Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 12.1

Trên sườn núi có một chiếc xe thể thao bốc cháy, khói bốc nghi ngút, rất nhanh sau đó xe cảnh sát và xe cứu thương đã có mặt.

Mạc Phi đậu xe bên đường, cảnh sát tạm thời phong tỏa một phần đường, cảnh sát giao thông đứng điều chỉnh xe lưu thông.

Bên cứu hỏa điều tới mấy chiếc xe để dập lửa, nhân viên cứu hộ chạy như con thoi, còn có rất nhiều phóng viên đang tụ tập. Đại khái là biển số xe đã bị ai chụp rồi đưa lên mạng, tóm lại, lửa cháy hừng hực bên dưới vô cùng hỗn loạn, đám người ở trên cũng chẳng kém gì.

Lúc này, Thân Nghị và Tôn Kỳ cũng tới.

Oss nói gì đó với Thân Nghị, vươn tay chỉ Mạc Phi và An Cách Nhĩ đứng cách đó không xa.

Tôn Kỳ chạy lại trước, mở cửa xe, ôm lưng ghế hỏi, “An Cách Nhĩ, cậu có ra tòa làm chứng không?”

An Cách Nhĩ xoay đầu nói, “Tôi chỉ nhìn thấy xe lướt qua, không thấy quá trình xảy ra vụ án.”

“Cậu nhìn thấy người trong xe?” Tôn Kỳ vừa nói vừa đưa giấy bút.

An Cách Nhĩ cầm lấy, chừng ba mươi giây sau đã phác thảo xong, trả cho Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ nhận lấy, xem xong liền kêu lên, “Đúng là Cheryl!”

An Cách Nhĩ hỏi, “Là người nổi tiếng à?”

“Nổi tiếng lắm đó!” Tôn Kỳ vuốt cằm, “Gần đây nghe bảo là muốn tự sát, ai dè là thật.”

An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, “Tự sát?”

“Ừ.” Tôn Kỳ gật đầu, nói với An Cách Nhĩ, “Cậu biết không, thật ra Cheryl là nam đó!”

An Cách Nhĩ ngây ra, “Tôi với Mạc Tiếu thấy hình chụp trên bìa tạp chí là nữ mà?”

“An Cách Nhĩ! Chậc chậc.” Tôn Kỳ lắc đầu, “Cậu phải biết bây giờ người ta đều dùng kỹ thuật make up, còn photoshop nữa, lên bìa đương nhiên là đã bị photoshop rồi.”

An Cách Nhĩ trông như đang suy tư cũng giống như đang ngẩn người.

“Cheryl là người chuyển giới, tên thật không rõ lắm, nhưng lúc vào nghề và nổi tiếng chỉ dùng thân phận nữ, lấy nghệ danh Cheryl. Cô ta thì cũng được lắm, đương nhiên vẫn có thể nhìn ra chút khác biệt.” Tôn Kỳ nói, “Còn nữa, cô ta không phải diễn viên.”

“Ồ?” An Cách Nhĩ khó hiểu, “Vậy tại sao lại được lên trang bìa tạp chí?”

“Người nổi tiếng đều lên bìa tạp chí cả.” Tôn Kỳ bất đắc dĩ, “Cheryl là ca sĩ nổi tiếng.”

An Cách Nhĩ mở to mắt, “Ồ…”

“Lúc nãy cô nói có tin đồn là cô ta tự sát?” Mạc Phi hỏi, “Tại sao lại nói vậy?”

Tôn Kỳ bất đắc dĩ nhìn Mạc Phi, “Bình thường hai người không xem tạp chí, không quan tâm giới giải trí cũng chẳng thèm đọc tin tức trên mạng luôn?”

An Cách Nhĩ nhìn Tôn Kỳ, “Câu trả lời của cô không liên quan tới câu hỏi.”

Tôn Kỳ nhìn trời, mặt mày nhăn lại, nhe răng với An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu có biết tất cả con gái trong cảnh cục đều thầm mến cậu không?”

An Cách Nhĩ nhíu mày, trông có vẻ khá vui.

Lại nghe Tôn Kỳ nói tiếp, “Nhưng trong cảnh cục có một câu nói, cách phá giải người mà bạn thầm mến rất đơn giản.”

