Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài

Chương 23

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

--Dịch : Autumnnolove--



CHƯƠNG 23

Hôm nay ngoài trời tuyết không còn rơi nữa, nhưng trên những bồn hoa và cây cối ven đường vẫn còn đọng lại một tầng tuyết mỏng. Hướng Vãn nhìn thấy thì mấy đầu ngón tay có chút ngo ngoe rục rịch, rất muốn nắn một quả cầu tuyết chơi. Nhưng cuối cùng vẫn sợ bị nhiễm lạnh mà nhịn xuống.

Không khí bên ngoài lạnh hơn trong nhà nhiều, Hướng Vãn đeo khẩu trang thì không sao, Dương Điềm lại phải thở chậm lại một nhịp mới có thể thích ứng được không khí lạnh giá bên ngoài.

Thời tiết như thế này Dương Điềm cũng không muốn đi tản bộ gì nữa, đi đến bên đường liền đề nghị: "Chúng ta bắt xe đến thẳng quảng trường Hoa Hưng đi dạo được không?"

"Được chứ!". Hướng Vãn gật đầu, sau đó hai người nhanh chóng vẫy một chiếc taxi đang chạy đến.

Sau khi lên xe các cô liền trò chuyện rôm rả, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Cuối tuần, người đến quảng trường Hoa Hưng rất nhiều. Đặc biệt là bên trong trung tâm mua sắm còn có hệ thống sưởi ấm, có các bậc cha mẹ dẫn theo con nhỏ, những đôi tình nhân trẻ, còn có những cặp bạn thân giống như Hướng Vãn và Dương Điềm, tạo nên một bầu không khí thập phần náo nhiệt.

Hướng Vãn vốn không có ý định mua sắm, nhưng sau khi cùng Dương Điềm đi mua sắm quần áo giày dép chợt nhớ ra mình có thể mua qua năm mới cho gia đình trước.

"Size này là cậu mua cho em trai cậu sao?". Dương Điềm cùng cô đến một cửa hàng giày còn tưởng rằng cô muốn mua giày cho ba, chờ sau khi nhìn thấy kích thước mà cô muốn thì có vẻ không chắc chắn.

Hướng Vãn khẽ giật đầu: "Tiểu Dật thích đôi giày này."

Hồi nghỉ hè về nhà chơi, cô nghe em trai cứ nhắc mãi về đôi giày này. Vốn định nếu như nó thật sự thích thì có thể mua cho nó xem như quà sinh nhật và quà tốt nghiệp. Nhưng bây giờ trong tay đã có chút tiền, Hướng Vãn cảm thấy cứ trực tiếp mua cho nó làm quà mừng năm mới cũng không tệ.

"Đôi giày hơn một ngàn đồng có ai mà không thích, tại sao mình lại không có một người chị hào phóng như vậy chứ!". Dương Điềm nói với vẻ hâm mộ.

Hướng Vãn yêu cầu nhân viên cửa hàng bỏ giày vào hộp và thanh toán, đồng thời nhìn về phía cô ấy cười nói: "Mình không ngại có nhiều em gái đâu."

"Mình ngại! Muốn thì cũng là cậu phải gọi mình một tiếng chị đó!". Dương Điềm nói xong liền kéo cánh tay cô: "Mau, kêu chị một tiếng xem nào!"

Hai người nói nói cười cười ra khỏi tiệm giày, Hướng Vãn lại lần lượt mua cho mẹ Hướng một bộ quần áo, còn quà của ba Hướng là một cái đồng hồ.

Nhìn cô chỉ trong chốc lát đã tiêu hơn một vạn, Dương Điềm chắc chắn rằng Hướng Vãn thật sự có thể kiếm tiền, vỗ bả vai cô mà nói: "Được đó Vãn Vãn, giàu có rồi đừng quên nhau nha!"

Tất nhiên Hướng Vãn sẽ không quên những người bạn đã từng giúp đỡ cô rất nhiều trong những ngày tháng học đại học, sau đó liền kéo cô ấy vào một cửa hàng trang sức.

Ban đầu Dương Điềm cho rằng cô còn muốn mua trang sức cho mẹ, chờ sau khi vào bên trong liền phát hiện ra cửa hàng này bán trang sức thiên về giới trẻ, không khỏi hỏi: "Cậu muốn mua trang sức cho bản thân sao?"

