Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 157

Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~

(*Hùng hài tử: Nghĩa đen "thằng gấu" dễ hiểu hơn là "thằng nhóc". Một thuật ngữ trên Weibo ý chỉ những đứa trẻ làm người lớn phát điên. Thật ra mấy chương trước cũng có từ hùng hài tử nhưng được toi thay bằng "mấy đứa nhóc ranh" cho hợp với bản dịch.)

......

Vòng tròn của Thẩm Sơ Trần ngư long hỗn tạp, là vòng tròn tập hợp những người ở giới thượng lưu.

Đối với một người hàng năm không đăng tin, khi đăng lại là về trẻ em, không hề nghi ngờ làm cho không ít người ngạc nhiên.

Sôi nổi hỏi đây là ai.

【??? Ngọa tào, con của họ hàng à? Trông thật đáng yêu 】

【 Cậu có con gái? Người anh em! 】

【 Đừng có nói là ảnh mạng nha, không có con gái, định dùng cách này an ủi bản thân hả? 】

Thẩm Sơ Trần đen mặt nhìn mấy câu trả lời này.

【 Cút 】

【 Con gái của lão tử 】

Câu trả lời này làm mọi người đều hết hồn.

Giới thượng lưu đều biết nhau, anh nói ra lời này làm mọi người đều ngạc nhiên.

【 Diệp lão tiên sinh: Ai ai ai, không đúng. Sao tôi cảm thấy cô nhóc này có chút quen mắt? 】

【 Đây không phải là con gái của tên nhóc Hoắc gia sao? Sao mấy ngày không gặp lại thành của cậu? 】

Ấn tượng của Diệp lão gia tử đối với tiểu gia hỏa kia vẫn còn sâu sắc.

Rốt cuộc bức tranh mực kia được một con nhóc vẽ đến xuất thần nhập hóa, làm người muốn quên cũng khó.

Thẩm Sơ Trần híp đôi mắt, nhìn lời này của ông, hơi cười lạnh:

【 Bây giờ nó là của nhà tôi, ông có ý kiến? 】

Diệp lão gia tử hừ lạnh một tiếng.

Ông không thèm nói chuyện với thằng nhóc khó ưa này.

Thành thật mà nói, thế hệ những người này, lấy Hoắc Nghiêu, Thẩm Sơ Trần, Mộ Sâm cầm đầu, quả thực một người so với một người càng không lễ phép, phát rồ.

Cụm từ tôn trọng người lớn tuổi thậm chí không tồn tại đối với họ.

Diệp lão gia tử thở dài, bình tĩnh gọi Hoắc lão gia tử.

Đối phương bắt máy rất nhanh, ông vui tươi hớn hở cười, lời nói thấm thía: "Lão Hoắc à."

"Cháu gái nhà ông khi nào chạy đến Thẩm gia vậy?"

Diệp lão tiên sinh: "Hồi nãy tôi mới thấy ảnh cháu ông trên trang của thằng nhóc Thẩm gia đấy."

"Chính miệng nó thừa nhận đó là con gái ruột của nó."

Diệp lão tiên sinh tò mò hỏi: "Này, tôi không phải nhiều chuyện nhưng chuyện nhà ông là như thế nào?"

Hoắc lão gia tử: "???"

Con trai ông không phải mới đi nước ngoài sao?

Tại sao cháu gái mình lại thành nhà người khác?

Hoắc lão gia tử nguyên bản còn ở nhà tức khắc ngồi không yên.

"Đây là cháu gái tôi."

Ông nheo mắt cầm điện thoại, sau đó lạnh lùng nói, "Thằng nhóc Thẩm gia kia muốn cháu gái tôi đến điên rồi à?"

Tuy rằng ông cũng không thích tên nhóc Hoắc Nghiêu này.

Nhưng điều này không liên quan đến việc ông cưng chiều cháu gái mình.

Con trai có thể vứt, nhưng cháu gái không thể.

Hoắc lão gia tử cúp điện thoại, nghiến răng nghiến lợi gọi cho Hoắc Nghiêu.

"Về ngay cho lão tử!! Con gái của anh chạy theo tên nhóc Thẩm gia kia rồi, anh có thể quan tâm Tang Tang hay không? Tôi mặc kệ anh muốn xử lý chuyện gì ở nước ngoài, bây giờ, lập tức, nhanh chóng về nước cho tôi!"

Tiếng rống của Hoắc lão gia tử trong điện thoại, nháy mắt làm Hoắc Nghiêu trầm mặc.

Anh: "......"

Tự nhiên anh muốn đánh Thẩm Sơ Trần một trận, làm sao bây giờ?

Đăng news feed thì thôi, còn chụp con gái của anh.

Việc này hôm nay anh nhất định không để yên!! ......

Cùng lúc đó, Diệp lão gia tử cũng không biết nói gì.

Ông nhìn cuộc gọi bị cúp, thở dài thườn thượt.

Vòng hào môn thật loạn.

Rồi đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai?

Về vấn đề này.

Ông cũng không phải là người duy nhất hoang mang.

*

Hoắc Nghiêu cảm thấy mình không ngủ nổi nữa, ngồi dậy cầm điện thoại bấm như một anh hùng bàn phím, bắt đẩu cãi lộn với Thẩm Sơ Trần trên WeChat.

【 Hoắc Nghiêu:??? Xóa ảnh con gái tôi đi, rồi chúng ta lại nói chuyện 】

Anh còn không có ảnh của Tang Tang!!

