Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 7.4

Mạc Phi không hề nghĩ tới bản thân sẽ bị nhận ra nhanh đến vậy. Dù sao, so với khi đó, bây giờ hắn đã trưởng thành và cũng thay đổi không ít. Thay đổi còn rất nhiều, ngay cả Thân Nghị và Oss còn nói như vậy, khi hắn trở lại với con người mới, làm cho mọi người gần như không thể nhận ra, so với lúc trước cứ như hai người khác nhau.

Mạc Phi xoay đầu lại, ở bên kia là một  thanh niên đeo kính, mập mạp, có chút quen quen…

“Đúng là Mạc Phi rồi!” Người kia chạy tới, “Cậu có nhớ tôi không? Hồi đó tôi ngồi phía trước cậu đó, Lưu Khải nè!”

Mạc Phi nhớ lại, có nhớ người này từng ngồi đằng trước mình, nhưng cái tên Lưu Khải lại không có chút ấn tượng nào…

Mạc Phi lễ phép gật đầu với hắn.

“A! Không ngờ đó!” Lưu Khải tựa như rất hưng phấn, “Trùng hợp ghê, tôi là phóng viên nè!” Nói xong, hắn rút danh thiếp ra đưa cho Mạc Phi, “Tôi đã nhìn thấy cậu vài lần trong mấy bữa tiệc của tập đoàn Mạc thị, nhưng không dám chào cậu.”

Mạc Phi cầm danh thiếp, là phóng viên của một tờ báo lớn, có thể đã từng gặp trong vài hoạt động buôn bán, vì thế lại lễ phép gật đầu.

An Cách Nhĩ quan sát Lưu Khải, không nói gì, nhưng căn cứ theo hiểu biết của Mạc Phi về An Cách Nhĩ, xem ra Lưu Khải không làm gì khiến cho An Cách Nhĩ chán ghét.

Lưu Khải đẩy cặp kính đen, quay sang nhìn An Cách Nhĩ, “Á, cuối cùng cũng được gặp người thật!”

Có chút bất ngờ, cả An Cách Nhĩ cũng không rõ, hỏi hắn, “Anh biết tôi?”

“Nga, tôi là phóng viên của chuyên mục xã hội kiêm chuyên mục tạo hình mỹ thuật, bởi vì chính bản thân tôi là một người rất yêu thích các tác phẩm nghệ thuật.” Lưu Khải tựa như có chút nghiên cứu về tác phẩm của An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ tiên sinh, tôi có thể phỏng vấn cậu về phương diện tạo hình mỹ thuật không?”

An Cách Nhĩ nhìn hắn, “Lúc Mạc Phi đi học, anh đối xử với anh ấy có tốt không?”

Mạc Phi có chút xấu hổ nhìn An Cách Nhĩ.

Lưu Khải chỉ cười, “Lúc đi học, tôi đã cảm thấy Mạc Phi không phải côn đồ gì cả! Tôi cũng chưa từng ăn hiếp hắn!”

An Cách Nhĩ hơi nhướn mày, “Tôi sẽ suy nghĩ.”

“Được được!” Lưu Khải vui tươi hớn hở chỉ chỉ suối phun ở gần đó, “Mạc Phi, ở bên đó là bạn bè học chung lớp ngày xưa, lát nữa qua đó ôn chuyện cũ nha.”

Nói xong, Lưu Khải rất biết điều, chạy đi.

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi cười cười, thấy An Cách Nhĩ còn nhìn mình, tựa như là hỏi, liền gật đầu, “Lúc đi học, hắn ngồi trước anh, là một tên mập mạp thành thật. Có khi anh ngủ gật bị thầy cô gọi dậy đọc tiếp bài học, hắn sẽ trộm chỉ cho anh đoạn đang đọc tới.”

An Cách Nhĩ gật đầu, trên mặt lộ biểu tình — Vậy bỏ qua cho hắn.

Mạc Phi dở khóc dở cười, An Cách Nhĩ không chỉ đơn giản đi tham dự buổi họp lớp với hắn, mà là ‘rắp tâm’ chuẩn bị kế hoạch xấu để trả thù.

An Cách Nhĩ nhìn xung quanh, “Trường này nhỏ thật!”

“Lúc trước anh cảm thấy nó rất lớn.” Mạc Phi thấy ở trên bàn gần đó có rau câu, liền cầm lên hai chén, đưa cho An Cách Nhĩ một chén, lấy muỗng đưa cho hắn.

An Cách Nhĩ khó hiểu, “Rau câu?”

