Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 1.1

Trong đêm tối, có hai người đang chạy vào rừng rậm hắc ám bên ven đường.

Một người là Ronnie một người là Jeter, công việc của bọn họ là sửa chữa mái nhà và tường viện. Sáng sớm hôm nay bọn họ nhận được một công việc, đến nông trường của một người tên là Hawkins để tu sửa nóc chuồng bò.

Người gọi điện rất vui vẻ trả tiền trước.



Lái xe gần ba tiếng mới tới, Ronnie bò lên nóc nhà, Jeter đi vòng vòng xung quanh, không thấy ai cả.

Hai người sửa cả buổi trưa, cũng chẳng thấy ai tới, sắc trời dần tối, nông trường trống trải xung quanh im ắng, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc.

Ronnie nhát gan, liền hỏi Jeter, “Ngày mai chúng ta quay lại nha? Trời sắp tối rồi.”

Jeter cũng thấy kì lạ, tại sao ở nông trường lớn như thế này mà lại chẳng có một bóng người?

Đúng lúc này, ở cái chuồng xa xa, cánh cửa đột nhiên mở rộng.

“Hắt xì!” Trong nông trường im lặng, có một tiếng động bất thình lình vang lên, hai người sợ tới mức thiếu chút nữa ngã từ nóc nhà xuống.

Hai người nhìn về phía cái chuồng.

Từ bên trong có một ông chú da ngăm đen khôi ngô bước ra, ông mặc một chiếc tạp dề màu đen, giống như người làm nghề mổ.

“Hey!”

Ngoài suy nghĩ, ông chú nhìn có vẻ thô bạo lại rất ôn hòa, “Xin chào, tôi là Hwakins.”

Lúc này hai người mới nhẹ nhàng thở ra — Thì ra đây là chủ nhân của nông trường này.

“Tới đây, uống nước nghỉ ngơi đi!” Ông chú kia tiếp đãi hai người rất nồng nhiệt.

Ronnie nhảy xuống nóc nhà trước, chạy về phía ông chú, Jeter đang chuẩn bị leo xuống thì để ý tới cánh tay luôn giấu ở đằng sau của ông chú, dường như đang cầm vật gì đó.

“Ronnie!” Jeter đột nhiên hô to, “Chạy mau!”

Ronnie sửng sốt.

Ông chú kia đang giấu một cây búa ở sau lưng.

“Á!” Ronnie hét lên sau đó xoay người bỏ chạy. Jeter cũng lập tức nhảy xuống, hai người vội vàng chạy về phía xe tải của mình. Ông chú kia cầm búa đuổi theo hai người.

Hai người sợ tới mức hồn phách bay hết, leo lên xe, khởi động rồi chạy đi mất.

“Khoan đã!” Ông chú cầm búa đuổi theo, “Trở lại đây!”

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất lao ra đường quốc lộ, mất hồn vía phóng đi.

Ông chú kia không đuổi theo nữa, đứng ở ven đường thở dốc, một tay giữ búa, một tay chống đầu gối, vừa thở vừa nói, “Hắn trốn ở sau xe hai người đó!”

Lúc này, điện thoại reo lên, ông chú bắt máy, “Alo? An Cách Nhĩ! Chưa bắt được, chỉ tìm được cây búa thôi! Theo suy đoán của cậu rất đúng, hắn đang trốn sau xe tải, nhưng mà có hai thằng nhóc sửa nóc nhà, đã lái xe chạy đi mất tiêu rồi!”



Ronnie và Jeter chưa kịp định thần mà trời càng ngày càng tối. Nông trường cách thành phố quá xa, cuối cùng xe bị nổ lốp ở ven đường.

Ronnie leo xuống kiểm tra, phát hiện dưới đất có mấy cây đinh, lốp xe bị lủng, nhịn không được mắng, “Ai mà thiếu đạo đức quá vậy?!”

Jeter xuống xe, chuyện thứ nhất hắn làm là đốt điếu thuốc để có thêm can đảm. Xa xa, có một chiếc xe tải đang tới gần.

“Ê!” Ronnie gọi Jeter, “Đó là chiếc ở nông trường.”

“Chẳng lẽ đuổi theo tới đây!”

Cho nên, hai người liền chạy trốn vào trong rừng.

Chờ hai người đã đi, ở phía sau xe tải, tấm bạt được lật lên, có một người nhảy ra khỏi xe, cũng chui vào rừng.

Ronnie và Jeter càng chạy càng xa.

“Cậu có nghe thấy tiếng bước chân không?” Ronnie hỏi.

“Chắc là tiếng gió đi…” Jeter còn chưa dứt lời, đột nhiên ở phía sau truyền tới tiếng ho khan.

Hai người cảm thấy lạnh cả người, nổi hết cả da gà, càng không ngừng chạy như điên vào rừng sâu. Hai người càng chạy càng xa, đang lúc không phân rõ phương hướng, ánh sáng ở trước mặt lại hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.

Ở trên núi có một pháo đài cổ kính.

Pháo đài cổ kính giống như quái thú chiếm cứ cả đỉnh núi, bộ dáng có chút hung tợn, trên lầu hai có ánh đèn.

Bên cửa sổ có một người đang đứng.

Đứng từ xa chỉ có thể nhìn thấy bóng người, không nhìn rõ ngũ quan. Hai người đang nhìn chăm chú, phía sau đột nhiên có tiếng “Rắc”, dường như có người đạp trúng cành cây khô.

Hai người lập tức chạy như điên về pháo đài kia.

Chưa kịp cẩn thận nghiên cứu kiến trúc, hai người đã chạy thẳng về cửa chính.

Cửa không khóa, hai người ra sức đẩy cửa, chạy vào trong sau đó khóa cửa lại.

Rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn.

“Oa!”

Ronnie đột nhiên hô lên, vươn tay chỉ về phía trước, “Cái gì thế?!”

Trong bóng đêm, dường như có một người đang đứng, không nhúc nhích.

Ánh trăng từ cửa sổ trên mái nhà chiếu xuống, nhìn có vẻ không thật.

Jeter cảm thấy không đúng lắm, sờ sờ bức tường, rốt cuộc đụng phải công tắc điện, hắn mở đèn, cả căn phòng sáng lên trong nháy mắt.

Hai người nhắm mắt lại, sau đó thử mở ra, vừa thích ứng với ánh sáng liền bị cảnh tượng ở trước mặt dọa tới sợ ngây người.

Bọn họ đang đứng trong phòng khách, xung quanh bày đủ loại tượng điêu khắc hình người, có ít nhất là mấy chục hoặc là tới mấy trăm đi? Hơn nữa còn giống y như đúc, là điêu khắc cùng một người.

Có thể là vì cảnh tượng trước mắt quá mức xinh đẹp tới quỷ dị, hai người tạm thời quên đi sợ hãi, bắt đầu đánh giá xung quanh.

Trên bàn đều là bản vẽ nháp, trên đó cũng vẽ cùng một người.

Ronnie đến trước một pho tượng điêu khắc quan sát. Là một thanh niên châu Á chừng mười tám, mười chín, nhiều nhất là hai mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, đường cong cơ thể nhìn rất đẹp, mặc áo sơmi và quần jean, tóc bay loạn, ngũ quan tuấn mỹ, đôi mắt có một loại cảm giác sạch sẽ nói không nên lời.

Jeter cầm bản vẽ phác thảo rất dày lên xem, trong bức tranh đều vẽ nam tử này, có quét rác, có rửa chén, có xem TV, có dẫn một con Husky đi tản bộ, có lau kính, có đọc sách… Có đủ loại trạng thái trong cuộc sống.

“Sao vậy?” Ronnie hỏi Jeter.

Jeter mờ mịt ngẩng đầu, “Hả?”

“Sao lại khóc?” Ronnie khó hiểu.

Jeter lau mặt, phát hiện nước mắt rơi từ khi nào cũng chẳng biết, lập tức hít mũi, “Không biết nữa.”

Tầm mắt của hai người lại bị bức tường ở trước mặt hấp dẫn, trên tường được một miếng vải đen thật lớn che phủ.

Hai người không tự giác bước lên xem.

Jeter vươn tay, túm một góc miếng vải, kéo xuống.

Hai người ngẩng mặt nhìn, há to miệng.

Trên tường là một bức tranh, trong bức tranh vẽ lưng của một người, giống như tấm lưng của người trong những pho tượng điêu khắc, chắc là cùng một người, mà trên lưng hắn còn có một hình xăm.

