Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 7.4

Laura đã chết, đột nhiên xuất hiện trong tòa lâu đài, giống như bước ra từ bức tranh kia.

Giữa ban đêm trong tòa lâu đài cổ, cảm giác càng thêm kinh khủng.

Tóc gáy của Oss dựng hết cả lên, vươn tay kéo kéo An Cách Nhĩ, “Ê, cậu muốn qua đêm ở đây? Thấy ghê quá trời!”

Tôn Kỳ kéo Oss, ý muốn nói — Cảnh sát sao có thể sợ ma, cho dù có sợ cũng phải ở lại!

Oss tỏ ra bất đắc dĩ.

Trên mặt An Cách Nhĩ tràn ngập hứng thú, xoay mặt hỏi quản gia, “Lúc trước đã từng xuất hiện tình huống này chưa?”

Quản gia liên tục lắc đầu, nói chưa từng xảy ra! Bức tranh này lão gia đã vẽ lâu lắm rồi, cất ở đây cũng mấy năm rồi, chưa bao giờ gặp ma cả.

An Cách Nhĩ gật đầu, vỗ vỗ Mạc Phi, “Vậy chắc chúng ta bị ảo giác rồi?”

Mạc Phi khẽ cau mày, nhìn An Cách Nhĩ — Rõ ràng là đã thấy mà! Nhưng mà nếu An Cách Nhĩ đã nói vậy, chắc chắn phải có lý do riêng, vì vậy Mạc Phi chỉ gật đầu, là do mình bị ảo giác.

“Đi ăn cơm đi.” An Cách Nhĩ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, xoay người, suy nghĩ một chút, đột nhiên nói, “Đúng rồi Oss, mang bức tranh của Laura theo đi.”

“Mang cái đó theo á?” Oss kinh ngạc trợn to mắt nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu không định chơi trò gì chứ…”

An Cách Nhĩ ý vị thâm trường nhìn hắn, “Mang theo đi, để một mình bà ta ở đây rất cô đơn.” Vừa nói vừa xoay người xuống lầu.

Mọi người còn đứng trên đó, bất giác đều cảm thấy gió lạnh nhè nhẹ thổi sau ót.

Bữa ăn tối rất ngon, nhưng khi ăn cũng thập phần yên tĩnh.

Dù sao cũng là nhà người ta, hơn nữa còn theo truyền thống quý tộc, phòng ăn rất lớn, bàn ăn cũng lớn, khoảng cách giữa mỗi người rất xa, trong phòng cũng không có TV, An Cách Nhĩ còn đặt bức tranh cạnh lò sưởi, đối diện bàn ăn, làm cho ai cũng thấy rợn người.

An Cách Nhĩ thì có tâm trạng rất tốt, lúc đang ăn, thỉnh thoảng sẽ ngước mặt nhìn bức tranh, tựa hồ đang thưởng thức gì đó, theo cách nhìn của Oss, thì hành động này có chút quỷ dị. Cuối cùng, hắn nhịn không được mở miệng hỏi Mạc Phi, “Mạc Phi, cậu nói xem, An Cách Nhĩ nhà cậu có khi nào bị quỷ ám rồi không?”

Mạc Phi cau mày, ghê tởm nhìn Oss, “Anh đừng có nói bậy bạ!”

“Tôi thấy giống lắm mà!” Oss bĩu môi, “Tối cậu ngủ với hắn, cẩn thận coi chừng nửa đêm hắn thức dậy bóp cổ cậu chết sau đó hút dương khí!”

Mạc Phi dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn Oss, “Thần kinh!”

Nhưng khi xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, chỉ thấy hắn nhìn bức tranh kia, khuôn mặt giống như đang cười.

Cuối cùng, Cửu Dật nhịn không nổi, lên tiếng hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu cười cái gì vậy?”

An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn hắn, đưa cho Eliza một hạt đậu trong chén, nói, “Tôi đang nghe Laura kể chuyện.”

“Xoảng” một tiếng, cô tỳ nữ làm rớt ấm trà bằng bạc xuống đất, giống như đã bị An Cách Nhĩ dọa. Quản gia bảo cô mau quét dọn, một bên nói với An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ tiên sinh, đừng hù dọa mọi người, bức tranh sao có thể nói chuyện được?!”

