Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 5.4

“Ăn cơm thôi.”

Emma và ba đứa nhóc bưng đồ ăn ra đặt xuống bàn, mọi người liền đứng dậy, bước tới bàn ngồi xuống ăn cơm.

Emma rửa tay, cười tủm tỉm, tựa như rất hưởng thụ cảm giác giúp đỡ được mọi người.

Ba đứa nhóc đã sớm bỏ mặc Mạc Tiếu, suốt ngày lẽo đẽo đi theo Emma.

Trong lúc ăn cơm, Tôn Kỳ nhận được điện thoại của đồng nghiệp, báo kết quả điều tra, “Tra ra rồi, vào đêm xảy ra chuyện ba năm trước, rất trùng hợp, ba người mẹ đều ở cùng một bệnh viện.”

“Trùng hợp vậy?” Thân Nghị nhíu mày, “Ba người cùng xuất hiện?”

Tôn Kỳ lắc đầu, “Không phải, mẹ Trần Nghiên và mẹ Đới Lâm vẫn đi làm như bình thường, tối hôm đó hai bà trực chung ca. Mặt khác, tối hôm đó Trần Nghiên cũng đang nằm viện do mổ a-mi-đan, nằm một tuần, sáng hôm sau xuất viện.”

“Còn mẹ Lưu Vân?” An Cách Nhĩ đột nhiên giơ ngón tay quơ quơ, “Theo tôi đoán, Lưu Vân bị tai nạn, được đưa tới bệnh viện cấp cứu, trùng hợp ở cùng phòng với Trần Nghiên, có đúng không?”

“Thần thông.” Tôn Kỳ gật đầu, “Đúng là vậy.”

Tất cả mọi người xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ cười lạnh, cúi đầu ăn cơm tiếp.

“Vậy tối nay có cần tới trạm xe buýt nữa không?” Thân Nghị hỏi.

“Chắc là không, chiếc xe kia sẽ không xuất hiện nữa đâu.” An Cách Nhĩ nói xong, quay qua nói với Oss, “Tối nay mọi người về nhà ngủ đi.”

Oss bọn họ nhìn nhau, “Còn vụ án…”

An Cách Nhĩ suy nghĩ, “Mấy cô gái đó chắc là không sao đâu.”

“Chắc là?” Oss nhìn An Cách Nhĩ, “Đại vương, làm ơn cho tin chính xác một tí đi.”

An Cách Nhĩ ngậm đôi đũa, như có điều suy nghĩ, “Cô gái lần này gặp phải, đúng là một người lợi hại.”

Mọi người lại một lần nữa nghĩ không ra, có điều nhìn vẻ mặt của An Cách Nhĩ, có lẽ là đã suy nghĩ cẩn thận về vụ án, vậy thì chờ phá án thôi.

Màn đêm buông xuống, mọi người đều rời đi, nhưng ở phòng tranh của An Cách Nhĩ vẫn sáng đèn.

Trên ghê sô pha, Tu Đức và Mạc Tiếu đang chơi game, Cửu Dật vẫn yêu chiếc sô pha dài của phòng tranh, trên bàn trà kế bên có một cái rổ xinh đẹp, Eliza đang nằm bên trong sửa lại lớp lông trắng.

Căn phòng trên lầu có điều im lặng hơn, Emma nằm trên giường, tay cầm quyển truyện cổ tích, bên cạnh bà là ba đứa nhóc, đang nằm nghe bà kể chuyện.

Trong căn phòng làm việc bên cạnh, An Cách Nhĩ đang vẽ tranh, Ace im lặng nằm bên chân hắn.

Mạc Phi vừa tắm xong, bước vào phòng, “An Cách Nhĩ, em có muốn tắm bồn không? Để anh đi pha nước?”

“Ừ…” An Cách Nhĩ gật đầu, chuyên tâm vẽ tiếp.

Mạc Phi bước ra phía sau, nhìn bức tranh An Cách Nhĩ đang vẽ, “Xe buýt?”

An Cách Nhĩ đang vẽ một chiếc xe buýt, nhìn chiếc xe có vẻ trong suốt, mơ hồ còn nhìn thấy kết cấu bên trong, cực kì quỷ dị…

“Thoạt nhìn như trong suốt.” Mạc Phi bước về phía trước một chút, dựa vảo bả vai An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ dừng bút, xoay đầu nhìn.

