Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 6


Hệ thống đến nào!
Ngô Thần có một bí mật lớn mà anh chưa từng nói với ai, dù là trong sự luân hồi ngàn năm, anh cũng chưa từng nhắc qua với bất kỳ người nào, đó là anh là một người xuyên không.
Nơi này là trái đất, thế giới ban đầu của Ngô Thần cũng là trái đất.
Ngô Thần biết rằng mình đã xuyên không đến một vũ trụ song song, hơn nữa khi có được ngón tay vàng thì sẽ không ngừng thiết lập lại trong cùng một ngày.
Ngày anh xuyên không đến đây là ngày bảy tháng bảy, và sau đó vẫn luôn như vậy.
Lúc mới đầu, Ngô Thần đúng là xem thời gian thiết lập lại thành ngón tay vàng, nhưng sau đó… anh lại coi đó thành một cách thức trừng phạt.
Bây giờ xem ra, vẫn là do anh hiểu lầm rồi.
Mãi cho đến khi anh đã xuyên không ngàn năm, ngón tay vàng mới chính thức khởi động!
“Khảo nghiệm! Hệ thống có phải do mày làm không? Mày nhốt tao một ngàn năm trong một ngày, đây là khảo nghiệm sao?”
“Đinh! Kí chủ là người mà Thần Thời Không lựa chọn, nhất định phải thông qua khảo nghiệm mới có thể có được hệ thống.”
“Mày mẹ nó…” Ngô Thần nói một tràng lời thô tục, hệ thống tỏ vẻ im lặng với việc này.
“Được rồi!” Ngô Thần thở dài một hơi, rồi lại nở nụ cười, người phải nhìn về phía trước, nhìn về tương lai.
Vốn dĩ Ngô Thần là một người không có tương lai, nhưng bây giờ anh đã có rồi, anh đã chịu đựng qua được thời gian này, nên thay vì oán hận, không bằng sử dụng hệ thống này cho thật tốt.
Anh nghiêm túc nhìn thông tin dữ liệu một lần.
Về thuộc tính thì rất bình thường, chỉ có sự bùng nổ tinh thần là cao.
Bởi vì thời gian thiết lập lại, cơ thể của anh không thể nào tăng trưởng được, chỉ có ký ức là có thể, linh hồn cũng có thể! Không nói những thứ khác, trí nhớ của Ngô Thần thật sự rất tốt.
Anh nhớ được tất cả mọi việc của mỗi một ngày trong một ngàn năm nay.
“Bây giờ mình có thể tùy ý thiết lập thời gian sao?” Trong lòng Ngô Thần hỏi.


Mặc dù anh đã trải qua ba trăm sáu mươi lăm ngàn lần thiết lập thời gian, còn vì vậy mà vô cùng đau đớn, nhưng bây giờ anh lại vô cùng kích động.
Chủ động thiết lập và bị động thiết lập là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, là sự khác nhau một trời một vực đấy!
Bị động là sẽ bị nhốt trong một ngày.
Còn chủ động thì nếu không vừa ý ngày nào thì thiết lập ngày đó, vừa ý thì có thể để thời gian trôi qua một cách tự nhiên.
“Đinh! Xin nhắc nhở kí chủ, không phải tuỳ ý thiết lập, kí chủ cần phải tiêu phí hạn ngạch thời không mới có thể thiết lập thời gian, thời gian thanh toán vào đúng bảy giờ sáng.”
Ừm…
Một lần tiêu hao một điểm!
Bây giờ Ngô Thần có 365000 điểm!
Vậy thì có khác gì tuỳ ý dùng chứ? Ngô Thần sẽ không vô duyên vô cớ mà thiết lập thời gian, anh thấy có nhiều hạn ngạch thời không như vậy, có lẽ đến khi chết anh cũng dùng không hết.
“Đinh! Nhắc nhở kí chủ lần nữa, kí chủ muốn lặp lại thiết lập thời gian trong cùng một ngày, hạn ngạch tiêu hao thời không cho mỗi lần sẽ tăng theo cấp số nhân.” Giọng nói như có như không nhắc nhở trong đầu Ngô Thần.
“Tôi hiểu rồi.” Trong lòng Ngô Thần nói.
Thực ra… tăng theo cấp số nhân rất khủng khiếp đó! Vô cùng khủng khiếp!
1, 2, 4, 8, 16… Mấy lần tăng đầu thì cũng không nhiều lắm, nhưng càng về sau… trong một ngày mà thiết lập mười sáu lần, tức là tăng mười lăm lần, tiêu hao 32768 điểm, sau đó là 65536 điểm, 131073 điểm, 262144 điểm, 524288 điểm…
Vì vậy, nếu thiết lập quá nhiều lần trong ngày, hạn ngạch thời không sẽ tiêu phí hết.
Nhưng chỉ cần anh không thiết lập quá nhiều lần trong một ngày thì sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa Ngô Thần thật sự nghĩ không ra lý do gì anh lại thiết lập nhiều lần trong một ngày như vậy, cho dù vì để giải quyết phiền phức nào đó thì cũng chỉ cần thiết lập lại một lần là được, dù sao cũng không cần lặp lại mười mấy lần.
Ngô Thần lại nhìn “năng lực kí chủ” của mình.
“Làm sao để mở ra?”
“Tập trung ánh nhìn, rồi chớp mắt.”