An Cách Nhĩ không hiểu, “Phá giải?”

“Chính là trong chớp mắt, từ thích chuyển sang ghét!” Tôn Kỳ giơ ngón tay, “Chỉ cần nói chuyện với cậu một phút thôi!”

An Cách Nhĩ bất mãn, xoay đầu hỏi Mạc Phi, “Chúng ta còn ở đây làm gì? Tôi đói rồi, về nhà ăn cơm.”

Mạc Phi vươn tay sờ sau cổ An Cách Nhĩ an ủi, hỏi Tôn Kỳ, “Tại sao cô ta muốn tự sát?”

“Bị người yêu phản bội! Chuyện tình cảm của họ rần rần lắm luôn!” Tôn Kỳ nói, “Cheryl có một anh người yêu nhỏ hơn cô ta 5 tuổi tên là Tiết Phi, rất tuấn tú, là một diễn viên nổi tiếng. Tiết Phi rất được hâm mộ, sau khi quen với Cheryl, fan của hắn luôn đi công kích cô ta, nói cô ta nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ, vô cùng khó nghe.”

An Cách Nhĩ tựa như không nghe thấy có chỗ nào thú vị, “Rồi sao? Vì vậy mà tự sát?”

“Không phải! Cho dù người ngoài có nói gì, Tiết Phi vẫn chung thủy, rất chân thành với Cheryl, hai người rất hạnh phúc.”

An Cách Nhĩ thấy khó hiểu, “Vậy thì có vấn đề gì?”

“Vấn đề ở nửa tháng trước, Tiết Phi bị ghi âm một đoạn nói chuyện điện thoại.” Tôn Kỳ bất đắc dĩ, “Tiết Phi nói với bạn của hắn, hắn chịu hết nổi Cheryl, mỗi lần ở cùng cô ta đều thấy kinh tởm.”

Mạc Phi khẽ nhíu mày, “Đoạn ghi âm là thật?”

Tôn Kỳ gật đầu, “Ừ, là thật.”

An Cách Nhĩ khó hiểu, “Nếu không thích thì quen người ta làm gì?”

“Để nổi tiếng! Cheryl nổi tiếng đã lâu, với lại giọng ca vô cùng dễ nghe, cả âm thanh tự nhiên cũng không so bằng, chuông điện thoại của tôi là bài hát của cổ đó.” Tôn Kỳ nói, “Sau khi Tiết Phi và Cheryl quen nhau, độ nổi tiếng đúng là tăng đáng kể, vô cùng vui vẻ.”

An Cách Nhĩ nhìn Tôn Kỳ, “Nói cách khác, Tiết Phi là vì danh lợi?”

Tôn Kì gật đầu, “Nghe nói sau khi đoạn ghi âm bị truyền ra ngoài, hai người họ liền cãi nhau một trận, hôm sau Tiết Phi dọn ra khỏi nhà của hai người, còn đi ôm gái, lên trang đầu mấy ngày liền.”

An Cách Nhĩ mở to mắt hỏi, “Rồi sao? Cheryl vì vậy mà tự sát?”

Tôn Kỳ khoanh tay, thở dài, “Nghe nói sau đó Cheryl bị chứng uất ức, thường xuyên không khống chế được cảm xúc, có lời đồn cô ta tự sát hai lần nhưng đều thất bại, một lần là cắt cổ tay bị bảo mẫu phát hiện, một lần đốt than nhưng được người đại diện cứu.”

An Cách Nhĩ nhìn làn khói dày đặc ngoài cửa xe, không lên tiếng, trên mặt cũng không có biểu tình gì.

Tôn Kỳ nhìn chăm chú sườn mặt xinh đẹp của An Cách Nhĩ. Sau khi nghe xong một câu chuyện, người bình thường sẽ có chút phản ứng, nhưng An Cách Nhĩ lúc nào cũng trầm lặng. Tôn Kỳ thường xuyên để ý, khi An Cách Nhĩ nghe được những tin tức ớn lạnh hắn không hề có phản ứng, người ngoài bình thường thì mừng rõ như điên hoặc kích động rơi lệ, riêng hắn thì chỉ dùng khuôn mặt không chút thay đổi để đáp lại.