“Có lẽ là truyền thống.” Mạc Phi múc một muỗng bỏ vào miệng, kéo An Cách Nhĩ tới chỗ vắng người, “Ở bên kia là sân bóng.”

An Cách Nhĩ đi theo Mạc Phi, “Vậy chẳng phải đi một vòng là hết rồi sao? Học sinh của trường anh chẳng lẽ ít như vậy?”

“Không phải ai cũng có tâm trạng về đây.” Mạc Phi cười cười, “Tới tham dự buổi họp lớp căn bản đều là những người có cuộc sống không tệ, phần lớn đều là những người làm công việc có mặt mũi hoặc được gả cho một gia đình giàu có. Dù sao cũng chỉ mới hai mươi mấy, có bao nhiêu người có được cuộc sống an nhàn? Có rất nhiều người còn đang tăng ca hoặc làm việc cực khổ…”

An Cách Nhĩ vuốt cằm, tựa như lần đầu tiên tiếp xúc với lĩnh vực này, “Ồ…”

Mạc Phi sờ đầu hắn, “Từ nhỏ em đã là thiên tài, những phiền não đó em sẽ không hiểu.”

An Cách Nhĩ liếc hắn.

Mạc Phi đột nhiên nghĩ tới một việc, “Lát nữa dẫn em đi chơi game, sau đó coi phim suốt đêm luôn, thế nào?”

“Được!” An Cách Nhĩ gật đầu, “Hình thức yêu đương tuổi học trò hả?”

Mạc Phi nở nụ cười.

Lúc này lại nghe có người gọi hắn, “Mạc Phi?”

Mạc Phi và An Cách Nhĩ cùng xoay mặt lại, thấy vài người đang lại gần, kêu Mạc Phi là một cô gái tóc ngắn xinh đẹp.

Mạc Phi nhìn không quen nên không dám nhận mặt, chỉ gật đầu, chợt nghe cô gái nói, “Cậu không nhớ tớ? Lúc trước chúng ta học chung lớp, tớ là Trương Xảo Xảo, hắn là Trương Diễm, còn có…”

“Hi!” Có mấy nam thanh niên lên tiếng chào hỏi, “Tôi là lớp trưởng Lưu Xán, còn nhớ không? Là người bắt cậu mỗi lần đi trễ.”

An Cách Nhĩ run run mí mắt, nhưng Mạc Phi lại cười, tên này hắn nhớ rất rõ — Lớp trưởng này bảo thủ muốn chết, tuy rằng đối phương luôn bắt hắn mỗi lần đi trễ nhưng hắn lại không ghét đối phương. Bởi vì Lưu Xán là người duy nhất hỏi thăm tình hình của Mạc Phi, còn là một người luôn nhắc nhở hắn đừng làm việc quá sức.

“Cậu nhớ hai chúng tôi chứ?”

Hai nam thanh niên vóc dáng cao ráo ở phía sau Lưu Xán bước tới, chào hỏi Mạc Phi.

Mạc Phi gật đầu.

An Cách Nhĩ nhìn hắn — Ai vậy?

“Trong đội bóng rổ của trường.” Mạc Phi nói.

An Cách Nhĩ nhướn mày, để cho gia xem tướng nào, xem xem có giống đám côn đồ ăn hiếp Mạc Phi nhà gia không.

Mạc Phi vỗ nhẹ lên lưng An Cách Nhĩ, ý bảo — An Cách Nhĩ, bớt lại, sát khí tỏa ra hơi nặng rồi.

Mọi người nói chuyện vài câu, An Cách Nhĩ quan sát, có thể Mạc Phi được Mạc Tần huấn luyện cho nên hắn đã dùng phương thức người thấp hơn để trao đổi… Tuy rằng lúc trước đã như vậy, nhưng bây giờ lại càng lợi hại hơn.

Sau khi nói chuyện xong, Mạc Phi lại kéo An Cách Nhĩ đi tiếp.

An Cách Nhĩ hỏi, “Anh rất được hoan nghênh đó! Nhưng sao lúc trước bọn họ lại không tới gặp anh?”

“Trưởng thành rồi.” Mạc Phi cười, “Lúc trước làm vài điều không tốt, khi đó tuổi đời chưa dài, cho nên cảm thấy chuyện gì cũng rất to tát. Nhưng bây giờ đã trưởng thành, lại cảm thấy những chuyện ngày xưa mình làm thật ấu trĩ.”

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người gặp không ít người chủ động tới chào hỏi, còn có vài người khẽ nói nhỏ, hiển nhiên, Mạc Phi về trường đã khiến cho mọi người xôn xao không ít.

