Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 100


“Có phòng không?” Sau khi vào cửa, Ngô Thần hỏi nhân viên tiếp khách.
“Có thưa ngài.

Xin hỏi ngài có đặt trước hay không?” Nhân viên tiếp khách mỉm cười nói, nhưng sắc mặt lại khác thường, bởi vì hôm nay rất kỳ quái, trời tối rồi mà khách khứa lại nhiều đến vậy.

Trong vòng một tiếng ngắn ngủi mà khách đến rất đông, hơn nữa đều muốn chọn phòng bao lớn nhất.
Quán trà Kim Phúc cùng quán trà Khánh Nguyên đều là quán trả đứng đầu Đông Hải, là nơi dùng để nói chuyện làm ăn cao cấp.
Thậm chí quán trà Khánh Nguyên còn tốt hơn quán trà Kim Phúc, cấp bậc cao hơn, trà quý hơn, danh tiếng cũng vang xa hơn.
Đặc điểm chung của những quán trà cao cấp này là khách đến chủ yếu vào buổi chiều.
Tuy buổi sáng cũng có khách, nhưng người đến buổi chiều lại nhiều nhất.

Bình thường thì qua thời gian dùng bữa trưa mới có người đến uống trà, mà khi vượt qua bốn giờ chiều, thu nhập sẽ giảm mạnh, bởi vì khách hàng sẽ rời đi.
Điều này liên quan đến quy luật nghỉ ngơi và sinh hoạt của con người, cũng có quan hệ với luật tiếp khách.
Người phải ăn cơm tối.
Nhất là nói chuyện làm ăn cùng tiếp khách, cho dù đang bàn chuyện làm ăn ở trong quán trà, nhưng đến giờ cơm thì phải mời khách ăn cơm, chứ không thể tiếp tục uống trà, để bụng đói trong quán trà.
Đây là lí do vì sao Ngô Thần gọi điện hẹn người tại quán trà, đồng thời còn dám nói thẳng ra tên gian phòng.

Anh không sợ gian phòng bị người khác chiếm, cho dù anh chưa đặt trước.
Chỉ cần nói phòng, là phòng bao lớn, vậy tỉ lệ phòng bị chiếm cực kỳ nhỏ, phòng bao nhỏ thì có thể, bởi vì người chọn phòng nhỏ có lẽ là hai người bạn đến uống trà, uống đến lúc nào thì anh không chắc.
Lý Nhược Băng liếc nhìn Ngô Thần.
‘Quái lạ, rõ ràng đã hẹn người, thế mà lại hỏi có phòng không, không lẽ còn phải mở phòng uống trà?’
“Không hẹn trước, Sơn Thủy Ô Long có ai không?” Ngô Thần lại hỏi một câu, “Sơn Thủy Ô Long” là tên một gian phòng, nằm ở tầng bốn.
“Xin ngài đợi một lát.” Nhân viên tiếp khách dẫn người đến quầy lễ tân, để nhân viên lễ tân kiểm tra một chút.
Hiện tại “Sơn Thủy Ô Long” không có khách, cũng không có người đặt trước.
Đây là một trong những phòng lớn nhất quán trà Khánh Nguyên, mười mấy người ngồi cũng không thấy chật, nhưng bởi vì quá lớn, cho nên có ít người đặt trước.
“Mời ngài theo tôi.” Nhân viên tiếp khách dẫn đường, không cần đăng ký, cũng không cần trả tiền trước.
Nhân viên tiếp khách dẫn ba người lên tầng bốn.
Khi gần đến trước phòng “Sơn Thủy Ô Long”, cô ta quay đầu ra hiệu, sau đó đi tiếp mấy bước nữa rồi dừng trước cửa chính, nói: “Chính là chỗ này, thưa ngài.

Xin hỏi ngài uống trà gì.
“Nham Trà.” Ngô Thần nói, đây là Nham Trà từ Vũ Di, là một loại trà Ô Long.
Phòng rất rộng, hơi trống trải.
Ngô Thần nói chuyện với Tô Thanh Ảnh một chút.
Chốc lát sau, vị nhân viên tiếp khách vừa rồi đưa trà cùng đồ uống trà lên.

Khi đang bày trà, cô ta nhìn Tô Thanh Ảnh, sau đó kinh ngạc mỉm cười nói: “Ngài là… cô Tô, Tô Thanh Ảnh sao?”
“Là tôi.” Tô Thanh Ảnh gật đầu, cười lễ phép.
“Đúng là ngài rồi, vừa rồi tôi xuống lầu, đồng nghiệp của tôi nói nhìn ngài rất quen mắt, tôi cảm thấy… không ngờ là ngài thật, ngài xinh đẹp hơn TV nhiều.” Nhân viên tiếp khách khen, còn hơi phấn khích.
Bởi vì cô ta nhìn thấy người thật, là thiên kim của Đông Hải và cũng là người đẹp nhất Đông Hải.
“Cám ơn.” Tô Thanh Ảnh lễ phép nói cám ơn.
Ngô Thần liếc nhìn Lý Nhược Băng, Lý Nhược Băng không cảm xúc ngồi ở bên khác.

Thoạt nhìn cô không để bụng trường hợp này, bị Tô Thanh Ảnh cướp hào quang, cũng phù hợp tính cách không thích phô trương của cô.
Hôm nay Lý Nhược Băng không có chuyện để nói, cho nên cô cũng thu lại trường năng lượng của mình.
Sau khi nhân viên tiếp khách đi được một phút.


