Tôi Bị Ngân Long Vương Nữ Biến Thành Ấu Long Cơ

Chương 50 - 49 ~ Ăn Nghèo Ngươi!

Đêm khuya, dinh thự dùng để tiếp khách của Tử tước Munster đèn đuốc sáng trưng.

“Có ai khác nhìn thấy không?” Sau khi thu xếp ổn thỏa cho nữ hài tóc bạc, thần sắc Norma trở nên nghiêm nghị, nhìn thuộc hạ mới đi theo mình chưa đầy một tuần.

“Không có, duy nhất nhìn thấy hiện trường chỉ là một đám tiểu quỷ địa tinh, đều đã bị tại hạ giải quyết sạch sẽ.” Rokko cúi đầu cung kính trả lời.

“Tốt lắm.” Norma chỉ nói hai chữ ấy, rồi bầu không khí liền rơi vào trầm mặc.

“Bá tước đại nhân, còn có điều gì khác cần phân phó?” Sau một lúc lâu, Rokko là người mở lời trước.

“Rokko, ta biết ngươi mới đến, bất luận là đối với ta hay đứa nhỏ này đều có rất nhiều nghi vấn. Thật xin lỗi, hiện tại ta không thể giải thích gì cho ngươi, nhưng ta có thể cam đoan, hết thảy những gì ta đang làm hiện giờ đều có lợi mà vô hại cho Giáo Hoàng Quốc.” Norma nói với giọng đầy thành khẩn.

“Ngươi là thân vệ do Giáo hoàng đích thân lựa chọn cho ta, ta đối với ngươi có sự tín nhiệm tuyệt đối, đồng thời cũng hy vọng ngươi cũng dành cho ta tín nhiệm tuyệt đối.”

“Ta rất rõ nên xử lý mọi việc trong phạm vi bổn phận thế nào, thưa ngài.” Rokko đáp lời bằng giọng trầm thấp.

“Ngươi có thể nghĩ được như thế thì thật tốt quá.” Sắc mặt Norma lúc này dịu lại.

“Nàng thế nào rồi?”

“Dường như chỉ là vì quá lâu không ăn cơm nên đói mà ngất đi.”

“Đứa nhỏ này, chẳng phải ta đã từng nói với nàng, đói bụng thì cứ đến tìm ta ăn cơm hay sao.” Norma đỡ trán, có vẻ có chút bất đắc dĩ.

Norma không hiểu, vì sao rõ ràng bản thân đã thể hiện thiện ý lớn như thế, vậy mà Mạc Ly vẫn không chịu chia cho hắn dù chỉ một chút tín nhiệm, lúc nào cũng cố ý hoặc vô tình tránh né hắn.

Lúc này trong lòng Norma chẳng khác gì một vị phụ thân bị đứa con chối bỏ, trên mặt đầy u sầu, chỉ toàn nghĩ đến làm thế nào để khiến hài tử tiếp nhận mình.

“Ta nghĩ, có lẽ là bởi vì ân tình khó đáp lại.” Rokko mở miệng nói.

“Ý ngươi là gì?”

“Mạc Ly các hạ hẳn là loại người không thích mắc nợ người khác, ngài một mực chủ động giúp đỡ, ân tình càng ngày càng sâu, Mạc Ly các hạ có lẽ là sợ chính mình không cách nào hồi báo, cho nên mới lựa chọn không nhờ vả ngài.”

“... Là như thế sao?” Norma quả thật chưa từng suy xét đến điều này. Trong nhà khó tỏ, ngoài ngõ đã hay, chính hắn thật khó nghĩ tới tầng ý nghĩa ấy.

Hắn cho người gọi đám hầu gái trong dinh thự tới. Dĩ nhiên, mấy người hầu này đều là người thân tín dưới trướng Bá tước Norma, hắn không yên tâm giao việc cho kẻ khác.

“Chủ nhân có điều gì phân phó?”

“Bảo phòng bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn… Không, chuẩn bị một bàn đầy đủ các món ngon, phải loại có thể trải kín cả bàn dài trong phòng hội nghị ấy, đúng rồi, đem chiếc bàn dài trong phòng hội nghị dời đến đây.”

“Rõ, ta sẽ đi chuẩn bị ngay.” Hầu gái hơi kinh ngạc, cân nhắc đã khuya thế này rồi mà bá tước đại nhân vẫn muốn chiêu đãi khách ư?

“Bảo đầu bếp làm nhanh một chút.”

“Tuân lệnh.” Hầu gái lui ra khỏi phòng.

“Có cần đánh thức Mạc Ly… tiểu thư trước không?” Rokko nghĩ nghĩ, rồi đổi cách xưng hô.

“Không cần, tới giờ ăn thì nàng tự khắc tỉnh lại thôi.”

“... Hô hô hô.” Trên ghế sô pha, lỗ mũi của tiểu long nữ khẽ động, mí mắt hé mở một đường, câu đầu tiên bật ra khi mở mắt: “Thịt… thơm quá, ăn cơm hả?”

“Ăn cơm đó.” Norma ngồi xổm bên cạnh nàng, chỉ tay về chiếc bàn dài đầy ắp những món ăn tinh xảo với hương sắc hấp dẫn.

“Nga nga nga!” Jasmine chớp chớp đôi mắt to tròn. Trên đời này, hạnh phúc nhất chẳng gì hơn việc khi tỉnh giấc vì đói mà trước mặt lại có cả bàn món ngon, niềm hạnh phúc này khiến nàng suýt tưởng bản thân đang nằm mơ.

