khi nghe một đoạn nịnh nọt, thử thăm dò: "Lúc trước trông thấy Công chúa có vẻ không vừa ý hương mới lắm, không biết quý nhân phái ngươi tới đây..."

Gã sai vặt kia vừa nghe xong, liên tục khoát tay: "Công chúa làm sao không hợp ý được, chẳng qua lúc đó chưa đưa cho Phò mã dùng thôi. Sau khi Phò mã gia cùng nhóm Thế tử kinh thành ra ngoài kinh đi săn, từ Bắc Trấn Thế tử kia có được nửa hộp hương, thích không thôi, trở về liền bảo Công chúa mua. Công chúa vừa ngửi, cảm thấy quen quen, mới nhận ra cũng là do tiểu thư chế... Người xem một chút, đây không phải là nó sao! Vì Phò mã gia thích, Công chúa nghĩ, không ngại muốn mua từ cô nương nhiều chút về."


Nghe thấy lời ấy, Đinh thị ở một bên trên mặt có chút không nhịn được, mỉm cười nhắc nhở: "Vị tiểu gia này, chẳng lẽ truyền sai lời rồi chăng? Công chúa không phải hai ngày trước vừa tới Thủ Vị Trai chúng ta đặt hương sao?"

Gã sai vặt lúc này nghiêng đầu trông thấy lão bản nương của Thủ Vị Trai, ý cười giảm xuống, không lạnh không nhạt nói: "Công chúa lại đổi chủ ý, cảm thấy Thủ Vị Trai chỉ lặp đi lặp lại mấy thứ như vậy, không có cái gì mới, ước chừng hai ngày nữa sẽ có người đến cửa hàng của phu nhân rút đơn về."

Đinh thị nghe vậy, thật sự hít mạnh một hơi mới miễn cưỡng kiềm chế phát giận. Vất vả lắm mới dồn được nha đầu chết tiệt kia vào góc tường, sao Ngư Dương Công chúa lại thay đổi xoành xoạch, thay đổi quy trình như thế?

Tô Lạc Vân lúc này mới nói với Điền ma ma: "Khách quý tới phủ, ta không thể tiếp đãi đại phu nhân tốt được, cũng không thể tiễn xa, bà đưa bọn họ ra cửa đi đi!"
Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, Đinh Bội nghe không hiểu sao? Trong lòng bà ta biết Tô Lạc Vân đã có được mối làm ăn lớn này, không bán đất nữa, liền xanh mặt, mang theo nữ nhi kìm nén ngột ngạt rời đi.

Tô Lạc Vân mỉm cười cho Hương Thảo bao hết tiền trà nước cho gã sai vặt, trong lòng lại đang không ngừng xoay chuyển.

Nàng cho Hàn Thế tử hương, cuối cùng lại đến tay Triệu Phò mã, sao lại trùng hợp như vậy?

Nàng thầm nghi ngờ Hàn Thế tử lần trước xin hương, chính là vì muốn giúp đỡ mình. Nhưng một thương nữ nhỏ bé như nàng, sao đến mức một quý tử hoàng gia dụng tâm như vậy?

Nếu là thật, phần ân tình này... thật sự quá nặng đi!

Nhưng Triệu Phò mã thích hương tiêu bình thường này ngược lại là thật. Nghe Công chúa nói, trước kia có chuẩn bị cho y nhiều hương như vậy, chưa từng thấy y thích như thế, ngày ngày đều dùng.
Loại hương kia mặc dù mùi bình thường, có mùi rẻ tiền, nhưng rõ ràng khử được mùi mồ hôi, ngửi lâu cũng khiến lòng người thư thái.

Đến tận đây Ngư Dương Công chúa xem như phục vị nữ mù của Tô gia này. Tiểu cô nương này mặc dù nhìn không thấy, vậy mà so với người bên ngối vài chục năm như nàng ta còn hiểu sở thích của Phò mã gia hơn, quả nhiên là thần nhân!

Chỉ là nửa hộp kia không nhiều, cái hộp hương lúc trước Lạc Vân dâng lên Phò mã phủ cũng sớm bị Công chúa tiện tay ném ra ngoài cửa sổ, cho nên lần này Công chúa bảo gã sai vặt mua chút trở về.

Nhưng Lạc Vân lại một mặt ngượng nghịu, nói với gã sai vặt loại hương đó rất khó tinh luyện.

Phải cần một đứa trẻ năm tuổi dùng môi hái những nhụy trắng từ nụ cây tiêu, gìn giữ linh tính của loài hoa, thu thập những hạt sương vào trăng tròn mươi lăm năm trước, chôn dưới gốc hoa mai mười ngày, sau khi thấm đủ hương hoa lạnh, mới có thể chắt lọc thành hương.
Lần trước nàng chỉ chế được hai hộp, một hộp đưa vào phủ Phò mã, một hộp khác đưa cho Hàn Thế tử.

Hiện tại Công chúa muốn, cần phải đợi.

