Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 142


Phản ứng của Lý Mậu Nhân và Lý Nhược Băng nằm trong dự tính của Ngô Thần.
“Đúng ạ, cháu hiểu súng.” Ngô Thần vẫn bình tĩnh mỉm cười như cũ: “Súng rất thú vị, con trai và con gái của bác trai song toàn, cho nên bác rất rõ con trai còn có hứng thú với súng hơn con gái, đúng không?”
Tất nhiên là Lý Mậu Nhân biết rõ, nhưng đây không phải trọng điểm!
“Cậu có thể tiếp xúc với súng?” Lý Mậu Nhân híp mắt hỏi.
“Internet phát triển như vậy, nếu cảm thấy hứng thú với súng ống thì chỉ cần nhìn mạng là đủ rồi.

Dù sao nguyên lý cơ bản của súng cũng không phức tạp, thậm chí, nếu như tìm trên mạng, có thể tìm thấy vài bản vẽ súng.” Ngô Thần cười nhạt nói, dường như anh đã lấp chỗ hở lại, điều này làm Lý Nhược Băng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Ngô Thần lại nói tiếp: “Nhưng mà đúng là cháu từng chạm vào súng, súng lục.

Lúc mười mấy tuổi cháu có làm súng, tất nhiên là không chính xác, chỉ có thể xem là mô hình, không làm từ kim loại, cò súng đều được làm từ gỗ, nhưng… có lẽ kết cấu linh kiện hoàn toàn đúng, cháu cảm thấy cháu rất hiểu súng…”
Lý Nhược Băng cảm thấy đoạn văn này của Ngô Thần rất quái lạ.
Giống như Ngô Thần nói sai, rồi dùng “nghiên cứu trên mạng” để cứu vãn tình hình, nhưng ngay sau đó lại nhấn mạnh rằng bản thân rất hiểu súng, thậm chí còn tự làm mô hình súng lục! Giống như anh đang tự rước lấy rắc rối cho bản thân vậy!
Kết hợp lại hoàn chỉnh, Ngô Thần nói mình yêu thích súng ống không phải là nói sai, mà là anh cố ý.

Nếu không thì sau khi cứu vãn thì anh cũng không nên nói tiếp.

Nhưng… vì sao chứ?
Lý Mậu Nhân vẫn híp mắt nhìn Ngô Thần.
Ông ta cũng cảm thấy không đúng, ông ta đang nhìn từ góc độ của bạn trai giả của con gái, muốn tìm ra sơ hở của Ngô Thần từ góc độ của Ngô Thần, đây là một góc độ ngờ vực!
‘Thông qua internet? Rất hiểu súng?’
Logic của Ngô Thần không có vấn đề gì, người hiểu súng thông qua cách này không ít, được gọi là “cuồng súng” trên mạng có nhiều lắm, diễn đàn cũng có một nắm, trên các diễn đàn quân sự cũng có.
Thậm chí có vài người cuồng súng thâm niên còn có thể thuộc lòng số liệu của tất cả khẩu súng phổ biến.
Nhưng Ngô Thần còn nói là anh từng làm mô hình súng, tuy chỉ là mô hình nhưng anh dám nói tất cả linh kiện đều không thua kém, mặc dù năm trong phạm vi chấp nhận được, dù sao đó cũng chỉ là mô hình, cũng không đề cập đến độ chính xác, nhưng anh lại mang cho người ta cảm giác “quá mức”.
Rất quái lạ.
Lý Mậu Nhân im lặng một chút, sau đó quay đầu hỏi con trai: “A Thái, con có mang súng không?” Lý Mậu Nhân không có thói quen mang theo súng, không phải ông ta không có, mà là không cần thiết.

Vệ sĩ đi theo ông ta có mang súng nhưng đều ở bên ngoài.
“Này… Bố…” Lý Nhược Thái biến sắc.
‘Đột nhiên bố cần súng để làm gì?’
Lý Nhược Băng cũng biến sắc, dường như cô lập tức nghĩ đến chuyện đáng sợ, nhưng cô lại cảm thấy không đúng, không có khả năng, bố của cô là người bình thường chứ không phải kẻ điên.
“Mang theo sao?” Lý Mậu Nhân lại hỏi.
“Mang thì có mang…” Lý Nhược Thái nói, rồi sờ vào eo lấy một cây súng lục ra.

Lý Mậu Nhân lại ra hiệu cho con trai một chút, sau đó quay đầu bảo con trai đưa súng cho Ngô Thần.
Lý Nhược Thái lập tức thả lỏng, cậu ta tiến lên trước mấy bước, sau đó đặt súng trên bàn trà rồi trượt đến chỗ Ngô Thần.
Ngô Thần khẽ vươn tay đè súng xuống.
“Tiểu Ngô biết cây súng này không? Nói một chút đi! Lý Mậu Nhân nhìn Ngô Thần, hỏi.
Ngô Thần biết ông ta sẽ làm như vậy.
Anh cố tình để lộ sơ hở cho Lý Mậu Nhân.

Sở dĩ anh chọn súng làm sơ hở của mình, là bởi vì anh biết Lý Mậu Nhân rất hiểu súng.

