"Thiếp thân tên là Mật Raabe Nhi, bọn họ đều gọi ta là [Luyện Kim Ma Nữ], ừm, ít nhất trong đế quốc Á Đinh thì là như vậy đó." Thiếu nữ khanh khách tự giới thiệu.
Nghe vậy, Jasmine im lặng không nói gì, nàng bỗng nhiên nhận ra rằng thiếu nữ trông như chỉ lớn hơn nàng đôi chút này – vị đại nữ vu – tuổi thực sự có lẽ cách biệt với tưởng tượng của nàng rất xa, tám phần là một lão loli đã quá hạn thậm chí biến chất.
Về đế quốc Á Đinh, Jasmine chỉ biết hai điều: thứ nhất, đó từng là một đế quốc nhân loại vô cùng hùng mạnh, thống nhất ngôn ngữ, tín ngưỡng, tập tục, y phục, thậm chí cả thói quen sinh hoạt của nhân loại.
Cho đến nay, từ lễ nghi hoàng thất đến ăn uống tiêu tiểu của các quốc gia nhân loại vẫn còn sót lại dấu vết của đế quốc Á Đinh.
Điều thứ hai là đế quốc ấy đã diệt vong, hoàng tộc bị dị giáo đồ tận diệt sạch sẽ.
Như vậy cái mà nàng gọi là "trong đế quốc Á Đinh", thời gian chắc chắn đã là từ rất xa xưa…
"Tùy tiện đoán tuổi người khác là hành vi vô lễ đó nha." Một tiếng cười khiến người rợn gáy lập tức kéo Jasmine ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
"Xin, xin lỗi..." Qua hai giây, Jasmine mới hoàn hồn, đón lấy ánh nhìn của nữ vu với nụ cười chẳng mấy thân thiện.
Nữ vu này... nghe được tiếng lòng của ta sao?
"Kỳ quái, nữ vu?" Mật Raabe Nhi bĩu môi, nhìn chẳng khác gì một tiểu cô nương không rành thế sự. "Thiếp thân thì kỳ quái chỗ nào chứ, nếu ta mà tính kỳ quái, thì ngươi càng kỳ quái hơn đó, tiểu muội muội Thiên Bạch Vũ huyết mạch hỗn huyết."
Quả nhiên, gia hỏa này nghe được suy nghĩ trong đầu nàng, hơn nữa còn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra chủng tộc và thân phận huyết mạch hỗn tạp của nàng!
"Đừng có gọi ta bằng 'tên này' nữa, thật là vô lễ, chẳng lẽ lễ nghi lão sư của ngươi chưa từng dạy rằng khi xưng hô với nữ nhân không rõ tuổi thì nên gọi là 'tiểu thư' hay sao?"
Câu nói hợp lý hợp tình này khiến Jasmine ngẩn người ra.
Nàng đang nói cái gì? Lễ nghi lão sư? Loại cô nhi không cha không mẹ như nàng thì làm gì có loại sư phụ đó?…
"Khoan đã..." Mật Raabe Nhi nhíu mày, như bắt được trọng điểm. "Nói ta nghe, năm nay là năm thứ bao nhiêu theo Bắc lịch?"
"Bắc lịch?... À, nữ vu tiểu thư, Bắc lịch đã chấm dứt rồi, thậm chí Nam lịch cũng đã kết thúc, hiện nay là Thiên lịch năm thứ mười lăm."
"Thiên lịch?" Mật Raabe Nhi sửng sốt. "Thiên lịch là cái gì? Vì sao không còn dùng Bắc lịch nữa?"
"Bởi vì đế quốc Á Đinh đã diệt vong rồi." Jasmine cảm thấy nữ vu trước mặt này kiến thức lịch sử còn không bằng nàng, giảng giải với nàng quả thật mệt mỏi.
"Á Đinh... diệt vong?" Mắt đầy kinh ngạc, trong mắt Mật Raabe Nhi hiện lên vẻ mất mát, lặng lẽ ngồi xuống ghế dài. "Thì ra là vậy…"
Sắc mặt Jasmine trở nên cổ quái, phản ứng của Mật Raabe Nhi chẳng khác nào một dã nhân từ trong hang đá bò ra, ngước mắt nhìn thế giới mà lẩm bẩm “Đại Hán đã vong?”
Mật Raabe Nhi đang quan sát Jasmine, mà nàng cũng đang quan sát lại.
Đây là... nữ vu trẻ mãi không già sao?...
"À phải rồi, suýt chút nữa quên chính sự." Mật Raabe Nhi đột nhiên đứng bật dậy, làm Jasmine giật mình suýt té.
"Tiểu gia hỏa, ta nghe thấy ngươi muốn học luyện kim thuật đúng không?"
"Thiếp thân có thể dạy ngươi đó."
Một khắc trước còn mang dáng vẻ tinh thần sa sút, giờ phút này lại ngay lập tức như người hoàn toàn khác.
Đây chính là sự thất thường của ma nữ sao?
Trong lòng Jasmine lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, nhất là với loại người thân phận mơ hồ, chủ động đến tìm như thế này.
