Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 107

Edit by: KlaraHa1314


~~~~~~~~~~~~~~~




Kết quả Diệp Tang lúc này gọi anh lại.


"Chú ơi!" Giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau, làm Thẩm Sơ Trần hơi dừng chân lại.


Anh giả vờ không để ý lắm, lười nhác ngoái đầu nhìn cặp mắt mèo trong suốt đen láy của tiểu gia hỏa.


Anh liếm khóe môi, cười như không cười: "Kêu chú làm gì?"


Con nhóc vô tâm không phổi này, mới làm hòa với cha xong liền quay lại tìm anh. Xem Thẩm Sơ Trần anh là cái gì?


Diệp Tang nghiêng đầu suy nghĩ, tung ta tung tăng chạy đến bên người anh, nhỏ giọng nói: "chú ơi, ngày mai chú muốn tới tìm cháu chơi hay không?"


Thẩm Sơ Trần sửng sốt, nhớ tới lời mời trước đó không lâu của cô nhóc, cặp mắt đào hoa đa tình xinh đẹp kia sáng lên nhỏ đến mức khó có thể phát hiện ra.


Anh đè xuống khóe môi đang giơ lên, vươn đầu ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng chọc cái trán của cô bé, cười ngâm ngâm đáp lời: "Cũng được."


Anh chậm chạp nói, "Chú đây...... Sẽ hy sinh thân thể quý giá này, hạ mình đi một chuyến cũng được."


Ngày mai là cuối tuần. Vừa lúc cũng là tết Nguyên Tiêu.


Tiểu gia hỏa nhón mũi chân, mềm như bông hôn lên mặt anh một ngụm, có chút thẹn thùng cúi thấp đầu, mềm mại nghiêm túc ngẩng khuôn mặt nhỏ nói: "Cảm ơn chú ~"


Thanh âm của tiểu gia hỏa phấn điêu ngọc trác này thật mềm mại, chùm tóc trên đỉnh đầu quơ quơ, nhìn cực kỳ ngốc.


Thẩm Sơ Trần rũ mắt xuống, đối diện với mắt mèo sáng lấp lánh mang theo sự ôn nhu của Diệp Tang, đột nhiên cảm giác đáy lòng hơi ấm áp.


Xem ra nhóc con này cũng không phải hoàn toàn không có lương tâm.


Anh cong môi, "Được rồi. Đã biết."


"Trở về đi."


Anh lười nhác vỗ lưng của cô bé, ghét bỏ đem người đuổi đi.


Thẩm Sơ Trần nói xong, không chút để ý xoay người, đi phá lệ tiêu sái.


Trợ lý Lưu đứng ở ngoài cửa giật mình một cái, chợt vội vàng đi theo, "Boss, từ từ đợi tôi a!"


Cũng không biết boss nhà mình hôm nay là gặp được chuyện gì, mẹ nó đi đường đều mang theo sắc xuân.


Cặp mắt đào hoa kia luôn không nhiễm ý cười, lúc này lại hơi cong, ngay cả đuôi lông mày cũng toát ra ý mừng.


......


Hoắc Nghiêu lần này cũng chưa nói muốn đánh bé, chỉ là không nói một lời liền vươn tay xoa đỉnh đầu mềm mại của bé, sau đó thấp giọng hỏi: "Đau không?"


Diệp Tang lắc đầu, ngây ngô nói, "Không đau."


Bé tuy rằng đánh không thắng, nhưng hai người Diệp Niên Niên cùng Tô Thụy Thụy rõ ràng cũng không phải ăn chay.


Bốn đứa nhóc đánh nhau, nói bị thương cũng không lớn.


Chỉ là khóe môi của Hoắc Nghiêu hơi ngậm một nét cười lạnh, sắc mặt của anh lộ ra vẻ lạnh lẽo, mặt lạnh nhìn trợ lý Triệu, "Đem chuyện khu mỏ Diêm Thành nói cho quốc gia biết."


Anh thâm thúy nheo mắt lại, đôi mắt dính vài phần lạnh lẽo.


Trợ lý Triệu sửng sốt, "Nhưng......"


"Bọn họ vẫn chưa đụng đến khu mỏ a......" Rốt cuộc khu mỏ đó bị các thế gia xem như hổ rình mồi, cho nên bên phía chính phủ dù có một trăm lá gan phỏng chừng cũng không ai dám động.


Hoắc Nghiêu liếc mắt nhìn cậu, có lẽ là hôm nay tâm tình không tồi, khó được mà nói nhiều thêm một câu: "Cậu cảm thấy, Triệu gia sạch sẽ như cậu nghĩ à?"


Muốn vu oan giá họa lại sợ gì không có lý do.


Không có chứng cứ, vậy cũng có thể tạo ra.


Phàm đã là hào môn thế gia, sau lưng tuyệt đối sẽ không sạch sẽ như bên ngoài.


Anh nói xong cũng lười phản ứng trợ lý Triệu, một bàn tay nắm tiểu gia hỏa nhàn nhạt rời đi, chuẩn bị để trợ lý Triệu tự mình thông suốt.


Trợ lý Triệu bị bỏ lại hoảng vài giây, nửa ngày rốt cuộc mới hiểu.


"A ~" Âm cuối của cậu kéo dài, ý vị thâm trường cười.


Hợp lại chính là một bát nước bẩn chứ sao.


......


Trò khôi hài ở nhà trẻ chấm dứt khi Triệu gia mặt mày xám mày tro rời đi.