Trước kia Lý Mậu Nhân từng nhập ngũ, lúc đầu dựa theo kế hoạch của người nhà, ông ta phải đi theo con đường nhập ngũ thăng chức, nhưng năm đó có một số việc làm nhà của ông ta phải lập kế hoạch khác.
Thời đại khác biệt…
Vào đầu thế kỷ mới, ông ta lợi dụng quân hàm thiếu tá để chuyển nghề, đi đến xưởng quân sự thuộc thẩm quyền của doanh nghiệp nhà nước làm phó xưởng…
Mặc dù bây giờ Lý Mậu Nhân đã qua mấy lần thăng chức cùng chuyển công tác, rời khỏi cánh cửa công nghiệp quân sự, đi đến doanh nghiệp khác nhưng những kinh nghiệm trước kia khiến ông ta vẫn thích súng cho đến ngày nay.

Khoảng thời gian làm việc trong ngành công nghiệp quân sự, làm ông ta hiểu súng hơn cả người bình thường, thậm chí là quân nhân.
Có thể nói bây giờ súng là một trong những niềm đam mê của ông ta.

Chính vì ông ta hiểu súng, cho nên ông ta càng dễ dàng tìm ra sơ hở của Ngô Thần từ hướng này.
Ngô Thần cầm súng lục của Lý Nhược Thái, chỉ cầm trong tay rồi mỉm cười nhìn Lý Mậu Nhân: “Kiểu 92, vì thay thế cho kiểu 54 nên năm 1994, nó được phê duyệt nghiên cứu phát minh, được chia làm phiên bản cho cảnh sát và phiên bản cho quân đội.

Phiên bản của cảnh sát có đường kính chín milimet, bản thiết kế được hoàn thành năm 1998.

Của A Thái là phiên bản cho quân đội, đường kính năm phẩy tám mi-li-mét, bản thiết kế được hoàn thành năm 2000…”
Ngô Thần nói với giọng điệu tùy ý, anh lại nhìn khẩu súng trên tay một chút, giương mắt lên nói: “Trọng lượng hộp tiếp đạn lúc rỗng của hai phiên bản đều là bảy trăm sáu mươi gram, nhưng mà phiên bản cho quân đội nhỏ hơn một vòng, chiều dài chênh lệch hai mi-li-mét, độ cao chênh lệch bốn mili.

Phiên bản cho cảnh sát dùng kiểu nòng súng lệch để khóa cò súng, còn bản của A Thái thì dùng kiểu cò súng bán tự động lệch nòng, kiểu sau cùng có độ giật nhỏ hơn, độ chính xác cao hơn, nhưng kiểu trước có độ bám và dễ ngắm hơn…”
Ngô Thần nói chuyện tùy ý, giống một “tên cuồng súng lâu năm”.
Mà những số liệu hay thông tin này có đầy trên mạng chứ chẳng phải bí mật gì.
Lý Nhược Băng nghi ngờ.
‘Không lẽ Ngô Thần muốn dựng hình tượng của một gã cuồng súng lâu năm trước mặt bố mình?’
‘Vì sao?’
‘Là vì bố mình cũng thích súng, tìm sở thích chung để rút ngắn quan hệ?’
‘Không đúng! Đây không phải tính cách của Ngô Thần! Hơn nữa kiểu tạo quan hệ này vô dụng!’
‘Vậy rốt cuộc là vì sao?’
Lý Nhược Băng còn chưa kịp nghĩ rõ lý do, thì Ngô Thần lập tức làm một chuyện bác bỏ chút suy đoán của cô, thậm chí là chuyện này được xem là rất kinh khủng.

Ngô Thần lắc nhẹ khẩu súng, sau đó nhàn nhạt mỉm cười: “Dựa vào trọng lượng, nếu như cháu không đoán sai thì trong hộp tiếp đạn có sáu viên đạn.” Nói rồi, anh lấy hộp tiếp đạn ra khỏi súng, vuốt hộp tiếp đạn rồi đẩy ngón tay.
Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch!
Từng viên đạn bị Ngô Thần đẩy ra khỏi hộp tiếp đạn, tất cả đều rơi xuống bàn trà, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Vừa vặn sáu lần!
Sáu viên đạn rơi trên bàn trà.
Hộp tiếp đạn trống không.
Đúng là trong hộp tiếp đạn có sáu viên.
“Cháu đoán đúng rồi.” Ngô Thần vừa nói vừa mỉm cười.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Lý Nhược Băng cùng Lý Nhược Thái nhìn Ngô Thần bằng vẻ mặt hoang mang lẫn sợ hãi.
Chỉ cần ước lượng trọng lượng mà đã có thể đoán chính xác bên trong có mấy viên đạn, ngoài trừ phải biết số liệu của súng thì phải có cảm giác kinh người, phải đoán chính xác trọng lượng của vật trên tay, đồng thời phải tiếp xúc với súng thường xuyên, tiếp xúc lâu dài và cùng một loại súng thì mới đoán được như vậy!
Đến cả quân nhân mười năm cũng rất khó đoán trọng lượng thông qua lắc súng, huống chi là biết số lượng đạn bên trong.

Cái này không chỉ dựa vào hiểu rõ mà còn phải có thiên phú!
Động tác gỡ đạn của Ngô Thần lại chuẩn sách giáo khoa như vậy, điều này chứng minh rằng Ngô Thần không chỉ tiếp xúc với súng, mà còn tiếp xúc trong thời gian rất dài!
Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?
Tự hủy sao?.

Bình Luận (0)
Comment