“An Cách Nhĩ!” Tôn Kỳ kêu một tiếng.

An Cách Nhĩ đưa mắt nhìn cô.

“Hỏi cậu một câu!” Tôn Kỳ nghiêm túc nói, “Nếu có một ngày, cậu phát hiện Mạc Phi phản bội cậu, cậu sẽ làm gì?”

Mạc Phi xua tay, “Không thể xảy ra.”

“Ví dụ mà!” Tôn Kỳ nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ xoay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt vẫn không có biểu tình, nhưng trong mắt lại có chút hứng thú, thấp giọng nói, “Một câu hỏi hay.”

“A?” Tôn Kỳ khó hiểu, “Vậy cậu sẽ làm gì?”

An Cách Nhĩ vươn tay, lấy điện thoại trong túi Mạc Phi ra, tìm số Tôn Kỳ rồi nhấn gọi.

Di động Tôn Kỳ vang lên… Sau khúc dạo trầm thấp, một giọng ca vang lên.

Tôn Kỳ cầm điện thoại quơ quơ với An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ dùng ngón tay gõ nhẹ lên môi, ý bảo — Hắn muốn nghe xong đoạn nhạc này.

Giọng hát của Cheryl khó phân biệt nam nữ cao tới kinh người, chứa đầy sức mạnh nhưng lại mang theo chút thê lương, hòa cùng nhạc đệm trầm thấp, khoảnh khắc tiếng ca vang lên làm người ta có cảm giác run rẩy.

Khoảng ba mươi giây sau nhạc chuông dừng lại, An Cách Nhĩ nhấn phím tắt.

Mạc Phi nói, “Cô ta chắc không phải ca sĩ, cấp độ này thì xem là nghệ thuật gia rồi.”

Tôn Kỳ đồng ý gật đầu, hạ giọng nói, “Đội trưởng có đưa Emma đi nghe buổi hòa nhạc của Cheryl.”

An Cách Nhĩ nhíu mày, “Cô ta là ca sĩ yêu thích của Emma?”

“Ừ!”

An Cách Nhĩ hỏi tiếp, “Cô ta cướp được trái tim Emma rồi sao?”

“Chắc là vậy.” Tôn Kỳ gật đầu, “Hôm đó đội trưởng hỏi tôi, chú ấy muốn đưa Emma đi xem hòa nhạc, nhưng cảm thấy hai người cũng lớn tuổi, có đề cử gì tốt không. Tôi liền để cử Cheryl, hôm sau đội trưởng rất vui vẻ nói với tôi, Emma rất thích!”

Mạc Phi gật đầu, “Hèn chi hôm đó Emma bảo anh đặt cho bà máy nghe nhạc với tai nghe tốt.”

An Cách Nhĩ im lặng, vẫn nhìn ra cửa sổ.

“An Cách Nhĩ!” Tôn Kỳ chọt chọt bả vai hắn, bám riết không tha, “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi! Nếu Mạc Phi phản bội cậu thì cậu sẽ làm gì?”

Mạc Phi cũng bất đắc dĩ.

An Cách Nhĩ tự hỏi một lúc, sau đó lắc đầu, “Không biết.”

Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ.

Tôn Kỳ chớp mắt, “Không biết?”

“Ừ.” An Cách Nhĩ thản nhiên nói, “Có một số chuyện, sau khi xảy ra mới biết được.”

Mạc Phi cảm giác giọng An Cách Nhĩ thấp đi vài phần, vội nói, “Chuyện này sẽ không xảy ra đâu.”

An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi nghiêm túc — Sẽ không!

Biểu tình của An Cách Nhĩ liền dịu đi một chút.

Mạc Phi đổi đề tài, hỏi Tôn Kỳ, “Bài hát đó tên gì?”

“Nốt D!”

“Nốt D?” An Cách Nhĩ không hiểu.

“Die á.” Tôn Kỳ nói, “Còn gọi là nốt D chết.”

An Cách Nhĩ kéo cửa xe xuống, lầm bầm, “Nốt D chết…”

Lúc này, bên ngoài vô cùng huyên náo, cần cẩu chậm rãi nâng lên, hai nhân viên phòng cháy chữa cháy đưa túi thi thể lên trên, túi thi thể màu đen có chút chói mắt, những chiếc máy chụp hình như súng bắn tỉa chỉa vào, đèn flash lập lòe cùng với tiếng bấm máy vang lên không ngừng.

