Theo lệ cũ, Hoàng hậu đánh bài hoa mất hai canh giờ.
Chủ của một cung không nói giải tán, ai nấy đều không dám cáo lui. Đây cũng là lý do Phương Cẩm Thư rõ ràng không chịu nổi, nhưng vẫn phải cố gắng chịu đựng.
Mùi vị khác thường trong hơi thở của Lạc Vân càng lúc càng nồng, trong nội tâm nàng rõ ràng, nếu hương thơm cứ tiếp tục đốt như vậy, sớm muộn gì cũng phát sinh chuyện chẳng lành, nàng và Dụ phi cũng khó mà tránh tội...
Suy nghĩ của Tô Lạc Vân lơ đãng trong chốc lác, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu meo meo, thì ra là một con mèo mắt hổ phách sóng sánh ánh nước được Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng, đi dạo quanh chân Lạc Vân.
Tô Lạc Vân biết con mèo này tới chính là một cái duyên, nhưng đổ thừa cho một con mèo con tựa hồ cũng có chút kỳ cục.
Trong lúc nghĩ ngợi, nàng mò đến cái hầu bao bên hông mình mà con mèo đang khều.
Lúc Tô Lạc Vân cầm lấy hầu bao có hoa văn ở một góc, nàng chợt nhận ra – thì ra trong lúc Ký Thu khuyên nàng làm hòa với Hàn Lâm Phong, nàng không để ý, thuận tay lấy cái bao hương đeo lên, không khéo lại cầm phải bao hương thường dùng để chơi với mèo.
A Tuyết và A Vinh thích nhất loại cây ngoài nước này, tên là cây kinh giới, mùi vị kỳ lạ khiến mèo con si mê.
Mèo con có bướng bỉnh để đâu, chỉ với vài miếng lá khô, là có thể híp mắt mê mẩn nửa ngày.
Trong túi hương liệu Lạc Vân hiện đang mang theo cũng có vài miếng, xem ra mèo con này là bị mùi hương kia hấp dẫn nên mới mò tới...
Nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Vân nhất thời có một chủ ý.
Phòng khách trung cung quá lớn, có vài phu nhân không đánh bài thi thoảng sẽ đi dạo một vòng trong cung, thưởng thức mấy loại hoa tú cầu tươi được Hoàng hậu bày trên hành lang.
Đầu tiên nàng lấy một miếng cây kinh giới xoa nắn trong tay một hồi, lấy cớ mình ngồi mệt mỏi, liền đứng dậy, thuận tiện để Hương Thảo vị nàng đi đến bên cạnh cái lư hương kia, dùng tay vuốt ve cái thìa đồng cán dài, dưới sự giám sát của cung nữ bên cạnh cho thêm chút hương liệu, rồi lại tiện thể sờ lấy lư hương, cảm thụ tạo hình trang nhã của lư hương.
Nàng là người mù, đương nhiên phải dùng xúc giác cảm thụ tạo hình tinh diệu của lư hương, mượn lúc thưởng thức, bình tĩnh xê dịch vị trí lư hương một chút, để nói tới gần cái bàn hơn.
Dụ phi nương nương ở sảnh đường rảnh rỗi quay đầu, cách rèm châu nhìn thấy, còn cười hỏi: "Thế tử phi, ngươi dùng lư hương đã quen, sờ thấy lư hương này chế tác như thế nào?"
Lạc Vân cũng cười lại, nói: "Dệt lụa cốt ở tay nghề, nếu chỉ là đúc đồng bình thường cũng không thể tạo hình dạng giương cánh được như vậy, Dụ phi nương nương có thể tìm ra một người thợ khéo như thế, thật sự đã bỏ nhiều tâm tư."
Đang nói chuyện, nàng quay người trở về chỗ ngồi, nhận lấy khăn ướt Ký Thu đưa tới lau lau tay, cầm lấy chén trà lẳng lặng chờ đợi.
Không lâu sau, một tiếng ầm vang lên.