“Có liên quan tới thân phận của anh không?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Tất nhiên là có.” Mạc Phi thản nhiên nói, “Nếu không phải là người thừa kế của Mạc thị, thì bọn họ sẽ không nhận ra anh.”

“Anh có cảm thấy là vì thế lực không?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Không sao cả.” Mạc Phi cười, “Không quan trọng, em thích anh là đủ rồi.”

An Cách Nhĩ thở dài, sờ tay Mạc Phi, rất ngọt ngào nhưng cũng phải để tâm — Từ ngày đầu tiên ‘nhặt’ Mạc Phi về, An Cách Nhĩ cũng đã nhận ra người này không có bất cứ yêu cầu gì, ngay cả thái độ của người khác đối với mình thế nào, hắn cũng không quan tâm.

Đang nghĩ ngợi, ở bên kia có một nữ sinh tay cầm rau câu, người nghiêng ngả, dáo dác tìm người, xém tí nữa đụng trúng An Cách Nhĩ.

Mạc Phi thuận tay kéo An Cách Nhĩ qua, nữ sinh đó liền đụng trúng Mạc Phi.

“A!” Nữ sinh lập tức xoay đầu lại, sau khi nói “Xin lỗi” thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạc Phi.

Mạc Phi cũng nhìn cô, hơi ngẩn người, nữ sinh kia đột nhiên có vẻ xấu hổ, gật gật đầu với Mạc Phi rồi bỏ chạy.

An Cách Nhĩ có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi thấp giọng nói, “Cô ta chính là cô gái đã vu oan anh, hại anh mất công việc.”

An Cách Nhĩ hơi nhướn mày, bước chân hướng về phía cô gái đó.

“Nè.” Mạc Phi giữ lại, “Em định làm gì?”

“Trả thù!” An Cách Nhĩ đã tìm được đúng người để làm chút việc, vô cùng hùng hồn.

Mạc Phi bó tay, “Bỏ đi, đã qua lâu rồi, trước đây ai cũng còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Đang nói chuyện thì hai người nhìn thấy nữ sinh đó chạy về phía xa xa, đi cùng một nam sinh khác.

An Cách Nhĩ nheo mắt nhìn Mạc Phi, “Nam sinh đó có phải là tên bạn trai kia không?”

Mạc Phi gật đầu, “Nhìn giống.”

An Cách Nhĩ lại muốn đi, Mạc Phi bất đắc dĩ, giữ lại, “Bỏ đi mà.”

An Cách Nhĩ xoay đầu lại trừng hắn, lúc này, hai người nhìn thấy bốn nam sinh tụ tập ở bên kia, mặc dù vừa nói chuyện vừa ăn uống, nhưng mắt lại lén nhìn qua bên này, theo góc độ thì đang nhìn Mạc Phi.

An Cách Nhĩ liền hỏi, “Mấy người đó là ai?”

Mạc Phi xoay đầu lại.

Mấy nam sinh kia lập tức xoay đầu đi, nói chuyện với nhau ra vẻ không quan tâm bên này.

Mạc Phi nói khẽ với An Cách Nhĩ, “Là mấy tên nói anh ăn cắp…”

An Cách Nhĩ híp mắt lại, khóe miệng hiện ra nụ cười.

Mạc Phi bất đắc dĩ, biểu tình này của An Cách Nhĩ bình thường là lúc hắn phát hiện ra hung thủ cực kì đáng ghét, hoặc là khi muốn chỉnh người nào đó mới có thể lộ ra.

“Bỏ đi bỏ đi mà.” Mạc Phi kéo An Cách Nhĩ đang hăng hái chiến đấu, “Chuyện cũ cả rồi…”

An Cách Nhĩ cau mày trừng hắn — Tôi phản đối! Tôi phản đối kịch liệt!

Mạc Phi đành phải trấn an — Bỏ đi.

“Mạc Phi.”

Lúc này, có một giọng nói vô cùng thân thiện vang lên, giúp Mạc Phi kéo đi sự chú ý của An Cách Nhĩ.

Hai người xoay mặt lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên bước tới, “A, thật không nghĩ tới sẽ gặp lại em, hoan nghênh hoan nghênh.”

Mạc Phi nhìn khuôn mặt tươi cười của người nọ, lễ phép gật đầu.

An Cách Nhĩ nhận ra — Mạc Phi ghét người này.

“Ai vậy?” An Cách Nhĩ liền hỏi.

“Là thầy chủ nhiệm của anh.” Mạc Phi đáp.

“Nga…” An Cách Nhĩ gật đầu.

