Quý tộc chi sở dĩ là quý tộc, là bởi bọn họ được nữ thần Serra ban ân trạch cho phàm nhân. Đương nhiên, đó chỉ là lời tuyên cáo bên ngoài, còn ẩn ý thực sự thì là: huyết mạch của ta cao quý hơn đám người thường các ngươi rất nhiều, cho nên ta có thể danh chính ngôn thuận hưởng thụ đặc quyền.
Dựa vào thân phận ấy, quý tộc phổ biến đều có được năng lực 【huyết ngôn】, tức là trong dân gian gọi nôm na là ‘ma pháp’.
Thế nhưng, có những quý tộc suy bại qua nhiều thế hệ thông hôn, huyết thống dần bị pha loãng, cuối cùng đánh mất ‘huyết mạch’ của gia tộc, từ đó mất đi năng lực sử dụng 【huyết ngôn】. Ví dụ điển hình nhất chính là gia tộc Munster.
Tổ tiên bọn họ từng mang huyết mạch hắc thiết hệ, nhưng bởi nhiều đời thông hôn không tìm được quý tộc môn đăng hộ đối, dẫn đến độ tinh khiết của huyết mạch trượt dốc nghiêm trọng, rốt cuộc qua mấy thế hệ, huyết mạch trên người hậu nhân đã hoàn toàn biến mất.
Đứng từ góc độ của quý tộc mà nói, chuyện này không thể nghi ngờ là khiến người lo lắng tột cùng. Bởi huyết mạch là tượng trưng của quý tộc, bất kể huyết hệ cụ thể là gì, chỉ cần có thể thi triển vài chiêu hoa hòe loè loẹt 【huyết ngôn】 thì cũng đủ khiến bọn ngu dân tin tưởng rằng bản thân là người được nữ thần ân phúc.
Quý tộc không có huyết mạch, tuy tạm thời sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng dân ngôn là đáng sợ a.
Trong thành, mấy tên dân thường ăn no rửng mỡ trà dư tửu hậu sẽ nói gì? Bọn họ sẽ nghi ngờ nữ thần đã thu hồi ân trạch ban cho quý tộc, từ đó sinh lòng phản tín, thậm chí mạo phạm nữ thần, khởi nghĩa vũ trang lật đổ quý tộc.
Tuy nhiên, khả năng ấy cũng rất nhỏ.
Các đại quý tộc thì không cần phải nói, thân phận, địa vị, thực lực đều rõ ràng. Người thừa kế không những lấy vợ dung mạo như hoa mà còn có huyết mạch mạnh mẽ, sinh hạ hài tử đương nhiên đời sau càng mạnh hơn đời trước.
Còn tiểu quý tộc thì lại khác. Một số tiểu quý tộc không đủ điều kiện để thông hôn với đại quý tộc, lại cũng không muốn tự hạ thân phận cưới bình dân, đợi đến tuổi cao mới miễn cưỡng tìm một người vá víu cho có, dẫn đến huyết mạch đời sau càng lúc càng loãng, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.
Vì thế mới tạo nên một cục diện thực xấu hổ — trong buổi tụ hội quý tộc, ai nấy đều ăn nói cao nhã, những kẻ không có huyết mạch quý tộc làm sao đứng vững tại những nơi như thế?? Giống như người người đều có một thứ mà ngươi thì không, trong mắt bọn họ, ngươi chẳng khác gì một kẻ “khiếm khuyết”, đừng mong được đối đãi bằng ánh mắt tôn trọng.
Hiện nay điều gia tộc Munster gặp phải cũng không phải là nguy cơ về tài sản, mà là uy tín trong giới quý tộc và với dân chúng trong lãnh địa dần bị tổn hại do huyết mạch phai nhạt. Trước mắt thì chưa có gì, gia tộc Munster đứng vững trăm năm tại lãnh địa Munster, căn cơ vững chắc tạm thời chưa lo, nhưng còn đời thứ hai, thứ ba, thứ tư thì sao?
Tử tước Munster không dám chắc con cháu có thể giữ vững cơ nghiệp tổ tông, cũng không mong đứa con trai vô dụng kia có thể làm nên đại sự. Điều duy nhất hắn yêu cầu ở con là tìm được một thê tử môn đăng hộ đối, tinh luyện lại huyết mạch gia tộc.
Kẻ mang huyết mạch kết hôn với kẻ mang huyết mạch thì con cái tất nhiên cũng sẽ có huyết mạch. Những kẻ do huyết mạch pha loãng mà mất đi năng lực cũng có thể nhờ thông hôn mà một lần nữa khôi phục huyết mạch.
Hoàn nguyên huyết mạch gia tộc — đây mới là trọng trung chi trọng trong lòng tử tước Munster. Chỉ cần có huyết mạch, mặc kệ người thừa kế có vô dụng, có bất tài cỡ nào cũng chấp nhận được.
【Huyết ngôn】 chính là một loại quyền bính bẩm sinh. Trải qua nghìn năm, khái niệm ấy đã ăn sâu vào lòng người.
Kẻ có huyết mạch là quý tộc, là máu mủ được nữ thần Serra chiếu cố, kẻ không có chính là bình dân. Ở Thái Ân đại lục, nơi giai cấp nghiêm ngặt, huyết mạch đã sớm trở thành danh từ đại diện cho ‘đặc quyền’.
Dù gia cảnh sa sút, chỉ cần người thừa kế còn giữ huyết mạch, tất nhiên sẽ có người ủng hộ giúp hắn thượng vị lần nữa. Ngược lại, những quý tộc thật sự suy bại, đều là mất huyết mạch trước, sau đó mới đến cảnh sa sút.
Bởi vậy, tử tước Munster an bài cho nhi tử một con đường như thế: trở thành học sinh học viện Lan Nhân, rồi tại nơi ấy trải qua một hồi oanh oanh liệt liệt luyến ái, cuối cùng cưới được một nữ hài tử quý tộc về nhà, tinh luyện huyết mạch gia tộc.
Không sai, hắn từ đầu vốn chẳng mong nhi tử mình thành danh ở học viện, mà là muốn nó tìm đối tượng, đó mới là chính đạo.
Lần thi đấu này hắn đã bố trí sẵn kịch bản. Tuy rằng không chỉ có nhà hắn phái người dự thi, nhưng phần lớn các tiểu quý tộc đều bị hắn thu mua, còn lại một vài người chẳng đáng để tâm. Có thể nói, tử tước Tư Đặc vì việc này mà đau đầu muốn chết.
Nhưng điều hắn không ngờ chính là, dưới tình huống hắn hoàn toàn không biết, trong danh sách dự thi lại không hiểu sao xuất hiện thêm một người.
“Lưỡi đầu rồng, túi độc Xà Vương, phấn cốt bộ xương khô vực sâu…… Trời ơi, toàn là mấy tài liệu luyện kim thần tiên gì thế này.” Trở về cô nhi viện thành Fran đã là sáng sớm hôm sau.
Mạc Ly cũng không vội nghỉ ngơi, mà mở nhẫn ra, xem xét vật phẩm luyện kim phong phú trong tháp.
Bởi vì thích khách dù ít dù nhiều cũng phải giao tiếp với độc dược, Mạc Ly cũng hiểu đôi chút về luyện kim thuật, không đến mức hoàn toàn mù tịt.
Mỗi loại vật chất đều có thể ẩn chứa ba loại hoặc nhiều hơn hiệu quả luyện kim bị che giấu. Tỷ như dịch nhầy Slime không chỉ có tác dụng ăn mòn mà còn có hiệu quả giải tê liệt tiềm ẩn, mà loại thành phần che giấu này không thể hiện ra ngoài, muốn tách riêng phải dựa vào bản lĩnh của luyện kim thuật sư.
Nói chung, càng là vi lượng nguyên tố thì càng khó chiết xuất.
Tài liệu như “lưỡi đầu rồng” chính là bảo bối trong mắt luyện kim sư cao giai, ẩn chứa trên mười loại hiệu quả chính diện và phản diện, có thể nói là tồn tại quý giá ngàn vàng.
Chỉ là những nguyên tố ấy quá vi lượng, luyện kim sư cao cấp thì lấy ra dễ dàng, còn cấp thấp thì rất miễn cưỡng.
Có điều, mấy món đồ chơi này nói cho cùng với Mạc Ly cũng không có mấy tác dụng thực tế. Hắn không phải luyện kim thuật sư, cũng không có thiên phú theo con đường đó, cho nên mấy tài liệu này chỉ xem cho đã mắt mà thôi.
“Tiểu tử, ngươi ở trong đó sao?” Đúng lúc này, tiếng lão nhân cô nhi viện vang lên bên tai Mạc Ly.
“Chuyện gì a? Sáng sớm ra đã ồn ào cái gì.” Mạc Ly mở cửa, đối diện là cái mặt mốc của lão đầu cô nhi viện.
“Ngươi thành thật khai ra, có phải lại làm chuyện xấu gì không?”
“Đừng nói bậy, ta nào có làm chuyện xấu gì, mấy hôm nay ta rất đàng hoàng.” Lời nói thì vậy nhưng Mạc Ly trong lòng vẫn hơi chột dạ.
“Thế tại sao lại có người quý tộc tới tìm ngươi?”
“A?” Nghe vậy, đồng tử Mạc Ly liền co rút.
Đám người Munster kia lại đến tìm ta tính sổ? …… Không đúng, với thủ đoạn của bọn chúng, tìm ta sao lại đường đường chính chính như vậy?
“Dưới lầu có một nam tử bảo là tìm ngươi có việc, bảo ngươi xuống nói chuyện. Ta thấy y phục hắn không giống dân thường, phỏng chừng là hộ vệ phục vụ quý tộc.” Lão nhân nhíu mày. “Tiểu tử, có phải lại gây ra cái họa lớn gì rồi không?”
“Đừng nói linh tinh, mấy ngày nay ta rất ngoan, tuyệt đối không gây chuyện.” Cũng chỉ là tiện tay chạy tới xe đoàn của quốc công chúa, trêu chọc một phen mà thôi.
......