Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 145


Lý Mậu Nhân bất ngờ rút súng ra uy hiếp, ấy thế mà Ngô Thần không những không đổi sắc mặt mà còn tỏ ra có chút hứng thú, anh bước lên phía trước một bước, này đúng như những gì Ngô Thần mong đợi, hoặc có thể nói là do anh gây ra, thanh kiếm xuất hiện ở giữa bàn trà nhỏ chứ không đặt cạnh người anh nữa...!là do anh chủ động đặt xuống."
Nếu lúc này khẩu súng đã ở chỗ Ngô Thần rồi thì Lý Mậu Nhân cũng không còn cách nào lấy lại được, chắc chắn ông ta phải đổi sang chiến thuật khác.
Ngàn năm luân hồi, mặc dù không phải cùng ngày luân hồi nhưng trí nhớ, kiến thức không hề bị mai một.

Ngô Thần chính là một người từng trải qua ngàn năm lịch sử, nên cho dù Lý Mậu Nhân có là nhân vật tầm cỡ đi nữa thì một khi ông ta nói chuyện với anh cũng khó tránh khỏi bị cuốn theo tiết tấu của anh.
Lý Mậu Nhân cầm khẩu súng, khí thế bức người, nét mặt hung dữ.
Ngô Thần mỉm cười.
"Các người quả thật là người cùng một nhà." Ngô Thần vừa cười vừa thản nhiên nói: "Hồi đầu Nhược Băng và Thái cũng từng làm như vậy, Nhược Băng từng không tin tưởng cháu, còn Thái thì đến tận bây giờ cũng chỉ có chín mươi phần trăm, trong lòng luôn nghi ngờ cháu, bác cần gì phải thế? Rõ ràng bác cũng biết cháu bỏ súng xuống, không hề lên đạn!"
Ngô Thần rất rõ ràng, Lý Mậu Nhân không hoàn toàn giống Lý Nhược Băng và Lý Nhược Thái trong quá khứ.
Lúc đó Lý Nhược Băng cầm súng hướng về phía Ngô Thần, giống như cô sẽ thật sự bắn chết anh vậy.
Lý Nhược Thái còn hơn thế, nếu như không phải Lý Nhược Băng ngăn cậu ta lại thì...

Nhưng Lý Mậu Nhân lại không như thế.
Anh chỉ đơn thuần muốn hù dọa một chút nên mới giả vờ lên nòng súng, nhưng tuyệt đối anh sẽ không bắn!
Người xưa có câu "Người càng có cơ hội sống sót thì lá gan càng nhỏ", thực lòng mà nói câu này không hoàn toàn đúng, nhưng cũng có lý!
Giống như mấy thằng côn đồ mười sáu mười bảy tuổi đầu, đáng hận nhất chính là lũ này, bởi vì tuổi còn nhỏ, nông nổi, bồng bột, hiếu thắng, không chịu nghĩ tới hậu quả, rất phiền phức, bọn này không thèm quan tâm đối phương là ai, có thể thẳng tay chém giết chỉ vì một cái gọi là tình nghĩa anh em, thậm chí bọn này còn dám lấy mạng đổi mạng!
Cho đến khi những tên côn đồ đó hơn ba mươi tuổi, bọn chúng sẽ nhớ lại những chuyện mình làm hồi mười sáu, mười bảy, rồi sẽ cảm thấy tại sao lúc đó mình lại đàn độn, ngu ngốc như vậy!
Có những chuyện, rõ ràng có thể giải quyết bằng cách tốt đẹp hơn nhưng năm đó lại lựa chọn cách ngu ngốc nhất, suýt chút nữa đến mạng sống cũng chẳng còn.
Lý Mậu Nhân không phải người nhát chết, nếu thực sự ông ta muốn giết chết Ngô Thần thì ắt sẽ có cách không cần ông ta phải trực tiếp động tay đến, huống hồ ông ta còn chưa biết rốt cuộc lai lịch trước đây của Ngô Thần, với bản chất là một con người suy nghĩ kỹ lưỡng đến ngọn nguồn sự việc như Lý Mậu Nhân, ông ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay! Nếu Ngô Thần cũng thuộc dạng nhất thời bồng bột như con trai Lý Nhược Thái của ông ta thì mấy năm đó chẳng khác nào anh sống kiếp chó má!
Nghe Ngô Thần nói anh chưa lên nòng, Lý Mậu Nhân lập tức xoay tay, tay phải cầm súng, tay trái lên nòng, động tác của ông ta nhanh như cắt.
Nhưng ngay sau khi lên đạn, sắc mặt ông ta lại trở nên kỳ lạ.
Tiếng lên nòng có gì đó lạ lạ!
Ống đồng không giật lại!