Một tay Mạc Phi đặt trên lưng An Cách Nhĩ, tay còn lại vuốt ve cánh tay An Cách Nhĩ, chất liệu của áo sơmi rất mỏng, xuyên qua lớp vải, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của An Cách Nhĩ.

Mạc Phi trông rất hưởng thụ.

An Cách Nhĩ thấy hắn hơi híp mắt, khóe miệng mang ý cười, buông bút, vươn tay sờ mặt Mạc Phi, “Có muốn thưởng không?”

Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, cười gật đầu.

“Vậy anh đoán thử đi, làm sao mới có thể giấu một chiếc xe buýt mà không khiến ai nghi ngờ.” An Cách Nhĩ nói xong, vươn tay chạm nhẹ vào mũi Mạc Phi, “Đoán đúng sẽ thưởng cho anh.”

Mạc Phi tội nghiệp nhìn An Cách Nhĩ, cọ cọ bả vai, “Đoán không được, khi nhìn em anh không có cách nào động não.”

An Cách Nhĩ nhướn mày, nắm mũi hắn, “Miệng lưỡi dễ sợ.”

Mạc Phi ngửi ngửi tóc An Cách Nhĩ, thấp giọng hỏi, “Có thể giấu chiếc xe đó ở đâu được?”

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, “Anh đang bàn vụ án với tôi hay là?”

“Đang bàn vụ án.” Mạc Phi kéo cái ghế lại, ngồi xuống, vừa lau tóc vừa dựa vào bả vai An Cách Nhĩ, “Cho anh gợi ý đi.”

An Cách Nhĩ nhìn hắn, nở nụ cười, cầm quyển vở để trên bàn lên.

Đây là tập tranh vẽ mà ba đứa nhóc đang xem, An Cách Nhĩ lấy kéo cắt nhân vật bên trong ra.

Hắn cắt hình chú hề, con gấu, quái vật, một vài nhân vật hoạt hình rồi dán lên chiếc xe buýt, ngay lập tức…

Mạc Phi sửng sốt, “Đây là… xe cho con nít?”

“Sau khi xe đã được dán nhân vật, chiếc xe còn trong suốt không?” An Cách Nhĩ hỏi.

Mạc Phi lập tức hiểu ra, “À… Chiếc xe không phải trong suốt, mà là xe hoạt họa, sau khi dán nhân vật lên liền cảm thấy mờ đục, chính là dạng in phun hình hoạt họa! Có rất nhiều nhà trẻ có loại xe in phun kiểu này.”

An Cách Nhĩ gật đầu.

“An Cách Nhĩ, chiếc xe này là của nhà trẻ hay có liên quan đến con nít?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ hơi nhún vai, “Cũng chưa chắc, cần phải tra thêm manh mối.”

“Vậy trước khi có manh mối…” Mạc Phi ôm thắt lưng An Cách Nhĩ, “Anh cũng vừa mới về phòng tranh.”

An Cách Nhĩ nhìn đồng hồ, chọt Mạc Phi, “Đã trễ vậy rồi sao, đi ngủ đi.”

Mạc Phi ôm An Cách Nhĩ không buông, “Không cho ngủ.”

“Không ngủ thì làm gì?” An Cách Nhĩ dù biết rõ nhưng vẫn hỏi.

Mạc Phi vẫn ôm không buông, than thở, “Không ngủ, muốn làm chuyện khác kìa.”

An Cách Nhĩ nhéo cằm Mạc Phi, nở nụ cười.

Mắt Mạc Phi liền sáng lên.

An Cách Nhĩ nhìn hắn, “Anh muốn ở đây…”

Nói còn chưa dứt lời, Mạc Phi đã hưng phấn kéo An Cách Nhĩ ra ngoài, nhưng vừa ra tới cửa liền dừng lại, “Chờ chút, dưới lầu có người!”

An Cách Nhĩ bật cười, “Có người thì sao?”

“Thì ra ngoài bọn họ sẽ thấy.” Mạc Phi kéo tay An Cách Nhĩ ra cửa sổ, “Bọn họ nói tùm lum tùm la sẽ phá hứng thú, lỡ em không chịu thì anh thảm chắc rồi!”

An Cách Nhĩ dở khóc dở cười, “Mạc Phi, anh muốn đi đường cửa sổ?”

“Ừ!” Mạc Phi nhảy lên cửa sổ, bên ngoài là ban công, phòng ngủở bên kia cũng thông ra ban công, Mạc Phi kéo tay An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ cũng leo ra, “Đây là lần đầu tiên tôi leo cửa sổ…”

Nhưng mà An Cách Nhĩ còn chưa dứt lời, Mạc Phi đã đẩy hắn áp lên cửa thủy tinh, hôn xuống.

Nụ hôn dài chấm dứt, An Cách Nhĩ nhẹ liếm khóe miệng, hơi thở gấp gáp, nhìn Mạc Phi, “Anh muốn làm ở ban công…”

Lại chưa nói xong, Mạc Phi mở cửa ra, vừa hôn vừa ôm An Cách Nhĩ vào phòng, hay tay ôm chặt thắt lưng không buông ra.

An Cách Nhĩ ‘bị hôn’ đem vào trong, Mạc Phi dùng chân đẩy cửa đóng lại, lập tức ôm thắt lưng An Cách Nhĩ ấn xuống giường, hôn sâu.

“Anh thuần thục nhỉ.” An Cách Nhĩ phục hồi lại tinh thần, quần áo cũng bị lột sạch.

Mạc Phi cởi áo ra, không quên hôn xuống cổ An Cách Nhĩ, “Không có cách, hai năm nay ngày nào anh cũng muốn làm chuyện này.”

An Cách Nhĩ vươn tay luồng vào tóc Mạc Phi, nhẹ nhàng trượt xuống, ngón tay xoa xoa đầu mũi, nhẹ nhàng sờ sờ.

Mạc Phi thầm hít một hơi, hai người đang nằm trên chiếc giường lớn, nhớ nhung bao lâu nay rốt cuộc cũng đã được toại nguyện, làm cho người ta không thể nào chịu đựng được.

Là một người yêu ôn nhu, Mạc Phi vẫn luôn cố gắng khắc chế hành động của mình, muốn đối đãi với An Cách Nhĩ như vật báu, ôm trong lòng che chở bảo vệ, cực kì cẩn thận.

Vì quá mức nhẫn nại, động tác của Mạc Phi đã trở nên căng thẳng.

Có điều, là một tiểu ác ma còn tiềm ẩn sự xấu xa, An Cách Nhĩ không chịu trách nhiệm về các loại khiêu khích của mình đối với sự khắc chế của Mạc Phi.

“Mạc Phi, anh đang căng thẳng sao?” An Cách Nhĩ cười xấu xa, nhẹ nhàng trượt ngón tay từ cổ Mạc Phi xuống.

“An Cách Nhĩ, em đừng quậy, lát nữa anh lại không nhịn được…” Mạc Phi quá mức quý trọng An Cách Nhĩ, hắn sợ tình cảm dâng trào của bản thân sẽ khiến hắn làm tổn thương An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ hơi nghiêng đầu, không sợ chết nâng lọn tóc của Mạc Phi tới bên môi hôn một cái, “Tại sao anh phải nhịn?”

Mạc Phi hít một hơi, cuối cùng cũng không nhịn nổi, động tác liền trở nên dùng sức, cũng càng thêm mãnh liệt.

Động tác của Mạc Phi càng có tính xâm chiếm, hô hấp của An Cách Nhĩ cũng dần trở nên hỗn loạn, hai mắt bắt đầu trở nên mơ màng.

Mạc Phi nhìn vẻ mặt của An Cách Nhĩ, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy kinh hỉ, muốn nhìn hắn không thể điều khiển vẻ mặt của mình nhiều hơn nữa.

Mạc Phi dùng tay và môi không ngừng âu yếm người hắn yêu nhất, đồng thời cũng bắt đầu đùa nghịch vị trí mà An Cách Nhĩ đang có phản ứng hơi kịch liệt, làm cho khuôn mặt An Cách Nhĩ trở nên hồng nhạt.