"Mình muốn mua một cái lắc tay, cậu giúp mình xem một chút". Hướng Vãn nói xong, Dương Điềm liền tích cực xem mẫu giúp cô.

Qua một lúc, Dương Điềm nhìn trúng một mẫu thiết kế lắc tay bằng bạch kim khiến cho hai mắt cô sáng ngời: "Cậu cảm thấy mẫu này thế nào?"

"Cậu đeo lên thử xem nào". Hướng Vãn nói.

Nhân viên cửa hàng ở một bên nghe vậy lập tức tiến lên: "Làn da của hai vị trắng, đeo lắc tay này nhất định rất đẹp". Vừa nói chuyện cô ấy vừa chủ động tháo lắc tay ra đeo lên tay Dương Điềm.

Thời gian này Dương Điềm gầy đi một chút nên đeo lắc tay vào rất thích hợp.

"Đẹp không?". Cô ấy duỗi tay ra hỏi Hướng Vãn.

"Đẹp!". Hướng Vãn cảm thấy lắc tay này không tệ, xinh đẹp hơn những cái đã xem qua trước đó.

"Lắc tay này giá bao nhiêu?". Thấy cô thích, Dương Điềm liền quay đầu hỏi nhân viên cửa hàng.

Sau khi nhân viên cửa hàng báo giá, cô ấy lập tức nói: "Có giảm giá không?"

"Nếu các vị mua hai cái thì có thể giảm giá 5%". Nhân viên cửa hàng nói xong còn bổ sung thêm một câu: "Cửa hàng của chúng tôi bình thường không có giảm giá đâu, nhưng mà bây giờ cũng cuối năm rồi cho nên muốn đẩy mạnh doanh số một chút."

Giá của chiếc lắc tay này đối với Dương Điềm có chút đắt, nhưng mà...Kiểu lắc tay này thật sự rất xinh đẹp, hơn nữa cảm thấy mua một cái đeo cặp với bạn thân cũng được, vì thế nhìn về phía Hướng Vãn: "Cậu muốn mua không? Nếu muốn thì mình và cậu cùng mua."

Hướng Vãn không trả lời cô ấy ngay lập tức mà hỏi nhân viên cửa hàng: "Nếu như mua bốn chiếc thì có thể giảm giá bao nhiêu phần trăm?"

"À...". Nhân viên cửa hàng đang định nói cũng giảm 5% nhưng lại sợ khách hàng bỏ đi, cuối cùng cho biết muốn đi hỏi ý kiến của cửa hàng trưởng.

Dương Điềm vừa nghe cô nói muốn mua bốn cái lập tức đoán ra được ý định của cô, vừa vui vẻ nhưng lại không muốn cô tốn tiền: "Vãn Vãn, không lẽ cậu muốn mua mấy cái này để tặng cho bọn mình?"

"Lúc trước các cậu kiếm được tiền nếu không mời mình ăn cơm thì cũng mua quà cho mình, bây giờ mình kiếm được tiền chẳng lẽ không thể mua một món quà cho các cậu?"

Hướng Vãn nói đến giai đoạn năm nhất năm hai, ba người bọn họ vừa đi học vừa đi làm thêm để kiếm tiền.

Khi đó, sức khỏe của Hướng Vãn đừng nói là làm thêm kiếm tiền, có thể duy trì thân thể khỏe mạnh bớt tốn chút tiền trong nhà đã là chuyện tốt rồi. Vì vậy các cô ấy vẫn luôn không cho cô có cơ hội mời lại, nói chờ sau khi cô kiếm được tiền rồi tính.

Tuy rằng cảm thấy những thứ mà các cô tặng cho cô ấy trước kia cộng lại đều kém so với chiếc lắc tay này, nhưng dù sao cũng là tâm ý của cô ấy, cuối cùng Dương Điềm vẫn không cự tuyệt.

"Có thể, có thể, có thể! Cảm ơn Vãn Vãn! Yêu cậu moah moah ~"

–Dịch: Autumnnolove–

Nhận được quà Dương Điềm thật sự rất cao hứng, lập tức lấy di động ra chụp chiếc lắc tay còn chưa gỡ xuống một hồi, sau đó gửi vào trong nhóm chat.

[ kekeaiai: @ Mộc Tử @ Thanh Thanh xem lắc tay mới của mình có xinh đẹp không nè, Vãn Vãn tặng mình đó ~ [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] ]

[ kekeaiai: Ha ha ha, quả nhiên mình mới là em bé mà Vãn Vãn yêu nhất, các cậu đều không có phải không? Hâm mộ không nè? ]

Hướng Vãn nghe được thông báo tin nhắn từ di động phát ra, theo bản năng cầm di động nhìn thoáng qau, sau đó lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.