“Hai người uống đi, anh đi qua đấy.” Ngô Thần đứng lên rồi nói, anh lắc lắc điện thoại với Tô Thanh Ảnh rồi ra ngoài.
Anh ra khỏi phòng, xuống lầu ba.

Ngô Thần nhìn xung quanh một chút, rồi lại chỉnh sửa âu phục rồi đến phía tây lầu ba, đi đến phòng cuối cùng.
Căn phòng được trang trí cổ kính, trên cửa treo một bảng gỗ nhỏ, trên đó viết “Cao Sơn Lưu Thủy.”
Trong phòng.
Một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi lăm hoặc bốn mươi sáu tuổi, hơi trọc đầu với hơi mập, đang ngồi uống trà.

Ông ta đang bực bội, cứ uống trà rồi lại rót trà, uống tiếp.
Lúc trước Ngô Thần cùng Lôi Thành cũng gặp mặt ở đây, Lôi Thành cũng rất mập, nhưng Lôi Thành chỉ mập thôi, còn người này thì nhìn cũng được đấy nhưng khí chất thì kém xa.
Kẽo kẹt.
Cửa được mở ra, Ngô Thần vào cửa rồi nói: “Chưa đi sao?” Nói rồi, anh cười.
Người đàn ông trung niên đột nhiên quay đầu nhìn ra cổng, thấy là một người trẻ tuổi khoảng hai mươi, ông ta sửng sốt một chút rồi hỏi: “Là cậu gọi điện…”
“Là tôi…” Ngô Thần đi vào: “Thế nào? Mấy năm nay ông sống thoải mái lắm sao? Bạch Khải Phong bảo tôi thay ông ta hỏi han ông.”
Người đàn ông trung niên lập tức đứng lên, ông ta không nổi giận mà là bước nhanh ra cổng.
Khi Ngô Thần ngồi đối diện vị trí của ông ta, ông ta đã đi đến cửa rồi đóng cửa phòng lại.
Ông ta đi đóng cửa, bởi vì ông ta sợ người khác nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ.
Ngô Thần mỉm cười, anh cầm lấy tách trà sạch sẽ, để ngay ngắn, rồi cầm ấm trà lên rót trà cho mình.
Người đàn ông trung niên trở về, đứng đối diện Ngô Thần, nhìn chằm chằm Ngô Thần.


Bởi vì Ngô Thần không nhìn ông ta, cho nên ánh mắt nhìn Ngô Thần của ông ta có sợ hãi, cũng có sát ý.
“Ngồi đi! Ông đứng đấy làm gì?” Ngô Thần cầm tách trà lên, ngẩng đầu mỉm cười nói.
“Cậu là ai?” Người đàn ông trung niên giận tái mặt, ông ta kéo ghế ngồi xuống, khí thế lập tức tăng lên.
“Ngô Thần, có lẽ ông chủ Diêu chưa từng nghe.” Ngô Thần mỉm cười nói.
Người đàn ông trung niên nhíu mày, dường như ông ta đã nghe tên Ngô Thần ở đâu rồi, nhưng mà bây giờ thì ông ta không nhớ ra.
“Bạch Khải Phong ở đâu? Ông ta cho cậu bao nhiêu tiền? Cậu muốn gì?” Người đàn ông trung niên hỏi gấp, bởi vì sự kiện kia làm ông ta mơ thấy ác mộng mấy năm nay, mà tính nghiêm trọng của chuyện đó có thể làm ông ta bị tử hình.
“Ông nôn nóng làm gì? Ông cũng đã chờ tôi lâu như vậy rồi, cứ ngồi thêm lát nữa đi.” Ngô Thần cười nhạt, anh cầm tách trà tỏ ý chào một cái, rồi lại cười: “Uống trà trước đã.”
Người đàn ông trung niên đen mặt, ông ta cảm thấy anh vừa xuất hiện thì đã bắt đầu bắt chẹt ông ta.
“Thằng nhãi, tôi cảnh cáo cậu!” Người đàn ông trung niên nói nhỏ, ánh mắt hung ác: “Đừng tưởng rằng cậu biết chút chuyện của tôi, thì có thể đe dọa tôi! Ông đây không phải quả hồng mềm! Tôi khuyện cậu nghĩ kỹ đi, đừng ép ông đây giết cậu.”
Có thể giữ bao nhiêu thì ông ta giữ bấy nhiêu, nhưng vừa nói xong, giọng điệu của ông ta lại thả lỏng một chút: “Nhưng mà… nếu cậu có thể nói cho tôi biết Bạch Khải Phong ở đâu, thì tôi sẽ cho cậu một số tiền mà cả đời cậu cũng không dùng hết được.”
Đe dọa và dụ dỗ.
Bình thường thôi.
Nụ cười trên mặt của Ngô Thần tắt ngấm, anh luồn tay vào túi lấy điện thoại đặt lên bàn, sau đó mỉm cười với người đàn ông trung niên: “Ông vừa nói gì? Có thể lặp lại lần nữa không?”
Thấy Ngô Thần lấy điện thoại ra, người đàn ông trung niên lập tức biến sắc.
Bởi vì, Ngô Thần đang gọi điện..

Bình Luận (0)
Comment