Ngô Thần làm theo, giao diện dữ liệu lập tức “mở ra”, biến thành một danh sách cực to.
Tổng cộng có một ngàn ba trăm năm mươi bốn khả năng, có lẽ cả đời người bình thường cũng chỉ có mười mấy khả năng, ví dụ như biết lái xe, ăn cơm các thứ, và còn có khả năng học tri thức khi đi học, hơn nữa cấp bậc cũng sẽ không cao lắm.
Cho dù là một người xuất sắc, có thể có được mấy chục khả năng thì đã không tệ rồi.
Ngô Thần lại có đến hơn một ngàn khả năng, hơn nữa cấp bậc đều vô cùng cao, trong đó khả năng ngôn ngữ gồm 103 loại, cũng có nghĩa là biết 103 thứ tiếng, mà toàn bộ đều là LV9!
Bởi vì ngôn ngữ rất khó học, cần kiên trì ngày này qua năm khác, mà Ngô Thần lại cần tiêu hao thời gian, nên anh thích học ngôn ngữ.
Nhưng khi học nhiều ngôn ngữ rồi, Ngô Thần phát hiện ra, sau khi anh đã nắm chắc mười mấy loại ngôn ngữ, khi học thêm ngôn ngữ mới sẽ cảm thấy vô cùng đơn giản, học càng nhiều thì ngôn ngữ sau đó sẽ càng thấy dễ dàng.
Mười ngàn năm, 365000 ngày đêm.
Ngô Thần nhìn danh sách dữ liệu, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác thành tựu vô cùng lớn.
Anh đã không phụ lòng 365000 ngày không ngừng luân hồi, 1354 loại khả năng này chính là bằng chứng tốt nhất.
Thực ra nếu là trước kia, Ngô Thần sẽ không cảm thấy tự hào khi có nhiều khả năng như vậy, cũng sẽ không có thành tựu, quả thật chẳng có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ không giống nữa, thời gian bắt đầu trôi đi, bắt đầu đi về trước.

Bản lĩnh trong người anh sẽ có chỗ để dùng!
Con người sống phải có mục tiêu.
Mà mục tiêu này là gì? Cũng chỉ là công danh lợi lộc! Muốn có được căn nhà to hơn, nhiều tiền hơn, địa vị xã hội cao hơn, đây là thứ mà tất cả mọi người đều chạy theo trong suốt cuộc đời của mình.
Có người nói bình thường là thật, bình thường là phúc, Ngô Thần tự nhận mình là một dân thường, anh không đồng ý với câu nói này, nếu như thật có khả năng để tiếp tục bước lên cao, ai lại bằng lòng làm người bình thường chứ?
Đây chỉ là lời nói của người không có năng lực che giấu sự bất lực của mình mà thôi.
Đương nhiên, nếu câu nói này được nói ra từ miệng của một người đặc biệt cũng không sai, những người đó không phải là không có năng lực, mà là họ đã trải qua sóng to gió lớn, không phải bất lực, mà là nghĩ thông suốt rồi.
“À, tao đột nhiên nghĩ ra một vấn đề…” Đột nhiên trong lòng Ngô Thần nói: “Mày nói luân hồi ngàn năm là khảo nghiệm, vậy làm sao mới có thể thông qua khảo nghiệm này? Tao lại không chết được, tự sát thì cũng sẽ thiết lập lại, là người thì đều có thể thông qua sao?”

“Đinh! Nhắc nhở kí chủ, thứ được thiết lập lại là thời gian vũ trụ và tình trạng cơ thể của kí chủ, không bao gồm linh hồn của kí chủ.

Nếu trong quá trình khảo nghiệm, kí chủ rơi vào tình trạng điên cuồng, linh hồn sẽ bắt đầu suy yếu, cho đến khi linh hồn không còn nữa!”
“Hiểu rồi.” Ngô Thần nâng mày lên, nhếch môi cười.
Anh cảm thấy hơi may mắn, may mắn vì mình đủ kiên cường.