Thì ra con mèo con kia không còn quấn lấy Lạc Vân nữa, không biết từ lúc nào đã nhảy lên lư hương, giống như bị say, dùng thân thể ủi lấy lư hương.
Có nữ quan nhìn thấy, vội vàng đi tới định ôm mèo con đi, đáng tiếc vẫn đến chậm một bước.
Con mèo con này được trung cung sủng ái, nuôi đến to béo, sức mạnh cũng lớn. Còn tạo hình của lư hương kia, đầu nặng chân nhẹ, chỉ hơi mất cân bằng lập tức sẽ bị đổ.
Một con mèo con to lớn như thế, chơi đùa làm đẩy một cái lư hương cao lớn đổ xuống đất.
Chốc lát, mặt đất đổ đầy nước cùng tàn hương. Cái lư hương kia cũng bị gãy mất một đoạn mỏ hạc.
Dụ phi nương nương ai u đứng lên, nhất thời không biết mình nên đau lòng cho cái lư hương, hay là đau lòng cho con mèo yêu của Hoàng hậu.
May mà trong lư hương có nước, không làm cháy da lông con mèo yêu của Hoàng hậu, nếu không phen này bà ta chẳng phải sẽ bị gậy ông đập lưng ông sao?
Bởi vì phải thu dọn đống bừa bộn, các Thái giám và cung nữ phải vào ra liên tục, không khí trong lành nhất thời ùa vào, xua tan hương khí trong phòng.
Hoàng hậu có lẽ đã mệt, quay người nhận lấy mèo yêu từ cung nữ, vuốt lấy bộ lông mềm mại của nó, mỉm cười nói: "Nó cũng có tuổi rồi, không đánh, tất cả giải tán đi."
Các vị phu nhân tất nhiên thức thời, nhao nhao chào từ biệt cáo lui với Hoàng hậu.
Trước mặt các vị phu nhân đang ngồi lên kiệu êm, khiêng ra cửa cung, Phương Cẩm Thư liều mạng nhẫn nhịn mặt đột nhiên biến sắc, nôn khan không ngừng, đập dữ dội lên chiếc kiệu, đến khi cỗ kiệu dừng lại, nàng ta vội vàng xuống kiệu, đẩy thị nữ bên cạnh ra, chạy đến một bên, vịn thường nôn ói.
Các vị phu nhân không hiểu chuyện gì, nhao nhao dừng lại, muốn xem Thụy Vương phi rốt cuộc là bị gì.
Phương Cẩm Thư ở trước mặt mọi người bị xấu mặt, trong lòng tức giận, ngẩng đầu trừng mắt trách móc Tô Lạc Vân: "Ngươi điều ra cái hương gì, ngửi thôi đã thấy mùi thật bẩn thỉu, ngươi muốn ta bẽ mặt trước Hoàng hậu nương nương sao?"
Lạc Vân thấy nàng ta quả nhiên mở miệng nhắc đến hương của mình, chỉ nghĩ nàng ta đang nói lời "cảm tạ" với nàng, trong lòng mặc niệm: Không cần phải khách khí, nếu không phải ta vì tự cứu lấy bản thân, thật sự muốn nhìn ngươi mất mặt.
Phương Cẩm Như thấy thân thể muội muội hình như khó chịu, vội vàng gọi xe ngựa nhanh tới, đưa muội muội về Thụy Vương phủ.
Các phu nhân còn lại nhao nhao hạ kiệu chuẩn bị thay ngựa xe, gặp tình cảnh này, nhịn không được khẽ bàn luận: "Sao lại nôn nhiều như vậy? Nàng ta mới tân hôn được hơn một tháng, không phải là có hỷ sự rồi chứ?"
Phương Cẩm Nhu không nói gì, chỉ thấy hai đầu lông mày không vui vẻ vui mừng thay muội muội, nhất thời không biết đang suy nghĩ gì.
Lại nói Tô Lạc Vân cũng nhanh chóng trở về xe ngựa của mình. Nàng không biết chuyện nàng khiến mèo con đυ.ng đổ lư hương có phải đang vẽ vời thêm chuyện hay không.
