Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 105

Edit by: KlaraHa1314


~~~~~~~~~~~~~~~




Mắt mèo đen láy của Diệp Tang phiếm hơi nước, khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia ngẩng lên, tiểu gia hỏa gằn từng chữ một cố chấp: "Tang Tang không có."


Diệp Tang vươn tay muốn ôm lấy ba ba nhà mình, nhưng chạm vào khuôn mặt vô cảm của anh, lại rụt tay về, ủy khuất thanh minh: "Con không phải trẻ hư......"


Bé từ nhỏ đã hiểu rõ thiện ác, cũng minh bạch tư duy của người lớn so với trong tưởng tượng càng phức tạp hơn.


Diệp Tang không muốn bị người khác ghét.


...... Càng không muốn bị ba ba ghét.


Thẩm Sơ Trần ở bên cạnh khinh bỉ buông ra tiểu mập mạp kia, thấy Hoắc Nghiêu dùng ngữ khí lạnh như băng nói chuyện với Diệp Tang nên cũng có chút khó chịu.


"Này, họ Hoắc."


"Phiền anh thu lại cái vẻ mặt ngày thường đối đãi với thuộc hạ kia đi. Nhóc con này mới có năm tuổi đúng không? Tôi vẫn hoài nghi anh làm cha sao có thể như thế này?"


Thẩm Sơ Trần là người phóng đãng, không thích kiềm chế, yêu tự do, anh che chở một người căn bản không cần lý do. Trời sinh tính tình hỉ nộ vô thường.


Hoắc Nghiêu không khỏi nhìn Diệp Tang. Nhãi ranh này chỉ ngây người một đêm là có thể công hãm được Thẩm Sơ Trần.


Con nhóc này cũng thông minh thật.


Thẩm Sơ Trần ngồi xổm xuống vẫy tay với Diệp Tang, cười như không cười nói: "Tới đây, bảo bối đến chỗ ba ba này."


Mắt mèo của tiểu gia hỏa phiếm nước mắt, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Hoắc Nghiêu, ủy khuất ô oa một tiếng, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực của Thẩm Sơ Trần, bé đứt quãng giải thích: "Tang, Tang Tang không phải là trẻ hư."


Anh thấp giọng đáp lời, "Ba biết."


Không ai so với anh càng rõ cô nhóc này có bao nhiêu sạch sẽ ngoan ngoãn.


"Ô......"


Diệp Tang cọ cọ anh, giống như chó con khóc thở hổn hển nhìn cực kỳ ủy khuất.


Thẩm Sơ Trần rũ mắt trầm mặc xoa đầu nhỏ của Diệp Tang. Nhóc con này lần đầu tiên bị người thân oan uổng như này, khóc thành như vậy cũng không khó tránh khỏi.


Cô nhóc đại khái không hiểu rõ, Hoắc Nghiêu người này, tính tình đa nghi, tính cách khó có thể tiếp cận.


Sẽ hoài nghi cũng là khó tránh khỏi, chỉ tiếc...... Sợ là đã quên.


Con nít khó nhất tiếp thu nhất chính là bị oan uổng với bị nghi ngờ.


......


Hoắc Nghiêu lạnh lùng đứng ở bên cạnh chỉ cảm thấy một màn này chói mắt cực kỳ.


Trợ lý Triệu theo ở phía sau a một tiếng.


Cuối cùng cậu cũng hiểu. Boss nhà bọn họ căn bản sẽ không làm cha, càng không biết làm một người cha tốt là như thế nào.


Mà Thẩm Sơ Trần không giống như vậy.


Đối phương từ nhỏ ở tầng dưới chót lăn lê bò lết đến bây giờ, mặc kệ là tính kế người ta, hay là đối nhân xử thế, không ai có cặp mắt xem người rõ hơn anh.


Thẩm gia chủ tựa hồ...... Cũng thật sự yêu thương tiểu tiểu thư.


Tiểu tỷ tỷ nếu là con gái của anh ấy, boss nhà bọn họ hoàn toàn không có phần thắng.


Trợ lý Triệu sầu thúi ruột. Đáng tiếc boss nhà mình chính là không hiểu được.


"Nhãi ranh."


Anh vẫy tay với Diệp Tang, lạnh mặt, lạnh băng phun ra hai chữ: "Lại đây."


Giọng điệu cứng rắn, nghe liền biết không có ý tốt gì.


Tiểu gia hỏa lắc đầu, mắt mèo trong suốt nhìn về phía anh, ánh mắt tuy mang theo nét ôn nhu, lại có vài phần ủy khuất.


Mặc dù là Hoắc Nghiêu tâm địa cứng rắn như thế nào thì lúc này cũng trở nên mềm nhũn.


Thẩm Sơ Trần cười như không cười nhìn qua, "Qua đó làm gì? Qua đó để bị anh đánh à?"


Anh cười lạnh một tiếng, nhéo khuôn mặt tròn của tiểu gia hỏa, nói: "Anh không hiếm lạ nhóc con này, nhưng tôi hiếm lạ, nếu không muốn, ném trong nhà tôi nuôi mấy ngày cũng được."


Anh cũng không chê buồn nôn, ôm tiểu gia hỏa này cứ kêu một ngụm bảo bối, mắt đào hoa nhiễm vài phần ý cười, so với Hoắc Nghiêu, bọn họ nhìn càng giống như là cha con.