Lúc này người nữ nhân viên đã quay trở lại, trên mặt mang theo nụ cười cho biết nếu mua một lần bốn chiếc lắc tay sẽ được giảm giá 10%. Bốn chiếc lắc tay cộng lại không quá một vạn, nhưng cũng vài ngàn đồng rồi, giảm giá 10% cũng tiết kiệm được vài trăm tệ, đủ cho các cô ăn một bữa thịnh soạn vào buổi trưa.

Hướng Vãn khẽ gật đầu, yêu cầu cô ấy gói quà lại cho cô. Nhân viên cửa hàng còn vui vẻ tặng cho bọn họ bốn đôi khuyên tai đinh tán bằng bạc.

Hướng Vãn thanh toán xong thấy cô ấy vẫn còn đang khoe khoang trong nhóm, thậm chí còn đeo khuyên tai lên rồi chụp thì có chút bất lực nói: "Cậu đừng trêu các cậu ấy nữa, cẩn thận các cậu ấy thật sự chạy ra đây tẩn cho cậu một trận đó."

"Hôm nay các cậu ấy đều có việc, bằng không đã sớm cùng mình đến đây tìm cậu rồi, còn lâu mới ra đây được". Nói thì nói như vậy, nhưng căn cứ vào nguyên tắc "phàm sự lưu nhất tuyến, nhật hậu hảo tương kiến"*, Dương Điềm vẫn thu tay đúng lúc, nói cho hai người bạn trong nhóm chat rằng các cô ấy cũng có phần.

(*) - 做人留一线,日后好相见 : Tức là nếu ta cư xử có tình với nhau thì sau này gặp lại nhau mới tình thương mến thương.

Vẻ mặt của Lý Mộc Di và Hạ Thanh hết sức sửng sốt, cũng không cảm kích cô ấy. Sau khi gửi cho Hướng Vãn mấy cái "moah moah" cách màn hình, liền nói Dương Điềm cẩn thận bọn họ.

Mắt thấy đã đắc tội với hai cô ấy, Dương Điềm dứt khoát đã làm thì làm cho đến nơi đến chốn. Buổi trưa đi ăn cơm với Hướng Vãn còn chụp lại một đồng hình ảnh gửi vào trong nhóm cho các cô ấy thèm.

[ kekeaiai: @ Mộc Tử @ Thanh Thanh món tổ yến chưng nước dừa này uống thật ngon ~ [hình ảnh] ] TÔI BÁN THỨC ĂN TRÊN WECHAT PHÁT TÀI [MỸ THỰC] - CHƯƠNG 23

[ kekeaiai: Các cậu có biết đây là món gì không? [hình ảnh] ]

[ kekeaiai: Cá quế chiên xù hương vị thật là tuyệt, bên ngoài giòn rượm, chua chua ngọt ngọt ngon miệng...[hình ảnh] ]TÔI BÁN THỨC ĂN TRÊN WECHAT PHÁT TÀI [MỸ THỰC] - CHƯƠNG 23

...

[ Mộc tử: @ kekeaiai Bó tay với cậu rồi đó! [] ]

[ Thanh Thanh: @ kekeaiai Hết nói nổi cậu rồi! ]

"Cậu đừng nghịch nữa, tập trung ăn cơm đi!". Hướng Vãn thấy cô ấy ăn cơm mà còn chưa chịu ngừng nghỉ, thật không biết nên nói gì cho tốt.

[ kekeaiai: Vãn Vãn kêu mình tập trung ăn cơm rồi, không tâm sự cùng các cậu nữa vậy ~ ]

Dương Điềm gật gật đầu, gửi xong một tin nhắn cuối cùng mới bắt đầu nghiêm túc ăn cơm. Giá cả trung bình một người ở tiệm ăn này là 200 đồng, nhưng mà hương vị đồ ăn hoàn toàn xứng đáng với cái giá đó.

Có trà lá sen nên Dương Điềm cũng không sợ béo nữa mà càn quét một trận, tư thế như muốn quét sạch toàn bộ thức ăn đang được bày trên bàn.

Mua sắm hết một buổi sáng đã tiêu hao không ít thể lực, nhìn thấy cô ấy ăn uống ngon lành như vậy, Hướng Vãn cũng vui vẻ ăn thêm nửa chén cơm.

