Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 167

Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khóe miệng của anh giật giật, nghĩ đến quản gia trên có thể độc chết thiên hoàng, dưới có thể phá hủy phòng bếp, trong lòng mơ hồ nảy sinh một tia lo lắng.

Đợi gần nửa tiếng, vẻ mặt bình tĩnh của anh cuối cùng không thể kéo dài.

Anh nhíu mày, trực tiếp đi theo xuống phòng bếp.

Kết quả liền thấy được, một lớn một nhỏ lẩm nhẩm với nhau, tiểu gia hỏa lắc đầu, khuôn mặt nhỏ dính đầy bột mì, cái miệng nhỏ hơi dẩu lắng nghe cực kỳ nghiêm túc.

Mộ Sâm: "......"

Hai người này thật đúng là một người dám nói một người dám nghe.

"Ông đi ra ngoài." Anh nhìn về phía Mộ quản gia, hít sâu một hơi, lại liếc nhìn Diệp Tang, gằn từng chữ một nói: "Để tôi chỉ nó."

Nếu để Mộ quản gia dạy, anh sợ hai người họ sẽ đem dép lê ném tới trong chảo dầu mất.

Quản gia: "......"

Sao ông không nhớ tiên sinh nhà bọn họ khi nào biết nấu ăn?

Mộ Sâm liếc ông một cái, nhìn ra thắc mắc của ông, hừ cười một tiếng: "Không biết bộ không được học à?"

Anh là một đại lão trừ bỏ việc không biết quần yếm mặc như thế nào, thì có cái gì mà không biết?

Diệp Tang nghiêng đầu, mắt mèo sáng lên.

Bé nhớ tới ba ba số 3 của mình cũng từng là thiên tài tài năng đáng ngạc nhiên.

Bánh kem mà thôi.

Ba ba nhất định sẽ biết làm.

Tiểu gia hỏa tự tin ngẩng cao đầu, thanh thúy nói, "Chú là nhất ~"

Bé đem khuôn mặt nhỏ cọ qua, mềm giọng: "Tới dạy Tang Tang đi ~"

Nhìn đống bột mì trên bàn, anh khẽ cau mày.

Bị cô gái nhỏ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm, sắc mặt của Mộ Sâm không quá tự nhiên quay mặt đi, giọng nói thờ ơ:

"Bánh kem mà thôi."

Chưa làm không phải có thể học sao?

Một lớn một nhỏ ghé vào trong phòng bếp, người đàn ông nghiêm túc nghiên cứu video dạy làm bánh trên điện thoại, hàng mi dài khẽ buông xuống, vẻ mặt đặc biệt tập trung.

Mộ Sâm tuyệt đối không nghĩ tới, có một ngày anh sẽ cùng một đứa trẻ học cách làm bánh kem.

Thậm chí còn rất cam tâm tình nguyện......?

Hai người đứng gần nhau, sau khi nghiêm túc xem xong, liếc mắt nhìn nhau một cái, lại ngốc.

Tiểu gia hỏa bẹp cái miệng nhỏ, "Tang Tang cảm thấy Tang Tang học được rồi."

Mộ Sâm, "Được."

Anh cũng cảm thấy mình cũng học xong.

Một lớn một nhỏ lúc này rất tự tin vào bản thân.

Nhưng mà, nghĩ thì đẹp, nhưng hiện thực lại cực kỳ chân thật.

"......"

"Chú ~ sai rồi sai rồi, không được cho hết trứng vào."

"......"

"Diệp Tang!! Đó là muối!! Cháu mẹ nó buông bình muối xuống cho chú."

"......"

"Chú ~ chú bỏ nhiều sữa bò quá ~"

"......"

"Diệp Tang Tang!! Cháu bỏ bơ xuống! Bơ sắp bị cháu ăn hết rồi."

Nửa tiếng sau --

Một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm phòng bếp gà bay chó sủa lâm vào trầm mặc thật lâu.

Kỳ thật cũng không tệ như trong tưởng tượng.

Anh nhìn điện thoại, lại liếc nhìn bột mì trên bàn.

Nghĩ đến lát nữa anh còn có cuộc hẹn, Mộ Sâm xưa nay có thói ở sạch cả người đều không tốt lắm.

"Cháu đi nhào bột đi." Anh đẩy cô nhóc bên người một chút, hắng giọng nói, "Không phải nói phải làm bánh kem sao? Cô giáo dạy cháu như thế nào?"

Diệp Tang nhấp lúm đồng tiền, thấp giọng thì thào, "Cô giáo nói chuyện của mình thì phải tự làm......"

Mộ Sâm vừa lòng gật đầu, "Đúng vậy."

"Cho nên cháu đi nhào bột đi." Anh vỗ đầu cô gái nhỏ, thật sự buông tay mặc kệ.

Diệp Tang lắc đầu nhỏ, nghĩ muốn tổ chức sinh nhật cho ba ba, là phải tự mình làm.

Cô bé nhanh chóng vui lên, bé xắn tay áo hình con bướm lên, để lộ cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại như củ sen, sau đó cầm một nắm bột mì lên, thật sự tự mình làm cơm no áo ấm.

Mộ Sâm dù bận vẫn ung dung ở bên cạnh mỉm cười, cũng không muốn nhúng tay giúp.

Diệp Tang phồng khuôn mặt nhỏ lên, lúc cầm bột mì cái mũi nhỏ hơi nhăn lại.

Tiểu gia hỏa lúc này mới quay người về phía Mộ Sâm đứng ở đối diện đang xem diễn.

Anh hơi nhíu mày, ngay sau đó nhẹ nhàng thở ra.

Cũng may, cô nhóc này không hắt xì.

Vẻ nghiêm túc hiện trên khuôn mặt nhỏ, nhỏ nhắn đứng trước bàn, bắt đầu học cách trộn bột trong điện thoại.

Tiểu gia hỏa cúi đầu, lông mi cong vút nhấp nháy, bột mì dính trên mặt, trông chẳng khác gì một chú mèo nhỏ.

Nhìn bột mì dính trên má không đối xứng của bé, Mộ Sâm khẽ nhúc nhích ngón tay, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế lại tái phát.

Anh nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của bé, thừa dịp tiểu gia hỏa không chú ý, anh lại quẹt thêm vào má bên kia một cái.

"Tuyệt." Bên nào cũng đều.

Diệp Tang chớp mắt mèo, tay nhỏ nhẹ nhàng cọ, trên mặt nháy mắt dính càng nhiều.

Cái miệng nhỏ của bé mở thành hình chữ O, như nhận thấy được gì, mờ mịt phun ra một chữ: "Chú......"

Thành thật mà nói.

Hình ảnh này thật sự có chút buồn cười.

Mộ Sâm nhìn đứa nhóc trước mắt không khác gì con mèo con, khóe môi cong lên một cái, còn không có cười ra tiếng, liền nhìn thấy Diệp Tang cầm bột mì trong tay hướng về phía anh hắt xì.

Nháy mắt.

Thế giới an tĩnh.

Bột mì bị thổi dính hết lên mặt Mộ Sâm, anh hơi có chút ngây ngốc.

Tiểu gia hỏa cũng ngây ngẩn cả người.

Mắt mèo của bé hơi trợn to, đầu nhỏ hơi ngẩng, sau đó......

Diệp Tang Mộ ba ba đen mặt, rụt cổ, nhỏ giọng nói, "Tay của nhân gia...... Nó có suy nghĩ của riêng nó ~"

Mộ người nào đó bị dơ cả mặt : "......"

"......"

Anh nhịn.

Cô nhóc tiếp tục nhỏ giọng nói, "Cháu sẽ không cười chú."

Sau đó bé yên lặng nhìn Mộ Sâm dính đầy bột mì trên mặt, mắt mèo cong lên, "Trừ phi nhịn không được."

Mộ Sâm: "......"

Anh nhịn cái rắm!!

Con nhóc này hoàn toàn đang trả thù anh!!

Sự thật chứng minh, dù đại lão nào gặp được hùng hài tử, đều không thể bình tĩnh.

Mộ Sâm bị chọc tức như kẻ mất trí chính là ví dụ tốt nhất.

Anh cười lạnh một tiếng, trong tay nắm bột mì, thổi ngược về phía Diệp Tang.

"......" Nháy mắt, tiểu gia hỏa ngốc đứng tại chỗ, hoàn toàn cười không nổi.

"Ngươi, ngươi cố ý......"

Mộ Sâm nghiến răng: "Cháu cũng cố ý."

Con nhóc này hắt xì chỗ nào không hắt xì, lại hắt xì ngay mặt anh.

Đó chính là cố ý trả thù.

*

Trong thư phòng.

Không khí rõ ràng có chút không thích hợp.

Thẩm Sơ Trần mỉm cười nói: "Tôi có chuyện muốn nói cho anh biết, anh phải chuẩn bị tâm lý nhé."

Hoắc Nghiêu đè lại giữa mày, cười lạnh.

"Con gái của tôi có hai người cha tôi còn tiếp thu được, còn có chuyện gì cần chuẩn bị tâm lý?"

Thẩm Sơ Trần nghe vậy, ánh mắt càng thêm ý vị thâm trường.

Cũng đúng.

Thật dũng sĩ, có gan đối mặt với nhân sinh ảm đạm, có gan đối mặt với hiện thực máu chảy đầm đìa.

"Tôi nói nha." Thẩm Sơ Trần hơi ngồi thẳng dậy, đem xét nghiệm ADN vẫn luôn đè dưới cánh tay quăng qua, anh do dự, mỉm cười nói, "Sự thật này so với trong tưởng tượng của anh có chút khủng bố."

"Không có gì bất ngờ xảy ra, tiểu gia hỏa này, sẽ không chỉ có hai người cha."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314

Bình Luận (0)
Comment