“Sao lại không thể?” An Cách Nhĩ cười thản nhiên, “Laura kể cho tôi nghe một câu chuyện rất thú vị.”

“Câu chuyện gì?” Mọi người đều tò mò.

An Cách Nhĩ đặt dao xuống, cầm khăn lau miệng, nói, “Bà ta nói cho tôi biết, người hạ lời nguyền không phải bà ta, tạo ra cái chết của ba người cũng không phải thần minh cổ đại.”

“Chứ do ai làm?” Mạc Phi cau mày hỏi.

“A a.” An Cách Nhĩ nhìn xung quanh, “Những người ở đây!”

Tôn Kỳ rùng mình một cái, Oss vỗ vỗ bả vai cô, “Cô cứ để hắn phát điên đi, qua đêm nay chúng ta sẽ không sao, tối nay mặc kệ cô nhìn thấy cái gì, cũng hãy tự nói với mình đó chỉ là ảo giác, là ảo giác thôi!”

Quản gia cùng cô tỳ nữ nghi ngờ nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ giống như chưa xảy ra chuyện gì, cầm ly rượu lên, nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, rượu này ngon ghê.”



Ở phòng tranh, Emma tỉ mỉ bỏ bánh quy đã làm xong vào lò nướng, Ace một mực ở bên cạnh bồi bà.

Emma thỉnh thoảng cho nó ăn, Ace cao hứng, sủa hai tiếng, vẫy vẫy đuôi.

“An Cách Nhĩ hôm nay muốn ở lại nhà ma.” Emma lúc nãy nhận được điện thoại, liền nói qua với Ace, “Thanh âm của An Cách Nhĩ rất vui, nhất định đã gặp được một vụ án thú vị.”

Ace sủa lên hai tiếng, Emma nhẹ nhàng xoa đầu nó, “Nhưng nó vẫn là người thích trêu đùa người khác, bây giờ ngay cả bà nội cũng dám đùa, mày xem, nó còn dám bảo Thân Nghị tới đây, người ta chắc phải xấu hổ lắm.”

“Áu.” Ace ngoái đầu lại, để Emma nắm lỗ tai nó.

Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

“Ai nha…” Emma đứng lên, tháo tạp dề ra, bước ra ngoài, nhưng không ngờ tới, ngoài cửa không có Thân Nghị cũng chẳng có xe.

Emma và Ace nhìn nhau một cái, mở cửa ra.

Ace hướng về bậc thang sủa một tiếng, Emma liền nhìn thấy ở đó có một bó hoa hồng.

“Ai tặng vậy?” Emma cầm bó hoa lên, đứng trước cửa nhìn nhìn, trên đó có một tấm thiệp, bên trong không viết gì cả, chỉ in một kí hiệu kì lạ, giống như một chiếc vương miện của hoàng gia, chắc là logo của một tiệm bán hoa nào đó?

Đang trầm tư suy nghĩ, trước cửa đột nhiên có một chiếc xe hơi dừng lại, Thân Nghị mở cửa bước xuống, trước khi tới đây ông còn cố ý về nhà thay quần áo mới, chải tóc vuốt keo. Thấy Emma đứng trước cửa, trên tay cầm một bó hoa, hiển nhiên là vừa mới nhận, có người tặng bà ấy à?

Thân Nghị lập tức tối sầm mặt mũi, mắng mình quá ngu ngốc, sao lại quên mua hoa cho Emma chứ!

“Gâu!” Ace sủa một tiếng, vẫy vẫy đuôi nhìn Thân Nghị.

“Cảnh sát Thân.” Emma cười cười nhìn ông, mời ông vào nhà.

“Nga…” Thân Nghị khẩn trương bước vào trong, trống ngực đánh liên tục, Emma quả nhiên được rất nhiều người theo đuổi! Mình phải cố gắng biểu hiện mới được!



“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi rửa mặt xong, bước ra ngoài, thấy An Cách Nhĩ đang làm một chuyện kì cục.