Sau khi ăn trưa xong, Hướng Vãn vội vàng thanh toán, nhưng Dương Điềm lại chuyển phân nửa qua cho cô ấy. Cười cười nói cô muốn mời khách thì chờ khi nào có hai người bạn kia cùng đi mới được, bằng không cô ấy sợ lần sau gặp mặt thật sự sẽ bị hai cô ấy đánh cho một trận.

Xong bữa trưa, hai người đi dạo một vòng ở trung tâm thương mại rồi mới bắt taxi trở về nhà. Về đến chung cư, Hướng Vãn đưa tay lên che miệng ngáp một cái: "Cậu có muốn chợp mắt một lúc hay không?"

Dương Điềm ngày thường không có thói quen ngủ trưa, nhưng những ngày thời tiết như thế này thì không gì thoải mái bằng được vùi mình trong ổ chăn, vì thế gật đầu đồng ý.

Hai người thay đồ ngủ rồi ngã xuống giường, nằm một hồi không ngủ được nên Dương Điềm liền nói chuyện phiếm với Hướng Vãn: "Vãn Vãn, sau này cậu vẫn sẽ ở lại thành phố H sao?"

Trong phòng ký túc xá có ba người đều không phải là người địa phương này, ngoại trừ Hạ Thanh. Hướng Vãn thì còn được, cô là người ở tỉnh. Nhà của Dương Điềm và Lý Mộc Thanh thì cách nơi này rất xa.

"Chắc là vậy!". Nếu không có hệ thống, có lẽ Hướng Vãn chỉ có nước về quê. Nhưng hiện tại, cô muốn ở lại nơi này, thậm chí còn muốn mang người nhà đến đây sinh sống.

Không phải vì quê nhà không tốt, nhưng mà giáo dục và y tế nơi đó đều kém thành phố H một bậc.

"Nếu như vậy, mình cũng sẽ ở lại đây."

Hai người lại tiếp tục trò chuyện thêm một lát, không bao lâu lần lượt từng người thiếp đi.

Mùa đông nên trời mau tối, Dương Điềm thức dậy thì ngồi ngây ngốc ở nhà cô thêm một lúc nữa mới rời đi.

Dương Điềm thích cười thích náo nhiệt, rõ ràng chỉ có một mình cô ấy nhưng lại có thể tạo ra bầu không khí như có rất nhiều người. Hướng Vãn tiễn cô ấy ra cửa, vừa quay trở vào nhà liền cảm thấy không khí nháy mắt có chút hiu quạnh.

Cô khẽ cười lắc đầu, sắp xếp lại những thứ vừa mua. Chờ đến khi nhận được tin nhắn của Dương Điềm báo đã về đến nhà, cô mới yên tâm đi đến phòng bếp vô khuẩn làm việc.

–Wattpad: autumnnolove–

Một tuần mới lại bắt đầu, thứ hai - ngày mà dân văn phòng và học sinh đều không thích.

Hơn 8 giờ sáng.

Một bộ phận nào đó của công ty đang tranh thủ để cuối tuần có thời gian tổ chức hoạt động tham quan di lịch. Nhân viên đều đã đến công ty nhưng tâm hồn vẫn còn chưa đến nơi, có người đang lười biếng, có người đang trò chuyện với nhau.

"Các người có biết phòng kinh doanh có một hợp đồng, tới lui thương lượng bảy tám lần cuối cùng mới chịu thống nhất không?"

"Có nghe nói, sao vậy, chẳng lẽ chuyện này còn có nội tình gì sao?"

"Có, hơn nữa đánh chết các người cũng không ngờ tới đâu."

"Đừng có úp úp mở mở nữa, nói nhanh đi!"

"Xì...nhắc tới chuyện này tôi thật sự không nhịn được cười. Vị khách hàng kia thật ra lần đầu tiên tới bàn hợp đồng đã muốn đáp ứng rồi, nhưng mà lại đến đây thương lượng nhiều lần như vậy đơn giản là vì muốn uống ké trà mà đến ha ha ha, không ngờ tới phải không?"

"Là ý gì? Mấy thứ trà bỏ đi của công ty chúng ta thì có gì ngon mà tới ké chứ."