“Thê lương quá.” Tôn Kỳ thở dài, dựa vào cửa kính nhìn ra ngoài, “Cheryl rõ ràng có một giọng hát hay như thế, cả cuộc đời thì luôn bị dèm pha, chỉ trích.”

“Đúng là có chút đáng tiếc.” Mạc Phi cũng gật đầu.

“Nói đi thì phải nói lại.” Tôn Kỳ cảm khái, “Cheryl đúng là rất ngoan độc! Chết vầy rồi, Tiết Phi đảm bảo sẽ thân bại danh liệt.”

“Có thể thân bại danh liệt bao lâu?” An Cách Nhĩ dùng giọng điệu lạnh lùng nói xong, dựa vào cửa kính, gõ nhẹ lên, “Chết rồi sẽ sớm bị lãng quên…”

An Cách Nhĩ còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài vô cùng hỗn loạn.

“Oa!” Tôn Kỳ kêu lên, “Dữ nha!”

Mạc Phi cũng xoay đầu xem, thấy một chiếc thể thao cực oách dừng bên cạnh đám người, cửa xe mở toang, một nam sinh cao gầy vọt vào đám người, chạy qua đường hoàng tuyến, quỳ bên túi thi thể khóc rống.

An Cách Nhĩ nhìn Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ chớp mắt, “Tiết Phi đó!”

An Cách Nhĩ gật đầu.

Lúc này, đám phóng viên vây lấy Tiết Phi và túi thi thể, đèn flash chớp nháy liên tục, mấy tấm này sẽ sớm được lên trang bìa ngay thôi.

Tôn Kỳ nhíu mày, hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, hắn đau lòng thật hay đang diễn kịch?”

An Cách Nhĩ nhìn Tôn Kỳ, “Cô đang bảo tôi suy luận hay hỏi tôi một vấn đề nhàm chán?”

“Có liên quan tới xã hội nha! Hắn gào khóc kiểu này sẽ tạo lòng thương còn tự tuyên truyền cho bản thân.” Tôn Kỳ nói, “Lập tức từ người phản bội thành người rất đau lòng! Dư luận đảm bảo sẽ chia hai phe!”

An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi Tôn Kỳ, “Vậy cô muốn hắn là người phản bội hay là người rất đau lòng?”

“Ừm… Không biết.” Tôn Kỳ thở dài, “Nếu hắn là người phản bội, thật sự không xứng với Cheryl! Nếu là người rất đau lòng, hắn đáng để hối hận cả đời. Nhưng cậu nói cũng phải, mọi người sẽ mau quên chuyện này, Tiết Phi có tiền có sắc, sau này chắc sẽ sống rất vui vẻ hạnh phúc. Haiz…”

Thấy Tôn Kỳ thở dài, An Cách Nhĩ đột nhiên xoay đầu lại, hỏi Mạc Phi, “Nếu có một ngày tôi phản bội anh thì sao?”

Mạc Phi sửng sốt, vươn tay sờ đầu An Cách Nhĩ, “Em sẽ không.”

Tôn Kỳ vội vàng hỏi, “Suy luận thử đi!”

Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Chắc là đau lòng…”

“Cụ thể chút?” Tôn Kỳ tò mò.

Mạc Phi dở khóc dở cười, “Cũng giống như câu trả lời của An Cách Nhĩ, có vài chuyện phải đợi xảy ra rồi mới biết được! Trước khi chuyện xảy ra, ai cũng không biết mình sẽ rơi vào tình trạng gì, có lẽ phản ứng thật khi chuyện xảy ra, sẽ làm bản thân giật mình.”

Tôn Kỳ nhăn mặt, “Đàn ông đúng là không thú vị gì hết.”

An Cách Nhĩ và Mạc Phi cùng xoay đầu hỏi Tôn Kỳ, “Còn cô thì sao? Cô sẽ làm gì?”

“Tôi hả?” Tôn Kỳ chỉ vào mình, “Tôi sẽ không tự sát đâu! Tôi phải chết cùng cái tên phản bội kia!”

“Cùng đến chỗ chết?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Đó là quá nhân từ với hắn rồi!” Tôn Kỳ căm giận, “Dù sao tôi nhất định phải trả thù!”

An Cách Nhĩ gật đầu, kéo cửa kính lên, nhìn truyền thông và đương sự ‘tương tác’ giống như một ‘hành vi nghệ thuật’.

Oss quay lại với vẻ mặt như đưa đám, mở cửa xe kéo Tôn Kỳ ra ngoài, bảo cô đi ứng phó với truyền thông, hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu có biết Cheryl là tự sát hay bị mưu sát không? Nếu bị mưu sát thì hung thủ là ai?”

An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn Oss.

Mạc Phi bất đắc dĩ, “Oss… An Cách Nhĩ không phải thần côn.”

Oss gãi đầu, “A! Tại sao mới lái xe về đã gặp vụ khác là sao! Còn là vụ truyền thông chú ý nữa chứ!”

An Cách Nhĩ vô tình đóng cửa xe lại, chỉ xuống chân núi với Mạc Phi, ý bảo — Đói bụng! Về nhà ăn cơm!

Mạc Phi khởi động xe, Oss đuổi theo ở phía sau, “Có manh mối thì phải nói cho tôi biết nha đại vương!”

An Cách Nhĩ nhìn Oss trong kính chiếu hậu, khẽ lắc đầu.

Mạc Phi lại thay Oss hỏi, “An Cách Nhĩ, Cheryl tự sát thật sao?”

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi một lát, đưa mặt lại gần nói nhỏ bên tai hắn, “Nói cho anh nghe một bí mật.”

Mạc Phi vừa lúc xuống núi, đang chờ đèn đỏ, liền xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Bí mật?”

An Cách Nhĩ mỉm cười, thấp giọng nói, “Cô ta bị mưu sát.”

Mạc Phi kinh ngạc, đằng sau chợt vang lên tiếng kèn xe.

Mạc Phi ngẩng đầu, phát hiện đã chuyển sang đèn xanh, vội vàng đạp ga, hỏi, “Hung thủ là ai? Là bạn trai của cô ta sao?”

“Haha.” An Cách Nhĩ cười cười.

Mạc Phi hỏi, “Nếu biết hung thủ rồi thì gọi cho Oss đi? Mau chóng bắt hung thủ.”

An Cách Nhĩ xua tay, “Đừng nóng.”

Đúng lúc này, di động của Mạc Phi reo lên.

An Cách Nhĩ liếc mắt xem, liền nheo lại, là Mạc Tần.

Mạc Phi lái xe tiếp, An Cách Nhĩ bắt máy, “Người giám hộ thay thế của Mạc Phi nghe.”

Quả nhiên, bên kia liền truyền tới giọng nói bất đắc dĩ của Mạc Tần, “Tôi thấy xe của hai người trên TV trực tiếp nơi xảy ra tai nạn, có phải không?”

An Cách Nhĩ bất ngờ, “Anh mà cũng quan tâm cái này?”

“Chuyện này có chút phiền phức, cậu và Mạc Phi mau về nhà đi.” Mạc Tần nói.

An Cách Nhĩ chậm rãi nói, “Chúng tôi đang về nhà.”

Mạc Tần bất đắc dĩ, “Tôi nói nhà của tôi… Cậu và Mạc Phi tới nhà của tôi!”

“À… Anh mời tôi và Mạc Phi tới làm khách?” An Cách Nhĩ chậm rãi nói, “Nhưng chúng tôi muốn về nhà trước đã.”

Mạc Phi có thể đoán được huyết áp của Mạc Tần ở bên kia đang tăng, bất đắc dĩ cầm điện thoại, nói, “Tụi con qua liền.”

Cúp điện thoại, Mạc Phi quay đầu xe, hướng về biệt thự của Mạc gia.

An Cách Nhĩ mở điện thoại xem tin tức, quả nhiên, truyền thông liên tục đưa tin về tai nạn của Cheryl.

Có chút tò mò kéo xuống xem bình luận, xem bọn họ nói gì về tin tức kia, cuối cùng, An Cách Nhĩ buông di động, mỉm cười lắc đầu, “Ngu xuẩn.”
Bình Luận (0)
Comment