Vì an toàn, tránh thành kẻ chết thay cho người khác, nàng mới phải làm chuyện đó.
Lúc nàng tâm sự nặng nề xuống xe ngựa, Tô Thải Tiên cùng Hàn Dao chờ ở trước phủ Thế tử υиɠ nghênh lấy Thế tửu phi.
Ra là Thải Tiên lấy cớ nhàm chán, muốn dạo chơi trong vườn phủ Thế tử. Nhưng bọn hạ nhân được Thế tử phi phân phó, không cho nàng ta vào phủ Thế tử đi dạo.
Hôm nay lúc Hàn Dao đi dạo tại vườn hoa phía Tây, Tô Thải Tiên nhìn thấy nàng qua cánh cửa mở ở tường vuộn, liền ở cổng vòm tường viện Tô gia lên tiếng gọi tiểu Quận chúa.
Hàn Dao không biết quá nhiều nội tình của Tô gia, nàng chỉ biết Tô Thải Tiên là muội muội của tẩu tử, dĩ nhiên lấy lễ để tiếp đón, xuất phát từ khách khí, mời nàng ta cùng nhau đi dạo một vòng ở vườn hoa phía Tây.
Tiểu Quận chúa đã mời, bọn hạ nhân cũng không tiện ngăn cản, chỉ có thể nhắm mắt theo sát phía sau.
Vừa lúc Tô Lạc Vân trở về, cho nên hai người cùng ở cửa phủ tiếp đón Tô Lạc Vân.
Tô Lạc Vân hiện tại bụng đầy tâm sự, cũng lười quản Thải Tiên, chỉ đơn giản hỏi nàng ta gần đây sinh hoạt thế nào, rồi quay người định vào phủ.
Nàng mới từ trong cửa cung ra, tay và người nàng không khỏi lây dính mùi của lư hương, lúc sượt qua người Thải Tiên, Thải Tiên liền hắt hơi một cái, sau đó đột nhiên biến sắc, che miệng quay người nôn mửa.
Hàn Dao giật mình, vội vàng vỗ lưng Thải Tiên, gọi thị nữ bên người tìm lang trung tới.
Nhưng Tô Thải Tiên nhanh chóng khoát tay, nói rằng sáng nay mình ăn thức ăn bị thiu, trở về nằm liền sẽ ổn, nói xong, liền vội vội vàng vàng trở về tiểu viện.
Hàn Dao quay người nhìn về phía tẩu tử, lại phát hiện tẩu tử không nhúc nhích, tựa hồ đang tập trung nghĩ gì đó.
Nàng ta cho rằng Lạc Vân đang lo lắng cho thân thể muội muội, thế nhưng tẩu tử lại mở miệng nói: "Thải Tiên chưa thành hôn, nam đinh trong phủ Thế tử rất nhiều, để tránh hiềm nghi, Quận chúa về sau không nên mời nàng ta vào phủ."
Hàn Dao cảm thấy lời nói của tẩu tử rất căng thẳng, giật mình, cảm thấy tẩu tử có chút chuyện bé xé ra to.
Lạc Vân dường như cũng cảm thấy mình phản ứng thái quá, vì vậy bình tĩnh lại một chút, không nhanh không chậm hỏi tình hình nửa ngày ở chung của các nàng.
Hàn Dao dĩ nhiên nói sự thật, nhưng Lạc Vân vẫn thấy chưa được chi tiết, tiếp túc bình tĩnh hỏi khéo.
Thế là Hàn Dao nghĩ đi nghĩ lại, nói Tô nhị tiểu thư hình như rất hứng thú với cuộc sống hằng ngày của tỷ tỷ và tỷ phu, đặc biệt lo lắng chuyện tẩu tử và ca ca giận dỗi, liên tục hỏi mấy câu liên quan như Thế tử phải ở lại thư phong trong bao lâu, khi nào thì giải quyết công vụ trở về.
Lạc Vân chỉ mỉm cười nghe, không nói gì thêm.
Cứ như vậy qua mấy ngày, tin vui của Thụy Vương phi dần dần từ miệng Ngự y thăm bệnh của Thái y viện truyền đến từng phủ trạch.
Tô Lạc Vân ở bữa tiệc trà của Công chúa cũng nghe thấy tin tức này.
Ngư Dương Công chúa nghe vậy, lúc ấy còn cười lạnh nói: "Nàng ta có một cái bụng thật tốt, vừa thành hôn liền có tin vui, phải đi chúc mừng cửu đệ rồi!"
Lạc Vân bình tĩnh lắng nghe, kỳ thật nàng đang chờ tin tức này, nghe được lời đó đã ấn chứng suy đoán trước đó của nàng không sai.
Có một số việc suy nghĩ tỉ mỉ thì sợ. Có vẻ chính Phương Cẩm Thư cũng không biết chuyện mình mang thai, cho đến hôm qua xuất cung, cảm thấy dạ dày khó chịu, lúc đó mới mời Ngự y chẩn đoán mang thai.
Có người vậy mà biết chuyện mang thai sớm hơn chính Phương Cẩm Thư, đồng thời tính toán không lộ chút sơ hỏ, mượn tay Dụ phi và một nữ mù như nàng, dệt một cái lưới lớn cho thai nhi trong bụng Phương Cẩm Thư.
Nghe nói Thụy Vương phi khí huyết bất ổn, cần tĩnh dưỡng an thai, nhưng đại khái không có gì đáng lo, chỉ là chút phản ứng khi mang thai, sau này luôn chú ý là được.
Chỉ là người trong phủ cửu Vương tựa hồ rất khẩn trưởng, loại bỏ thị nữ hạ nhân thϊếp thân phục vụ một lần nữa, không dám để Vương phi mang thai này lơ là.
Có lẽ cửu Hoàng tử dòng dõi không thuận, sợ tái diễn khó khăn trắc trở.
Nhưng trong lòng Lạc Vân biết, nếu như hôm đó đốt hương lâu hơn chút, thì cái thai này của Phương nhị, hẳn sẽ không giữ được. Không biết, kẻ đứng sau điều khiển một màn này, lúc này tâm tình có thoải mái hay không.
Ngay lúc đó, tin tức Thụy Vương phi an thai chân không bước ra khỏi phủ cũng truyền vào cung.
Đại Thái giám trung cung Phúc Như Hải phục thị Hoàng hậu hơn mười năm, là một lão nhân có tiếng trong cung.
Lão lúc này khom lưng hướng về phía Hoàng hậu trên chiếc giường êm, nhỏ giọng nói: "Xem ra, lang trung lúc trước xem bệnh cho Thụy Vương phi chẩn đoán không sai, nàng ta đích xác có thai..."
Phương Cẩm Thư cũng không biết mình đã có thai, thế nhưng Hoàng hậu lại nhận được tin nàng ta mời Ngự y đến xem mạch, cho nên đã yêu cầu ông ta giấu chuyện mạch tượng, không được báo cho phủ Thụy Vương trước.
Chính nhờ chuyện này, Hoàng hậu mới đánh trước một bước, đáng tiếc lại thất bại trong gang tấc... Vậy mà không thành!
Phúc Như Hải thấy vẻ mặt Hoàng hậu không vui, liền nhỏ giọng nói: "Kỳ thật như vậy cũng tốt, nếu không Phương nhị không giữ nổi thai nhi, e rằng sẽ liên lụy đến nương nương, dù sao việc này cũng xảy ra ở trung cung."
Hoàng hậu lại cười lạnh một tiếng: "Bổn cung an bài ở trung cung, chính là muốn để lòng dạ tiện nhân Quỳnh phi kia biết rõ, nhưng lại không làm gì được. Nàng ta hoài nghi như thế nào? Có chứng cứ không?"
Đáng hận Bệ hạ chèn ép bà ta quá đáng, Lỗ Quốc công phủ này rõ ràng là chỗ dựa thân gia bà ta chọn cho lục Hoàng tử Hàn Thẩm Chi trước. Nhưng Bệ hạ lại quay lưng, để cho nhi tử của tiện nhân kia cũng cưới Phương gia chi nữ.
Nếu bà ta có thể nhịn được một hơi này, thật không phải là nữ nhi của Trường Khê Vương gia!
Thế nhưng vạn vạn không ngờ rằng, ngày hôm đó bà ta lại thua bởi một con mèo con.
Nếu không phải con mèo kia ủi vào làm đổ lư hương, hun nhiều một hồi, chỉ sợ Phương gia lão nhị sẽ rong huyết sinh non ngay trong trung cung.
Đến lúc đó, nếu như Quỳnh Quý phi dẫn cửu Hoàng tử đến náo loạn, bà ta sẽ đẩy Dụ phi ra, còn có cả đứa mù lòa kia giằng có với bọn họ.
Hai người đó đều có thù oán với Quỳnh Quý phi và Phương nhị, vừa vặn làm kẻ xui xẻo thế tội.
Các phu nhân ở đó đều có thể chứng minh, người ở trung cung từ đầu tới cuối đều không chạm đến lư hương đó.
Hoàng hậu tính toán khôn khéo, lại không tính tới việc mèo con đột nhiên làm đổ lư hương, nếu không hoàng tự trong bụng Phương nhị tuyết đối giữ không được!
Đúng lúc này, mèo con hôm đó làm đổ lư hương đột nhiên nhảy lên giường êm, nũng nịu giống như thường ngày nằm bên Hoàng hậu. Nó chính là con mèo Kim Phất tiến cống, rất được Hoàng hậu sủng ái.
Thế nhưng hôm nay, con mèo ngoan này lại bị Hoàng hậu đột nhiên một cước hung hăng đạp xuống.
"Đem nó đi xử trí đi!" Cùng với mệnh lệnh lạnh lùng của Hoàng hậu, một cung nhân ôm lấy mèo con kêu ngao ngao thảm thiết lui xuống.
Phúc Như Hải nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám nói nhiều.
Lão phục thị Hoàng hậu nhiều năm, dĩ nhiên hiểu rõ tính tình của bà ta nhất, dù có là thứ được bà ta sủng ái nhất, nhưng nếu cản trở đại kế, cũng tan thành mây khói...
Kỳ thật hôm đó đám người vây quanh Hoàng hậu ngồi đánh bài cách một cái rèm châu, đương nhiên sẽ không nhìn chằm chằm vào cái lư hương.
Nhưng Phúc Như Hải đứng bên cạnh Hoàng hậu nhìn thấy rõ ràng nhất.
Lão nhớ rõ trước khi con mèo gặp rắc rôi, Bắc Trấn Thế tử phi kia hình như đã xê dịch lư hương...
Nhưng nàng không phải người trong ván cờ này, có lẽ chỉ là một cử động vô tâm khi thưởng thức lư hương. Nếu nàng không dời lư hương kia đi, cái lò đó chưa chắc đã rơi xuống.
Phúc Như Hải mở miệng hết lần này tới lần khác, cuối cùng lại im lặng không nói gì.
Bắc Trấn Thế tử kia mặc dù không đứng đắn, nhưng lại biết điều, năm xưa khi được ban thưởng hậu hĩnh đã rất hào phóng với bọn Thái giám trong cung bọn lão, lúc rảnh rỗi sẽ mời Thái giám trong cung đi sòng bạc mấy lần, ngân phiếu thua từng cọc từng cọc cũng là do bọn lão.
Ngay cả pháp sự mà Thế tử chuẩn bị trước kia, Phúc Như Hảo cũng ở trước mặt Bệ hạ Hoàng hậu nói tốt cho hắn vài câu.
Vốn dĩ Hoàng hậu bày ra ván cờ, Thế tử phi mù lòa kia xem như không may, bị biến thành quân cờ.
Không ngờ rằng, nhờ lư hương đổ, nàng may mắn thoát được một kiếp, không phải gánh chịu tội danh mưu hại Thụy Vương phi.
Phúc Như Hải cũng vui vẻ vì làm được việc tốt, do đó không đề cập tới cử động vô tâm kia của Tô Lạc Vân.
Nếu như bị Hoàng hậu biết, kết cục của nàng, chỉ sợ không tốt hơn con mèo kia bao nhiêu.
Phúc Như Hải lúc ra khỏi đại môn trung cung, lại trào phúng cười một tiếng, tự nhủ: "Đôi phu thê đáng thương kia, thật đúng là mang phúc, ba phen mấy bận đều có thể thoát thân khỏi Quỷ Môn Quan... Thật thần kỳ... Thật sự chẳng lẽ pháp sự hiển linh, mới gặp dữ hóa lành chăng? Ngày hôm sau, cái nhà đó có phải sẽ đi cung bái thần phật nữa không?"
Lại nói đến Hàn Lâm Phong đi giám sát việc đóng tàu, hơn mười ngày sau cuối cùng cũng trở về.
Tô Lạc Vân không lo đến việc nổi giận với hắn, chỉ nói hắn về phòng trước, đợi sau khi trái phải không còn ai, Tô Lạc Vân liền đem chuyện trong cung, từ đầu tới cuối kể cho Hàn Lâm Phong.
Nàng cũng nói đến hành động chủ động của mình, mượn lúc vuốt ve lư hương, đem mùi của cây kinh giới dính trên tay sờ lên đó, khiến mèo con đẩy ngã lư hương.
Hàn Lâm Phong nhíu mày nghe, lập tức quay người ra ngoài gọi lang trung trong phủ bắt mạch cho Tô Lạc Vân.
Nếu như Lạc Vân đoán không sai, lư hương kia nhất định không phải là cái gì tốt, Lạc Vân cũng đã đến tuổi kết hôn sinh con, cùng ngửi theo nhỡ có mầm bệnh gì thì sao?
Tô Lạc Vân bị hắn quấy rầy có chút dở khóc dở cười, cảm thấy hắn không phân rõ nặng nhẹ, nhưng cũng chỉ có thể để cho lang trung bắt mạch trước.
Lang trung nói, Thế tử phi ngoại trừ thi thoảng khí huyết có chút bất ổn, nghi là do ưu tư quá nhiều, còn lại cũng không có gì đáng lo ngại.
Về phần khí huyết bất ôn, có lẽ là do những ngày này ngủ không được ngon, tâm tình cũng không đủ thư thái, điều trị một chút là khỏi.
Hàn Lâm Phong xác nhận đi xác nhận lại, lúc này mới hoàn toàn hết lo, thế nhưng lại nhịn không được có chút thất vọng.
Mình và nàng mây mưa cũng nhiều, sao nữ tử này vẫn chưa mang thai?
Hắn bảo lang trung kê đơn thuốc giải độc và điều hòa thân thể cho Lạc Vân uống, tránh hậu hoạn.
Hôm đó, bọn họ ngồi lên xe ngựa, mượn việc ra ngoài kinh đi thăm biệt viện, đến một tiệm thuốc ở Lâm huyện.
Hàn Lâm Phong chi tiêu xa xỉ, tạm thời bao toàn bộ cửa hàng, sau đó để Tô Lạc Vân lần lượt ngửi mùi của thuốc trong ngăn kéo.
Nhiều mùi hương gay mũi hỗn tạp ở cùng một chỗ như vậy, thật không dễ phân biết. May mắn Lạc Vân là mũi cho, ngủi được ba ngăn kéo thì dừng lại.
Khi nàng trộn ba loại thuốc này với nhau rồi cẩn thận ngửi chúng, cuối cùng chắc chắn bên trong lư hương hôm đó là mùi này.
Hàn Lâm Phong ghi tên thuốc lại, quay đầu hỏi thăm người am hiểu dược lý, ba loại thuốc này trộn vào nhau, chính là thuốc sẩy thai, lại lấy đàn hương cùng lá ngải cứu để dẫn, dược lực càng thêm bá đạo.
Hôm đó bên trong lư hương có mùi vị khác thường tuyệt đối không phải là trùng hợp, mà là có người cố ý.