"Tôi nghe nói ngày đó vừa lúc hết trà, nhân viên bên phòng kinh doanh chỉ có thể đến phòng của trưởng phòng lấy đại một túi trà dùng gấp. Kết quả là bọn họ lấy phải trà lá sen mà trưởng phòng bọn họ vất vả lắm mới mua được. Khách hàng kia vừa uống liền thích, cho nên vẫn luôn không nỡ buông tay, mỗi ngày đều chạy đến đây uống trà ké."

"Vãi! Không phải là trà lá sen đang rất nổi tiếng trên mạng chứ?"

"Đúng là cái đó đó, sau đó cũng nhờ trưởng phòng kinh doanh nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích, tặng hai túi trà nhỏ cho vị khách hàng kia mới ký được hợp đồng."

"Bảo sao mà cái bụng bia của trưởng phòng kinh doanh gần đây bắt đầu giảm rồi, thì ra mà mua được trà lá sen, thật hâm mộ!"

"Cậu đâu có mập đâu, hâm mộ làm gì?"

"Còn không phải là do vợ của tôi muốn sao! Cô ấy sau khi sinh em bé xong liền phát tướng đến bây giờ vẫn chưa lấy lại vóc dáng, cho nên mỗi ngày đều ở nhà nhắc đến chuyện muốn mua trà lá sen."

"Cái này thì tôi phải nói rõ ràng với cậu, phụ nữ sinh con giống như đi dạo ở quỷ môn quan một vòng đó, sao cậu có thể chê cô ấy như vậy."

"Ông trời làm chứng, cô ấy vì tôi sinh con dưỡng cái mới như vậy, sao tôi có thể chán ghét cô ấy được, mà là cô ấy rất thích làm đẹp."

"Ờ, phụ nữ nào mà không thích xinh đẹp. Đừng nói là phụ nữ, đám đàn ông chúng ta cũng như vậy thôi."

Trong lúc hai nhân viên nam vừa làm việc vừa nhỏ giọng xì xầm nói chuyện phiếm thì nhân viên nữ bên cạnh đang trộm lười biếng đột nhiên nhỏ giọng kêu lên: "Ahhhhhh...."

"Sao vậy?". Hai nhân viên nam đồng loạt quay đầu sang.

Tâm tình của nhân viên nữ đang cực kỳ kích động, cũng không quan tâm bọn họ có biết hay không, trực tiếp nói: "Lúc trước tôi vẫn luôn để ý một nhà bán bánh a giao và trà lá sen trên wechat, cuối cùng cô ấy cũng mở shop online rồi!"

"Là Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh kia sao?". Nhân viên nam trước đó nói vợ anh ta rất muốn mua được trà lá sen lập tức nghĩ ngay đến việc này.

"Đúng, đúng, đúng! Anh cũng biết sao?"

"Thật tốt quá, vợ của tôi vẫn luôn muốn mua trà lá sen nhà này. Nghe nói bánh a giao nhà cô ấy hiệu quả cũng không tệ, tôi cũng muốn mua một chút về bồi bổ cho vợ tôi. Đúng rồi, cô có thể gửi đường link qua cho tôi không?"

"Không thành vấn đề!"

Sở dĩ nhân viên nữ biết tin Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh mở shop online là vì cô luôn chú ý đến động tĩnh trên weibo của Hướng Vãn.

Hôm qua Hướng Vãn đã nhờ hệ thống hỗ trợ việc mở shop online. Đến buổi chiều, hệ thống đã bàn giao cho cô một shop online hoàn mỹ. Sáng nay, Hướng Vãn trực tiếp chia sẻ tin tức này trên wechat và weibo, còn không quên đính kèm đường link.

Hiển nhiên, shop online này còn chưa có hàng hóa để bán. Hướng Vãn cũng cho biết muốn gửi hàng theo đơn đặt hàng ở wechat trước rồi mới bắt đầu đưa hàng lên kệ bên này.

Lúc này, bên dưới weibo đã là một mảnh reo hò kinh hỉ.

[ Cuối cùng cũng chờ được rồi, may là tôi vẫn chưa từ bỏ! ]

[ Không dễ dàng chút nào, cuối cùng bà chủ cũng chịu mở shop online! ]

[ Mừng quá, cuối cùng cũng có hy vọng có thể mua được trà lá sen ~ ]

[ Ahhhhh...kích động tới nỗi em muốn xuống lầu chạy hai vòng sân! ]

...

