Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 10.4

Mạc Phi đột nhiên biến mất, hơn nữa còn đi theo đường cửa sổ, điều này làm cho Oss bọn họ không thể lý giải.

Đối với sự hiểu biết về Mạc Phi của bọn họ, hắn luôn nghe theo An Cách Nhĩ, như thế nào lại ra ngoài trong tình huống An Cách Nhĩ đã dặn dò? Hay là bị ai uy hiếp?

An Cách Nhĩ ra khỏi nhà, bước tới vị trí dưới ban công, nhìn trái nhìn phải, hướng về phía xa xa.

“An Cách Nhĩ, giờ chúng ta đi đâu?” Tất cả mọi người không rõ.

“Mạc Phi bình thường đều ở cùng tôi, mỗi ngày nhất định sẽ tới chỗ này, nơi đó có thể theo vị trí ban công nhìn ra.”

Oss nghĩ nghĩ, vỗ đầu, “A! Sân bóng rổ?!”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Ngày nào tôi cũng đứng trước cửa sổ nhìn các anh chơi bóng, mỗi ngày đều sẽ có một ông già ngồi xe lăn đi ngang nhìn các anh.”

Oss gật đầu, “Hình như mỗi ngày đều tới nói chuyện với mấy người bạn già.”

“Tôi đã quan sát ông già đó rất nhiều lần.” An Cách Nhĩ nhíu nhíu khóe miệng, “Râu, màu da, thậm chí là nếp nhăn trên tay với trên mặt đều chưa từng thay đổi.”

Thân Nghị nhíu mày, “An Cách Nhĩ, cậu cảm thấy ông già đó là giả trang?”

An Cách Nhĩ gật đầu.

“An Cách Nhĩ, tại sao phát hiện lâu rồi mà không nói chúng tôi biết?!” Oss có chút bất đắc dĩ, “Bây giờ chỉ có Mạc Phi đi một mình, vậy gặp nguy hiểm thì sao?”

“Hắn cũng không để lộ cái gì.” An Cách Nhĩ mỉm cười, “Tôi tự nhiên sẽ không để Mạc Phi đi mạo hiểm, nhưng cũng không thể cản được quyết định của hắn.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không hiểu được, nhìn An Cách Nhĩ.

“Vậy…” Thân Nghị thấp giọng hỏi, “Nếu Mạc Phi thật sự biến mất thì sao?”

“Sẽ không.” An Cách Nhĩ trả lời đơn giản, “Mạc Phi sẽ không bỏ tôi đi.”

An Cách Nhĩ nói câu này rất nhỏ, không thể chắc chắn là tự tin hay không, giống như chỉ trình bày sự việc.

Mạc Phi lúc này đúng là tới sân bóng rổ.

Lúc nãy trong phòng, hắn nhận được một tin nhắn, nội dung của nó làm hắn có chút sợ hãi.

Trong tin nhắn là một tấm hình và một câu kèm theo.

Trong tấm ảnh chụp ba người. Một cặp nam nữ trung niên, vẻ mặt mang nét tang thương, nhưng Mạc Phi liếc một cái liền nhận ra, là cha mẹ hắn, còn có một thiếu niên gầy gò mười lăm mười sáu tuổi, so với khuôn mặt Mạc Phi có chút giống… Là em trai hắn.

Còn câu kia chính là — Đến sân bóng rổ.

Mạc Phi tuy biết trong tin nhắn mang hàm ý uy hiếp, nhưng không hiểu sao lại có chút cám ơn người gửi tin.

Sau khi sống cùng An Cách Nhĩ, hắn vẫn chưa về gặp người nhà, em trai hắn đã lớn, vóc dáng đúng là không thấp, cha mẹ cũng già đi không ít, tóc bạc rất nhiều.

Mạc Phi chưa từng nghĩ mình lại có một tấm ảnh gia đình, cẩn thận lưu ảnh lại, đợi lát nữa đem đi in.

Nghĩ nghĩ, Mạc Phi gửi tin nhắn cho An Cách Nhĩ, sau đó mới tới sân bóng rổ.

An Cách Nhĩ tất nhiên đã thấy tin nhắn cho nên mới bảo mọi người tới sân bóng rổ, hơn nữa hắn nhớ lại ông già kia… Nhưng mà hắn thích thừa nước đục thả câu với Oss bọn họ, nếu nói thẳng thì chẳng còn ý nghĩa nữa.