Bởi vì trong băng đạn không hề có đạn.
Nhưng Lý Mậu Nhân rõ ràng nhớ là lúc Ngô Thần cầm khẩu súng, trước lúc giả vờ lên nòng đã nhét vào băng đạn một viên đạn, hơn nữa còn một tay làm động tác đó.
Ngô Thần thấy sắc mặt Lý Mậu Nhân không được đúng lắm bèn giơ tay lên.
Viên đạn đáng ra phải nằm trong băng đạn của khẩu súng kia lại bị Ngô Thần vứt xuống mặt bàn trà nhỏ, trên bàn trà có năm viên đạn, thêm viên này nữa là sáu.
Đương nhiên đó không phải là ma thuật, chỉ là trước lúc nhét đạn vào súng, Ngô Thần đã nhanh tay lấy đạn ra khỏi băng đạn, đặt vào lòng bàn tay, nhưng tốc độ tay anh quá nhanh, cho dù Lý Mậu Nhân cẩn thận quan sát toàn bộ quá trình cũng không thể nhìn ra.
"Bác trai, bác thật là không có chút thú vị nào, loại chuyện hù dọa người này, ngay từ lần đầu đã chẳng có tác dụng, bác nghĩ lần thứ hai nó còn có tác dụng gì sao?" Sau khi ném viên đạn lên bàn trà, Ngô Thần mỉm cười, nói.
Sắc mặt Lý Mậu Nhân khẽ đổi.
Ông ta phần nào đoán ra được lúc Ngô Thần lấy viên đạn ra, nhưng còn cách thức của anh như thế nào thì ngay cả lúc ông ta đi lính, trong quân doanh cũng không có mấy người làm được thủ thuật này.
Cũng không phải nói chỉ có vài người luyện được chiêu này, mà ý là làm gì có ai luyện đến thủ thuật mang tính đẳng cấp vượt trội thế này khi dùng súng cơ chứ? Người của Quốc An không cần nữa ư? Có lẽ là bởi vì nói quá không có tính thực chiến.

Đương nhiên Lý Mậu Nhân không đoán được Ngô Thần là người của Quốc An, quá khứ của anh không nhập ngũ, tuổi tác cũng không đúng, quá trẻ!

Nhưng ông ta lại đoán được rất nhiều điều về thân phận thật sự của Ngô Thần!
Lý Mậu Nhân đặt khẩu súng xuống bàn trà rồi ngồi xuống, dựa về đằng sau một chút, ông ta híp mắt nhìn Ngô Thần với vẻ mặt lạnh tanh: "Cậu thanh niên, tôi không thích vòng vo, nếu đã là nói chuyện đơn thuần thì chi bằng hai ta cứ việc mở cửa sổ ra mà nói, cậu và con gái tôi đang yêu nhau, mục đích của cậu là gì?"
"Còn có thể là gì nữa?" Ngô Thần thấy buồn cười thay cho bộ dạng biết tỏng còn hỏi của Lý Mậu Nhân: "Cháu thích con gái bác, muốn ngủ với cô ấy, còn muốn cô ấy sinh...!Bác trai, bác cảm thấy như thế có vấn đề gì à?"
Lời này của Ngô Thần có thể nói là vô cùng xúc phạm tới người mà anh vẫn luôn gọi bằng hai chữ "bác trai" nãy giờ, khiến ông ta càng thêm khó chịu.
Giống như anh đang cố tình chọc tức người khác.
Lý Mậu Nhân giờ đã hiểu, Ngô Thần không hề sợ ông ta, anh vốn dĩ không có chút tôn trọng nào với vai trên, anh luôn gọi ông ta là "bác trai", e là cũng chỉ vì nể mặt con gái Lý Nhược Băng của ông ta mà thôi.
Thậm chí Lý Mậu Nhân còn có cảm giác mình phải dựa vào Lý Nhược Băng mới có được sự tôn trọng của Ngô Thần!
"Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?" Lý Mậu Nhân gằn giọng, ông ta không thèm để ý tới lời xúc phạm của Ngô Thần, bởi vì đó không phải trọng điểm! Anh chỉ đang mượn cớ làm tâm trạng ông ta không vui mà thôi!
"Bác tin cũng được, không cũng được." Ngô Thần lại cười, sau đó lắc đầu nói: "Đều không quan trọng!"
"Cậu và con gái tôi yêu nhau, vậy mà cậu lại nói thái độ của tôi không quan trọng sao?" Lời nói của Lý Mậu Nhân xen lẫn tức giận.
"Bác thật sự quan tâm đến con gái mình à?" Ngô Thần hỏi Lý Mậu Nhân, rồi nói tiếp: "Bác chỉ quan tâm tới lợi ích gia tộc, rõ ràng bác biết thừa con người Thụy Long còn cố ý ép buộc Nhược Băng lấy anh ta, làm thông gia với bọn họ, bác cũng không sợ một ngày nào đó Nhược Băng bị dồn tới đường cùng trực tiếp cầm súng bắn chết Đinh Thụy Long sao?"
"Cậu thanh niên này!" Lý Mậu Nhân đang ngồi trên ghế sô pha lập tức ngồi thẳng người dậy, hơi nghiêng người về đằng trước, ông ta nhìn chằm chằm vào Ngô Thần, gằn giọng: "Giờ cậu đang giáo huấn tôi đấy à?"
"Bác trai ở đằng trên chứ!" Ngô Thần cũng nghiêng người về đằng trước một chút, đối diện với ánh nhìn của Lý Mậu Nhân, mặc dù anh mỉm cười nhưng lại toát ra vẻ vô cùng bức người: "Đây không phải giáo huấn! Trước giờ cháu là người thích nói đạo lý, bác trai, bác có thể không nói đạo lý, nhưng bác luôn nói về lợi ích đúng chứ?"

