Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 146

Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~

Cô gái nhỏ có đôi mi dài buông hờ hững, đầu ngón tay trắng nõn khẽ lướt qua dây đàn, âm thanh thanh tao của dây đàn nghe rõ ràng.

Đầu ngón tay dừng trên dây đàn, sau đó dùng lực nhẹ nhàng lướt qua đàn tỳ bà, dư âm đọng lại, dư vị lâu dài.

Tiểu gia hỏa mặc váy màu tuyết nửa ôm lấy đàn tỳ bà, lông mi cong vút tựa như cây quạt nhỏ rủ xuống, lộ ra vài phần ngoan ngoãn.

"Chắc chắn là cô bé này đã từng học rồi."

Có người che miệng kêu lên, "A a a, bảo bối thật đáng yêu."

Trong khoảnh khắc đó, họ dường như thực sự nhìn thấy được tà áo tung bay của những khuê tú thời cổ đại, lúc đánh đàn luôn có một tầng sa mành mông lung thấp thoáng.

Cô bé rũ mắt đầu ngón tay lướt, chọn, gảy, rung, mỗi động tác đều gần như hoàn hảo.

Mộ Sâm cũng đã từng nghiên cứu qua âm luật, khi nhìn thấy động tác ôm đàn tỳ chuyên nghiệp của Diệp Tang cũng đã ngây ngẩn cả người.

Suy cho cùng ấn tượng mà Diệp Tang cho anh vĩnh viễn đều là trẻ nhỏ không thể dạy.

Cùng với những câu nói tức chết người không cần đền mạng.

Thật sự hiếm khi con nhóc này ngoan như lúc này, mỗi một động tác đều tựa như thiên kim tiểu thư được triều đình cổ đại bồi dưỡng ra, hiểu đúng mực, biết tiến biết lui.

"Tôi từng học tỳ bà!! Nhưng tuyệt đối không có đánh chuẩn như cô bé này, âm sắc khi cô bé này bắt đầu gảy dây đàn làm tôi thực sự rất ngạc nhiên."

"Giai điệu kia tôi chưa từng nghe qua, nhưng thật sự rất là dễ nghe, cũng không biết là ai phổ!"

"A a a đây là tiểu bảo bối của nhà ai vậy, quá thông minh ahhhh."

"......" Mộ Sâm hơi ngước mắt bình tĩnh nhìn cô bé ngoan ngoãn nghiêm túc trên sân khấu, lại nhàn nhạt liếc nhìn đám người kích động lên tiếng kia, không biết vì sao lại có loại ảo giác cảm thấy rất vinh quang tự hào.

*

Đây là lần đầu tiên Diệp Tang đối mặt với nhiều người như vậy kể từ khi đến đây, nói không hồi hộp tuyệt đối là không có khả năng.

Sau khi bước xuống sân khấu, bé ôm đàn tỳ bà ô ô ô chạy đến trong lòng ngực của cô giáo Lưu tìm kiếm ấm áp trước.

Thật, thật là đáng sợ.

Đám người "Củ cải trắng" kia thật dọa người.

Tiểu gia hỏa ô một tiếng, mềm như bông ôm lấy bản thân, ngoan ngoãn như một em bé sơ sinh.

"......"

Cô giáo Lưu sửng sốt, nhịn không được hôn Diệp Tang, thấy hai mắt cô ấy sáng rực lên, "Bảo bối giỏi quá."

Ở trình độ này, ngay cả một người không hiểu âm luật như cô cũng có thể nghe được, này đâu chỉ là hay, quả thực có thể nói là chuyên nghiệp.

Lúc Diệp Tang đang đàn tấu cô không nhịn được mà chụp vài bức ảnh, gửi cho Thẩm Sơ Trần cùng Hoắc Nghiêu mỗi người một tấm.

Tuy rằng hai vị đại lão này, cô cũng tạm thời không rõ ai mới rốt cuộc là cha ruột.

"Bảo bối, ba ba của con hôm nay có tới không?" Cô giáo Lưu nắm tay bé, hỏi.

Diệp Tang gật đầu, "Tới rồi."

Cô giáo Lưu nghe vậy chợt nhận ra mấy tấm ảnh mình gửi cho chút dư thừa?

Rốt cuộc là ba của người ta cũng tới hiện trường, cô gửi ảnh cũng như không.

*

Khi Thẩm Sơ Trần nhận được ảnh có chút sửng sốt.

Anh rất có hứng thú thưởng thức ảnh của tiểu gia hỏa nhà mình, chợt lười nhác cong môi, nở nụ cười thật quỷ dị.

"Bảo bối thật đáng yêu."

Mặc kệ là nhìn ngang hay nhìn dọc, con nhóc này vẫn là nhãi con nhà anh.

Cái bệnh mù đường của con nhóc này, không cần nói cũng biết là di truyền từ anh.

Đang lúc Thẩm Sơ Trần vui vẻ xem ảnh, trợ lý Lưu cũng bước vào, đem xét nghiệm ADN đưa tới.

Cậu tiến lại gần, tâm lý lo sợ bất an, "Boss, xét nghiệm ADN đã xong."

Bộ dáng kia nhìn còn khẩn trương hơn cả đương sự là Thẩm Sơ Trần.

Thẩm Sơ Trần liếc mắt nhìn cậu, mỉm cười: "Nhìn bộ dáng chưa hiểu việc đời của cậu kìa."

Bị cấp trên khinh thường lần nữa, trợ lý Lưu sờ chóp mũi, yên lặng thầm nghĩ: Lát nữa nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN, không biết ai mới là người không có tiền đồ.

Thẩm Sơ Trần dời lực chú ý đi một chút, lo lắng và căng thẳng đã được áp xuống một chút.