Gã sai vặt kia nghe quá trình chế hương rườm rà, sửng sốt một chút, cuối cùng chỉ có thể dặn dò nàng mau mau rồi trở về phục mệnh Công chúa.

Lại nói Hương Thảo ở một bên nghe đại cô nương diễn tả quá trình chế hương một trận như vậy, cũng nghe mà có chút sửng sốt.

Đợi sau khi đưa tiễn gã sai vặt, nàng ta liền cẩn thận từng li từng tí hỏi đại cô nương, nàng vừa rồi chế hương gì vậy? Hương Thảo cảm thấy lúc trước rõ ràng mình giúp đỡ đại cô nương làm hương, căn bản không rườm ra như thế!

Lạc Vân lại thở dài một hơi, lo lắng nói: "Về sau hương đưa cho Công chúa, đều phải rườm rà như thế..."

Nói đến chuyện lần trước bị Công chúa trả hàng đã giúp nàng học được một điều, đó chính là: "Vật đưa cho quý nhân, nếu như dùng nguyên liệu không đủ quý giá, nhất định phải coi trọng sự rườm rà trong nghiên cứu và điều chế, nếu có thể diễn tả được phải tốn nhiều công sức như vậy, sẽ giúp nó càng càng thêm thần kỳ, càng thêm tuyệt diệu!
Lúc đầu nàng cứ tặng đồ thẳng thừng như vậy, bị người ta trả hàng. Bây giờ nàng đã học được điều đó, mọi chuyện ngược lại tự thông, tiến một bước nhỏ trên con đường gian thương phía trước.

Quả nhiên, gã sai vặt khi trở về nói với Công chúa về chuyện nghiên cứu điều hương này, Ngư Dương Công chúa thán phục gật đầu, chẳng trách phò mã thích, xem ra một loại hương thường thường không có gì lạ này quả thật ẩn chứa môn đạo!

Đợi sau mười ngày, Lạc Vân lại tự mình đưa hương tới, Ngư Dương Công chúa lại cẩn thận ngửi lại hương đó, thật trong tầm thường lại nghe ra chút bất phàm!

Lấy lòng Phò mã là tâm nguyện cả đời của Ngư Dương Công chúa. Lần này có thể hợp ý, Công chúa trong lòng cao hứng. Lại thêm loại hương này công phu rườm rà, càng phải ca ngợi thật lớn.
Thế là Công chú ban thưởng không chút keo kiệt, ngoại trừ tiền thù lao, vải vóc cùng đồ trang sức bên ngoài, còn có tám mươi lượng bạc thưởng cho Tô Lạc Vân.

Nhận bạc vào buổi tối, Tô Lạc Vân nhìn không thấy, liền bảo Điền ma ma đổ hai rương bạc phủ kín giường, sau đó áp mặt lên, lạnh buốt, cảm thụ được một chút cảm giác giàu sang.

Quy Nhạn cũng hân hoan nhảy cẫng lên, chúc mừng tỷ tỷ thắng ngay từ trận đầu.

Lạc Vân khẽ thở dài một hơi, có số bạc này, mấy chuyện nàng muốn làm rốt cuộc không cần phải bó tay bó chân!

May mắn Triệu Phò mã kia thật sự là người trọng tình, ngửi hương nhớ người cũ, tuy hương nàng điều chế có nhiều vị trộn lại với nhau, nhưng bên trong ẩn chưa mùi hương tiêu không lẫn vào đâu được, cho nên y mới thích mùi hương này đến vậy.
Đương nhiên, chuyện thầm kín này Phò mã không thể nói rõ với Công chúa... Nghĩ lại, Công chúa rõ ràng là kim chi ngọc diệp, vì đoạn tình cảm này mà hèn mọn như thế, lại vui vẻ chịu đựng, cũng khiến người ta vừa thán phục lại thở dài.

Người khiến Tô Lạc Vân bội phục nhất lại chính là người lần trước dẫn dắt cho nàng, Hàn Lâm Phong.

Nghe danh tiếng của hắn, là một công tử được nuôi trong phú quý đến phế đi, cả ngày tiên y nộ mã*, ham mê rượu thịt.

*Tiên y nộ mã 鲜衣怒马: hăng hái, thể hiện uy phong.

Nhưng qua vài lần nàng tiếp xúc, lại cảm thấy vị này tâm tư cẩn thận, cũng không phải loại mất não không ra gì. Cảm giác không hài hòa kỳ diệu này, đại khái giống như lúc Hương Thảo thấy Hàn Thế tử sau khi rửa mặt, giống như hai người vậy.

Mỗi người đều có một mặt không muốn cho người khác biết, Thế tử xem như là một người không có học vấn, nhưng cũng có chút ưu điểm.
Nghĩ đến đây, Tô Lạc Vân cảm thấy mình nếu không nói một tiếng đa tạ, cũng có chút thất lễ. Thế là ngay sau khi tu sử cửa hàng xong, Tô Lạc Vân lại hao tâm tổn trí nghĩ xem nên đáp tạ thế nào cho có chừng mực. Cuối cùng nghĩ xong, đợi cửa hàng hương của mình khai trương, mọi hương liệu cung ứng cho phủ Thế tử, tất thảy đều không lấy tiền.