Nhưng không sao.

Làm một tổng tài trăm công nghìn việc, anh vốn dĩ cũng không có nhiều thời gian ở chung với con mình, hơn nữa tính cách của tiểu gia hỏa rất bướng.

Anh cũng không phải mỗi ngày đều muốn đánh Diệp Tang, hoặc muốn đánh nó ngay trên đường.

Thẩm Sơ Trần rũ mắt, nhìn cô nhóc ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, môi dưới khẽ cong, cười nhạo nhắn:

【 Thẩm Sơ Trần: Tại sao lại muốn xóa? Ai muốn nói chuyện với anh? 】

【 Tại sao chúng ta không thể tâm bình khí hòa ngồi xuống thọc đối phương hai đao? 】

Hoắc Nghiêu nghiến răng, gằn từng chữ một nhắc nhở: 【 Đó là con gái của tôi 】

Là của nhà anh!!

Thẩm Sơ Trần nhẹ nhàng trả lời:

【 Ỏ ~ bây giờ là của tôi ~ đều là anh em, sau này cái gì của anh cũng là của tôi, của tôi vẫn là của tôi 】

Hoắc Nghiêu: "......" Anh nắm chặt di động, hơi cười lạnh.

Rác rưởi Thẩm cẩu, đoạt con gái của anh.

Việc này hôm nay anh nhất định sẽ không để yên!

Hai người ở trên WeChat giương cung bạt kiếm, Mộ Sâm từ trên giường ngồi dậy, nhìn hai người nhục mạ lẫn nhau chỉ vì một đứa bé.

Anh có chút khiếp sợ.

Đây là tình anh em plastic xã hội chủ nghĩa ư?

Không lẽ sau này anh muốn đoạt con gái với Hoắc Nghiêu thì phải cãi lộn với bọn họ như vậy sao?

Mộ Sâm nghĩ đến hình ảnh đó liền lập tức rợn người.

Thôi bỏ đi, nhân gian không đáng.

Diệp Tang không đáng.

Tự nhiên đang êm đẹp anh lại muốn đoạt lấy nhãi ranh này.

......

Không thể không nói, hai đại lão vì đoạt một đứa con nít mà cãi nhau trên WeChat đúng thật là hiếm thấy.

Thượng lưu thế gia ngồi ăn dưa rất ngon, thậm chí có người bắt đầu lén lút điều tra thân phận của cô nhóc.

Kết quả không hề ngoại lệ, đều không thu hoạch được gì.

Tiểu gia hỏa hoàn toàn không biết gì cả vẫn lắc đầu, ăn đến nỗi mặt mũi lấm lem, cái miệng nhỏ vì ăn cay nên chu lên, lưỡi thè ra, mắt mèo phiếm hơi nước.

Đoạn Cận Diễn thấy bé lắc lư từ trái sang phải, đầu nhỏ lắc lư, khóe môi nhếch lên, cậu cầm khăn ăn có chút ghét bỏ vươn tay đè lại cái đầu lộn xộn của tiểu gia hỏa, lau sơ cho bé.

"Đoạn oa oa ~" Diệp Tang ngẩng khuôn mặt nhỏ, đầu nhỏ lắc lư, mắt mèo sáng lấp lánh: "Anh học cùng lớp với oa oa của em hả?"

Đoạn Cận Diễn rũ mắt, nhìn về phía bé, lười biếng ừ một tiếng.

Bọn họ thật sự học cùng một lớp.

Chẳng qua ngày thường không có giao tiếp gì nhiều.

Tiểu gia hỏa đem khuôn mặt mũm mĩm lại gần, bé cắn ngón tay, "Vậy, vậy sau khi tan học, nhân gia có thể đi tìm hai người hay không......"

Đều học ở cùng một trường, chẳng qua nhà trẻ cùng tiểu học chỉ cách nhau một bức tường.

Thiếu niên nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của bé, lông mày trầm xuống, cười khẽ nói ra một câu làm tiểu gia hỏa trầm mặc, "Ngày mốt em có kết quả kiểm tra đúng không?"

Diệp Tang: "......"

"Hình như phải mời phụ huynh nhỉ?"

Đoạn Cận Diễn cong mắt cười một cái, lông mày ẩn vài phần ý cười, "Nghĩ xem muốn mời ba nào chưa?"

Diệp Tang: "......"

Tiểu gia hỏa càng buồn hơn.

Bé vẫn là bảo bảo.

Tại sao phải trải qua điều này.

*

Chờ ba người ăn uống no xong, tiểu gia hỏa lười biếng nằm trong lòng ngực Thẩm Sơ Trần, bẹp cái miệng nhỏ, dần dần mơ màng sắp ngủ.

Khi trở lại Thẩm gia, tâm trạng của Thẩm Sơ Trần thực không tồi, nhưng tiền đề của việc tâm trạng tốt dựa trên việc không có mấy đứa nhóc ranh này ở đâu.

Hai chiếc siêu xe dừng ở trước cửa Thẩm gia, Thẩm Sơ Trần hơi nhíu mày, sau đó liền nhìn thấy đứa nhóc đặc biệt quen thuộc đang đứng trước cửa nhìn chằm chằm vào......

—— tiểu gia hỏa bên cạnh anh.

Thẩm Sơ Trần: "......"

~~~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314

Bình Luận (0)
Comment