Hắn đặt bức tranh của Laura trên đầu giường, bản thân nằm sấp trên giường, trong tay giữ Eliza đang gặm đậu phộng, vừa vuốt lông nó vừa nói chuyện với bức tranh.

“Mạc Phi, Laura kể rất nhiều câu chuyện thú vị.” An Cách Nhĩ xoay đầu lại.

Mạc Phi bất đắc dĩ nhìn hắn, “An Cách Nhĩ, đừng có phá, thật sự là có hơi dọa người đó!”

“Lúc sau mới là dọa người.” An Cách Nhĩ cong khóe miệng, thấp giọng nói một câu.

Mạc Phi không nghe rõ, vừa nằm xuống, liền nghe mấy tiếng xẹt xẹt vang lên, điện áp hình như không ổn, bóng đèn chớp nháy liên tục, không lâu sau toàn bộ đều tắt hết.

“Chi chi.” Eliza ngậm hạt đậu ngẩng mặt nhìn bốn phía.

Mạc Phi cũng ngồi dậy, lấy di động mở đèn lên, trong phòng ánh sáng mờ mịt, “Có chuyện gì xảy ra?” Mạc Phi không hiểu.

“Ma quậy đó a.” An Cách Nhĩ trả lời, trong thanh âm mang theo vui vẻ.

“An Cách Nhĩ, đừng có quậy.” Mạc Phi vô lực.

“Tôi không có mà, ma làm á.” Mạc Phi không biết An Cách Nhĩ nói dối hay nói thật.

“Này!”

Lúc này, trên hành lang truyền tới tiếng bước chân, sau đó cửa phòng mở ra, Oss vọt vào trong, “Cúp điện rồi!”

“Không phải.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Ma làm á.”

“Cậu…” Oss đột nhiên muốn cào tường, An Cách Nhĩ lại nữa rồi! Cứ chọn mấy thời điểm này mà hù dọa người ta!

“Là thật.” An Cách Nhĩ rất nghiêm túc nhìn mọi người, vươn tay chỉ trần nhà, “Căn nhà này bị ma ám rồi.”

Tôn Kỳ theo bản năng trốn ra sau Oss, “Tính tình An Cách Nhĩ thật xấu.”

Lúc này, đèn điện lại mở lên, chẳng qua ánh sáng rất khác biệt, mang sắc hoàng hôn, chỉ làm cho không khí càng thêm kinh dị. Quản gia mang theo tỳ nữ và người làm vườn chạy vào, hỏi mọi người, “Mọi người không sao chứ? Đột nhiên bị cúp điện!”

“Xài đèn khẩn cấp à?” Tôn Kỳ nhìn ánh sáng vàng nhạt, “Tòa lâu đài này hẳn là có máy phát điện nhỉ?”

“Ân, không khí rất tốt, nếu có thể chớp lóe thì tốt hơn!” An Cách Nhĩ hài lòng gật đầu, hỏi Mạc Phi, “Lúc này nếu có hồng trà với bánh phô mai thì hay biết mấy.”

Mạc Phi đỡ trán than thở, Oss thở hổn hển, trong lòng rất muốn đánh chết An Cách Nhĩ.

Thời điểm không khí kinh dị đã giảm bớt một chút, mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng la từ phòng khác truyền tới, là giọng của Cửu Dật.

Eliza lập tức vọt đi, chỉ thấy Cửu Dật đã chạy ra ngoài, tựa bên vách tường, nhìn vào trong phòng.

“Chi chi!” Eliza nhảy lên bả vai Cửu Dật, theo tầm mắt của hắn nhìn vào trong, xoay đầu lại, vẻ mặt xem ra có chút bối rối.

Mạc Phi với Tôn Kỳ cũng chạy tới, “Có chuyện gì?”

“Lúc nãy…” Cửu Dật chỉ vào cửu sổ bên trong, “Có một người mặc đồ trắng đứng ở đó nhìn vào.”

“Ê, ngoài kia làm sao có người được, có nhìn lầm không?” Oss thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, không giống như nói dối.

“Thật!” Cửu Dật hít sâu, thấy Eliza vươn tay sờ sờ má mình như an ủi, hắn vội vàng sờ nó một cái, “Cả đời này tôi chưa từng sợ như lúc này.”