Ngô Thần này là đang chửi người khác phải không?
Sắc mặt Lý Mậu Nhân lập tức tối sầm lại, ngoại trừ con gái mình thì rất lâu rồi không có ai dám nói năng như thế với ông ta cả!
"Bác trai, bác thấy đấy...!loại người cố chấp như Đinh Thụy Long, cho dù anh ta có năng lực nhưng lại không khống chế được cảm xúc của bản thân, vậy anh ta có sống được lâu không?" Ngô Thần lại mở miệng nói, chưa để Lý Mậu Nhân kịp đáp anh đã cười nói tiếp: "Theo cháu thấy thì chắc anh ta không sống được lâu đâu! Không chỉ có anh ta, cụ Đinh càng cưng chiều anh ta thì anh ta càng chết sớm thôi! Không chỉ riêng anh ta mà đám cháu trai nhà họ Đinh sẽ đều chết sớm!"
Đương nhiên Lý Mậu Nhân không tin mấy lời Ngô Thần nói lúc này, ông ta nghe không lọt tai, sắc mặt lại sầm xuống nhìn Ngô Thần, vừa muốn mở miệng nói thì Ngô Thần lại ngồi thẳng dậy, dựa vào sau rồi nói tiếp: "Bác trai còn nhớ Đổng Nguyên Đào không?"
Lý Mậu Nhân sững người ra.
Bởi vì người mà Ngô Thần nhắc đến này vốn dĩ không phải người có tiếng tăm gì, đối với Lý Mậu Nhân mà nói anh ta chỉ là một người vai dưới thuộc gia đình mà thôi, bản thân anh ta còn chưa làm được gì cho đời đã chết rồi, nghe nói là đi du lịch không may chết chìm.
Vậy mà Ngô Thần lại biết người này, quả thực Lý Mậu Nhân không ngờ tới.
Đồng Nguyên Đào chết cũng được hơn mười năm rồi, ngay cả Lý Nhược Băng và Lý Nhược Thái cũng không còn nhớ được chuyện hai chị em cô hồi còn nhỏ đi học tiểu học nữa, hơn nữa mười năm trước nhà họ Đồng chưa lớn mạnh giàu có như hiện giờ, nhà học vài năm gần đây mới phất lên, bởi vì trong nhà có người làm chức to nên cả họ được nhờ.
"Cậu thật sự biết nhiều chuyện đấy, đột nhiên nhắc đến người này là có ý gì?" Lý Mậu Nhân sầm mặt hỏi, giọng điệu rất dữ, có vẻ trong lòng đang vô cùng tức giận.
"Anh ta chết rồi, lúc học lớp mười hai thì chết." Ngô Thần nói.
"Đương nhiên tôi biết cậu ta chết rồi, là bị ngạt nước mà chết." Giọng điệu Lý Mậu Nhân vẫn rất hung dữ.
"Không phải chết vì ngạt nước!" Ngô Thần lại nói, anh nhìn Lý Mậu Nhân bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Là do Đinh Thụy Long giết chết anh ta!".

Bình Luận (0)
Comment