Đôi môi mỏng đỏ thắm của anh mím chặt, đoán tới đoán lui, rốt cuộc có phải hay không ngay cả Thẩm Sơ Trần anh cũng không xác định được.

Anh thấp giọng chửi một câu.

F**k.

Từ khi sinh ra đến giờ anh chưa từng hồi hộp như bây giờ.

Thẩm Sơ Trần đã từng là một người có nhiều bình tĩnh.

Thái Sơn có sập trước mắt thì mặt cũng không đổi sắc, là một vai ác chuyên hố người tính kế kẻ khác.

Bây giờ lại bởi vì một cái kết quả xét nghiệm ADN mà khẩn trương, nói ra bạn có tin không?

Trợ lý Lưu thấy anh dong dài như vậy, ngoài miệng nói không khẩn trương, kết quả lắc lư nửa ngày vẫn không dám xem.

Cậu nhìn không được, cũng bất chấp sự kính sợ ngày thường đối với Thẩm Sơ Trần, đi lên trước mấy bước đem kết quả xét nghiệm ADN mở ra.

Thẩm Sơ Trần sửng sốt một lát, thậm chí ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, rũ mắt liền thấy được mấy chữ hai người có quan hệ huyết thống cao tới 99.9% chói lọi trên mặt giấy.

Nháy mắt, toàn bộ văn phòng tổng tài lâm vào tĩnh mịch thật lâu.

"......" Trợ lý Lưu nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn boss của bọn họ ngày thường thong dong bình tĩnh, bây giờ chỉ nhìn một tờ giấy xét nghiệm ADN, rất lâu mới có thể tìm lại tiếng nói của mình.

"...... Tôi có con gái?" Thẩm Sơ Trần lẩm bẩm tự nói.

Anh cảm thấy mình bây giờ không được tỉnh táo.

Khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN, Thẩm Sơ Trần thậm chí bắt đầu có ý muốn đập thẳng tờ giấy xét nghiệm ADN vào thẳng mặt tên chó Hoắc Nghiêu kia.

Rốt cuộc đó cũng là khuê nữ của anh!!

......

Cùng lúc đó, Hoắc Nghiêu người đang ở xa tận nước ngoài, cũng nhận được tin nhắn WeChat từ cô giáo Lưu.

Anh rũ mắt trầm ngâm.

Anh cũng không nhớ rõ anh thêm WeChat của cô giáo là lúc nào.

Hoắc Nghiêu không cảm xúc click mở ảnh chụp mà cô giáo Lưu gửi đến, vừa mở ra liền nhìn thấy khuê nữ ngốc nhà anh đang ôm tỳ bà, khuôn mặt rủ xuống, vẻ mặt bình tĩnh.

Hoắc Nghiêu: "......"

Anh không thể tin được ngồi thẳng dậy, nhìn vào bức ảnh một lần nữa.

Sau đó xác nhận không có nhìn lầm.

Đây quả thật chính là khuê nữ ngốc nhà anh không sai.

"Tiểu gia hỏa này khi nào ngoan như vậy......"

Hoắc Nghiêu lẩm bẩm tự nói, nhìn đi nhìn lại bức ảnh mấy lần, vẫn có chút không thể tin được.

Trợ lý Triệu đứng ở bên cạnh anh thấy thế cũng kìm chế không được sự tò mò của mình, cũng tiến lại gần.

Tiểu gia hỏa mặc chiếc váy màu tuyết, lông mi mảnh dài tựa như cây quạt nhỏ, mắt mèo xinh đẹp nửa cong lên, tỳ bà tinh xảo bị cô bé ôm vào trong ngực, càng tăng thêm vẻ đáng yêu.

"Nhìn không ra, tiểu tiểu thư còn biết gảy tỳ bà." Trợ lý Triệu tiếc nuối chậc một tiếng.

Đáng tiếc.

Boss nhà bọn họ không có ở đó.

Bằng không cậu cũng khá tò mò tiểu tiểu thư gảy tỳ bà thế nào.

Khi Hoắc Nghiêu đang nhìn đi nhìn lại bức ảnh, anh đột nhiên nhận được tin nhắn "quấy rối" từ Thẩm Sơ Trần.

Tên kia cũng không nói gì nhiều, chỉ gửi một tấm ảnh kết quả xét nghiệm ADN, sau đó tốc độ đánh chữ cực nhanh nhắn với anh: 【 Thẩm Sơ Trần: Anh đừng quan tâm đến xuất thân của nhóc con, xét nghiệm ADN này là thật, không tin anh có thể tìm chuyên gia bên chỗ các anh tới giám định 】

Dừng một chút, Hoắc Nghiêu còn không kịp tiêu hóa tin tức này, Thẩm Sơ Trần lại nói: 【 Xuất thân của cô bé thì chờ anh trở về rồi nói tiếp, bây giờ quyền nuôi nấng cũng có phần tôi đúng không 】

【 Ông già như anh cứ tiếp tục ở lại nước ngoài đi, lát nữa tôi sẽ đón Tang Tang đi ra ngoài chơi 】

Giọng điệu xuân phong đắc ý kia của Thẩm Sơ Trần, cách màn hình anh đều có thể cảm nhận được.

Hoắc Nghiêu còn chưa hoàn hồn từ sau trận đả kích liên hoàn của Thẩm Sơ Trần, liền nhìn thấy câu "Quyền nuôi nấng cũng có phần tôi" của đối phương.

~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
Truyện dài quá, edit từ từ vậy chắc tới Tết Công Gô cũng chưa xong:)) Nên không biết có bạn nào hứng thú edit cùng mình không. Cần khả năng đọc hiểu convert sơ sơ cũng được. Có hứng thú thì DM cho mình <3

Bình Luận (0)
Comment