Đúng là trong thời gian này suýt nữa anh đã hoàn toàn trở nên điên cuồng rồi, nhưng anh đã chịu đựng được, nghĩ thông rồi, bắt đầu chủ động học tập, thay đổi bản thân.
“Anh… anh sao vậy?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói dè dặt.
Ngô Thần quay đầu nhìn, là Mục Thiên Thiên đang khoác chăn lên người.
Cô vẫn ôm cây gậy bóng chày, nhưng không còn dáng vẻ hung dữ như trước nữa, mà ngược lại tỏ vẻ hơi lo lắng.
Mục Thiên Thiên đúng là đang lo lắng cho… trạng thái tinh thần của Ngô Thần!
Ngày hôm qua ở quán bar, cô vốn còn cho rằng Ngô Thần bị bệnh tâm thần, sau đó lại cảm thấy anh là một tên lừa đảo, một tên lừa đảo rất thú vị.
Sáng hôm nay sau khi cô tỉnh dậy, thực ra là cô giả vờ tức giận, cô chưa từng tin việc thiết lập lại thời gian mà Ngô Thần nói đến, nên đương nhiên sẽ không cảm thấy tức giận vì bị lừa gạt.
Nhưng sau khi Ngô Thần tỉnh dậy thì điên cuồng chạy vào nhà vệ sinh, bắt đầu cười to một cách điên khùng, hét lên những từ ngữ mà cô không hiểu được, còn có tiếng đập vào tường, cả người đều như phát điên vậy.
Thực ra Mục Thiên Thiên đã đứng bên ngoài nhà vệ sinh một lúc, vẫn luôn nhìn Ngô Thần.
Cô nhìn thấy hai tay anh toàn là máu.
Cô cũng nhìn thấy sau khi anh phát điên thì đứng đó ngẩn người, vẻ mặt lúc thì phẫn nộ, lúc thì kích động, lúc lại vui mừng.
Mục Thiên Thiên cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì cô cảm thấy Ngô Thần thật sự có thể là một bệnh nhân tâm thần, hơn nữa bệnh tình còn rất nghiêm trọng, không chỉ mắc chứng hoang tưởng, mà còn có khuynh hướng bạo lực, dù sao tay anh đã đập lên tường đến vỡ nát rồi, thế mà anh vẫn không biết gì cả.
“À… Tôi không sao, tôi rất ổn.” Ngô Thần mỉm cười với Mục Thiên Thiên đang đứng ở bên ngoài nhà vệ sinh.
“Tay của anh…” Mục Thiên Thiên chỉ chỉ, càng lo lắng hơn.
Ngô Thần đưa tay lên nhìn, lúc này mới phát hiện trên hai nắm đấm tay của mình toàn là máu, da thịt đều bị rách hết.

Rất đau, nhưng lại không đau như vậy, Ngô Thần là người đàn ông đã từng tự sát vô số lần, thậm chí từng nhảy vào chảo dầu, anh đã từng chịu qua nỗi đau đớn còn hơn thế này, khả năng chịu đựng đau đớn của anh có lẽ là đứng đầu thế giới.
“Ừm…” Ngô Thần nhìn hai của mình, hơi nhíu mày.
Có lẽ vết thương thế này phải mất mười ngày hoặc nửa tháng mới có thể lành, hơn nữa trên này sẽ để lại sẹo!
Cốc cốc cốc!
Bên ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dữ dội.
“Hửm?” Ngô Thần đi ra khỏi nhà vệ sinh nhìn, hỏi một tiếng: “Ai đấy?”
“Chúng tôi muốn hỏi các người có nhìn thấy người lái siêu xe hôm qua đến chỗ này không? Chúng tôi đang tìm hai người, một nam một nữ, lái chiếc Lamborghini trắng, chắc là bọn họ ở gần đây…” Người đứng bên ngoài nói một cách thô lỗ.
Mẹ nó!
Tìm đến rồi à!
Sắc mặt của Mục Thiên Thiên thay đổi, hơi sợ hãi.
Ngô Thần tỏ ý bảo Mục Thiên Thiên đừng lên tiếng, nói với bên ngoài: “Không có, chưa từng thấy.”
“Mở cửa, chúng tôi muốn nhìn một cái.” Người bên ngoài đáp.
Ngô Thần không mở cửa, mà nhanh chân đi đến cửa sổ, nhìn con hẻm bên ngoài cửa sổ.
Anh nhìn thấy có rất nhiều người trẻ tuổi lạ mặt đang nhìn khắp bốn phía, ra vào những ngôi nhà khác nhau.

Anh ở tầng năm, có thể nhìn thấy ở ngay đầu hẻm có đậu một chiếc Lamborghini màu trắng.
Lúc này, có mười mấy người tụ tập bên cạnh chiếc Lamborghini, còn có hai người đang ngồi xổm kiểm tra xem xe có bị hư hại gì không.
Là người của Vương Trạng Nguyên!
“Mở cửa! Sao không nói gì! Có phải người đó là anh không! Mở cửa!” Người bên ngoài đột nhiên hét lên.
Thình! Thình! Thình!
Bọn họ bắt đầu đập cửa..

Bình Luận (0)
Comment