Nàng vẫn duy trì tư thế ngồi bất động, ngồi chồm hổm trên gót chân, không nói lời nào.
"Không tin tưởng ta sao? Thật là, như vậy sẽ làm thiếp thân đau lòng đó... Luận về luyện kim thuật, thiếp thân rất có lòng tin vào bản thân mình đấy." Nữ vu có thể nhìn thấu lòng người ra vẻ đáng thương lẩm bẩm nói.
"Vậy thì, đại giới là gì?" Sắc mặt Jasmine lạnh đi. Trên đời không có chuyện bánh bao từ trên trời rơi xuống, người này thân phận không rõ, lòng dạ sâu không lường, tự nhiên đến tìm nàng chắc chắn là có mục đích.
Muốn ngủ liền có người đưa gối? Sao lại trùng hợp như vậy? Jasmine tuyệt không tin.
Nàng cố gắng giữ vẻ lạnh nhạt, làm ra dáng vẻ khó gần để khiến đối phương biết nàng không dễ bị lừa như vẻ ngoài, thế nhưng lại quên mất bản thân hiện tại dù có tỏ ra hung dữ cũng chỉ là một con thú nhỏ đáng yêu, mà gương mặt kia chẳng những không khiến nữ vu sợ hãi, trái lại còn khiến nàng cảm thấy tiểu nha đầu linh tinh cổ quái này giả vờ trưởng thành rất chi là đáng yêu.
"Đại giới?"
"Không sai, ngươi nói ngươi có thể dạy ta luyện kim thuật, vậy đại giới là gì?" Nữ vu này có lẽ thật sự rất lợi hại trong lĩnh vực luyện kim, nhưng việc nàng chủ động tìm tới chắc chắn không đơn thuần.
Luyện kim thuật sư cần cầu người khác? Không thể nào. Loại người tự xưng là cao nhân nhất đẳng như vậy tuyệt đối không bao giờ có suy nghĩ đó.
Hoặc là nữ vu này nhắm đến thân phận Long tộc của nàng, muốn nàng làm một số việc mà nàng ta không làm được hoặc không muốn làm. Hoặc là luyện kim thuật của nàng ta cực kỳ tốn kém, đến mức phải chủ động đi cầu người học để giúp đỡ.
Ngoài những khả năng đó, không còn gì khác.
"Ngươi cho rằng luyện kim thuật của ta rất tốn sao?" Nữ vu trợn tròn mắt, rồi cười khổ không biết nên nói gì.
Phải biết, trước khi nàng đạt được trường sinh, những người muốn làm đệ tử của nàng chỉ cần vung tay là xếp hàng dài mấy dặm, được nàng chỉ điểm một câu đã là vinh hạnh tột cùng với các luyện kim thuật sư.
[Luyện Kim Ma Nữ] Mật Raabe Nhi trăm triệu lần không ngờ được rằng, sẽ có ngày nàng chủ động đề nghị dạy người ta luyện kim thuật lại bị hoài nghi về trình độ.
"Chứ không thì ngươi tích cực như vậy làm gì?" Đối phương nghe được suy nghĩ trong lòng nàng, Jasmine cũng không cần che giấu làm gì, dứt khoát biểu lộ thái độ không hứng thú, cũng chẳng muốn khách khí.
"Cặp kính này là của ngươi, ngươi là nhờ vào nó để tìm ta sao? Còn chiếc nhẫn trên tay ta, ngươi có quan hệ gì với nó?" Bí ẩn nối tiếp bí ẩn, Jasmine ngày càng không hiểu được dụng ý của lão tửu quỷ Charles.
"Không tồi, cảnh giới tâm lý vững vàng là chuyện tốt." Thiếu nữ vỗ tay tán thưởng.
"Muốn ngươi hoàn toàn buông bỏ đề phòng trong chốc lát là không thể, nhưng ngươi cũng không sai – nếu nói có mục đích thì ta quả thật có… Nhưng ít nhất đối với ngươi, ta không có ác ý." Mật Raabe Nhi vỗ ngực cam đoan.
"Rốt cuộc là..."
"Cái gì cơ?"
"A, không có gì." Mật Raabe Nhi vòng vo không đáp.
Jasmine trừng mắt.
Sao quanh ta lại toàn là mấy kẻ nói chuyện như đánh đố vậy chứ??
"Rõ ràng ta là một nữ vu, nếu ta muốn bất lợi cho ngươi thì đã không chọn thời điểm này để gặp." Khóe miệng Mật Raabe Nhi cong lên thành một đường cong hoàn mỹ.
"Ta lẽ ra nên tìm ngươi vào lúc ngươi yếu đuối nhất, ví dụ như thời khắc sinh mệnh bị uy hiếp, rồi ép buộc ngươi ký khế ước bất bình đẳng với ta."
"Giờ lại dạy ngươi cách tránh hiểm họa khi ngươi vẫn đang an toàn. Nếu ta thực sự muốn lấy được cái gì từ ngươi, thì tuyệt đối không làm như vậy, mà sẽ tìm mọi cách dụ dỗ ngươi dấn thân vào nguy hiểm."
......