[ Rốt cuộc cũng có shop online, vui vẻ đến xoay vòng vòng ~ ]

Con người đều không biết thỏa mãn, lúc trước không có shop online thì cư dân mạng trông ngóng cô mở shop online, bây giờ có shop online rồi bọn họ cao hứng xong liền nghĩ đến chuyện làm sao để có thể nhanh chóng mua được hàng.

[ Bà chủ, cửa hàng vừa mới khai trương làm sao có thể không buôn bán gì được? Ít nhiều gì cũng đưa lên vài mặt hàng đi chứ! ]

[ Đúng đó, mấy trăm ngàn hộp chúng tôi cũng không ngại nhiều đâu, mười mấy hai mươi hộp chúng tôi cũng không chê ít ]

[ Hết sức tán thành! Theo tôi được biết, những người đang chờ trong wechat vẫn còn chưa được bà chủ thu tiền đặt cọc đúng không? Hay là trực tiếp chuyển hàng qua shop online đi, để bọn họ từ qu đây mua ]

[ Đúng đó, tiền cọc còn không lấy thì tính là hàng chờ gì ]

[ Mẹ nó! Chúng tôi đều xếp hàng rất lâu rồi, mấy người cũng đừng quá đang như thế. Nếu bà chủ muốn, đừng nói là tiền cọc, chuyển đủ tôi cũng có thể lập tức chuyển qua đây nè! ]

[ Lầu trên đừng có mông muội như vậy, bây giờ cậu vẫn còn phải tiếp tục xếp hàng mà. Nếu chuyển qua shop online nói không chừng hôm nay cậu lập tức mua được hàng đó ]

[ Thì đó, mua hàng ở shop online không phải tiện hơn sao ]

[ Tôi học không cao nhưng các người cũng đừng có cùng nhau lừa gạt tôi. Thật sự chuyển qua shop online tôi còn có thể đoạt lại các người sao? ]

[ Làm người quan trọng nhất chính là gì anh biết không? Đó chính là tự tin, làm người mà không có tự tin thì có khác gì người chết đâu hả? Cậu không thấy người xưa có câu... ]

[ Đột nhiên cảm thấy anh nói như vậy cũng có chút...đạo lý? ]

[ Lầu trên kia, anh xuất thân từ bán hàng đa cấp hả? ]

[ Tài ăn nói thế này mà không đi bán hàng đa cấp thì thật đáng tiếc _(:з" ∠)_ ]

...

[ Bà chủ, cô xem đi, khách hàng bên wechat đều đồng ý mua hàng ở shop online rồi nè, cô cứ trực tiếp đăng sản phẩm lên shop online mà bán đi! ]

[ @ bà chủ lắng nghe tiếng lòng của nhóm quần chúng đi, hơn nữa bán hàng bên shop online không phải là càng tiện cho cô hay sao? ]

[ Đúng đó, đúng đó! Những người bên wechat của cô đều đã đồng ý rồi nè ]

–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–

Hướng Vãn ăn sáng xong thì du dọn phòng bếp, mới vừa cầm di động lên liền nhìn thấy weibo có chấm đỏ. Cô mở ra xem lập tức phát hiện ra cư dân mạng đang điên cuồng @ cô, muốn cô trực tiếp bán hàng ở shop online.

Nếu chỉ là những người trên weibo thì Hướng Vãn cũng không có ý định xem xét, nhưng lại có không ít khách hàng đang xếp hàng bên wechat cũng tán đồng với ý tưởng này.

Hướng Vãn thấy vậy thì dứt khoát mở một cuộc khảo sát, khảo sát chỉ có hai lựa chọn: một là khách hàng bên wechat tiếp tục xếp hàng chờ; hai là từ hôm nay trở đi sẽ chỉ bán hàng trên shop online. Thời gian bình chọn sẽ kết thúc vào lúc 8 giờ tối nay.

Sau khi đăng bài xong, Hướng Vãn liền đi đến phòng bếp vô khuẩn làm các đơn hàng bánh a giao và trà lá sen hôm nay.

Quen tay hay việc, hơn nữa đã có phần thưởng là máy đóng gói tự động nên tiết kiệm được không ít thời gian đóng gói. Mất một buổi sáng mà Hướng Vãn đã làm ra được hơn hai mươi hộp bánh a giao, ngâm xong a giao cao dùng cho ngày mai, còn sao xong một nồi trà lá sen.

Bận rộn một hồi, lúc nhìn thấy đống bánh a giao và trà lá sen trong lòng không khỏi có cảm giác thành tựu.