Trong sân bóng lúc này, Mạc Phi bước vào, chợt nghe tiếng bóng đập trên mặt đất.

Điều này làm hắn cảm thấy kì lạ.

Mạc Phi vòng qua cửa sắt, chỉ thấy bên trong có một thiếu niên chơi bóng.

Thiếu niên này vỗ bóng, chạy ba bước, ném bóng vào rổ, sau đó chụp bóng, chạy ra ngoài, theo hướng nghiêng lại ném vào rổ.

Thiếu niên này là học sinh trung học, không có gì đặc biệt.

Mạc Phi nhìn xung quanh… Chẳng lẽ người nọ phát hiện có người đang chơi bóng nên không xuất hiện?

Mạc Phi lấy di động ra muốn xem lại, chợt nghe thiếu niên kia đón bóng, nói, “Không nghĩ anh lại tới một mình.”

Mạc Phi hơi sửng sốt, giương mắt nhìn nam sinh… Lập tức sững sờ tại chỗ.

Thiếu niên đang chơi bóng, ban đầu thì hắn không biết, nhưng nhìn lại tin nhắn… Thiếu niên này chẳng phải là người chụp hình chung với ba mẹ hắn sao? Là em trai của hắn! Tên là Mạc Thiện. Tuy rằng lúc đặt tên, Mạc Phi không có ở đó, nhưng hắn biết cha mẹ muốn đặt tên này cho đứa sau, mong nó có thể khác anh trai, trở thành một con người thiện lương đơn thuần.

Mạc Thiện vỗ bóng hướng về phía Mạc Phi, mắt nhìn chằm chằm hắn, “Khó trách mẹ đều nói anh rất đẹp trai, đúng là đẹp hơn tôi một chút.”

Mạc Phi khẽ nhíu mày, nghe từ “mẹ” này có chút buồn cười.

Mạc Phi hỏi hắn, “Em gửi tin nhắn cho anh?”

“Đúng vậy.” Mạc Thiện bước tới gần Mạc Phi, khoảng cách còn hai ba bước thì dừng lại, hỏi, “Anh có muốn về nhà không?”

Mạc Phi hơi chần chờ, “Ba mẹ có cho không?”

“Anh nói thử đi?” Mạc Thiện cầm trái bóng lên xoay xoay, “Khi anh gặp rắc rối, bọn họ cũng chẳng cần lo lắng đề phòng, tự nhiên sẽ tốt hơn.”

Mạc Phi gật gật đầu, thời gian Mạc Thiện từ một thằng nhóc biến thành thiếu niên rất ngắn, thế cho nên sự biến hóa làm Mạc Phi không thể nào chấp nhận được.

Mạc Thiện thấy Mạc Phi vẫn giật mình nhìn mình, nhịn không được mỉm cười, “Đáng sợ vậy à? Lúc tôi thấy anh cũng chẳng sợ.”

Mạc Phi hơi sửng sốt.

Mạc Thiện chớp mắt mấy cái, “Ít nhất, trong trí nhớ của anh, tôi là một đứa nhóc đáng yêu, trong trí nhớ của tôi anh là một thằng điên đánh người ta tới tàn phế… Nga, đúng rồi, ba nói, anh là quỷ chuyển thế.”

Mạc Phi nghe xong, ban đầu thì không dám xác định, bây giờ thì có thể chắc chắn, Mạc Thiện có dính vào chuyện này!

Lúc trước vẫn chưa từng gặp, là chủ mưu? Không đúng! Có thể nó nghe theo chỉ thị của ai? Bây giờ nó chỉ là một học sinh trung học, hoặc là học sinh cấp ba. Không thể tham gia mấy tổ chức phạm tội linh tinh gì đó đi…

“Là em gửi tin nhắn cho anh?” Mạc Phi hỏi, “Học trường nào vậy?”

“Là tôi, cám ơn tôi đi.” Mạc Thiện ném trái bóng đi, “Anh hẳn là không có ảnh gia đình, tôi cho anh một tấm, anh có thể photoshop ghép mình vào, tôi đã sớm tốt nghiệp, giờ đang học đại học.”

Mạc Phi hơi giật mình, Mạc Thiện hẳn là còn nhỏ lắm mà?

Mạc Thiện thấy Mạc Phi nghi hoặc, nở nụ cười, “Đồ ngốc, đương nhiên là tôi nhảy cóc, chắc là người thứ nhất thất bại, nên người thứ hai lại thành công ngoài dự kiến đi.”

Mạc Phi có chút bất đắc dĩ, mình và Mạc Thiện tình cảm không sâu, chủ yếu là vì không thấy mặt, nghe Mạc Thiện nói như thế, Mạc Phi cũng chẳng so đo, hỏi tiếp, “Tìm anh có chuyện gì?”

Mạc Thiện nhún vai, “Chơi bóng thôi, chẳng phải ngày nào anh cũng ra đây chơi bóng sao?”

Mạc Phi trầm mặc, nói, “Vô luận là ai dạy em, hoặc có bất kì lý do nào để em làm vậy, đối phương vẫn là người xấu.”

Mạc Thiện vẻ mặt phức tạp nhìn Mạc Phi, “A.. Anh cho là tôi bị người khác điều khiển? Anh tưởng tôi ngu như anh à?!”

Mạc Phi không nói gì, ánh mắt lãnh tỉnh nhìn Mạc Thiện, trong lòng có chút bất an, tâm lý của Mạc Thiện có chút vấn đề, trong quá trình trưởng thành đã xảy ra chuyện gì? Đây là hy vọng duy nhất của cha mẹ hắn.

Mạc Phi nhặt trái bóng rổ xem như bóng đá tâng bóng bằng đùi, trái bóng rớt xuống, lăn tới chân Mạc Phi, hắn cũng mặc kệ, nói tiếp, “Đúng rồi, quên nói cho anh biết một chuyện.”

Mạc Phi chờ thiếu niên nói.

“Tiểu Cầm là bạn gái tôi.” Mạc Thiện nhún vai, thấy Mạc Phi có chút buồn bực, tươi cười càng thêm sáng lạn, “Tuy rằng bộ dáng bình thường, nhưng mà loại người có thể theo tôi thì ít lắm.”

Mạc Phi nhíu mày — Tô Tiểu Cầm không thể thoát khỏi mấy vụ án giết người, Mạc Thiện là bạn trai của nó? Vậy trong mấy vụ án kia cũng có phần của thằng nhóc này?

Mạc Phi lo lắng, “Em theo anh tới cảnh cục, chúng ta từ từ nói chuyện.”

“Anh là cảnh sát à?” Mạc Thiện hỏi.

Mạc Phi nhíu mày, “Ba mẹ có biết chuyện này không?”

“Đương nhiên là không, ba mẹ mà biết thì đau lòng lắm.” Mạc Thiện đút hai tay vào túi, “Sang năm tôi lấy bằng thạc sĩ, thuyết trình về gien của sinh vật, có thể thay đổi gien di truyền của con người không, cứu vớt người có khuynh hướng bạo lực lại vội vàng, thế nào? Rất giỏi phải không?”

Mạc Phi thở dài, người này chắc là không phải giả mạo đi? Mạc Thiện là người thế này ư?

“Nga nga?” Mạc Thiên cúi người, ngẩng mặt lên, đánh giá Mạc Phi, “Sắp sửa mất kiên nhẫn a, ánh mắt đáng sợ quá đi, muốn đánh em trai mình sao?”

Mạc Phi lắc đầu, hỏi lại, “Tại sao anh lại đánh em?”

“Chẳng phải anh có khuynh hướng bạo lực à?” Mạc Thiện lè lưỡi, “Không muốn đánh tôi?”

Mạc Phi giương mắt nhìn Mạc Thiện, “Em bảo anh tới đây rốt cuộc là muốn nói cái gì?”

Mạc Thiện hơi sửng sốt, lập tức chỉ vào mình, “Chỉ có tôi muốn nói với anh? Anh không có gì muốn nói với tôi sao?”

Mạc Phi lắc đầu.

Sắc mặt Mạc Thiện có chút khó coi, “Đúng thôi, anh bỏ nhà đi mà, cho nên tình thân cũng chẳng quan trọng.”

“Anh chẳng phải bỏ nhà đi, mà là bị ba mẹ vứt bỏ.” Mạc Phi không nhanh không chậm nói, “Tình thân đối với anh mà nói, nó giá trị như mọi thứ khác, chỉ có điều An Cách Nhĩ mới là người thân của anh, cái gọi là người thân, chính là quan tâm tới người của mình, chứ không phải người có quan hệ huyết thống, ít nhất là anh nghĩ vậy. Ban đầu anh cũng chẳng để ý tới em, nếu em không gửi tin nhắn thì anh cũng chẳng biết, tình cảm với ba mẹ cũng rất nhạt, anh không biết bản thân có nhớ bọn họ hay không, mọi người sống tốt là được rồi, em về đi.”

Mạc Thiện nghe xong, tựa hồ có chút ngạc nhiên, không nghĩ Mạc Phi sẽ trả lời như thế.

Mạc Phi thấy thiếu niên không còn gì muốn nói, liền xoay người chuẩn bị về.

“Khoan đã.” Mạc Thiện kêu một tiếng.

Mạc Phi xoay đầu lại, đồng thời, hắn đã thấy An Cách Nhĩ bọn họ đã đứng gần đó.

Thật ra mọi người đã đứng đó lâu rồi, Mạc Thiện kia giống như một đứa trẻ bị dạy hư, luôn luôn khiêu khích Mạc Phi, chạm vào nỗi đau của hắn. Oss muốn tới giúp đỡ, thằng nhóc này làm người ta không vừa mắt, nhưng An Cách Nhĩ lại cản — Để Mạc Phi xử lý.

Quả nhiên, Mạc Phi phản kích rất tốt, Oss theo bản năng nhìn An Cách Nhĩ, tâm nói… Ngay cả An Cách Nhĩ mà Mạc Phi còn thu phục được, huống chi là thằng nhóc thối tha kia. Chỉ số thông minh cao thì làm phách hả mậy, thông minh mà đi phạm tội thì cũng chẳng khác nào cặn bã!

Oss hỏi Thân Nghị, “Chúng ta có bắt nó không?”

Thân Nghị nhíu mày, “Không có bằng chứng, bắt bằng niềm tin à?”

An Cách Nhĩ vươn tay vuốt góc áo, “Bắt nó chi bằng để nó tự chui đầu vào.” Nói xong, nhìn đồng hồ, vẫy vẫy Mạc Phi, “Về thôi, Mạc Phi.”

Mạc Phi đang muốn xoay đầu nhìn Mạc Thiện, nhưng thấy An Cách Nhĩ gọi mình, liền bước tiếp. Mạc Thiện có kêu cách mấy hắn cũng không dừng lại.

An Cách Nhĩ bước tới trước cửa sắt, nhấc chân nhẹ nhàng đá trái bóng đi, để nó cố định gần cửa.

Tất cả đều không rõ hành động ngớ ngẩn này của An Cách Nhĩ có nghĩa là gì.

“Từ từ, tôi còn chưa nói xong!”

Mạc Thiện đuổi theo, xoay đầu trả lời thiếu niên chính là An Cách Nhĩ, hắn chỉ hỏi một câu, “Đang đợi ba mẹ tới à?”

Mạc Thiện sửng sốt, Mạc Phi cũng giật mình, xoay đầu nhìn Mạc Thiện.

An Cách Nhĩ suy nghĩ, “Đặc sắc nhất chính là lúc ba mẹ vừa tới, thấy cậu bị cảnh sát bắt đi, sau đó cậu liền lên án Mạc Phi giá họa cho cậu, bạo lực với cậu, có phải không?”

Mạc Thiện nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ, “Anh bớt nói bậy đi.”

“Tôi không nói bậy.” An Cách Nhĩ tự tin, “Có muốn nói chuyện với mẹ mình không? Bà ấy nghe nãy giờ.” Nói xong, móc di động ra.

Mạc Thiện biến sắc, An Cách Nhĩ khép di động lại, “Đồ ngu, tôi làm sao biết số điện thoại nhà cậu chứ?”

Mặt Mạc Thiện đỏ lên, từ nhỏ tới lớn chưa từng bị ai chửi là ngu.

An Cách Nhĩ lè lưỡi, “Nhóc ngu đần, Mạc Phi đẹp trai hơn cậu, ba mẹ cậu ngay cả đặt tên cùng dựa vào tên hắn mà đặt, tháng nào mẹ hắn cũng chạy tới phòng tranh nhìn trộm hắn, hắn cũng gửi tiền dưỡng lão về cho ba mẹ, cậu biết à? Cậu là tội phạm giết người, vô tù bóc lịch chỉ là chuyện sớm muộn, tới lúc đó đừng có khóc rồi đi cầu cứu Mạc Phi.”

“Anh nói bậy gì đó, tôi không phải…” Mạc Thiện sốt ruột, vừa mở miệng, An Cách Nhĩ liền cười nói, “Nga… Thì ra là không phải, vậy thì cậu chỉ muốn chọc người ta gây chú ý, trò con nít, mau về nhà ăn cơm kìa, đừng có quấn lấy Mạc Phi của tôi.” Nói xong, kéo Mạc Phi về.

Mạc Phi bất đắc dĩ, An Cách Nhĩ ăn hiếp Mạc Thiện quá rồi.

Mạc Thiện nhíu mày, hét lên, “An Cách Nhĩ, anh đừng tưởng anh rất thông minh, có người còn thông minh hơn anh!”

An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn thiếu niên, che lỗ tai lại, “Hả? Nói gì? Nói gì nói lớn lên! Nói trong họng sao người ta nghe được.”

Mạc Thiện còn muốn đuổi theo, nhưng bị Oss cản lại, Thân Nghị rút ra thẻ cảnh sát, “Mạc Thiện, chúng tôi có chuyện muốn hỏi cậu, mời theo chúng tôi về cảnh cục hỗ trợ điều tra.”

Mạc Thiện lại nhìn, An Cách Nhĩ và Mạc Phi đã đi xa, hắn tức giận đá trái bóng dưới chân.

Trái bóng nằm ở vị trí An Cách Nhĩ đặt lúc nãy, một cước của Mạc Thiện làm trái bóng bay vào khung cửa sắt, bắn ngược trở ra, vừa lúc trúng đầu Oss.

“Ái da!” Oss che đầu, đầu óc choáng váng.

Thân Nghị vừa lòng cười cười, lấy còng tay, “Đánh lén cảnh sát nha, theo tôi về cảnh cục, tôi sẽ giáo dục tư tưởng cho cậu, thuận tiện điều tra vụ án giết người.”



Trên đường về, Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, Mạc Thiện thật sự không sao chứ?”

An Cách Nhĩ xoay đầu liếc hắn, “Thằng nhóc đó hết thuốc chữa rồi, lo cho nó làm gì.”

Mạc Phi há miệng, cười vô lực, “Lúc nãy anh nói chuyện với nó, thật sự không lo không được, nó có thể là hung thủ…”

Mạc Phi còn chưa dứt lời, chỉ thấy An Cách Nhĩ nhìn về bóng người cách đó không xa.

Ánh trăng chiếu xuống ngã tư đường âm u, trên mặt đất nhuộm một thanh sắc quỷ dị.

An Cách Nhĩ và Mạc Phi rõ ràng nhìn thấy một bóng người. Người này hình như có quen biết, cẩn thận nhớ lại, chính là người đứng dưới pháo đài cổ lần trước. Lúc đó hắn cũng đứng dưới ánh trăng, bóng che đi khuôn mặt, lúc này hắn khoác chiếc áo choàng kì lạ, trong tay cầm búa. Đương nhiên, hình tượng cao lớn, thoạt nhìn cũng chẳng phải hạng người thấp hèn.

Người nọ đứng trên con đường, khuôn mặt giấu trong bóng tối nên không thấy rõ, chỉ có bóng dáng là rõ ràng.

Đứng trong chốc lát, hắn xoay người chạy vào cánh rừng, biến mất.

Mạc Phi muốn đuổi theo, nhưng bị An Cách Nhĩ giữ lại, “Mặc kệ hắn đi.”

“Tại sao?” Mạc Phi còn tưởng An Cách Nhĩ biết người nọ.

An Cách Nhĩ nhỏ giọng nói, “Hắn có cầm búa đó! Không được tới gần người cầm vũ khí!”

Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng An Cách Nhĩ lại nhớ tới một việc — Vương miện, người cầm búa, áo choàng lớn… Không hề có quan hệ gì! Có cái gì tương tự chứ…
Bình Luận (0)
Comment