Lạc Vân nhất thời nhớ tới Vương phi trước đó một xác hai mệnh kia của Thụy Vương. Xem ra việc truyền thừa hương hỏa của cửu Hoàng tử, vẫn gian nan trùng điệp như cũ.
Có thể tính toán chu đáo như thế, tuyệt đối không phải một người ngu ngốc như Dụ phi có thể nghĩ ra. Tô Lạc Vân không khỏi nghĩ đến vị Hoàng hậu nương nương lạnh lùng trên vị trí cao cao kia.
Thân là chủ của một cung, bà ta hẳn đã sớm nghe nói Dụ phi nương nương muốn nịnh bợ bà ta mà đặt làm lư hương.
Nếu sớm động tay chân vào lư hương của Dụ phi nương nương, cũng không tốn chút sức lực nào. Lại mời thêm mình đến, dĩ nhiên trở thành chuyện đốt hương trợ hứng.
Từ đầu tới cuối, Hoàng hậu đều không tự mình tham gia, nhưng lại từng chút giăng cái lưới này lên.
Bà ta có lẽ đã tính toán kỹ đến chuyện Dụ phi và mình kết oán với Phương nhị, quả nhiên là gϊếŧ người không thấy máu mà!
Chỉ là Tô Lạc Vân nghĩ mãi vẫn không ra, nếu như muốn động thủ, đại khái có thể chọn một chỗ khác, vì sao hết lần này tới lần khác lại là trung cung?
Hàn Lâm Phong lại nghĩ ra điểm này.
Hắn nhíu chặt lông mày nói: "Hoàng hậu là nữ nhi của Trường Khê Vương gia, bây giờ mặc dù Lỗ Quốc công phủ Phương gia ngày càng cường thịnh, sản sinh ra mấy đời triều thần tài giỏi. Nhưng trong số các võ tướng trấn thủ một phương tại Bắc địa, có hơn phân nửa là người của Trường Khê Vương gia. Bệ hạ đối với cửu Hoàng tử ngày càng thiên vị, nhất là đem Phương Cẩm Thư ban hôn cho cửu Hoàng tử, là đυ.ng đến cái vảy ngược của Hoàng hậu."
Nói đến đây, hắn khẽ thở dài: "Hoàng hậu làm như thế, là muốn để Bệ hạ nhận ra, nhưng lại không muốn lấy cớ là ra oai phủ đầu..."
Trước đó chiến báo vừa mới truyền tới, huynh trưởng của Quỳnh Quý phi trấn thủ Ích châu, bị phản quân vây bắt.
Mà vị quốc bá bại trận này lại không thèm quan tâm đến bách tính cùng quân lính toàn thành, một mình chạy trối chết. Lúc đến Kinh châu, nơi tiếp giáp với Kinh châu, bị thượng tướng quân của Trường Khê Vương gia chém đầu phơi thây ở dưới cửa thành vì tội bỏ rơi nhiệm vụ..."
Bây giờ trước mặt chiến sự căng thẳng, Bệ hạ tất yếu phải nể trọng Trường Khê Vương gia, và cả Phương gia quyền quý này nữa.
Về phần Quỳnh phi dựa vào nữ sắc leo lên thì sao? Thật sự cho rằng nâng đỡ huynh đệ con cháu lên làm tướng quân, lại cưới được nữ nhi Phương gia cho cửu Hoàng tử, liền một bước lên trời, bình khởi bình tọa với Vương gia sao?
Lần tính toán này của Hoàng hậu, vô cùng chuẩn xác, ca ca của Quỳnh Quý phi bị chém đầu ở Bắc đại, trong cung thiết kế khiến Phương nhị sảy thai.
Hai cú đấm bất thình lình này chính là đang muốn nói cho Quỳnh phi, Bệ hạ, còn có Phương gia đang mơ hồ muốn ngăn chạn Vương gia, rằng trên quốc thổ Đại Ngụy này, rốt cuộc ai mới là trụ cột vững vàng, là sống lưng hộ quốc!
Chỉ là lần này, một người không liên quan là Tô Lạc Vân không may bị Hoàng hậu lợi dụng, suýt chút nữa phải gánh tội dạnh, liên lụy vô tôi, trở thành tế phẩm trong cuộc chém gϊếŧ của thế gia.