Mấy đứa trẻ khác cũng bị phụ huynh của mình mang về thay phiên nhau giáo dục.


Trước khi đi, Tô Thụy Thụy chưa từ bỏ ý định tránh thoát khỏi cái ôm ấm áp của daddy nhà mình, mắt trông mong nhìn cô nhóc, "Diệp Tang Tang ~ ngày mai cuối tuần tớ có thể tìm cậu chơi sao?"


Hoắc Nghiêu sắc mặt tối sầm, không chút nghĩ ngợi từ chối: "Không thể."


Thằng nhóc này từ đâu ra?


Diệp Niên Niên vội vàng tỏ vẻ nói: "Con cũng muốn đi!! Con cũng muốn!!"


Hoắc Nghiêu: Ngươi muốn cái cây búa.


Cha Diệp vội vàng bắt lấy nhãi ranh này, tức giận vỗ cái trán của cậu: "Mơ tiếp đi con."


Anh ta đen mặt cảnh cáo nói: "Cuối tuần mà không làm xong bài tập đừng nghĩ đi ra ngoài chơi!!"


Nói giỡn.


Hoắc Nghiêu cùng Thẩm Sơ Trần giống nhau đều không phải là thiện tra gì, anh ta tuy rằng mỗi phút mỗi giây đều muốn đánh thằng nhãi này một trận, nhưng còn không đến mức đẩy con của mình vào hố lửa.


Diệp Niên Niên rung đùi đắc ý hỏi: "Tại sao lại không được?"


Cậu cũng không sợ Hoắc Nghiêu, thậm chí nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đạo lý, "Con thích Tang Tang, sau này cậu ấy sẽ gả cho con."


"Ba, nếu không ba cũng cùng con đi đến nhà của Tang Tang một chuyến?"


Diệp Niên Niên lời nói thấm thía nói: "Coi như là làm quen trước với thông gia một chút."


Cha Diệp: "......"


Hoắc Nghiêu: "......" Đột nhiên có chút ngứa tay.


Tô Thụy Thụy hét lớn: "Cậu đánh rắm, rõ ràng là tớ coi trọng trước! Diệp Tang Tang ngày đầu tiên tới trường học tớ đã coi trọng, cậu tính là thứ gì?"


Lúc hai cậu nhóc này đánh nhau còn như là cùng chung kẻ địch, là anh em tốt.


Kết quả lúc này mới ngắn ngủi vài phút, tình huynh đệ plastic cảm động đất trời kia đã vô tình rách nát như bây giờ, Hoắc Nghiêu giật giật khóe môi, muốn cười không cười nhìn chăm chú vào hai củ cải nhỏ này, ánh mắt có chút âm trầm.


Anh đột nhiên nghĩ không muốn màng hình tượng gì mà đá hai tên nhóc này một cái.


Hai thằng nhóc này dám mơ ước con gái của anh.


Cha Tô thầm kêu một tiếng không tốt. Một cái tát không lưu tình chút nào chụp ở trên đầu Tô Thụy Thụy, ý đồ đánh tỉnh cậu: "Câm miệng, bài tập còn chưa làm xong ở đó mà mơ với mộng?"


Con gái của Hoắc Nghiêu là người mà nhãi ranh này có thể mơ ước sao?


Diệp Niên Niên hừ hai tiếng, phụ họa nói: "Đúng vậy, bài tập còn chưa xong, có tư cách gì cùng ta đoạt nữ nhân."


Cha Diệp lạnh mặt, mặt vô biểu tình kéo nhãi ranh này đi. Nếu không đi anh ta cũng sợ Hoắc gia chủ sẽ đánh người a!!


......


Tiểu gia hỏa tò mò ló đầu ra, thấy tiểu đồng bọn một đám đều bị xách về nhà, đầu nhỏ của bé chôn ở trong lòng ngực của ba ba nhà mình, có chút tò mò: "Ba ba."


Thanh âm của cô nhóc mềm mại như bánh mật, câu ba ba kia làm sự buồn bực nơi đáy lòng anh thoáng bình phục xuống.


"Hả?"


Anh giơ lên âm cuối, nhìn ra được con nhóc này có điều nghi hoặc.


Diệp Tang phồng quai hàm, rung đùi đắc ý hỏi: "Kết hôn là cái gì?"


Diệp Niên Niên còn chưa lên xe đã nghe được câu hỏi kia, lập tức chưa từ bỏ ý định hô to với cô bé một câu: "Kết hôn chính là sau này cậu sẽ gả cho tớ! Diệp Tang Tang, chờ sau này tớ lớn tớ sẽ cưới cậu ~~"


Cha Diệp ngồi ở trong xe nghe vậy như suy tư điều gì mà nhìn về phía Diệp Niên Niên: "......"


Xem ra đây là lúc anh nên cho nó hiểu tình thương của cha là gì rồi.


Tô Thụy Thụy ủy khuất học theo bộ dạng của tiểu gia hỏa, muốn ôm đùi của cha ruột nhà mình.


Cậu nhu nhược nói: "Con cũng muốn cưới Tang Tang......"


Cha Tô không chút nghĩ ngợi đem người đẩy ra, mông dịch qua bên cạnh một chút, ghét bỏ nói: "Cút ngay, liên quan gì đến lão tử."


Tô Thụy Thụy: "......"


Hoắc Nghiêu nghe hai thằng nhóc này ồn ào muốn cưới khuê nữ nhà mình, anh hơi cười lạnh.


~~~~~~~~~~~~~~~


#KlaraHa1314


Link Wordpress: https://coxanhh.wordpress.com

Bình Luận (0)
Comment