Sau khi ra khỏi phòng bếp vô khuẩn, cô quyết định trưa nay phải tự thưởng cho bản thân một bữa. Sáng nay cô đã bớt chút thời gian dùng di động đặt một đơn hàng ở siêu thị hàng tươi sống, trong đó có một con cá. Kỹ thuật cao siêu quá thì cô làm không được, chỉ có thể dứt khoát cắt mấy đường trên lưng con cá rồi cho vào nồi hấp.

Từ lúc trời trở lạnh, mỗi bữa cơm của cô đều phải có một bát canh, cô lại cắt mấy trái cà chua, dùng trứng gà ta mua hôm trước nấu thành một bát canh cà chua trứng.TÔI BÁN THỨC ĂN TRÊN WECHAT PHÁT TÀI [MỸ THỰC] - CHƯƠNG 23

Hôm nay cá hấp xong rất ngon khiến cho Hướng Vãn không nhịn được mà phải chụp mấy tấm ảnh đăng lên story trước khi ăn.

Đăng story xong, cô tiện tay xem thử kết quả bình chọn. Bất ngờ khi phát hiện ra người chọn trực tiếp mua hàng ở shop online trước mắt đang chiếm đa số.

Đây có lẽ là tâm lý ôm may mắn của mọi người, rất nhiều khách hàng cảm thấy nhất định phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa, thay vì từ từ xếp hàng còn không bằng tán thành việc bán hàng ở cửa hàng trực tuyến, nói không chừng lập tức có thể mua được hàng.

Bản thân Hướng Vãn thật ra không quan tâm đến việc bán thế nào, sẵn sàng chờ đến tối để xem kết quả cuối cùng.

Cô buông di động xuống, múc một chén canh cà chua trứng gà cho mình trước. Cà chua chua ngọt hòa quyện với trứng gà tươi mềm, quả là món khai vị vừa ngon miệng vừa hợp khẩu vị. Hướng Vãn nhấm nháp từng chút một, trên người cũng cảm thấy ấm áp và ngon miệng hơn.

Sau khi húp canh xong, cô mới xới cơm và gắp một miếng bong bóng cá lên. Cá này thực sự được hấp rất ngon mà không hề có mùi tanh, trong miệng đầy ắp vị tươi ngon và mềm của cá.

–Wattpad: autumnnolove–

Ăn cơm trưa xong thì Hướng Vãn nhận được tin nhắn của Tần Sâm. Anh cũng không có chuyện gì, chỉ là nhìn thấy cô đăng khoảnh khắc trên wechat nên gửi tin nhắn đến hỏi thăm vài câu.

Tần Sâm không giống kiểu người rảnh rỗi sẽ nói chuyện phiếm với người khác. Lần đầu tiên nhận được tin nhắn trò chuyện của Tần Sâm thì Hướng Vãn còn cảm thấy bất ngờ, nhưng mà bây giờ cũng đã dần quen.

[ w: Đúng rồi, anh ăn cơm chưa? ]

Trò chuyện được hai câu cô mới sực nhớ ra mà hỏi.

[ Tần: Vẫn chưa. ]

[ w: Cũng không còn sớm nữa, anh vẫn nên nhanh đi ăn cơm đi chứ ]

[ Tần: Biết rồi. ]

Hướng Vãn nói chuyện với anh xong thì đi ngủ trưa, Tân Sâm đang ở công ty cũng phân phó người chuẩn bị cơm trưa.

Từ trước đến nay Tần Sâm không để ý đến chuyện hôm nay ăn gì, cơm trưa mỗi ngày của anh đều là cố định, hiếm khi nào anh chủ động chọn món, trợ lý còn có chút ngạc nhiên.

Hướng Vãn ngủ trưa dậy liền nhìn thấy Tần Sâm đăng hình cơm trưa trên wechat. Phát hiện cơm trưa của anh cũng có cá hấp, cô cũng không nghĩ gì nhiều mà còn đi bình luận một câu.

[ w: Cá hấp của anh nhìn ngon hơn so với cá hấp mà tôi làm ]

[ Tần: Có cơ hội sẽ mời em ăn thử. ]

[ w: Được đó! ]

Thời tiết này, làm ổ trong chăn quá ấm áp khiến cho người ta không muốn rời đi. Hướng Vãn chơi điện thoại cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo mới từ từ bò dậy.