Sắc mặt của Hoắc Nghiêu âm trầm, nhìn khuê nữ nhà mình ghé vào trong lòng ngực của Thẩm Sơ Trần khóc cực kỳ ủy khuất, một màn này dừng ở trong mắt anh nhìn phá lệ chói mắt.


Đáy lòng của anh nổi lên sự phiền muộn cùng tức giận.


Hoắc Nghiêu áp xuống tia buồn bực đó, thấp giọng mở miệng nói với cô bé: "Lại đây. Lần này ba sẽ không đánh con."


"Nói cho ba biết tại sao lại đánh nhau với bọn họ?"


Diệp Tang hít hít cái mũi, trốn ở sau lưng Thẩm Sơ Trần, như thế nào cũng không chịu đi qua.


Cô giáo Hứa thấy thế cũng thực xấu hổ.


"Bọn nhỏ đánh nhau......"


"Ngài cũng không cần dùng loại ngữ khí hưng sư vấn tội này để nói chuyện với bọn trẻ chứ?"


Cô âm thầm nói thầm, người này có thể làm cha được cũng hay?


Không thấy được cha mẹ của Tô Thụy Thụy cùng Diệp Niên Niên khi gặp mặt cũng không có chất vấn con mình trước, mà chỉ mở miệng giữ gìn hay sao?


Cha Triệu cùng mẹ Triệu khi nhìn thấy Hoắc Nghiêu đến đã sợ tới mức nói không ra lời.


Người đàn ông này...... Khi nào có con gái? Không phải nói bên người của Hoắc Nghiêu ngay cả ruồi bọ đều không có sao? Rốt cuộc con gái là từ đâu ra?


Thân thể của cha Triệu run rẩy, nhớ tới trước đó không lâu người này còn âm trắc trắc uy hiếp, lúc này chỉ cảm thấy lòng bàn chân ứa ra khí lạnh.


Cô giáo Hứa thở dài, nói: "Bọn nhỏ này đánh nhau nói cũng nói không rõ, không bằng để tôi đi lấy camera theo dõi?"


Nhà trẻ đều có trang bị camera theo dõi, đặc biệt là trường học quý tộc như vậy.


Con nít bị va chạm cũng là khó tránh khỏi, vì tránh cho việc mở miệng nói ra nghe không rõ lời nên camera là loại có thu tiếng. Hình ảnh rõ ràng tự nhiên không cần phải nói.


Triệu Viên sắc mặt thay đổi.


Ai gây sự trước?


Đương nhiên là cậu.


Nhưng...... Tiểu mập mạp nghĩ đi nghĩ lại, dù sao người động thủ trước lại là Diệp Tang, cũng không có liên quan đến cậu ta.


Hơn nữa cô giáo lại không có khả năng sẽ phạt cậu.


Nghĩ như vậy, Triệu Viên dần dần bình tĩnh xuống.


Người ở đây cũng chưa ai dị nghị gì cả, chỉ có Hoắc Nghiêu là trầm mặc trong chốc lát, nhìn về phía tiểu gia hỏa hốc mắt phiếm hồng, nửa ngày mới chậm rãi phun ra một chữ: "Được."


Camera theo dõi quay rất rõ ràng, hơn nữa là hiệu trưởng tự dùng nhiều tiền mua, không chỉ có hình ảnh sắc nét, thậm chí còn có thể nghe được âm thanh.


Tiểu gia hỏa lần đầu tiên thấy loại đồ vật này, cảm thấy có chút mới lạ liền thò đầu ra từ sau lưng của Thẩm Sơ Trần.


Con nít mắc bệnh hay quên rất lớn, mới một lát đó mà đã đổi thành bộ dáng vô tâm không phổi.


Thẩm Sơ Trần ở phía sau lắc đầu, thậm chí còn có chút nổi lên tính tình của người cha già.


Anh chỉ cảm thấy này nhóc con này lớn lên sợ là thuộc về cái loại bị người mua, còn giúp người ta đếm tiền.


Mấy vị phụ huynh không khỏi đi qua nhìn xem.


Trong camera theo dõi, cô nhóc nguyên bản đang thành thành thật thật ngồi ở vị trí của mình, Triệu Viên lại vào lúc này không tiếng động toát ra tới một câu: —— mày chính là đứa có mẹ sinh không mẹ dạy ~ lêu lêu lêu, đồ con hoang.


Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây sắc mặt đều thay đổi.


Cặp mắt đào hoa hẹp dài của Thẩm Sơ Trần hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Triệu Viên, cười có chút tiếc nuối.


...... Đột nhiên có chút hối hận vừa rồi sao không đánh tên nhóc này.


Mà sắc mặt của Hoắc Nghiêu thì không cần phải nói.


Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh hiện lên nét lạnh như băng, một đôi mắt đen nhánh toát ra sự lạnh lẽo kinh người.


Anh tuy rằng không rõ mẹ của con nhóc này là ai. Nhưng ngoài miệng anh ghét bỏ như thế nào thì đó là chuyện của anh.


Khuê nữ nhà mình bị một thằng nhóc không biết từ nơi nào chạy ra gọi là đồ con hoang?


Chuyện này anh có thể nhịn được mới là lạ!


Nhưng mà, kế tiếp ——


Hình ảnh làm anh càng nhịn không nổi đã tới.


~~~~~~~~~~~~~~~


#KlaraHa1314


Link Wordpress: https://coxanhh.wordpress.com

Bình Luận (0)
Comment