Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 121

Edit by: KlaraHa1314


~~~~~~~~~~~~~~~




Người xung quanh bị hoảng sợ, trong lúc nhất thời toàn bộ đều giải tán ra.


Lúc Thẩm Sơ Trần chạy tới nơi, đám người kia đã đi hết.


Hơn phân nửa khuôn mặt của anh chôn ở trong bóng tối, nửa ngày mới nhếch môi, cười lạnh một tiếng.


Đây là lần đầu tiên có người dám động thủ ở dưới mí mắt anh. Quả thực không biết sống chết.


*


Toàn bộ ảnh vệ của Thẩm gia đều bị huy động đi tìm người, Thẩm Sơ Trần có suy tính khác, trực tiếp phong tỏa tin tức.


Chỉ là tuyên bố với bên ngoài rằng nội bộ Thẩm gia phát sinh mâu thuẫn.


Nhưng mà sự thật thế nào thì cũng chỉ có đám ảnh vệ ở đây rõ nhất.


Mấy đứa nhỏ bị ném tới sau xe ngồi xuống cùng nhau, Diệp Tang vô cùng đáng thương mà ôm đầu gối, nhìn về phía ba bạn nhỏ khác cũng chỉ có Thẩm Dao là bình tĩnh nhất.


Diệp tang mềm mại kêu, "Chị ơi......"


Thẩm Dao thoát ra khỏi suy nghĩ, ngước mắt nhìn chằm chằm cô nhóc, cô bé sửng sốt khi nghe được tiếng chị ơi này.


Giọng nói của cô bé nháy mắt trở nên có chút mất tự nhiên, trừng mắt nhìn Diệp Tang một cái, tức giận hỏi: "Cái gì?"


Cô nhóc bất an mềm giọng hỏi: "Chị, sao chị cũng bị bắt thế?"


Trong mắt của bé, người chị này thông minh hơn mình rất nhiều. Tại sao cũng bị bắt cóc như mình?


Thẩm Dao xấu hổ một lúc, cô bé quay đầu lại im lặng có chút xấu hổ không nói.


Bé có thể nói là mình vì muốn đi xem hoa đăng nên mới đi theo bọn buôn người được không?


Đương nhiên không thể.


Danh viện bộ không cần mặt mũi sao?


Diệp Niên Niên cùng Tô Thụy Thụy ôm nhau run bần bật hỏi: "Ô ô ô, chúng ta đã làm gì nên tội vậy?"


Tại sao lại đối xử với bọn họ như vậy?!


Còn không phải chỉ chuồn ra ngoài một lần hay sao?


Vừa mới lẻn ra ngoài lại phải đối mặt với chuyện kích thích như thế này sao?


"......" Thẩm Dao không nói gì nhìn ba đứa "Ngốc, bạch, ngọt" này.


Bé cũng không biết phải làm thế nào, Bọn họ trước mắt cũng chỉ có thể đợi người đến cứu.


*


Người phụ nữ ngồi ở phía trước thấy đám nhóc này đã yên lặng lại, cô ta quay đầu nói chuyện với người đàn ông bên cạnh: "Tôi mới nhận được thông báo của gia chủ."


Người đàn ông lái xe nhướng mày, hơi ngồi thẳng dựng lỗ tai lên hỏi, "Gia chủ nói cái gì?"


Thật kỳ lạ. Thẩm gia gia chủ luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, hiếm khi thấy ngài ấy chủ động hạ mệnh lệnh.


Nói chung, miễn không phải giết người phóng hỏa, thì ngài ấy sẽ không quan tâm gì đến ảnh vệ.


Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây à?


Người phụ nữ giật giật khóe môi, vẻ mặt có chút cứng ngắc, "Gia chủ nói......"


"Nói để chúng ta tìm người."


Người đàn ông kinh ngạc một lúc, tiếp theo hiểu rõ nói: "À......"


Hắn ta nhìn về phía đồng trợ sắc mặt có chút khó coi, khó hiểu nói: "Còn không phải là tìm người sao. Sao cô lại khẩn trương như vậy?"


Cô ta lắc đầu, dại ra đưa bức ảnh trong điện thoại tới trước mặt hắn ta, nếu không phải đã ngồi ở trong xe, phỏng chừng cô ta lúc này đã chân mềm quỳ xuống đất.


"Cái con nhóc này, cậu xem kỹ đi, có cảm thấy quen đúng không?"


Cô ta nói chưa dứt lời, sự nhắc nhở này làm hắn ta nhớ tới cái gì, nghiêm túc xem qua một lần, vẻ mặt không chút để ý hồi nãy đột ngột chuyển sang kinh ngạc.


Con nhóc này còn không phải người mà bọn họ bắt cóc sao?


Suy nghĩ của hắn ta quay cuồng, đầy bối rối.


Mẹ nó.


Đứa nhóc này là tiểu chủ tử của bọn họ?! Hai người nhanh chóng ngừng xe lại, ngay sau đó liếc nhau, không hẹn mà cùng chạy ra sau xe.


Tiểu chủ tử!!


Ngài nghe chúng tôi giải thích!!


Hai người không ngừng rên rỉ, vội vàng đem cửa xe mở ra, quả nhiên thấy được bốn bạn nhỏ bất an xếp hàng ngồi cùng nhau.