Bản năng luôn nhanh hơn lý trí một bước, nàng gần như muốn mọc cánh bay lên lao tới bàn ăn. Cái bụng trống rỗng cả ngày, đói đến mức không thể dùng lời mà hình dung nổi trạng thái hiện tại của nàng.

Cái đói như thiêu đốt làm tiêu tan lý trí, bản năng nuốt chửng tư duy.

Chỉ trong chớp mắt, giống như đang cày ruộng, đồ ăn trên bàn bị quét sạch, tốc độ ăn cực kỳ dữ dội, đến cả Rokko dù không phải lần đầu chứng kiến cũng đổ mồ hôi lạnh.

Hắn thật sự sợ nữ hài này sẽ làm bụng mình nổ tung mất.

“Lộc cộc òm ọp…” Một bàn dài đầy thức ăn bị ăn sạch không còn sót lại gì. Nữ hài thoả mãn nằm xuống ghế, mút sạch đầu ngón tay còn dính dầu mỡ, nhìn lại bàn ăn giờ chỉ còn một bãi hỗn độn. Đĩa thức ăn bị liếm sạch đến mức không còn chút nước sốt, có đĩa thậm chí chỉ còn lại một nửa vì bị gặm cả phần mép.

Miệng nàng quá nhanh, nếu không cẩn thận, có khi ăn luôn cả đĩa và bát mất.

Bụng đã no, sinh lực khôi phục, máu huyết sôi trào!

Nàng duỗi người thật dài, liếm sạch mỡ dính trên ngón tay, tiện tay lấy khăn trải bàn lau qua loa, miệng hứng chí nghêu ngao hát một khúc nhỏ không rõ tên.

“Khụ khụ…” Thấy nữ hài dường như đắm chìm trong thế giới của mình mà không thể tự thoát ra, Bá tước Norma liền đúng lúc ho khan hai tiếng để xác nhận sự tồn tại của mình.

“Ai?” Lúc này long cơ mới phát hiện bên cạnh có Norma bá tước đang ngồi và Rokko đang đứng.

“Norma tiên sinh?... Sao ngươi lại ở đây?”

“Nơi này là dinh thự của ta tại lãnh địa Tử tước Munster, nếu ta không ở đây thì còn ở đâu được nữa?” Norma bật cười nói.

“… Ta sao lại ở chỗ này?” Một nhúm tóc dựng lên ngốc nghếch, Jasmine nhìn quanh quất rồi cố gắng hồi tưởng ký ức trước khi ngất xỉu vì đói.

“Chuyện là thế này, có lẽ vì ngươi đã quá lâu không ăn cơm, nên đói quá mà ngất, rồi bị Rokko vừa vặn đi ngang qua nhặt được.” Norma giải thích ngắn gọn rõ ràng.

“Nga, thì ra là vậy…” Jasmine ngơ ngác gật đầu, rồi chợt sững người. Mắt rồng màu dị sắc trợn tròn, cổ xoay cứng ngắc nhìn về phía Norma.

“Hải.” Jasmine máy móc chào hỏi.

“… Hải?” Không hiểu Jasmine định giở trò gì, Norma đáp lại một tiếng.

“… Ngươi là ai! Ngươi là ai! Đừng hiểu lầm, ta căn bản không quen ngươi!” Cuối cùng nhận ra mình vẫn đang trong trạng thái long nhân, Jasmine hoảng loạn phủ nhận, cố gắng sửa sai khi đã muộn.

Giờ mới nhận ra sao? Nha đầu này phản xạ cũng quá chậm.

“Chuyện đó, Mạc Ly, ngươi đừng kích động.”

“Mạc Ly là ai! Mạc Ly là ai! Đừng tùy tiện đặt biệt danh cho người ta! Ta không quen ngươi! Càng không quen biết ai là Mạc Ly! Nhất định là các ngươi nhận nhầm người rồi! Ta phải đi! Ta phải rời khỏi nơi này!” Jasmine không muốn đối mặt với hiện thực.

Nàng không hiểu, vì sao mình đã cẩn trọng như vậy mà cuối cùng vẫn để lộ thân phận.

Nàng từng tưởng tượng, một khi bị người khác phát hiện thân phận, hậu quả tốt nhất là bị giam cầm làm con rối mặc người sai khiến, còn kết cục thảm nhất chính là bị biến thành vũ khí, hoặc tệ hơn nữa — một món ăn trên bàn.

“Bình tĩnh lại một chút, Mạc Ly các hạ. Bí mật của ngươi, ta từ đầu đã biết rồi. Đừng tự lừa mình dối người, cũng đừng lừa ta. Giả vờ... vô nghĩa thôi.” Giọng của Norma giống như một mũi tên băng lạnh đâm xuyên tim Jasmine.

Mọi hy vọng tan biến, ủy khuất dâng trào, nàng bặm môi khóc òa lên, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu trào ra. Nàng nhặt lấy chiếc đĩa trên bàn rồi bắt đầu gặm loạn lên.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Norma bị hành động bất ngờ của Jasmine chọc cười, không nhịn được hỏi.

“Ngươi đừng nói chuyện!” Jasmine vừa nước mắt lưng tròng vừa mơ hồ gặm đĩa, cái miệng nhỏ xíu gắng gượng trề ra đầy quật cường.

“Ta sắp biến thành một món ăn trên bàn rồi, chẳng lẽ không thể làm con ma no bụng sao?? Hừ… Dù có bị ngươi xé thành tám mảnh, ta cũng phải khiến ngươi thịt đau!” Nói rồi, Jasmine tiếp tục gặm bàn sứ như điên.

Ăn nghèo ngươi, hừ!

Bình Luận (0)
Comment