Cũng may Lạc Vân thông minh, dùng mũi ngửi thấy mùi hương không ổn, lợi dụng cây kinh giới khéo léo giải quyết một trận nguy hiểm.
Phương Cẩm Thư kia mặc dù bị giày vò một trận, nhưng thai nhi trong bụng không sao. Nàng ta cũng khó mà nói là do hương liệu của Tô Lạc Vân không ổn, chỉ là do mang thai thời kỳ đầu nên khó chịu thôi.
Nàng đang cúi đầu suy nghĩ, Hàn Lâm Phong đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng, thấp giọng nói: "Mấy ngày này ta và nàng xa nhau, ta vẫn luôn tự hỏi, lúc trước vì sao lại chấp niệm muốn cưới được nàng, là vì ta muốn cứu vớt nàng, không muốn thả nàng đi, cho nên mới liều mạng tìm một lý do đường hoàng. Thế nhưng bây giờ, ta lại mong rằng chưa từng gặp được nàng, như vậy, nàng có lẽ sẽ không bao giờ gặp phải những cơn cuồng phong ác sóng, sẽ không bị liên lụy như thế này..."
Tô Lạc Vân cũng trầm mặc, dĩ nhiên nàng biết, nếu không gả cho Hàn Lâm Phong, nàng sẽ không bị cuốn vào cuộc long hổ tranh đoạt này.
Bây giờ Hàn Lâm Phong lại thấy hối hận, nàng lại thấy không dễ nghe lắm, trầm thấp nói: "Ăn xong lau dọn sạch sẽ rồi mới nói mấy lời này? Là muốn cùng thϊếp hòa ly sao?"
Hàn Lâm Phong cười khổ, đưa tay xoa xoa thái dương nàng, nói: "Làm gì ăn xong lau dọn sạch sẽ cơ chứ? Đây đói bụng lau lắm rồi... Đêm chỉ mơ thấy dáng vẻ nàng ôm lấy ta, cũng quên mất mùi vị trên người nàng rồi..."
Tô Lạc Vân không nghĩ tới, nam nhân lòng dạ thâm trầm này lại đột nhiên giống một đứa trẻ chưa được ăn no đang phàn nàn với nàng... Mặt của nàng đỏ lên, dùng sức đẩy hắn ra, nói: "Còn nói với thϊếp mấy lời này, không phải muốn thả thϊếp đi rồi sao?"
Hàn Lâm Phong lại nhịn không được, đưa tay kéo nàng vào lòng, thấp giọng nói: "Nhưng là trời xanh hết lần này tới lần khác để cho ta gặp nàng, ta há có thể buông tay? Nếu như nàng muốn hòa ly, đợi đến lần sau hồng thủy lại đến, ta lao xuống không trở về nữa, nàng sẽ được tự do..."
Lời nói này, thật đúng là coi thường sống chết!
Tô Lạc Vân không nhịn được giơ cái nắm đấm to như cái bát đồng đánh vào l*иg ngực của hắn: "Ngài còn dám nói như vậy, là chuẩn bị để ta nhận bao trắng, nghe mấy câu thơ dâʍ đãиɠ của mấy tên hồ bằng cẩu hữu kia của ngài sao?"
Trước kia, nàng đối đãi với vị Thế tử hoàng tộc lòng dạ thâm trầm này vừa kính vừa sợ, về sau thì trở thành kính yêu và cảm kích.
Nhưng sau đó, từ khi biết hắn vô lại như thế, trăm phương ngàn kế tính toán mình, "kính trọng" đã không còn, vô số buồn bực nảy sinh.
Trong cuộc đời của nàng, chưa từng có nam nhân nào chiếm lĩnh tâm trí nàng như thế, trong lòng bách vị tạp trần này, nhất thời có một tư vị phức tạp không nói nên lời.
Nàng cũng không rõ bản thân mình là buồn bực hắn nhiều hơn, hay là thương hắn nhiều hơn...