Sau khi rời giường, cô tự làm cho bản thân một phần bánh moyu và một tách trà lá sen. Ăn xong phần trà chiều mỹ vị này, Hướng Vãn đột nhiên cảm thấy mỗi ngày trôi qua có chút thảnh thơi.

Một miếng bánh moyu, một ngụm trà lá sen, ăn uống no đủ xong Hướng Vãn tựa vào sô pha, nhịn không được đưa tay lên vuốt mái tóc của mình. Mái tóc đã từng xỉn màu lúc này thoạt nhìn vừa đen vừa bóng, sờ lên cũng rất mượt mà. Cô dùng tay kéo kéo, không có tóc đứt gãy hay rụng.

"Hiệu quả của bánh moyu thật sự không tệ...". Hướng Vãn vẫn đang nhìn ngắm mái tóc của mình, cảm thấy bây giờ chắc là có thể nuôi tóc dài thêm một chút.

Mặc dù hiện tại cô đang làm nghề tự do, nhưng nghề tự do vẫn được xem là một chức nghiệp. Ngoại trừ việc thời gian làm việc tự do thì chuyện nên làm vẫn phải làm, không thể chỉ lo tự do suốt được.

Uống trà chiều xong, Hướng Vãn quay trở lại phòng bếp vô khuẩn.

–Dịch: Autumnnolove–

8 giờ tối, kết quả bình chọn đã có. Hướng Vãn cũng hoàn thành xong hơn 50 hộp bánh a giao và hơn 80 hộp trà lá sen.

Đồng hồ báo thức được cài đặt lúc 8 giờ thì vang lên, cô mở wechat nhìn bài khảo sát kia. Cuối cùng, đa phần khách hàng vẫn chọn hôm nay bắt đầu bán hàng ở shop online.

Nếu đã có kết quả, Hướng Vãn liền lần lượt thông báo ở cả wechat và weibo, đợi lát nữa sẽ đăng hàng lên shop online.

[ Bây bi kajima, bà chủ đừng có gấp gáp như vậy mà! Tôi vẫn còn đang ở bên ngoài, chờ tôi về nhà đã chứ! ]

[ Bà chủ, cô chờ em một chút! Em đang tham gia hẹn hò giấu mặt ở bên ngoài, bây giờ em liền cự tuyệt anh ta chạy về nhà! ]

[ Xì...tôi thay đối tượng hẹn hò của cô thắp một nén nhang ]

[ Bà chủ, tôi chuẩn bị xong rồi, cô đừng để ý những người đó, nhanh lên hàng đi! ]

[ Bắt đầu đi bà chủ, tôi đã chuẩn bị tốc độ tay săn sale 11/11 hạ gục bọn họ trong chớp mắt, không tin là không mua được! ]

[ Hừ! Cậu cho rằng chỉ có một mình cậu trải qua sự tàn khốc của của siêu sale 11/11 sao? Ngây thơ! Tôi nói cho cậu biết, tôi là người có thâm niên săn sale 11/11 năm năm liên tiếp đây! ]

...

[ Ahhhhhhhhhh! Bà chủ, tôi còn chưa tan ca nữa, cô cứ từ từ ahhhhhhh! ]

[ Tôi cũng đang tăng ca nè, mà thôi, lát nữa phải trộm lười biếng để đoạt hàng cái đã! ]

Hướng Vãn vốn còn cho rằng sau khi thông báo tin tức này mọi người sẽ rất cao hứng, không nghĩ tới vẫn còn một nhóm người đang kêu gào ở khu bình luận.

Nhớ tới hôm nay là thứ hai, Hướng Vãn cũng có thể hiểu được, cô dứt khoát soạn một thông báo khác, cho biết chờ đến 9:30 mới bắt đầu lên hàng. Cô còn nhịn không được mà trả lời bình luận của người bạn nói là đang hẹn hò kia, bảo cô ấy không cần vội vàng, cứ gặp mặt xong cũng được, bỏ lỡ duyên phận thì không tốt.

Cô gái trên mạng được nhắc đến thì có chút kích động...

[ Được được, tôi lại liên hệ với anh ấy lần nữa, cảm ơn bà chủ! ]

Cư dân mạng khác nhìn thấy cô dời thời gian lại một tiếng rưỡi cũng sôi nổi bình luận cảm ơn ở khu bình luận, ngay sau đó đều tranh thủ chạy về nhà, không về được cũng sẽ nhanh chóng tìm một nơi nào đó có tốc độ internet cao.

Bình Luận (0)
Comment