An Cách Nhĩ gieo gió gặt bão, cũng không thể tác quái nữa, vào lúc này, có lý trí hay thông minh đến đâu cũng không xài được. Có điều Mạc Phi đã trở nên đáng giận và thuần thục như thế từ khi nào, không chỉ dùng sức mạnh chiếm giữ thế chủ động mà còn giữ chặt cơ thể hắn trong tay.

“Cảm thấy thế nào?” Mạc Phi không tự giác phát ra câu nói ám muội, An Cách Nhĩ này, trước kia hắn chưa bao giờ được nhìn thấy, mê người đến mức không thể hình dung được. Cái cảm giác cấm dục tỏa ra hết sức mạnh mẽ, chỉ có một mình Mạc Phi hắn mới có thể nhìn thấy, nói cách khác, đối phương hoàn toàn thuộc về hắn, loại tội ác muốn độc chiếm này chưa từng mãnh liệt như thế…

Mạc Phi cố tình tập kích An Cách Nhĩ, làm cho lý trí của đối phương dần mất đi khả năng suy nghĩ, trên mặt hiện ra những biểu tình xinh đẹp.



Dưới lầu, Mạc Tiếu hỏi Tu Đức, “Đói quá, Emma đâu rồi?”

Tu Đức nhìn lên lầu, “Emma chắc là ngủ rồi.”

“Vậy Mạc Phi đâu?” Mạc Tiếu bĩu môi, “Tôi đói.”

Tu Đức nhìn trời, đưa bánh quy cho hắn, “Mau ăn rồi đi ngủ đi, Mạc Phi về phòng tranh, bây giờ khuya khoắt đương nhiên là đang làm chuyện người lớn, chạy lên đó coi chừng bị đánh.”

Mạc Tiếu cau mày che mặt, “Á à, cảnh cấm trẻ em!”

Cửu Dật nằm trên sô pha, nhìn Eliza đã chìm vào giấc ngủ — Quả nhiên, chỉ có ở phòng tranh, mới có được cảm giác thuộc về An Cách Nhĩ và Mạc Phi.



Sáng sớm hôm sau, mọi người tỉnh lại trong tiếng ồn ào.

Emma dậy sớm làm bữa sáng, ba đứa nhóc cũng dậy theo, đang ở ngoài sân ầm ĩ với Ace.

“Oáp ~” Mạc Tiếu ngáp một cái, ôm gối nằm trên sô pha, “A… Cái cổ của tui…”

Trên lầu hai, cửa phòng mở ra.

“Chào buổi sáng Mạc Phi…” Mạc Tiếu còn chưa chào xong, Mạc Phi đã đưa ngón tay lên miệng “Xuỵt” một tiếng, rất nhanh chạy xuống lầu.

Mạc Phi chạy vào bếp, hỏi Emma có gì ăn không, An Cách Nhĩ có thể cần bổ sung năng lượng.

Emma đưa cho hắn bữa sáng vừa mới làm xong, còn có một ly sữa, nụ cười trên mặt có chút ám muội.

Mạc Phi đỏ mặt, liền bưng lên lầu.

Trên lầu hai, trong phòng chỉ còn hơi thở loạn ý tình mê tối hôm qua lưu lại.

An Cách Nhĩ mềm nhũn nằm trên giường, ngủ rất say.

Mạc Phi ngồi xuống bên cạnh, chiếc giường mềm mại hơi rung rung, An Cách Nhĩ hừ hừ, giật giật người, toàn thân toát ra vẻ biếng nhác.

Mạc Phi để thức ăn trên tủ đầu giường, còn mình thì nằm xuống, nhìn khuôn mặt An Cách Nhĩ.

Mạc Phi có chút áy náy, tối hôm qua bản thân như dã thú điên cuồng, không ngừng cầu hoan, An Cách Nhĩ bị gây sức ép quá mức.

Nhìn trong chốc lát, Mạc Phi phát hiện khóe miệng An Cách Nhĩ hơi cong lên, biết là đối phương sắp tỉnh, vì thế nghiêng người, một tay nâng cằm, tiếp tục nhìn.

Thật ra có nét cấm dục cũng không tốt, khi buông thả dục vọng sẽ khiến gương mặt tỏa sáng, cũng sẽ khiến thân thể trao đổi chất nhiều hơn, đặc biệt là loại người nói vì anh em nguyện dâng hiến thân mình… khụ khụ, An Cách Nhĩ nhìn đẹp hơn nhiều.

Mạc Phi cảm thấy bản thân đã yêu An Cách Nhĩ tới hết thuốc chữa, không thể kiềm chế được si mê.

An Cách Nhĩ rốt cuộc cũng mở mắt ra, liếc nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi nở nụ cười, đưa mặt lại hôn lên trán hắn một cái.

An Cách Nhĩ thấy Mạc Phi tinh thần sáng lạn, giống như một đứa trẻ vừa được tặng quà, hắn cong khóe miệng, chậm rãi lên tiếng, “Có thỏa mãn không?”

Mạc Phi kinh ngạc há miệng, “Không thỏa mãn có phải anh được làm tiếp… Ngô.”

Nói còn chưa dứt lời, An Cách Nhĩ đã lấy gối đầu đập vào mặt Mạc Phi.

Mạc Phi lấy gối đầu ra, tựa vào cổ An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, anh muốn ở phòng tranh, không muốn về đâu.”

An Cách Nhĩ nhéo nhéo hai má hắn, nheo mắt lại, “Vậy nói với Mạc Tần, anh chuyển trường đi.”

Mạc Phi gật đầu, giống như muốn nhắn tin ngay lập tức để chắc chắn.

Có điều An Cách Nhĩ liền túm lại, “Hai tháng sau hãy nhắn, đỡ phải bị quấy rầy.”

Mạc Phi nghĩ nghĩ, gật đầu, “Có lý!”



Ở tòa lâu đài, Mạc Tần đang xử lý công việc tới sứt đầu mẻ trán, đột nhiên hắt xì một cái.

Thẩm Tuyển ngẩng đầu lên nhìn.

Mạc Tần cầm khăn giấy Roy đưa tới, lau lau mũi, thở dài, nhìn xung quanh — Ở nhà đột nhiên vắng vẻ quá.



Khoảng tám giờ sáng,  Oss bọn họ đúng giờ chạy tới phòng tranh ăn sáng.

Oss cầm bánh sandwich, nhìn An Cách Nhĩ cực kì lười biếng lết xuống lầu, “An Cách Nhĩ, tối hôm qua tôi đã tìm mấy bà mẹ kia hỏi, cậu có muốn nghe không?”

An Cách Nhĩ lết được nửa cầu thang, đột nhiên dựa vào tay vịn, đứng im.

Mạc Phi cầm hồng trà từ bếp bước ra, “An Cách Nhĩ?”

An Cách Nhĩ tao nhã mở miệng, “Đi không nổi.”

Mọi người nhịn không được giật giật khóe miệng, Mạc Phi lập tức chạy lên bế An Cách Nhĩ xuống.

Mọi người lại nhìn trời, An Cách Nhĩ có thể sống khỏe mạnh tới tận bây giờ, người bên cạnh hắn chắc phải vất vả lắm.

An Cách Nhĩ được Mạc Phi đặt xuống ghế sô pha, còn săn sóc để cái gối phía sau lưng hắn, đưa ly hồng trà.

An Cách Nhĩ cầm ly trà, liếc nhìn Oss, “Mới sáng sớm đã nói chuyện công việc, mất hứng!”

Oss vô lực ngồi ở đối diện, “An Cách Nhĩ, sức sống a sức sống, người trẻ tuổi phải phấn chấn tinh thần!”

Mạc Phi ngồi trên ghế sô pha đút sandwich cho Ace, hỏi Oss, “Có phát hiện gì?”

“Có thể xem là có, nhưng mà không biết có liên quan tới vụ án hay không.” Oss mở tư liệu ra, “Tôi hỏi mẹ Lưu Vân trước, bà nói đêm hôm đó, Lưu Vân bị tai nạn xe, bà đưa con gái tới bệnh viện cấp cứu.”

An Cách Nhĩ nhíu mày, “Có biết ai gây ra tai nạn không?”

“Không biết.” Oss lắc đầu, “Mẹ Lưu Vân nói đêm hôm đó hai người cùng ra khỏi công ty, trên đường về Lưu Vân nói đói bụng, nên bà đậu xe ở ven đường, vào cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn. Không nghĩ tới Lưu Vân lại xuống xe, có thể là muốn nói với bà thứ muốn mua, chính lúc này thì bị xem đụng. Chờ bà mua đồ xong bước ra, thì phát hiện Lưu Vân ngã ở ven đường, trông có vẻ rất nặng, vì thế bà liền đưa cô tới bệnh viện.”

An Cách Nhĩ vuốt cằm, “Có bản báo cáo tình trạng của Lưu Vân không?”

“Chúng tôi căn cứ theo thẻ y tế tra được bản ghi chép.” Tôn Kỳ lấy ra một phần văn kiện, còn có bản sao biên lai của bên bệnh viện.

An Cách Nhĩ xem tình trạng của Lưu Vân, nhẹ nhàng vuốt cằm, “Gãy xương, não bị chấn động, còn bị ngoại thương…”

“Lưu Vân và Trần Nghiên trùng hợp ở chung một căn phòng.” Tôn Kỳ nói, “Lúc đó Trần Nghiên còn nhỏ, chừng 13, 14 tuổi, mổ a-mi-đan.”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Mẹ Trần Nghiên có nhớ gì không?”

“Bà có vẻ không nhớ rõ lắm, trông bộ dáng rất rối loạn.” Tôn Kỳ nói, “Bà chỉ nhớ lúc đó Trần Nghiên mổ a-mi-đan, bà đồng ý đưa Trần Nghiên đi công viên trò chơi.”

“Đi công viên?” An Cách Nhĩ hơi nhướn mày, “Sau đó có đi không?”

“Có, còn đi chung với Đới Lâm, chơi rất vui vẻ.” Tôn Kỳ nói, “Mẹ của Đới Lâm thì gắt gỏng hơn, ra vẻ không nhớ gì hết, cũng chỉ tỏ vẻ tức giận, hỏi chúng tôi việc này có ích gì chứ, chi bằng mau đi tìm Đới Lâm và Trần Nghiên.”

“Còn mẹ Lưu Vân?” An Cách Nhĩ đột nhiên lên tiếng, “Trông bà có vẻ rất bình tĩnh.”

“Đúng thế.” Tôn Kỳ nói xong, thần thần bí bí tới bên cạnh An Cách Nhĩ, nói, “Căn cứ theo thành quả nghiên cứu tâm lý học tội phạm mấy năm qua, tôi cảm thấy lúc mẹ Lưu Vân trả lời câu hỏi, cảm xúc của bà có gì đó không đúng.”

An Cách Nhĩ hơi nhướn mày, “Có cái gì không đúng?”

“Trông bà có vẻ không muốn đề cập tới chuyện này, muốn mau chóng cho qua.” Tôn Kỳ nói, “Theo tôi được học, hành vi này gọi là có ý thức muốn quên đi và lảng tráng đối mặt với nó, chứng tỏ trong lòng cực kì bài xích!”

Tất cả xoay đầu nhìn Tôn Kỳ.

Oss mỉm cười, “Cô nàng này đi Mỹ học xong thành mọt sách luôn rồi hả?”

Tôn Kỳ liếc xéo Oss.

Thân Nghị sờ cằm, “Thật ra có thể giải thích được,dù sao năm đó con mình gặp tai nạn, người làm mẹ không muốn đối mặt cũng phải.”

Tôn Kỳ cau mày gật đầu, “Nói vậy cũng đúng.”

“Không thấy lạ à?” An Cách Nhĩ hỏi.

Tất cả cùng nhìn An Cách Nhĩ.

“Năm đó Lưu Vân mười sáu tuổi, bà là người lái xe, rạng sáng dừng xe bên đường đi mua đồ ăn. Một người mẹ bình thường sẽ để con mình ngồi trong xe một mình nửa đêm nửa hôm?”

“Ách…” Tất cả cùng nghiêng đầu suy nghĩ — Cảm giấc rất không đáng tin.

“Còn nữa.” An Cách Nhĩ hỏi, “Ba người là cảnh sát, tai nạn xe năm đó, mẹ Lưu Vân có báo án hay không?”

Tôn Kỳ lắc đầu, “Không có, bà nói là bị thương không nặng, trời lại tối nên không nhìn thấy biển xe, vì vậy không đi báo án.”

“Hả?!” Mạc Tiếu há miệng, “Ngay cả tôi còn thấy kì, con gái bị xe đụng mà không đi báo án?”

“Không có cách, lúc đó không ai báo cảnh sát, mẹ Lưu Vân cũng không có ý định bảo công ty bảo hiểm bồi thường.” Tôn Kỳ nhún vai, “Bởi vậy cảnh sát không tham gia.”

“Mẹ của Lưu Vân có phải tốt bụng lắm không?” Tu Đức hỏi, “Không đúng, nữ doanh nhân không thể nào lại dễ bị ăn hiếp như thế được.”

“Đừng quên.” Mạc Phi nói, “An Cách Nhĩ có nhờ cảnh sát hỏi, nếu có người giết con bà, bà sẽ làm gì.”

Tất cả mọi người nhướn mày, mẹ Lưu Vân nói sẽ bắt đối phương đền mạng sau đó tự sát.

“Con gái bị người ta đụng mà không đi báo án đúng là không hợp lý.” Thân Nghị nhíu mày, “Tại sao?”

“Oss.” An Cách Nhĩ nói, “Anh đi tra thử xem, trong tài khoản của mẹ Lưu Vân, ở khoảng thời gian đó bà có rút ra số tiền lớn nào không.”

Oss gọi điện bảo người đi tra, sau đó nhận được tin, “Có, sau một tuần tai nạn xảy ra, bà có rút ra một trăm vạn tiền mặt, hơn nữa là rút ra từ tài khoản riêng chứ không phải từ tài khoản công ty.”

An Cách Nhĩ cười lạnh.

“Vậy tai nạn đó có vấn đề!” Tôn Kỳ nhíu mày, “Tại sao bà lại phải giấu diếm…”

“Có lẽ…” An Cách Nhĩ nhìn mọi người, “Người bị đụng không phải Lưu Vân.”

Mọi người sửng sốt nhìn An Cách Nhĩ.

“Tai nạn của Trương Phương Phương xảy ra vào khoảng mười một giờ, giả thiết Trương Phương Phương trốn ra khỏi chiếc xe, theo dòng nước trôi đi, nếu có ý chí kiên cường hơn nữa còn bơi giỏi, có thể sẽ không bị chết đuối. Hai bên hạ lưu là nước cạn, cô có thể bơi vào bờ.” An Cách Nhĩ nói xong, bảo Tôn Kỳ xem bản đồ hai bên con sông, “Chỗ nước cạn hai bên con sông hướng ra đường lớn, mẹ Lưu Vân có lẽ đã chạy ngang qua đoạn đường này.”

Mọi người ngẩn ra.

Mạc Phi nhíu mày, “An Cách Nhĩ, ý em là, Trương Phương Phương leo lên bờ, chạy ra đường lớn cầu cứu nhưng lại bị xe đụng?”

“Mẹ Lưu Vân cứu Trương Phương Phương?” Oss nhíu mày, “Đây là chuyện tốt mà.”

An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Làm chuyện tốt thì cần gì phải lảng tránh?”

“Nói như vậy…” Mọi người nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói, “Đụng Trương Phương Phương chính là mẹ Lưu Vân?!”

Oss nhíu mày, “Bà sợ phải chịu trách nhiệm, không tính đến bồi thường tiền có khi còn phải ngồi tù, cho nên đưa Trương Phương Phương tới bệnh viện, nói dối là con gái mình, cũng không báo cảnh sát. Chính vì chuyện này đã giam chân Trương Phương Phương, cô có thể bị thương nặng nên hôn mê hoặc không xin được sự trợ giúp, chờ cô hiểu ra thì mẹ cô đã tự sát!”

Tất cả đều trầm mặc không nói gì.

Thật lâu sau, An Cách Nhĩ giương mắt thấp giọng nói, “Nếu quả thật là vậy, mối thù của cô gái đó, hẳn là còn sôi sục hơn cả núi lửa.”
Bình Luận (0)
Comment