Hình xăm này gần như chiếm cả tấm lưng, là một nam tử hơi cúi đầu, cũng tóc đen, người châu Á, hai mắt hơi nhắm lại, không hiểu sao lại cảm thấy người này đang nhớ một người.

Jeter cảm thán, “Đây là tranh thật sao!”

Ronnie đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng chọt chọt bả vai Jeter, ý bảo — Nhìn bên trái kìa!

Jeter xoay mặt nhìn. Ở bên trái là cầu thang, trên lầu hai tối đen nhìn không rõ lắm, nhưng ở giữa cầu thang có một con chó đang đứng.

Đó là một con Husky trưởng thành, màu lông và hình thể đều rất đẹp, không hề nhúc nhích, đứng nhìn hai người.

“Là giả hả?” Jeter nhìn chằm chằm con chó, “Cũng là tượng…”

Hắn còn chưa nói xong, con Husky nghiêng đầu.

“Gâu!”

Jeter túm lấy cánh tay Ronnie, “Chó thật!”

Con Husky kia không sủa nữa, cũng chẳng nhìn hai vị khách không mời mà tới. Nó xoay đầu lại, nhìn lên lầu hai, trên lầu hai có tiếng bước chân, dường như có người đang xuống lầu.

Ronnie và Jeter đang căng thẳng, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa.

Hai người lại sợ tới mức nhảy dựng.

Phản ứng của con Husky có chút kì lạ, nó vẫy đuôi chạy xuống, hướng thẳng ra cửa.

“Này!” Ronnie muốn cản nó lại, nhưng nó đã chạy tới nơi mất tiêu rồi, dùng chân mở cửa. Con Husky này hiển nhiên không phải làm lần đầu tiên, động tác vô cùng thuần thục.

Cửa vừa mở ra, con Husky vẫy đuôi, lùi ra sau.

Ngoài cửa là ông chú cầm búa.

Jeter và Ronnie hít một hơi lãnh khí — Chết chắc rồi!

Ông chú cao to kia bước vào, xoa đầu con Husky, “Lại là mày ra mở cửa? An Cách Nhĩ đâu?”

Jeter và Ronnie liếc mắt nhìn nhau — Ingres?

(An Cách Nhĩ dịch sang tiếng Anh là Ingres, được lấy theo tên của họa sĩ Jean Auguste Dominique Ingres.)

Jeter chớp mắt, che miệng, “Ingres? Hèn chi vẽ đẹp quá trời…”

Ronnie hô, “Không thể! Người đó đã chết mấy trăm năm rồi mà!”

“Bắt được chưa?”

Trên lầu hai truyền xuống một thanh âm, tiếng bước chân lúc nãy lại vang lên.

Jeter và Ronnie ngẩng mặt lên, chỉ thấy trên lầu hai tối đen như mực có một người mặc một thân hắc y, dáng người gầy yếu bước xuống.

Ronnie và Jeter nhìn hắn thật lâu, đột nhiên xoay đầu lại — Đây chính là nam tử được vẽ trên tấm lưng kia!

Hai người nhìn bức tranh, rồi lại nhìn người thật, đúng là bước ra từ trong tranh! Người thật còn đẹp hơn!

“An Cách Nhĩ, mang sai giày rồi.”

Trên lầu lại có một lão phu nhân đầu bạc chạy xuống, cầm trong tay đôi giày đá bóng màu đen.

Nam tử được gọi là An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn, ghét bỏ nói, “Emma, tây trang phối với giày đá bóng mới thấy ghê đó bà!”

“Còn dép thì hợp hả?” Lão phu nhân giữ chặt An Cách Nhĩ, chỉ đôi dép dưới chân hắn.

Jeter nhỏ giọng hỏi Ronnie, “Quỷ hút máu?”

Ronnie rút khóe miệng, “Đâu phải…”

“Có chút bất trắc nhỏ.” Người cao to nhún vai, trả lời vấn đề của An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ thấy hai người đang đứng cạnh bức tường, miếng vải đen đã bị kéo xuống, nheo mắt lại, “Ace, cắn bọn họ!”

Theo lời sai khiến của An Cách Nhĩ, con Husky kia lập tức phóng về phía hai người, hai người cả kinh lùi ra sau.

“An Cách Nhĩ, đừng phá!” Emma ngăn Ace lại, bất mãn nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ xoay mặt đi, chậm rãi bước xuống phòng khách, tiếp tục điêu khắc pho tượng vẫn chưa làm xong, nói với người cao to, “Sẽ bắt được nhanh thôi, hắn trốn không thoát đâu.”

An Cách Nhĩ vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào, lát sau, có một cảnh viên chạy vào báo cáo với Hwakins, “Đội trưởng, bắt được rồi!”

Hwakins gật đầu, nói lời cảm tạ An Cách Nhĩ, “Thân Nghị nói rất đúng, tới tìm cậu nhờ giúp đỡ nhất định sẽ xong. Chúng tôi tốn cả tháng mà vẫn không bắt được, cậu chỉ dùng có một ngày.”

An Cách Nhĩ không đáp, tiếp tục làm việc mình đang làm.

Jeter và Ronnie cảm thấy hình như mình đã hiểu lầm cái gì đó.

Hwakins cởi tạp dề, lấy thẻ cảnh sát cho hai người xem, “Tôi là cảnh sát, xin lỗi xin lỗi.”

Jeter và Ronnie bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Anh nói mấy câu nghe thử.”

An Cách Nhĩ nhìn nhìn hai người, chậm rãi nói, “Nóc nhà của tôi bị lủng, nhà tôi ở nông trường Hwakins, hai người mau tới sửa.”

“A!” Ronnie kinh hô chỉ vào người An Cách Nhĩ, “Là anh mời chúng tôi tới, còn thanh toán tiền…”

“Muốn dẫn sát thủ phải có mồi.” An Cách Nhĩ nói, sau đó khoát tay, “Mau mang người đi đi, đừng làm phiền tôi.”

“An Cách Nhĩ, vô lễ!” Emma giữ chặt hắn, giải thích với mọi người.

Jeter đột nhiên chỉ vào pho tượng, hỏi An Cách Nhĩ, “Đây là ai thế?”

An Cách Nhĩ không trả lời, tiếp tục điêu khắc.

Điện thoại đột nhiên reo lên.

Emma bắt máy, nghe xong vài câu liền nói với An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, là Oss gọi, nó gặp một vụ khó giải quyết.”

An Cách Nhĩ bất mãn, “Lại gì nữa?”

Emma hơi nở nụ cười, “An Cách Nhĩ, đã hơn hai năm rồi, trở về thôi.”

An Cách Nhĩ tựa vào lưng một pho tượng, không nói lời nào. Mọi người đột nhiên có một ảo giác, vẻ mặt kia cực kì giống bức tranh vẽ trên lưng!

“Bà đi xếp hành lý.” Emma bước nhanh lên lầu, vừa đi vừa nói với Ace, “Ace, chúng ta về nhà, có vui không?”

Ace sủa hai tiếng, rất vui vẻ.

Hwakins nói lời cáo biệt với An Cách Nhĩ, muốn dẫn hai người kia về nhà.

Jeter dường như không cam lòng, hỏi An Cách Nhĩ, “Người này là ai?”

Ronnie đạp hắn, “Cậu dài dòng như vậy làm gì?”

“Không phải, tớ nhớ đã từng gặp người này rồi!” Jeter cãi lại.

An Cách Nhĩ ngẩng đầu, hỏi Jeter, “Cậu gặp hắn ở đâu?”

“Ân, có một lần tôi tới một biệt thự rất lớn để sửa nóc nhà kiếng trồng hoa.” Jeter nói, “Tôi nhìn thấy người này trong bụi hoa, nói chuyện với hoa, nhưng hắn không để tóc ngắn mà là tóc dài, giống như một quý tộc.”

An Cách Nhĩ hơi ngẩn người, hỏi, “Hoa gì?”

“Forget me not (Xin đừng quên tôi), màu xanh.”

An Cách Nhĩ nở nụ cười nhàn nhạt, “Hắn nói gì?”

“Hắn giống như đang lầm bầm, có cảm giác đau lòng muốn chết, hắn nói…” Jeter gãi đầu, “An Cách Nhĩ, tình yêu của anh!”
Bình Luận (0)
Comment