“An Cách Nhĩ, có muốn đi xem một chút không?” Mạc Phi xoay đầu hỏi An Cách Nhĩ vẫn đang nằm lì trên giường.

“Ân?” An Cách Nhĩ không yên lòng gật đầu, vươn tay nhẹ nhàng sờ bức tranh, “Bắt đầu hạ thủ từ Cửu Dật?”

“Oa a!”

Lúc này lại nghe thanh âm của Oss thất thanh kêu lên.

Mạc Phi cảm thấy da đầu mình tê rần, xoay đầu lại, thấy Oss kéo Tôn Kỳ chạy vào, Cửu Dật cũng chạy theo, quản gia cũng vọt vào trong, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.

“Chuyện gì?” Mạc Phi không hiểu tại sao mọi người lại kinh sợ như vậy, “Có chuyện gì xảy ra?”

“Laura!” Quản gia chỉ ra hành lang, “Laura đang tới!”

“Laura?” Mạc Phi cau mày, muốn ra ngoài xem nhưng lại bị Cửu Dật và Oss kéo lại, “Thật! Mặc một chiếc đầm màu đen! Mặt xanh lè, y như cương thi!”

“Nhưng chủ nhà này đã chết, bà ta còn muốn gì nữa?” Quản gia hỏi mọi người, “Bà ta còn muốn giết ai?”

“Nga, bà ta rất tức giận, không phải tức giận cả nhà tước sĩ.” An Cách Nhĩ thờ ơ nói, “Bà ta tức giận vì có người dám bất kính với mình, bà ta rõ ràng không làm gì mà lại bị vu oan, cho nên rất không vui.”

“Ý cậu là, có người đổ tội cho bà ta?” Oss cau mày, “Nói như vậy, Laura không phải kẻ giết người?!”

Tôn Kỳ nhẹ nhàng kéo hắn một cái, “Sao có thể chứ, Laura đã chết rồi!”

“Nga, ý tôi là, không phải do lời nguyền?” Oss đổi lời, cũng cảm thấy bản thân có hơi hoang đường.

An Cách Nhĩ gật đầu một cái, “Đúng vậy.”

Lúc đang nói chuyện, tiếng đập cửa đột nhiên truyền tới, còn có tiếng gầm nhẹ nữa.

Quản gia vội vàng chặn cửa, “Mau chặn cửa lại, đừng để bà ta vào!”

Oss chạy tới giúp đỡ, Mạc Phi không hiểu gì cả, xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ — Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?!

“Không ngăn được đâu, bởi vì bà ta đang rất tức giận.” An Cách Nhĩ vừa nói vừa chỉ vào bức tranh, “Nhìn đi.”

Mọi người xoay đầu nhìn, trong nháy mắt cứng đờ. Dưới ánh sáng lờ mờ, trong bức tranh kia chẳng còn thấy Laura đâu, chỉ để lại một không gian trống rỗng — Thật sự có thể đi ra từ bức tranh á?

“Nha!” Tôn Kỳ rốt cuộc chịu hết nổi, cùng cô tỳ nữ hét to.

“Không sao đâu.” An Cách Nhĩ nói với Mạc Phi, “Mở cửa đi, bà ta sẽ không làm hại người vô tội, bà ta chỉ tìm người vu oan cho mình thôi.”

Oss nghe vậy, đôi tay không tự giác buông lỏng, tiếng gõ cửa liên tục vang lên, chấn động cả căn phòng.

Mọi người nhìn nhau, cũng nhìn An Cách Nhĩ, mắt thấy cánh cửa không ngừng rung động.

An Cách Nhĩ vươn tay chỉ cánh cửa, một lần nữa nghiêm túc nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, mở cửa đi, để bà ta vào.”



“Không được!”

Đang lúc Mạc Phi định mở cửa ra, liền nghe thấy một tiếng kêu vang lên, một thanh âm kì lạ.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

An Cách Nhĩ cười cười, gật đầu với Oss, “Người đó chính là hung thủ của vụ án lần này.”
Bình Luận (0)
Comment