Đêm đen gió lớn, gió thê lương thổi trong rừng, giống như tiếng than khóc của người vợ góa phụ.
Vị trí ngoại ô gần thành Fran, viện mồ côi chìm trong màn đêm đen kịt, bóng cây liễu mượn ánh trăng chiếu rọi lên bức tường gỗ, trông giống như ma vật giương nanh múa vuốt.
Mọi âm thanh đều tĩnh lặng, vài bóng người rơi xuống nóc nhà.
“Phòng của tên tiểu tử kia ở dưới, đừng kinh động những người khác, giải quyết nhanh gọn lẹ.” Thích khách đầu lĩnh ra hiệu cho cấp dưới, theo dây thừng trượt xuống.
Loại viện mồ côi đơn sơ này thậm chí còn không có khóa cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy là mở, quả thực không thể dễ dàng hơn.
Vài người nhảy vào cửa sổ tầng hai, nhóm thích khách lặng lẽ không tiếng động đi tới mép giường nơi chiếc chăn phồng lên, cổ tay áo bắn ra chủy thủ.
Khoảnh khắc hạ đao đó nhiệm vụ liền hoàn thành, đơn giản hơn trong tưởng tượng của thích khách đầu lĩnh.
Hừ, thân là thích khách vậy mà một chút cảnh giác tâm cũng không có, tên tiểu tử này chết không oan.
Nhưng mà chờ đến khi dao nhỏ đâm vào, hắn lập tức phát giác có chút không đúng.
Cảm giác này, giống như đâm vào không phải huyết nhục, mà là một đống rơm rạ....... Không, chính là rơm rạ!
“Chậc, đáng chết, bị chơi rồi!” Lật tung lớp vải bố, thích khách đầu lĩnh sắc mặt xanh mét nhìn con bù nhìn nằm phẳng bên trong.
“Tốt lành gì, bị tên tiểu tử kia chạy thoát rồi!” Thích khách đầu lĩnh hung hăng nói.
“Ai chạy thoát?” Đúng lúc này, một giọng nói hơi có chút non nớt từ cửa sổ từ từ bay tới.
Nghe vậy, mọi người vội vàng xoay người, cũng chính vào lúc này, một tiếng hét thảm vang lên, báo hiệu số lượng chó săn trong chuyến này đã giảm đi một.
“Tốt lắm tiểu tử, dám đánh lén!?” Thấy Mạc Ly phía sau, thích khách đầu lĩnh tức giận sôi máu.
Hắn lại bị tên tiểu tử không làm thích khách được mấy năm này chơi một vố! Đây đối với một lão già dựa vào việc ám hại người mà kiếm sống là vô cùng nhục nhã.
“Thích khách không đánh lén, chẳng lẽ chính diện khai vô song (một mình cân tất) sao?” Dựa ngồi trên cửa sổ thưởng thức chủy thủ Mạc Ly buồn cười nói. “Thế nào, chỉ cho các ngươi ám sát ta, không cho ta đánh lén các ngươi?”
“Nói lên các ngươi sao lại chậm vậy? Ta đã uống ba chén trà nhỏ rồi mà còn chưa thấy bóng dáng các ngươi, chờ đến mức không kiên nhẫn.” Mạc Ly thản nhiên gãi tai. “Ám sát quý tộc thất bại còn không mau chóng xử lý cái lưỡi cảm kích, cũng giống như ta có kiên nhẫn, các ngươi cái tốc độ đuổi bắt rùa rụt rè này mà đổi mục tiêu khác thì sớm đã trốn thoát rồi.”
“Tên tiểu tử thối, chờ ngươi bị ta cắt cụt tứ chi thì sẽ hối hận đến cực điểm vì hành vi không kịp thời trốn thoát mà lại chính diện khiêu khích ta!”
“Phải không?” Mạc Ly thu hồi chủy thủ. “Nơi này đông người tạp nham, các ngươi cũng không nghĩ kinh động những người khác đi?”
“Có gan thì theo kịp đi.” Nói rồi, Mạc Ly xoay người nhảy xuống cửa sổ.
“Nghé con mới sinh không sợ cọp......” Ánh trăng chiếu sáng vẻ mặt lạnh lẽo trên mặt thích khách đầu lĩnh.
“Đầu lĩnh, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút đi.”
“Cẩn thận cái gì?? Bất quá là một tên tiểu thí hài mới lớn thôi.”
“Chính là, ngài xem.” Tiểu đệ chỉ chỉ thi thể đồng bạn đã chết.
Lưỡi dao găm thẳng tắp cắm vào giữa cổ, hoàn hảo giết chết đồng thời phá hủy thanh quản, không làm tên thích khách xui xẻo này phát ra một chút âm thanh, có thể nói là chết rất có tiết tấu.
“Tên tiểu tử kia là một tay già đời a, thủ pháp tinh chuẩn quyết đoán như vậy, ít nhất ta làm không được.” Cái gọi là người ngoại nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo , ở đây đều là thích khách, đương nhiên biết việc dùng phi tiêu tiến hành tinh chuẩn giết chết ngay khoảnh khắc mục tiêu xoay người là khó khăn đến mức nào.
Tên tiểu tử kia không phải thích khách bình thường.
“Thì tính sao? Loại tiểu hài tử tuổi này ta thấy nhiều rồi, đều là chút quý tộc nuôi dùng làm khí tử , nửa đường xuất gia , nói bọn họ nửa bình nước đều là thưởng bọn họ!”
“Nếu là ngay cả loại tiểu thí hài khiêu khích này cũng không dám tiếp, ta ‘Độc Nhãn’ Ba Khắc cũng liền không cần phải lăn lộn nữa, còn không bằng về nhà làm ruộng!”
“Chính là, nếu dám chủ động khiêu khích, chứng minh hắn định liệu trước (có tính toán), nhất định có giấu những át chủ bài khác a.” Các tiểu đệ vẫn là không yên tâm.
“Át chủ bài? Một tên oa tử thậm chí còn chưa thành niên, các ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì?” Ba Khắc hoàn toàn không nghe lời khuyên của cấp dưới nhà mình, một tay đẩy tên tiểu đệ chặn đường ra, lật cửa sổ mà nhảy xuống.
“Đầu lĩnh!” Đại ca đều lên rồi, vài tên tiểu đệ chính là phát hiện có manh mối cũng chỉ có thể đuổi kịp.
Vài bóng người trong đêm tối giống như tia chớp thoán động, đi tới một bãi phi lao ở ngoại ô.
“Tiểu tử, chọn xong mộ địa của mình chưa?” Thấy bóng đen phía trước dừng lại, Ba Khắc cười dữ tợn nói.
“Muốn đánh nhau thì được, trước đưa tiền.”
“Đưa tiền? Vì cái gì cho ngươi tên tiểu tử này tiền??”
“Ta chỉ lo sát mặc kệ chôn, chôn người, muốn thêm vào lấy tiền.” Mạc Ly buông tay.
“Chỉ sợ ngươi không thể sống sót mà nhận được phần tiền này!” Lời này vừa nói ra, tức khắc khiến tất cả thích khách ở đây đều tức giận, tất cả xông lên, thế tất muốn cho cái tên tiểu quỷ đầu nói lời cuồng ngôn này phải trả giá đắt.
“Đừng nóng vội, ta tính tính.” Mạc Ly đếm số người, đầu không nhanh không chậm tránh về phía sau một cái, nhát dao chí mạng đối với hắn mà nói giống như trò đùa, mưa to xối xả, hắn lại không dính chút nào.
“Các ngươi tổng cộng có mười người, hơn nữa cái nhân huynh chết trong phòng ta là mười một người, ta cho các ngươi làm tròn thành mười người đi, thu các ngươi mười đồng bạc, có lợi lắm đi, được, cứ vui vẻ mà quyết định như vậy nhé.”
“Có lợi cái đầu ngươi!” Thấy Mạc Ly như con cá chạch thế nào cũng đánh không trúng, nhóm thích khách nóng nảy, dòng nước xiết mà lên, từng người đều dùng ra tài năng giữ nhà .
“Tiểu quỷ, nạp mạng tới!”
“Khi có dục vọng tấn công đừng nói chuyện.” Mạc Ly đầu lệch về một bên, tránh thoát luồng sáng trắng đồng thời xoay người lau sạch cổ tên thích khách này, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn phát huy đến cực hạn.
Lại là hai thanh đoản kiếm giá lên, Mạc Ly hai tay vừa nhấc, từ những hướng khác nhau đã đâm tới hai cánh tay bị hắn đồng thời đẩy ra, ngay sau đó hai tay trình chưởng đặt lên cổ hai tên thích khách này.
“Keng keng!” Thanh kiếm giấu trong ống tay áo tinh xảo sắc bén bắn ra, nhuộm đỏ cổ hai tên thích khách này.
Đẩy ra hai thi thể này, thân mình một lùn, ám khí bay qua từ phía sau thành công bỏ lỡ Mạc Ly, đâm trúng quân đội bạn.
Nhân lúc kẻ địch phía sau sững sờ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Mạc Ly từ phía sau nắm lấy cánh tay hắn, một cái quá vai quăng ngã rồi nhanh gọn bổ thêm một nhát kiếm ống tay áo.
“Tên tiểu tử này quả nhiên thật sự có tài.” Ba Khắc nheo lại con ngươi, rút ra bội đao (dao đeo bên hông), chỉ là đứng ở chỗ này xem hắn đều có chút ngứa tay.
“Đều tránh ra, ta tới đối phó tên tiểu tử này!” Ba Khắc lộ ra răng nanh giống như chó sói đói mà vồ tới.
“Hôm nay sẽ khiến ngươi kiến thức một chút sự lợi hại của ta ‘Độc Nhãn’ Ba Khắc!”
“Ba, hai.......” Mạc Ly không để ý đến Ba Khắc Độc Nhãn đang lao tới, miệng lẩm bẩm.
“Một.” Chờ đến khi Mạc Ly vặn xuống ngón tay cuối cùng, hắn lộ ra nụ cười chiến thắng. “Đổ.”
“Phanh!” Giọng nói vừa dứt, tất cả thích khách ở đây đều bất ngờ ngã nhào trên mặt đất, Ba Khắc đang trong giai đoạn lao tới là thảm nhất, trực tiếp thành máy cày ruộng.
“Này, đây là chuyện gì?!”
“Sao lại thế này? Ta sẽ huyết chú (nguyền rủa máu), ngươi tin không?......... Lừa ngươi đó.” Mạc Ly mỉm cười đi qua đi đá đá mặt Ba Khắc. “Đương nhiên là độc lạc.”
“Trước khi các ngươi tới, ta liền ở trong phòng ta rải thuốc độc gây mê trạng thái không mùi, chỉ chờ các ngươi cắn câu thôi.”
“Vậy ngươi vì cái gì một chút việc đều không có?!”
“Ta trong miệng có thuốc giải a.” Mạc Ly phun ra đầu lưỡi, một viên kẹo đường nhỏ màu trắng trong miệng hắn lăn tròn trơn tru.
“Đáng giận........”
“Muốn trách chỉ có thể trách các ngươi quá ngu, bị thích khách biết trước quỹ đạo hành động của con mồi, điều duy nhất nên suy xét đó là hắn sau khi chết là nên lên thiên đường hay xuống địa ngục.” Mạc Ly đạp đá mặt Ba Khắc.
“Đều là thích khách, các ngươi lại ngay cả tầng này cũng chưa nghĩ đến, ngốc nghếch thật đáng yêu, hơn nữa........”
“Thân là thích khách, lại đối với loại độc này không hề phòng bị, phải biết đây chỉ là thuốc mê dạng bột đơn giản nhất thôi, chỉ vậy thôi ư? Chỉ vậy thôi mà các ngươi cũng dám nói mình là thích khách??”