Sau khi nhìn thấy Diệp Niên Niên với Tô Thụy Thụy và Thẩm Dao, người đàn ông lâm vào quỷ dị trầm mặc: "......"


Xong rồi.


Hắn ta nhớ ra.


Cô nhóc bên cạnh là cháu gái của Thẩm gia chủ, hai đứa nhóc còn lại là tiểu thiếu gia đến từ hai gia tộc khác.


Hắn ta đây là bị mất não hay sao?!


Người phụ nữ cũng bất lực nhìn người bên cạnh, lung tung hỏi: "Chúng ta, chúng ta phải làm sao bây giờ?"


Trói cũng đã trói, bây giờ mất bò mới lo làm chuồng còn kịp không?


Hắn ta cắn chặt răng, "Đem người thả lại chỗ cũ, không muốn mất bò mới lo làm chuồng, chẳng lẽ cô muốn vứt hết rồi chạy trốn à?"


Chạy trốn sao?


Với tính cách thích bênh vực người mình của Thẩm Sơ Trần mà nói, không xốc toàn bộ Đế Đô thì sẽ không bỏ qua.


Bọn họ căn bản chạy không được.


......


Mà cùng lúc đó khi chạy tới Thẩm gia, Diệp Tang nhạy bén cảm giác được không khí xung quanh trầm thấp như có mưa gió sắp đến.


Hai tên "Đầu sỏ gây tội" liếc nhau, áp xuống sợ hãi trong lòng hơi lấy lại bình tĩnh, một tay dắt đứa trẻ bước vào.


Khi họ mới vừa đi đến đại sảnh, một cái ly pha lê nháy mắt vỡ tung ở dưới chân họ, sợ tới mức mấy bạn nhỏ không hẹn mà cùng nhau rụt cổ.


"Tìm lâu như vậy còn không tìm được?"


Giọng nói từ tính trầm thấp của anh lúc này lại trở nên ngây ngốc và lạc lõng, Thẩm Sơ Trần liếc nhìn đám ảnh vệ trong bóng tối kia không chớp mắt, sắc mặt âm lãnh cực hạn.


Người ở xung quanh im như ve sầu mùa đông.


Một đám cúi đầu không dám hé răng.


Tiểu gia hỏa bị chắn đến kín mít, dẫn tới bé không thấy rõ Thẩm thúc thúc như thế nào.


Hai người ở bên cạnh bất an nuốt nước miếng, thân thể run rẩy.


Hai người bọn họ ai cũng không nghĩ tới gia chủ có thể tức giận như vậy.


Càng không nghĩ tới.


Người đàn ông trong khu phố sầm uất hóa ra là gia chủ của bọn họ.


Người mà khi Thái Sơn sụp cũng không thay đổi sắc mặt, bây giờ lại vì một đứa nhỏ mà hoảng sợ đến mức như vậy.


Không ai có thể tin được.


"Chủ, chủ tử......" Nửa ngày, trong bầu không khí ngột ngạt này, người đàn ông kia đánh bạo nuốt nước miếng, nói: "Người, người tìm được rồi."


Hắn ta hơi lùi ra xa, cô nhóc bị che ở phía sau lúc này đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.


Diệp Tang bất an nắm chặt góc áo bên người, mắt mèo run rẩy đối diện với khuôn mặt âm trầm của Thẩm Sơ Trần, trong lòng đột nhiên bắt đầu muốn lùi lại.


"Xin, xin lỗi... Ô."


Tiểu gia hỏa sợ hãi lùi lại một bước nhỏ, khóc nức nở.


Thẩm Sơ Trần khi nhìn thấy Diệp Tang, đồng tử gắt gao co rụt lại, người cứng đờ hơi sững sờ tại chỗ.


Ngược lại anh lại nhìn về phía thuộc hạ nắm tay cô nhóc ở bên cạnh, ánh mắt của anh tối sầm lại, nhớ tới sự quen thuộc trước đó không lâu, trong nháy mắt liền hiểu rõ mọi chuyện.


Anh bắt gặp được cặp mắt ủy khuất của tiểu gia hỏa, những suy nghĩ hỗn loạn lúc này đã bình tĩnh lại.


Anh bình tĩnh nói về phía cô nhóc hai chữ:


"-- lại đây."


Mắt mèo của tiểu gia hỏa tích đầy nước mắt, nghe được thanh âm khàn khàn nói ra hai chữ "Lại đây" kia liền theo bản năng tìm kiếm cảm giác an toàn nghiêng ngả lảo đảo nhào tới.


Kết quả Diệp Tang vấp phải thứ gì đó dưới chân mà không để ý, hơi lảo đảo vài bước, một phen bổ nhào vào trong lòng ngực Thẩm Sơ Trần.


Kết quả là những tấm ảnh chụp của các ba ba mà các ông nội trước khi đi đã bỏ vào trong túi nhỏ cho Diệp Tang đều bị vương vãi trên mặt đất trong phút chốc.


"......" Tiểu gia hỏa nhìn chằm chằm Thẩm Sơ Trần đang mờ mịt vẫn không nhúc nhích mà sững sờ đứng tại chỗ.


Bé cẩn thận nhẹ nhàng duỗi tay nhỏ, nước mắt nháy mắt lăn xuống, sợ hãi muốn tìm kiếm cảm giác an toàn, "Ba ba ôm Tang Tang một cái...... Ô."


~~~~~~~~~~~~~~~


#KlaraHa1314


Link WordPress: https://coxanhh.wordpress.com


Link Wattpad: https://truyen4u.net/author/KlaraHa1314

Bình Luận (0)
Comment