Một ngày hoàng hôn ở cửa ngõ, Tô Lạc Vân lần nữa đụng phải quý nhân láng giềng đang tản bộ, không thể không nói một tiếng đa tạ.

Nhưng Hàn Lâm Phong lại nói Tô tiểu thư quá khách khí, hắn chỉ là tiện tay mà thôi, trùng hợp mà thôi.

Tô Lạc Vân lại không cho rằng như vậy: "Thế tử quá khiêm tốn, nếu không phải lúc trước được Thế tử nhắc nhở, dân nữ cũng không nghĩ ra sẽ dùng tiêu làm vật dẫn."

Hàn Lâm Phong cúi đầu nhìn đôi mắt đẹp nhưng mơ màng của Tô Lạc Vân, thản nhiên nói: "Ta chỉ cảm khái nhân sinh gặp gỡ là lẽ thường, bởi vậy mới nghĩ đến hỏi thăm người cũ, còn quyết định dùng nguyên liệu nào là ngươi... Ta nếu là một cô nương thông minh, sớm đã có tay nghề, thì đâu cần phải kiếm sống nhờ chén rượu?"
Tô Lạc Vân nhất thời yên lặng, bởi vì Hàn Thế tử nói có lý, thật sự hắn đang sống phí thời gian, sống mà không làm được việc gì cả.

Nhưng nàng không thể phụ họa, càng không được vượt qua thân phận, khuyên nhủ Thế tử tiến bộ. Điều đó nên để nương thân của Thế tử gia, hoặc là Thế tử phi tương lai làm.

Thế là hai vị láng giếng không nói gì, chỉ song hành đi mấy bước, rồi tạm biệt ở đầu ngõ.

Mặt trời lặn nghiêng vào ngõ Điềm Thủy, Hương Thảo nhìn Hàn Lâm Phong cúi đầu cùng đại cô nương nói chuyện, mặc dù không có chút liên quan nam nữ nào, nhưng nam tuấn mỹ, nữ đoan trang tao nhã, nhìn qua thật đẹp mắt!

Đáng tiếc, nam nhân tuấn mỹ như vậy, lại là cái bao cỏ gói cơm, đại cô nương nhà nàng ta cũng không với cao nổi tới hoàng thân. Chung quy là hai người không thể ở chung, ngẫu nhiên gặp nhau vài lần rồi đường ai nấy đi...
Có Công chúa thưởng bạc, tiểu viện Tô gia chi tiêu cũng rộng rãi hơn. Thời tiết ấm dần, hai tỷ đệ ở tiểu viện dọn bàn ăn ăn bữa tối, cả một con cá to, còn có thịt heo kho tàu cũng nằm cả trong chén.

Mùi thơm này thỉnh thoảng sẽ thu hút con mèo A Vinh của quý nhân láng giềng kia.

Cảm tạ ân tình của Thế tử, Lạc Vân đều sẽ giữ lại một khối bóng cá lớn cho mèo con, trộn với cơm cho nó ăn.

Nghĩ đến bức thư mình từng viết để ngăn Thế tử hưởng lạc nhân gian, Lạc Vân có chút băn khoăn.

Hiện giờ lễ tế của tiên đế gia đã qua lâu, nhưng nhà hàng xóm đã lâu rồi không mở tiệc, không biết có phải là kết quả của bức thư đó hay không. Bởi vậy có thể thấy được, Hàn Lâm Phong không phải là gỗ mục không thể chạm khắc, chỉ là từ nhỏ được nuông chiều, không hay nghĩ đến người ngoài mà thôi.
Sau khi hổ thẹn, Lạc Vân chỉ có thể thêm hai đầu cá khô vào trong chén cho mèo ăn, biểu đạt sự áy náy.

Có tiền bạc, tiến độ tu sửa cửa hàng mới cũng tăng nhanh đột xuất. Thư pháp của Quy Nhạn cũng không tồi, tấm biển cho cửa hàng mới cũng là hắn đích thân viết cho tỷ tỷ.

Lúc Tô Lạc Vân treo tấm biển của cửa hàng lên thật cao, đang nổ pháo, Hàn Lâm Phong lại vừa hay cùng đám người Quách Yển cưỡi ngựa đi ngang qua.

Quách Yển bị thu hút bởi tiếng pháo nổ, không khỏi quay đầu nhìn xem, trông thấy bên trên bảng hiệu có mấy chữ "Sấu Hương Trai" rất to.

Quách Thế tử có chút hiếu kỳ, không khỏi ghìm chặt dây cương, hỏi Hàn Lâm Phong bên cạnh: "Sấu Hương Trai? Cửa hàng này bán gì vậy?"

-------------HẾT CHƯƠNG 22-------------

Bình Luận (0)
Comment