“Trước đây hiệu trưởng có nói, muốn mời em làm học sinh danh dự của trường, haha, hôm nay em về trường thật tốt quá!” Thầy giáo có vẻ rất kích động.

Mạc Phi dở khóc dở cười — Học sinh danh dự? Nếu nhớ không lầm thì thầy chủ nhiệm này đã vô số lần muốn đuổi mình, sang học kì hai còn xem mình như cái gai trong mắt, chẳng biết tại sao.

“A… haha.” Thầy giáo cũng cảm thấy ngại ngùng, nói đi cũng phải nói lại, da mặt dày tới đâu cũng phải có giới hạn, đối phương không phục mà còn tự tìm tới đúng thật là mất mặt… Dù sao bản thân cũng đuối lý.

Thầy giáo nói chuyện vài câu liền tạm biệt Mạc Phi.

Mạc Phi vẫn luôn giữ thái độ lễ phép, còn phải túm An Cách Nhĩ nhiều lần định mở miệng nói chuyện.

An Cách Nhĩ khoanh tay nhìn Mạc Phi, “Chuyện này mà cũng phải bỏ?! Hồi đó ổng cũng già khằn khú đế rồi chứ con nít con nôi gì đâu!”

“Trước đây anh đúng là như thiếu niên bất lương.” Mạc Phi vỗ lưng hắn, “Bỏ đi, hôm nay vui vẻ mới quan trọng.”

“Vấn đề là không được làm chuyện gì thú vị hết á.” An Cách Nhĩ bất mãn, “Vui vẻ đâu không có thấy! Phải đi tìm chuyện vui để làm chứ.”

Mạc Phi bật cười, nói ra lời thật lòng, “Thì ra mục đích em tới đây là để phá rối.”

An Cách Nhĩ liếc Mạc Phi, “Không có vui!”

“Không vui vậy chúng ta về đi?” Mạc Phi sợ An Cách Nhĩ lát nữa đi gây chuyện với người ta, vì thế chuẩn bị mang hắn đi.

An Cách Nhĩ không đi, Mạc Phi kéo tay hắn, “Đi thôi, anh dẫn em đi chơi game.”

An Cách Nhĩ bị Mạc Phi túm ra ngoài.

Mới vừa ra tới cửa, đột nhiên, ở sân thể dục cách đó không xa truyền ra tiếng hét.

Lúc đầu chỉ có một tiếng hét, sau đó tiếng hét mới bắt đầu liên tiếp nhau, tựa như có rất nhiều nữ sinh hét lên.

Trong lúc nhất thời, xung quanh bị một bầu không khí hoảng sợ bao trùm…

An Cách Nhĩ xoay đầu lại, thấy cả đám người đều có vẻ hỗn loạn, khó hiểu, “Có chuyện gì?”

Chợt nghe Mạc Phi thở dài, vươn tay nâng cằm An Cách Nhĩ, chỉ cho hắn dãy lầu ở phía xa…

An Cách Nhĩ nhìn một lát, chớp mắt mấy cái, ở bên ngoài dãy lầu, đột nhiên có một thi thể treo lủng lẳng, “Oss bảo chúng ta tới đây, đảm bảo đã có mưu tính trước!”

Mạc Phi bất đắc dĩ, lại nhìn thi thể kia, có chút hoang mang, “Chẳng phải lúc nãy vừa nói chuyện với nhau sao? Sao lại chết một cách đột ngột như vậy, còn bị treo lên đó…”

“Không biết, chắc là báo cảnh sát rồi, chúng ta kệ…”

Nhưng mà An Cách Nhĩ còn chưa nói xong đã nghe thấy trong đám người có tiếng kinh hô…

Thi thể treo ngoài dãy lầu đột nhiên lắc lư vài cái, sau đó bị kéo lên trên, túm ra sau lan can.

Do góc độ nên mọi người không nhìn thấy ở phía trên đó có cái gì, nhưng mà… thi thể đã biến mất.

Mạc Phi nhíu chặt mày, thật lâu sau mới nói với An Cách Nhĩ, “Năm đó anh cũng nhìn thấy giống y hệt như vậy…”

An Cách Nhĩ hơi nheo mắt lại, “Không thể là trùng hợp, lý do chỉ có một.”

“Là gì?” Mạc Phi thấy mí mắt mình giật giật, vươn tay xoa xoa.

An Cách Nhĩ cười nhợt nhạt, “Vụ án giết người năm đó, sự xuất hiện của anh có thể không phải là trùng hợp.”

Mạc Phi cả kinh nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ quét mắt nhìn nhóm người ở cách đó không xa, mỗi người có một thần thái khác nhau, cười lạnh một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment